Chương 22
Trong cuốn nhật ký này, tôi không chỉ có cơ hội nhìn tới Ma Lạt Năng, mà còn có thể thấy Tống Dực, trong cả khoảng thời gian tôi quen biết anh từ mười bảy tuổi cho tới năm hai mươi bảy tuổi, bảy năm thiếu vắng anh trong sinh mệnh tôi.
Quay lại nhà, tôi uống hai viên thuốc an thần, đầu đổ sập xuống giường, ngủ như chết.
Lúc tỉnh dậy, đầu rất nặng, người rất mỏi mệt, không biệt vì sao mà giữa ban ngày ban mặt lại ngủ trên giường. Một lúc sau mới nhớ lại tiền căn hậu quả, đột nhiên chỉ muốn uống thêm hai viên nữa, tôi đã thấy rất mỏi mệt, có điều cuối cùng cũng không thể tự buông thả được.
Tôi đứng dậy, tắm xong, mới tới bệnh viện. Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Tống Dực và Lục Lệ Thành đang đứng sóng vai trước cửa sổ, không ai nói với ai, chỉ mỗi người hút một điếu thuốc. Mặt trời vốn rất rực rỡ, có điều khói thuốc mờ ảo khiến hết thảy đều trở nên u ám.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Lệ Thành quay đầu nhìn về phía tôi, tôi hỏi : " Ma Lạt Năng tỉnh chưa ?"
"Tỉnh rồi, có điều cô ấy không chịu gặp bọn tôi."
Tôi gật đầu, vượt qua hai người bọn họ, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, bà Vương đang ngồi ngủ gật lập tức đứng thẳng dậy đầy cảnh giác, thấy là tôi, mới thả lỏng một chút, lại dựa vào giường.
Tôi đi tới cạnh giường bệnh, Ma Lạt Năng nghe thấy tiếng động, liền nghiêng đầu hỏi : "Mẹ à ?"
Tôi ngây người, nhìn bà Vương đầy nghi vấn, trong mắt bà Vương chứa đầy nước mắt đáp : "Là Tô Mạn tới thăm con đấy"
Lúc này tôi đã tới trước giường nàng, Ma Lạt Năng cười nói : "À, mình thấy rồi."
Tôi hơi cúi xuống hỏi nàng : "Cậu thấy thế nào rồi ?"
"Tốt lắm"
Nhìn nụ cười đọng trên mặt nàng, tôi chỉ muốn òa lên khóc, rồi lại muốn kêu lên giận dữ. Tốt sao ? Đây gọi là tốt sao ? Có điều hết thảy đều hóa thành sự im lặng.
Ma Lạt Năng nói : "Mẹ, con muốn ngồi riêng với Mạn Mạn một lúc"
Bà Vương lập tức đứng dậy : "Được, hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi dạo đây."
"Mẹ..."
"Sao vậy ?" Tay bà Vương đã chạm vào cửa, quay lại hỏi
"Đừng mắng Tống Dực nữa."
Bà Vương đáp đầy miễn cưỡng : "Ừm, sẽ không."
Đợi bà Vương đóng cửa lại rồi, Ma Lạt Năng mới vừa cười vừa lắc lắc tay tôi : "Trong phòng chỉ còn mỗi hai bọn mình sao ?"
"Ừm, cậu có thể thấy mình không ?"
"Có thể. Có điều không thể nhìn xa, chỉ nhìn được những chỗ gần gần" Nàng cười "Cậu nằm cạnh mình được không."
Tôi cởi giầy, nằm sát vào cạnh nàng
Nàng hỏi : "Tống Dực còn ở ngoài kia hả ?"
"Ừm"
"Thật ra mình cũng không hận anh ấy, giờ cậu ra ngoài đó nói với anh ấy một tiếng, kêu anh ấy về đi !"
"Muốn nói thì tự cậu ra mà nói !"
Ma Lạt Năng liền véo tai tôi : "Mình biết cậu lại giận rồi. Nhưng cậu cứ thử nghĩ mà xem, sáu năm trước mình đã thế này rồi, đây mới đúng là vẻ ngoài vốn có của mình. Ông trời vô duyên vô cớ cho mình thêm sáu năm trời, khiến cho mình gặp được cậu, chúng mình cùng du ngoạn tới biết bao nhiêu nơi, đáng giá !"
"Đáng giá cái quỷ á ! Mình còn biết bao nhiêu nơi không đi !"
Ma Lạt Năng cười, khóe mắt tôi lại vương lệ, phải lén lau nước mắt đi.
Nàng hỏi tôi : "Mạn Mạn, cậu còn thích Tống Dực không ?"
Tôi trả lời rất thành thật : "Thích, có điều bây giờ hơi ghét một tẹo. Còn cậu thì sao ?"
Vẻ mặt của Ma Lạt Năng rất hoang mang : "Mình không biết. Lúc mình vừa biết anh ấy là bạn trai của Hứa Thu xong, mình cảm thấy anh ấy xấu xa y như cha mình. Anh nói anh phải làm một kẻ si tình, chẳng ai ngăn cản anh cả, có điều anh không nên gây họa cho người khác. Mình vốn là một cô gái đầy tiền đồ, là một trong những chủ nhân của cái đất Bắc Kinh phồn hoa đô hội này, thế nào lại ngây ngây ngô ngô cùng diễn một vở kịch đầy kịch tính ngớ ngẩn với anh ấy như thế chứ. Lúc đó nếu quả thật anh ấy ở bên cạnh mình, mình nhất định phải tát cho anh ấy vài cái."
Tôi cũng phải dở khóc dở cười : "Bây giờ thì sao ?"
"Bây giờ thì không còn cảm giác gì nữa. Cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng, lúc mình không nhìn được, cuống quýt muốn biết người đó trông như thế nào, sau đó thượng đế cho mình biết, bây giờ mình lại không thấy gì nữa rồi." Ma Lạt Năng cười khúc khích : "Tống Dực cũng thật thảm ! Vốn là một cái bánh thơm, thế mà đột nhiên bây giờ, cả hai bọn mình cũng không thèm gặp anh ấy nữa rồi."
Tôi cũng cười : "Thật xin lỗi ! Đáng nhẽ mình phải sớm nói cho cậu biết là mình thích Tống Dực."
"Không sao cả. Lúc chuyện đã qua rồi, mọi người đều là Gia Cát Lượng, có điều đúng thời điểm đó, cả mình và cậu chỉ có thể lựa chọn phương thức tốt nhất đối với thời điểm đó."
Tôi túm lấy tay nàng : "Ma Lạt Năng, trước mặt cha mình cậu đã đáp ứng sẽ làm bạn với mình cả đời."
Trong mắt nàng rơm rớm nước mắt : "Cậu tốt như thế, sẽ có rất nhiều người thích trở thành bạn của cậu, thích chơi với cậu."
"Bọn họ sẽ không ở bốn giờ sáng bị mình la hét đánh thức, cũng không nổi giận với mình, lại nói chuyện với mình. Cũng không trong lúc mình bị cảm nặng sấy tóc cho mình, lại sơn móng tay cho mình."
Ma Lạt Năng không nói câu nào, tôi khẽ nói : "Ma Lạt Năng, đừng bỏ lại mình !"
Mắt nàng đầm đìa lệ, trên mặt lại lộ ra nét cười : "Cậu cho là lão bà mình muốn rời khỏi cái thế giới hoa lệ này sao ? Tuy rằng Tống Dực coi mình là thế thân của Hứa Thu, mình cũng bị thương, có điều mình cũng không tính vì bọn họ mà đi tìm cái chết, không đáng ! Hai người kia, một người là mình ghét nhất, một người vĩnh viễn không thích mình, dựa vào cái gì mà mình đi tìm cái chết vì bọn họ ? Có điều tuy lý trí của mình đã hiểu được điều đó, mình cũng không có cách nào để khống chế cái mệnh lệnh ở sâu trong tiềm thức, đó là mình chán ghét đồ tiện nhân Hứa Thu kia, mình cũng không làm thế nào được ! Có điều cậu đừng lo lắng, cha mình là ai chứ ? Hứa Trọng Tấn đó nhá ! Chỉ dậm chân một cái, thành Bắc Kinh cũng phải rung chuyển. Tuy rằng ông ấy không thích mình, nhưng dù sao mình cũng là đứa con gái duy nhất của ông ấy rồi, chắc chắn ông ấy sẽ có biện pháp. Có điều bây giờ cậu khoan hãy đi tìm cái tên Tống Dực hại dân hại nước kia, để cho anh ấy ngồi ăn năn hối lỗi một chút, tỉnh táo lại đã !"
Tôi thầm an tâm, vừa cười vừa véo miệng nàng một cái : "Coi cái miệng cậu này !"
Nàng cười, dúi đầu về phía tôi, dựa sát vào tôi. Hai cái đầu cùng kề sát vào nhau, có cảm giác khiến người ta thấy an tâm hơn nhiều.
Ban ngày muốn nhờ thuốc để ngủ vốn không dễ, lúc này tôi và Ma Lạt Năng nói chuyện câu được câu chăng, thế mà lại mơ màng ngủ. Lúc tỉnh giấc, phát hiện ông Hứa và bà Vương cùng ngồi trong phòng bệnh, tôi vô cùng xấu hổ, vội tụt khỏi giường đi giầy vào, Ma Lạt Năng cũng bị tôi đánh thức, mơ mơ màng màng gọi tôi : "Mạn Mạn ?"
"Mình đây."
Nàng cười : "Mình vừa nằm mơ, mơ thấy hai bọn mình đi tới quán ăn đêm chơi, nhìn thấy một người con trai, trông bộ dáng giống công[1]..." Tôi mắt lanh tay lẹ vôi vàng bịt miệng nàng lại, quay nhìn ông Hứa gượng cười : "Cháu chào bác Hứa ạ !"
Ông Hứa cũng cười : "Chào cháu."
Vẻ tươi cười của Ma Lạt Năng lập tức biến mất, đờ đẫn nhắm hai mắt lại.
Tôi nói với Ma Lạt Năng : "Mai mình lại tới thăm cậu." Sau đó lại chào từ biệt ông Hứa và bà Vương.
Ra khỏi phòng bệnh, tôi thấy Lục Lệ Thành và Tống Dực vẫn đang ở bên ngoài phòng bệnh. Lục Lệ Thành vừa thấy tôi, liền chỉ vào cái đồng hồ trên cổ tay : "Cô có biết cô ở trong đó bao nhiêu lâu không ?"
Tôi vừa định đáp lại, cửa phòng bệnh đã lại mở ra, ông Hứa đi ra, Lục Lệ Thành và Tống Dực lập tức đứng lên cả, Lục Lệ Thành kêu một tiếng : "Chú Hứa", Tống Dực chỉ cúi đầu không nói năng gì cả.
Ông Hứa gật đầu với Lục Lệ Thành rồi nói với tôi : "Chúng ta tìm chỗ nào ngồi một chút, có được không ?"
Đương nhiên là tôi đáp : "Vâng ạ."
Ông Hứa dẫn tôi và một căn phòng nhỏ cạnh phòng bệnh, ông ấy đóng cửa lại, lại rót cho tôi một chén nước : "Mới vừa rồi thấy cháu và tiểu Liên nằm chụm đầu vào nhau trên giường, tôi có một ảo giác, hình như tôi có hai đứa con gái. Nhưng trên thực tế, tiểu Thu và tiểu Liên chưa bao giờ thân thiết với nhau như vậy."
Tôi không biết phải nói gì, chỉ đành cúi đầu uống nước.
"Tiểu Liên đã kể cho cháu nghe một chút về chuyện giữa nó và chị nó rồi chứ ?"
Tôi đáp một cách cẩn trọng : "Có kể lại một ít ạ."
Có vẻ như ông Hứa nhìn thấu những băn khoăn trong lòng tôi, cười thản nhiên : "Trước kia tôi hay gọi tiểu Liên là Liên Sương, sau khi nó được phẫu thuật xong, tôi không còn gọi nó là "Liên Sương" nữa, có điều cả ngày nó chỉ thích đấu chọi với tôi, mà chưa từng quan tâm tới sự thay đổi này."
Tôi thầm hiểu được chút gì đó, hỏi đầy chờ mong : "Giấu diếm Ma Lạt Năng chuyện thận cấy ghép được lấy từ Hứa Thu là chủ ý của bác sao ạ ?"
Ông ta gật đầu : "Tình trạng hiện tại của tiểu Liên vô cùng tệ, bài xích rất mãnh liệt. Sáu năm trước, lúc thận của nó suy kiệt, sau nửa năm thị lực mới thoái hóa tới tình trạng không nhìn thấy. Có điều bây giờ, từ hôm qua phát bệnh cho tới hôm nay, chỉ trong vòng một ngày, nó đã ở tình trạng nửa mù. Thầy thuốc đã phát động tìm thận thích hợp trong cả nước, có điều dù sao cũng là thận của người ta, không phải là một loại hàng hóa muốn mua là có thể mua được, tôi chỉ sợ cho dù tôi có biện pháp, cũng không còn kịp."
Hy vọng vừa dấy lên đã lập tức tan thành mây khói, chén nước của tôi rơi xuống đất, giầy bị ướt cả, có điều ngay cả sức để động đây chân cũng không còn.
Vẻ mặt của ông Hứa cũng vô cùng bi ai : "Hôm nay tôi chỉ ngồi yên trong nhà, cứ tự hỏi lại vấn đề này. Không cần biết y học giải thích về trường hợp này như thế nào, tôi cảm thấy xét cho đến cùng nguyên nhân vẫn nằm chính trên người tiểu Liên, có lẽ nó cũng không muốn như vậy, có điều đầu óc nó chấp hành một cách trung thực những ý nguyện nằm sâu tận đáy lòng, nó thống hận, kháng cự quả thận của Hứa Thu"
Đối với một người cha mà nói, đau khổ nhất chính là con cái không coi mình vào đâu, và người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mà ông ấy đã gặp cả hai, tôi cũng định nói gì đó, có điều không biết phải nói gì.
Ông ấy cầm một quyển nhật ký đặt trước mặt tôi : "Đây là nhật ký của tiểu Thu, quyển nhật ký vốn do mẹ của nó để lại cho nó, từ lúc nó bắt đầu biết viết, đã có thói quen thổ lộ hết thảy vui buồn yêu giận, thói quen này vẫn giữ cho tới tận trước lúc nó xảy ra tai nạn xe hơi."
Điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng tôi rốt cuộc đã rõ ràng : "Bác biết những chuyện mà Hứa Thu đã đối xử với Ma Lạt Năng trước đây sao ạ ?"
Ông Hứa im lặng một lát rồi gật đầu, trong mắt chứa đầy bi ai và tự trách.
"Tuy thế, cháu vẫn không hiểu vì sao bác phải đưa bản nhật ký này cho cháu ? Muốn cháu nói cho Ma Lạt Năng rằng bác đã biết hết thảy những gì cô ấy phải chịu đựng hay sao ạ ? Vì sao bác không tự nói với cô ấy ạ ?"
"Tôi đã mất đi một đứa con rồi, không thể mất đi thêm một đứa nữa, đặc biệt những quả trái ngày hôm nay đều do năm đó tôi gây ra cả. Nếu tôi có thể thương lượng với tiểu Thu trước khi cưới a Vân, lấy được sự đồng ý của tiểu Thu trước đó, quan tâm tới tâm lý của nó, có lẽ nó sẽ không hận tiểu Liên như vậy. Nếu tôi có thể sớm phát hiện ra tiểu Thu là một đứa trẻ như thế nào, sớm giáo dục nó một chút, thì có lẽ sẽ không dẫn tới tai nạn xe cộ sau này. Nếu tôi có thể làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với tiểu Liên, con bé sẽ không phải chịu áp lực tinh thần suốt bao nhiêu năm như thế, mà có lẽ thận của nó cũng không mắc bệnh. Tôi rất muốn cởi bỏ những khúc mắc của tiểu Liên, nhưng tôi đã bất lực. Bằng dày ba thước, sự ngăn cách gần ba mươi năm giữa tôi và tiểu Liên, không phải tôi cứ muốn cố gắng là có thể hóa giải được. Tôi đưa bản nhật ký này cho cháu, tức là đem ký thác hy vọng cuối cùng lên người cháu, xin cháu giữ con bé lại."
Người đàn ông ngồi trước mặt tôi đây đã cởi bỏ hết mớ áo khoác hoa lệ của thế tục, ông ấy chỉ còn là một người cha sớm bạc tóc, bi thương vô hạn. Tôi ôm cuốn nhật ký vào lòng, đáp một cách mạnh mẽ : "Cháu sẽ, bởi vì cháu không thể chịu nổi sự tử vong của người thân thêm một lần nữa."
Tôi và ông Hứa một trước một sau đi ra khỏi phòng, ông Hứa chào Lục Lệ Thành một câu rồi quay lại phòng bệnh. Tôi ngồi xuống cạnh Tống Dực : "Tống Dực, tốc độ suy kiệt thận của Ma Lạt Năng vô cùng nhanh chóng, cô ấy đã nửa mù, nếu cứ với tốc độ đó, chỉ sợ cô ấy không thể đợi được người cho thận thích hợp."
Tống Dực ngây như gỗ nhìn tôi, trong đôi tròng mắt đầy tinh thần phấn chấn bồng bột phủ đầy một lớp màn màu xám ngắt. Trong phút chốc, những oán khí của tôi vì Ma Lạt Năng đối với anh đã tan thành mây khói. Đúng như lời của Ma Lạt Năng, trước đó chúng ta cũng không phải Gia Cát Lượng, chúng ta chỉ có thể lựa chọn ngay lập tức, có lẽ sai lầm, có điều chúng ta chỉ biết làm đúng theo những gì con tim mình dẫn dắt.
"Cô ấy không trách anh."
Nắm tay Tống Dực nắm chặt lại thành một nắm đấm đầy thống khổ, những ngón tay trắng bệch.
Tôi nghĩ một lúc thật lâu, rồi mới nói : "Lúc em biết anh ở cùng một chỗ với Ma Lạt Năng, em đau khổ tới mức hận không thể khiến cho mình hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Có điều cho dù trong lòng em đau khổ sở, đau đớn tới mức nào, cho tới bây giờ em chưa bao giờ trách anh. Em vẫn canh cánh trong lòng, rốt cuộc anh có yêu em hay không, có phải từ đầu tới giờ không hề yêu, mà chỉ bị em cảm động, hay là có yêu một chút, nhưng lúc gặp Ma Lạt Năng thì đã quên hết rồi. Thật ra, em cũng không cần biết đáp án là gì, chỉ là em muốn một đáp án, xin anh nói rõ cho em biết."
"Tô Mạn, sao mà cho tới tận bây giờ cô vẫn còn dây dưa này đó thế ?" Trong mắt Lục Lệ Thành ẩn chứa những thất vọng và đau khổ khó nói nên thành lời.
Tôi không để ý tới anh ta, chỉ nói với Tống Dực : "Em chỉ muốn anh ngồi nghĩ kỹ lại những chuyện giữa anh và Ma Lạt Năng, điểm tốt của cô ấy rốt cuộc là vì cô ấy có đôi mắt tương tự như mắt Hứa Thu, trong cơ thể cô ấy có quả thận của Hứa Thu, hay là vì cô ấy là Ma Lạt Năng ? Bản thân kết quả không quan trọng, quan trọng là anh xem xét kỹ lại chính trái tim của mình. Tống Dực, anh có biết là rằng đích xác là bọn em đều yêu anh, nếu mất đi anh, bọn em sẽ đau khổ, sẽ khóc, nhưng trên đời này những nấc thang đẹp đẽ không chỉ có trong tình yêu, đau khổ, khóc lóc qua đi, bọn em vẫn có dũng khí để bước tiếp trên con đường của mình, có điều bọn em cần phải đối mặt, cần một câu trả lời cho hết thảy những gì mình đã từng trả giá. Câu trả lời đó giống như một dấu chấm tròn, khiến bọn em có thể chấm dứt giai đoạn này, bước tiếp sang một giai đoạn khác."
Tôi đứng dậy, đầu cũng không quay đầu lại, nhanh chóng bỏ đi. Lục Lệ Thành vội vàng đuổi theo từ phía sau : "Về nhà à ?"
"Tôi muốn đi mua chút café trước đã."
"Làm gì chứ ?"
"Nghiên cứu tư liệu trị tâm bệnh."
Anh ta thoáng liếc cái gói mà tôi ôm trong lòng, không nói gì nữa.
Về tới nhà, tôi ngồi vào trước bàn, vặn đèn bàn cho sáng lên, bên trái là gói bánh bích quy, bên phải là cốc café, cầm lấy quyển nhật ký định mở ra, lại thấy run sợ.
Tôi đi ra trước giường, thoáng quan sát cảnh phồn hoa mờ ảo của đô thị này.
Trong cuốn nhật ký này, tôi không chỉ có cơ hội nhìn tới Ma Lạt Năng, mà còn có thể thấy Tống Dực, từ lúc tôi mười bảy tuổi cho tới năm tôi hai mươi bảy tuổi, bảy năm thiếu vắng anh trong sinh mệnh tôi.
Lúc nhìn tới những đau xót đè nén trong đáy mắt anh, lúc nhìn thấy nụ cười ôn hòa nhưng không mang chút hơi ấm của anh, lúc nhìn tới những cử chỉ lịch sự mà xa cách của anh, vô số lần tôi đã muốn biết rốt cuộc trong bảy năm đó chuyện gì đã xảy ra ? Tôi muốn biết những bị mật đã bị thời gian vùi lấp, nhưng khi đáp án đặt ngay trước mắt, tôi lại thấy sợ hãi.
Một lúc lâu sau, tôi đi ra phòng khách, rót cho mình một chén rượu, có lẽ tôi sẽ dùng tới nó.
2
Khóa cửa lại, ngồi vào bàn, tôi mở ra trang nhật ký thứ nhất.
Toàn bộ đều là những tấm ảnh đen trắng của một người con gái, dài chừng một tấc[2], hai tấc. Người con gái trong ảnh chụp tuy ngũ quan không thực xuất sắc, nhưng quý ở cái khí chất, ở khí khái hiên ngang, rất có phong thái của một vị cân quắc không thua kém những bậc mày râu. Trang giấy có tấm ảnh chụp hơi ố vàng, lại có những tấm ảnh chụp từng bị thấm nước, hơi nhăn nhăn.
Trước mắt tôi như hiện ra hình ảnh một người con gái trốn một mình trong phòng, vừa ngắm tấm ảnh, vừa lẳng lặng rơi nước mắt, nước mắt ướt nhòe cả tấm ảnh.
