Chương 3408: Tức đến bùng nổ [4]
Sở Vi bỗng nhìn về phía Kiều Vi Nhã, “Em vừa nói gì, phim tài liệu?”
Kiều Vi Nhã gật đầu.
“Ý này được đấy.” Sở Vi đến cơm cũng không ăn nữa, đứng dậy, “Tôi gọi bọn họ vào họp.”
Sau khi Sở Vi đi ra ngoài, Sở Lạc Duy mới nhìn về phía Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã chớp mắt, nhất thời không biết cậu có ý gì.
Sở Lạc Duy kéo cô dậy, hôn mạnh lên môi cô một cái, “Cậu đúng là trời sinh làm truyền thông.” Sở Lạc Duy rất ít khi bộc lộ tâm trạng ra ngoài, hôn xong Kiều Vi Nhã liền chạy ra ngoài.
Kiều Vi Nhã: “...”
Cô đã làm gì?
Sở Lạc Duy đi ra ngoài liền dặn thư ký đang tăng ca in hết những bài báo mới nhất ra, sau đó đến phòng họp chính.
Kiều Vi Nhã tò mò đi theo, muốn xem xem với một câu nói bâng quơ của mình, bọn họ muốn làm gì?
Trước khi lên weibo xem một lượt, Sở Lạc Duy và Sở Vi cũng nghĩ tới rồi, tối hôm Tết Dương Lịch, Sư Niệm dẫn theo một đám vợ lính lên top search cho đến tận hôm nay.
Cho nên bọn họ đề ra một phương án lớn mật là làm phim tài liệu về mười lăm người vợ lính, như vậy có thể phân chia nhau làm. Hai người phụ trách một đối tượng, việc quay chụp đại khái không đến mấy ngày là có thể hoàn thành, hoàn toàn có thể kịp sử dụng vào dịp đầu năm.
Có điều đây là lần đầu tiên mà phim Tết lại dùng hình thức phóng sự, kết quả bọn họ cũng không nắm chắc.
Kiều Vi Nhã đứng ở cửa nhìn chàng trai vẫn liên tục trình bày suy nghĩ của mình. Một người đàn ông như vậy, lại thuộc về Kiều Vi Nhã cô. Kiều Vi Nhã cầm di động lưu lại khoảnh khắc này của Sở Lạc Duy, chờ Sở Lạc Duy nói xong liền gửi cho Sở Ninh Dực.
Thực ra, Sở Lạc Duy chưa từng khiến ba cậu thất vọng.
Sở Lạc Duy họp xong lại gọi Sở Vi vào, bảo cậu ngày mai đi liên hệ với mấy đơn vị, tìm cho bọn họ vài người vợ lính đại diện, sau đó bảo người bọn họ qua phỏng vấn.
“Cậu định bắt cả quân đội quảng cáo giúp cậu à?” Sở Vi mở miệng cười hỏi.
“Không cần phải lãng phí.” Sở Lạc Duy tự tin cười, tự mình gọi điện cho Sở Húc Ninh, hỏi anh xem bên kia có người vợ lính nào điển hình không.
Sở Húc Ninh lúc nghe vậy, muốn nói: Nhà anh có tính không?
Lúc này Sở Húc Ninh đã đi ngủ, Sư Niệm bên cạnh cũng bị đánh thức.
“Hơn nửa đêm không ngủ hỏi chuyện này làm gì?” Sở Húc Ninh cẩn thận rời giường, sau đó đắp kín chăn cho Sư Niệm mới đi ra ngoài tiếp tục nghe điện thoại, “Ừ, đây là chuyện tốt, cần mấy người?” Sở Húc Ninh nói, có vẻ tỉnh táo hơn một chút, đi vào bếp rót nước, “Ở đây cũng có mấy người, mai anh cho cậu phương thức liên hệ.” Sở Húc Ninh uống xong một hớp nước liền thấy Sư Niệm đi ra ngoài, vội vàng bước tới, “Em không ngủ ra đây làm gì?”
Sở Lạc Duy nhìn điện thoại đã tắt ngúm, cậu nghĩ cậu lại gây họa rồi.
“Không ngủ được à, sao lại ra ngoài? Khát nước hả?” Sở Húc Ninh đỡ lấy tay cô, trầm giọng nói.
“Lạc Duy gọi điện đến làm gì đấy?” Sư Niệm ngáp ngáp mở miệng hỏi.
“Cậu ta muốn làm phim tài liệu về vợ lính, hỏi xem chỗ anh có ai có thể giới thiệu cho cậu ta được không.”
“Em được không, vợ lính bị bỏ?” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.
Sở Húc Ninh: “...”
Lời này, thật đau lòng.
Sở Húc Ninh hơi rũ mắt, che đi vẻ bất đắc dĩ trong mắt mình, chỉ là có những lúc, không phải cứ trốn tránh là có thể giải quyết được vấn đề, đáng tiếc, anh vẫn không nhận ra!
“Niệm Niệm, chúng ta đừng như vậy nữa có được không?” Sở Húc Ninh thấp giọng xin tha, chỉ còn lại một ngày nữa thôi.
Sư Niệm lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng.