Chương 3222: Anh vợ canh cửa [5]
Sở Lạc Nhất nhìn người nào đó vội vàng bỏ đi, bĩu môi, sau đó lại càng xác định được một vấn đề rằng anh ấy quả thực có quan hệ với Báo Tuyết.
Cố Tử Thành trở lại phòng chỉ huy, bên kia vẫn còn đang thương lượng biện pháp.
Lúc thấy Cố Tử Thành, Sở Húc Ninh gọi anh qua, sau đó nói với Cố Tử Thành rằng anh sẽ cầm chân Sở Lạc Ninh, còn lại để Tần Thiếu Bạch xử lý.
Cố Tử Thành nhướng mày nhìn Tần Thiếu Bạch một cái, xem ra anh ta đã nghe lọt lời của anh rồi.
Mà lúc này, một mình Sư Niệm quá buồn chán nên sau khi dạo một vòng bên ngoài liền quay về lều của Sở Húc Ninh. Cô đang định ngủ trưa thì Sở Húc Ninh lại bưng bữa trưa đến.
Sở Húc Ninh nhìn người phụ nữ đang ngồi dậy khỏi giường, dùng một lúc liền bước qua đặt cặp lồng lên bàn: “Chán quá à?”
Sư Niệm ngồi trên giường nhìn anh đặt cặp lồng xuống, mở ra.
Mở xong anh nhìn về phía Sư Niệm, “Điều kiện có hạn, em dùng tạm đi.”
Sư Niệm ngó qua nhìn, khoai tây chưng thịt, rau trộn, còn có ba cái bánh bao cỡ bự, có thể coi là một bữa thịnh soạn.
Sở Húc Ninh bày món ăn ra xong lại lấy một chiếc ghế qua, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Ăn cơm đi.”
Sư Niệm xích tới, ngồi bên giường nhận lấy đôi đũa Sở Húc Ninh đưa cho, nhỏ giọng mở miệng hỏi, “Chuyện em lừa anh hồi trước, anh thực sự không tức giận à?”
Hôm qua nóng nảy nổi giận với anh, quên mất mình còn đang là kẻ mang tội.
Hôm nay rảnh rỗi, cô lại bắt đầu thấy sợ.
Sở Húc Ninh cắn hai ba miếng đã hết cái bánh bao, anh ăn rất tao nhã, nhưng lại rất nhanh.
Cho nên lúc Sư Niệm hỏi anh cầu này, trong miệng anh vẫn còn bánh bao, chờ nhai kỹ mấy miếng nuốt xuống rồi anh mới hỏi: “Gì cơ?”
Sư Niệm nghe anh hỏi vậy, không hiểu sao lại có chút tức giận, cảm giác giống như anh đã biết rất rõ, còn cố ý bắt cô phải nói lại vậy.
“Chẳng có chuyện gì hết!” Sư Niệm hậm hực nói, dùng sức cắn một miếng bánh bao, cầm đũa gắp khiến đống rau trộn lộn tùng phào cả lên.
Sở Húc Ninh ấn tay cô lại, đổi hai đĩa rau trộn và khoai tây cho nhau, “Trời lạnh, em ăn ít rau trộn thổi, ăn nhiều đồ nóng vào.”
Sư Niệm ừm một tiếng. Lúc này cô đã nghẹn đến khó chịu nhưng lại không dám nói, Sư Niệm chỉ có thể méo xẹo nhìn người bên cạnh. Anh vẫn ăn rất nhanh, cô còn chưa ăn hết nửa cái bánh bao, anh đã ăn hết hai cái rồi.
Sư Niệm nhìn anh đứng dậy đi rót nước, trong lòng như có mấy con kiến đang bò, khiến cô khó chịu vô cùng.
Sở Húc Ninh đặt ly nước xuống cạnh cô, “Ăn xong thì ra ngoài tìm Bao Đậu đi dạo một chút, sau đó về nghỉ, nếu lạnh thì qua chỗ con bé ngủ, bên chỗ nó chắn sẽ dày dặn hơn một chút.”
Sư Niệm lắc đầu, tiếp tục cắn bánh bao.
Sở Húc Ninh kiểm tra quanh túp lều một lượt, che hết những chỗ bị hở lại, lúc anh ở một mình căn bản không để ý đến vấn đề này, mấu chốt là hiện giờ có Sư Niệm ở cùng.
Sở Húc Ninh kiểm tra xong định đi ra ngoài. Sự Niệm ngẩng đầu nhìn anh, thấy Sở Húc Ninh đi đến cửa thì dừng lại. Anh quay đầu nhìn cô: “Niệm Niệm, chuyện đó, anh đã biết lâu rồi.”
Sở Húc Ninh nói xong liền thả tấm mành xuống, hơi nhếch môi, bước đi.
Đôi đũa trong tay Sư Niệm rơi cạch xuống đất.
Anh ấy nói, anh ấy đã biết từ lâu rồi?
Đã sớm biết cô lừa anh sao?
Thân thể Sư Niệm run lên bần bật, nếu đã sớm biết, tại sao còn cưới cô?
Là bởi vì... yêu à?
Sư Niệm nghĩ xong, bỗng nhiên lắc đầu, không đầu, không đầu!