Nhớ mẹ vô cùng! Sao mẹ lại có thể bỏ được đứa con bảo bối của mẹ chứ ? Cho dù tình thương của cha có bao la bao nhiêu đi chăng nữa, cũng vĩnh viễn không bù lại được sự thiếu thốn tình cảm của mẹ, huống chi chẳng mấy chốc cha đã không còn thuộc về mình con rồi, cha sẽ cưới một người đàn bà khác, cha sẽ cùng một người đàn bà khác sinh ra một đứa trẻ, cha sẽ yêu bọn họ.
Tôi lật sang trang tiếp theo.
Vì sao lại bắt tôi phải gọi người đàn bà kia là mẹ chứ ? Không, tôi chỉ có một người mẹ ! Chẳng lẽ cha đã quên mẹ rồi sao ? Bọn họ đều nói người đàn bà này xinh đẹp hơn mẹ, không bao giờ ! Mẹ mới là người xinh đẹp nhất. Mẹ ơi, cho dù toàn thế giới đều quên mẹ, thì vĩnh viễn con cũng không quên !
Tan học về nhà, phát hiện ra cái ghế mẹ thường ngồi đã không còn, người đàn bà kia nói cái ghế đã cũ quá rồi, vừa hay có hàng đồng nát tới mua đồ cũ, liền bán đi. Cha nghe thấy, không nói gì. Tôi hận bọn họ ! Cái ghế đó là do mẹ mua, là cái ghế mà mẹ đã từng ngồi, chẳng lẽ cha đã quên rồi sao ?
Cha mua hai bộ quần áo kiểu cách giống nhau, cái lớn cho tôi, cái nhỏ cho con nhóc kia. Con nhóc kia vui vẻ mặc, sau khi mặc xong lại chạy tới nói chuyện với tôi. Nó gọi tôi là "chị", tôi là chị của nó sao ? Không phải ! Tôi cảnh cáo không cho nó gọi tôi là "chị", nó không hiểu gì cả, giống như một con ngốc nói : "Nhưng chị chính là chị của em mà." Tôi không thèm để ý tới nó nữa, đợi khi nó đi khỏi, tôi cố ý đánh đổ mực, làm hỏng cái váy của mình, mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái ! Ai ngờ con nhóc kia lại nói với cha, là lấy váy của nó cho tôi. Đồ ngốc ! Chả hiểu biết gì cả ! Đều là loại đàn bà không được học hành giống mẹ nó. Chẳng lẽ không biết là tôi lớn hơn nó sao ?
Con nhóc kia trèo lên cầu thang lên lầu cũng không nên thân, tôi mắng nó là đồ ngốc, nó còn quay lại nhìn tôi cười, đúng là đồ ngu xuẩn đáng thương ! Lúc tôi chừng đấy tuổi, đã có thể đọc thuộc lòng ít nhất ba trăm bài thơ Đường rồi.
Đêm qua, sau khi tôi đi WC xong, lúc đi qua phòng cha, nghe thấy bên trong có tiếng động, đột nhiên muốn biết bọn họ đang làm cái gì. Tôi dán tai vào cửa, nghe thấy người phụ nữ kia vừa cười vừa thở, bọn họ đang làm gì chứ ? Chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp ! Đúng là một người đàn bà xấu xa. Lúc quay về, tôi lén đổ keo dán lên tóc con nhóc kia, sáng hôm sau tóc của nó bị dính sạch vào nhau, nó đau đến phát khóc.
Nhìn thấy người đàn bà kia ôm cha, tôi không thể chịu nổi, muốn khóc mà không khóc được. Tôi chạy xuống lầu, con nhóc kia đang ngồi vẽ gì đó trên mặt đất, vừa thấy tôi liền gọi "chị ơi", tôi chạy qua đó, lại đẩy nó ngã nhào xuống đất, cảnh cáo nếu nó dám gọi tôi là "chị" nữa, tôi sẽ đánh chết nó. Nó khóc, tôi vội vàng chạy trốn, vừa chạy vừa khóc.
Thế mà người đàn bà kia lại dám tự xưng là mẹ tôi khi tới gặp mặt giáo viên của tôi, tôi muốn nói là không phải, có điều nói không nên lời, lại còn phải ngoan ngoãn đứng cạnh bà ta. Tôi sợ người ta nói tôi không phải con nhà gia giáo, cha nói mẹ là người phụ nữ có khí chất và dáng dấp nhất trên thế giới, sao tôi có thể để người ta nói tôi là con nhà không có gia giáo chứ
Con nhóc ngồi làm toán, nó tới hỏi tôi bài tập, tôi cười tủm tỉm nói cho nó : "Mày rất ngốc mày có biết không ? Mấy thứ đơn giản này ai cũng làm được." Nó quệt môi như muốn khóc, tôi liền cầm bức tranh tôi đoạt giải đưa cho nó xem, lại chỉ vào bức tranh mà nó vẽ rồi nói : "Xấu không chịu được, đừng có để nó cạnh chỗ tao, tao cảm thấy bị dọa sợ chết đi được." Nó vừa khóc vừa xé rách bức tranh của mình, rồi vứt cả đống bút sáp mầu đi, nói với người đàn bà kia là nó không thích vẽ nữa.
Trước mặt mọi người, tôi thích gọi con nhóc kia là "em gái", bọn họ thường nói với con cái mình : "Thấy Hứa Thu nhà người ta chưa, thật ra dáng chị lớn." Con nhóc kia cũng không còn gọi tôi là "chị" nữa. Tôi vui sao ? Tôi không vui ! Sao chứ ? Không biết. Tôi phải vui mới đúng chứ, tôi vui !
Cha và người đàn bà kia ra ngoài ăn, trong nhà chỉ còn tôi và con nhóc, con nhóc ăn cơm xong ngồi xem TV, trước kia nó thích ngồi vẽ, thích múa, nhưng đều bỏ cả, hiện giờ nó đã biến thành một người chẳng biết làm gì cả, chỉ biết ngồi một chỗ xem TV. Tôi ngồi vẽ trong phòng, không biết vì sao lại vẽ bức tranh này, lại là con nhóc kia.
Trong nhật ký có một bức ký họa, vẽ hình một cô bé con đang ngồi vẽ, góc bức tranh có chữ ký của Hứa Thu, không cần biết là đường nét ký họa hay chữ ký đều khiến người ta cảm thấy người vẽ là một kẻ tài hoa hơn người.
Từ sau khi tôi cười nhạo con nhóc kia trước mặt bạn bè nó, con nhóc kia bắt đầu trốn tránh tôi. Thực không thú vị! Tôi quyết định đổi sang chơi một trò khác.
Tôi mua hai con búp bê cỏ, lại bảo với con nhóc kia rằng hai chúng ta mỗi người một con, mắt nó sáng rực lên, thực vui vẻ, lại hỏi tôi với vẻ không tin nổi : "Thật vậy sao ?" Tôi nói rất hòa thuận : "Đúng vậy, sau này chúng ta cùng tưới nước, đợi cỏ búp bê lớn lên, sẽ thấy tóc trên đầu nó dài ra." Nó thật vui vẻ.
Tôi lại lấy đống kẹo của mình chia làm hai cho con nhóc kia một nửa, người đàn bà kia và nó đều vô cùng vui vẻ. Tôi cũng thực vui vẻ, thấy hai người đó thật đáng buồn, chỉ có mấy cái kẹo đã có thể lấy lòng bọn họ.
Tôi bảo con nhóc có thể gọi tôi là "chị", nó vô cùng vui sướng, lại hỏi tôi một lần nữa : "Thật chứ ạ ?" Tôi nói "thật", nó lập tức gọi, tôi trả lời, cả nó và tôi cùng cười.
Trong trường tổ chức thi đọc diễn cảm thơ, tôi khuyến khích con nhóc đi thi, nó nói nó không làm được, tôi liền nói : "Được chứ, giọng của em rất êm tai, nhất định là có thể." Con nhóc kia liền đi đăng ký.
Kế hoạch của tôi đã thành công. Trong trận thi đọc diễn cảm thơ, trước mặt toàn thể mọi người con nhóc đã bêu xấu, lúc mọi người ngồi dưới đang phá lên cười, tôi đứng bên cạnh sân khấu. Tôi cứ nghĩ nó sẽ khóc, ai ngờ nó chỉ biết nhìn tôi chằm chằm, tôi gần như không cười nổi, nhưng lại thấy thế thì quá vô lý, nên vẫn mỉm cười..... Con nhóc vứt búp bê cỏ đi, tôi cũng vứt con búp bê cỏ của mình đi, nó vốn chỉ là một mồi câu, chỉ dùng để khiến con nhóc kia mắc câu mà thôi.
---------
Nhật ký của Hứa Thu rất hay gián đoạn, chứ không phải được viết hàng ngày, có đôi khi nửa năm mới viết một chút. Có thể nhận ra chị ta cũng không phải một người có thiên hướng thích thổ lộ tâm sự. Bất quá qua những dòng chữ ít ỏi đó, đã có thể nhìn ra quá trình thay đổi tâm tình của Hứa Thu và Ma Lạt Năng. Tôi có thể thấy Hứa Thu nếm trải sự ngọt ngào nhờ những điểm thông minh nho nhỏ của chị ta, rồi từ sự thông minh nho nhỏ chuyển sang chói ngời rực rỡ. Tôi cũng thấy Ma Lạt Năng càng ngày càng tự ti, càng ngày càng nhát gan, càng ngày nàng càng thu mình lại trong một cái vỏ nặng nề, trốn lánh tới mức hận không thể khiến mình trở nên vô hình. Cùng với việc chức quan của cha hai cô bé càng cao, thời gian ở nhà làm bạn với hai cô bé càng ít, bình thường ở nhà chỉ có hai chị em và một người bảo mẫu già sống chung với nhau. Có một khoảng thời gian dài, ông Hứa bị phái ra tỉnh ngoài, đại khái vẫn nghĩ rằng giáo dục ở Bắc Kinh tốt hơn, nên vẫn để hai chị em ở lại Bắc Kinh, xét về mặt nào đó, đối với hai chị em đối phương là người nhà duy nhất, có điều hai cô bé vẫn không thể làm bạn với nhau, ngược lại lại ghét bỏ lẫn nhau
Tôi lật xem từng tờ từng tờ một, cảm giác vừa ghét vừa thương Hứa Thu, có thể thấy chị ta tài hoa hơn người, có điều sau vẻ ngoài chói ngời rực rỡ đó, lại là một linh hồn tịch mịch, cô độc và vặn vẹo. Không một giây một phút nào chị ta không ngừng chú ý tới một bóng dáng bên người : Ma Lạt Năng. Thú vui của chị ta là tiếp cận, gây thương tổn, rời xa, lại tiếp cận, thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc chị ta ghét Ma Lạt Năng nên mới gây thương tổn cho nàng, hay là vì muốn Ma Lạt chú ý nên mới cố tình gây thương tổn nàng.
Thời gian của nhật ký dần tiến tới khoảng thời gian Hứa Thu xuất ngoại, tâm trạng của tôi càng lúc càng nặng nề hơn. Lúc đó, Ma Lạt Năng và Hứa Thu đã không đội trời chung, có điều Hứa Thu đã khinh thường đem sự chú ý lên người Ma Lạt Năng, những dòng chữ trong nhật ký càng ngày càng lộ ra sự miệt thị đối với Ma Lạt Năng, và những tuyên bố đầy kiêu ngạo : Hai người mà một kẻ bình thường, một kẻ vĩ đại, thì nguyên nhân chính chỉ bởi vì mẹ của chị ta là một người đàn bà vĩ đại, mà mẹ của Ma Lạt Năng chỉ là một người đàn bà không có văn hóa, không được giáo dục.
Sau khi ra nước ngoài, bằng trí tuệ và tài hoa cua rminhf, mọi việc vô cùng thuận lợi với Hứa Thu, chị ta hưởng thụ sự đeo đuổi của những người đàn ông trung chung, có điều trong nhật ký lại tỏ ra vô cùng miệt thị và cười nhạo bọn họ.
Trong một lần nhóm du học sinh Trung Quốc tụ hội, chị ta quen biết Tống Dực. Kỳ thật từ đầu tới cuối chị ta không gọi ra tên của Tống Dực, nhưng tôi tin rằng chữ "hắn" này chính chỉ là Tống Dực
Tôi chưa bao giờ gặp qua người nào có thể cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời như vậy, có điều sau lưng mặt trời vẫn là mặt trời sao ? Mỗi người đều có mặt u tối, mặt u tối của hắn là cái gì ?
Thật đáng chơi đùa, tôi đưa số điện thoại cho hắn, thế mà hắn không gọi điện cho tôi, đúng lúc cuộc sống đang thực nhàm chán, tôi thích động cân não
Bạn bè gặp gỡ ở bãi biển, nghe nói hắn cũng đi, nên tôi cũng đi. Tôi mặc một chiếc váy vô cùng mỹ lệ, lại mang theo cả cây đàn violon của mình. Ăn đồ nướng xong, mọi người cùng thắp nến, ngồi tụ tập trên bãi biển chuyện trò. Bạn bè bảo tôi kéo một bài, tôi vui vẻ đồng ý, cố ý ngồi cách xa bọn họ một chút, tặng cho hắn một bóng hình bên bờ biển rộng. Tôi chọn ca khúc "Lương Chúc"[3], bởi vì những ánh sao li ti đầy trời kia rọi chiếu xuống biển khơi mênh mông khiến cho người ta thấy tịch mịch, nghe nói hắn có thể viết thơ cổ, cho nên tôi tin là hắn sẽ biết. Sau khi khúc nhạc kết thúc, ngay cả những người ngoại quốc đang ngồi xa xa kia đều vỗ tay, tôi vội vàng quay lại, chỉ mong thấy rõ những gì nơi đáy mắt của hắn. Có điều trong mắt hắn chỉ có sự tán thưởng, chứ không có chút gì khác.
Đàn của tôi cũng đã kéo cho hắn nghe rồi, phác họa của tôi cũng đưa cho hắn xem rồi, tuy chưa tới mức múa vũ bale cho hắn xem, nhưng vừa khéo là hắn mời tôi khiêu vũ. Vũ điệu Latin nhiệt tình như thế, tôi như một con bươm bướm phấp phới bám lấy khuỷu tay hắn, thế mà hắn vẫn không động tâm ! Thực kích thích, từ nhỏ tới lớn, đối với bọn con trai, có đôi khi chỉ cần đưa cho bọn họ một bức phác họa bọn họ đang trầm tư, phía dưới có chữ ký của tôi, đã đủ khiến cho bọn họ liều chết bám riết. Hắn ta truy cầu cái gì chứ ?
Tôi định thu dưỡng một con chó bị bỏ rơi, liền gọi điện cho hắn, nói rằng xe mình đã bị hỏng, có điều đã trót hẹn với trung tâm từ thiện tới đón con chó bị bỏ rơi đó rồi, hỏi hắn có thể chở tôi một đoạn được không, hắn đồng ý. Tôi chọn trước trên mạng con chó xấu nhất, xem chừng chẳng có ai thèm nhận nó, lúc hắn nhìn thấy nó cũng lắp bắp kinh hãi, nói tôi thật đặc biệt. Tôi thật là đặc biệt!
Mấy lần hắn tới đưa đồ ăn của chó cho cẩu cẩu, tôi vừa khéo khiến hắn mời tôi và cẩu cẩu cùng đi tản bộ. Kỳ thật, đàn ông cũng chẳng khó khống chế, chỉ cần bạn chịu khó mỉm cười và dịu dàng, bọn họ sẽ dễ dàng chấp nhận sự ám chỉ của bạn, lại cứ tưởng rằng chính mình mới là người chủ động.
Tôi để hắn thấy tôi quyên tiền cho Dự án Hy vọng, lại cho hắn xem những bức thư mà đám trẻ con viết cho tôi. Hắn liền góp sức cùng tôi dạy học cho hai đứa trẻ ở Quý Châu. Hắn lại thường xuyên tới chỗ tôi đưa đồ ăn cho cẩu cẩu. Tôi thường xuyên tới xem hắn chơi bóng rổ, lại ngồi vẽ phác họa bên ngoài sân bóng rổ. Thật kỳ quái ! Tôi ngồi vẽ phác họa không vì để cho người khác nhìn, tôi chỉ muốn vẽ lại hình ảnh của hắn. Thậm chí tôi cũng không coi trọng hình thức biểu hiện có đẹp hay không, chỉ cố gắng nắm bắt lấy những cảm giác trong khoảnh khắc, có điều hắn lại vô cùng thích bức phác họa đó, không chịu rời tay, trong đôi mắt hắn không chỉ gần tới trong tim.
Mang cẩu cẩu ra ngoài chơi, tôi dùng đàn violon kéo đàn theo tiếng cẩu cẩu sủa, cùng cẩu cẩu kẻ xướng người họa, tôi không tao nhã, cũng không xinh đẹp, nhưng hắn lại nhìn tôi bật cười.
Lễ tình nhân, hắn gọi điện cho tôi, hẹn tôi ra ngoài. Tôi hỏi : "Anh có biết hôm nay là ngày gì sao ?" Hắn nói biết. Tôi đồng ý. Tôi thật vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ vui vẻ vì có một người con trai hẹn tôi ra ngoài, loại cảm giác này làm tôi sợ hãi, có điều nó mới ngọt ngào làm sao.
Vui vẻ sao ? Loại cảm giác này gọi là vui vẻ sao ? Tôi cảm thấy mình không còn là mình nữa. Tôi đã quen với việc giấu mình trong bóng đêm, rình rập, phân tích người khác, mà hắn lại kéo tôi chạy dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời ở California quá chói lòa, mà hắn lại càng chói lòa hơn so với ánh mặt trời ở California.
Tôi dừng tay, buông chén café trong tay ra, thay vào đó bằng chén rượu, uống mấy ngụm, rồi mới tiếp tục được.
Lúc từ biệt hắn, tôi chạy tới cửa kiểm phiếu, hắn đột nhiên kéo tôi trở lại, hôn tôi. Tôi không quen để nội tâm của mình bại lộ trước mặt người khác, chỉ để cho hắn chạm nhẹ vào môi mình một cái, đã đẩy hắn ra. Hắn tựa như mặt trời, có thể để lộ bản thân không chút kiêng nể, tôi bị sự thẳng thắn và chói lòa của hắn hấp dẫn, có điều cũng không quen với việc hòa mình vào sự thẳng thắn và chói lòa của hắn. Tôi cũng chói lòa, có điều sự chói lòa của tôi là do tạo ra, giống như một bức tranh giành cho người khác xem. Sự chói lòa của hắn do tự nhiên mà có, là nội tâm chân thật nhất của hắn. Hắn không hiểu được sự khác biệt giữa hai chúng tôi, có điều tôi lại hoàn toàn hiểu rõ.
Đại khái New York mới là đô thị chân chính của thế giới, Manhattan, là nơi tụ tập của những kẻ giàu nhất thế giới, đồng thời cũng là nơi tụ tập của những kẻ nghèo nhất thế giới, ban ngày mọi người cùng chung hưởng hết thảy mọi thứ, có điều khi đêm xuống, mỗi ngã tư đường lại thuộc về những kẻ du cư thuộc những quốc gia khác nhau. Trên thế giới còn đô thị nào mà ánh sáng và bóng tối lại đối lập mãnh liệt như thế sao ? Tôi thích New York, tôi cảm thấy nó càng giống tôi.
Hắn ngã xuống trước người tôi trong lúc say mềm quần áo xộc xệch, đánh đổ bình hoa khiến váy tôi ẩm ướt cả. Hắn tiện tay cầm lấy những bông hoa đang rơi trên mặt đất kia tặng cho tôi, vừa cười vừa nói : "Tiểu thư, nếu như tôi có bị ngã, thì cũng chỉ bởi vì cô quá mỹ lệ." Tất cả mọi người vừa la hét vừa cười ầm lên, chỉ có tôi và hắn là đôi tròng mắt vẫn lạnh như băng. Chỉ trong một nháy mắt, hắn và một người phụ nữ đầy kích tình trên cầu thang, trong nháy mắt kế tiếp, hắn mời tôi khiêu vũ cùng hắn, nói tôi và hắn có một đôi mắt giống màu nhau.
Hôm nay, tôi thử dùng cần sa.
Hắn khuyên tôi dùng thử cần sa và rượu mạnh cùng lúc, tôi cũng thử.
Hắn cho tôi bạch phiến, tôi từ chối. Hắn cười, sợ rồi sao ? Tôi nói với hắn, tôi đã bị địa ngục hấp dẫn, có điều vẫn chưa muốn rơi vào địa ngục. Hắn hít một chút, sau đó hôn tôi. Trong bóng đêm, chỉ có tôi và hắn, tôi cũng không cự tuyệt.
Nếu nói hắn là ánh sáng, thì hắn chính là bóng đêm. Khi hắn gọi điện cho tôi, tôi cảm thấy tôi khao khát ánh sáng, nhưng khi tôi thấy hắn cầm chén rượu đầy tao nhã, mời tôi, tôi cảm thấy tôi khao khát được cùng say mềm với hắn.
Tôi uống mấy ngụm rượu, thầm nghĩ một chút, Hứa Thu vẫn quen ẩn giấu chính bản thân mình, cho nên nhật ký của chị ta ngắn mà mơ hồ, ở mặt này có hai chữ "hắn", một cái chỉ Tống Dực, một cái chắc hẳn chỉ cái người mà chị ta mới quen được ở New York, kẻ đã ngã trước mặt chị ta. Không biết vì cái gì, tôi đột nhiên nhớ tới người đàn ông đã hôn tay tôi. Tôi cũng không rõ lắm về cảm giác của mình, có điều ngực đau nhói lên, phải nghỉ một lát rồi mới dám xem tiếp.
Chúng tôi chia nhau một điếu cần sa, tôi hỏi hắn vì sao không dùng bạch phiến, hắn nói : "Bởi vì tôi cũng không muốn rơi vào địa ngục." Hắn cũng hít, nhưng nghiêm khắc khống chế số lần, tuyệt không để nghiện. Hắn hôn tôi, tôi nói tôi đã có bạn trai, hắn cười như không.
Chúng tôi phát sinh quan hệ, hắn cưỡng bách, nhưng tôi cũng không nghĩ tôi là một kẻ bị cưỡng gian vô tội. Trong tận cốt tủy mỗi nữ nhân đều có những điều bị tiềm ẩn, chẳng qua hắn thỏa mãn những dục vọng tiềm tàng của tôi. Hắn kinh ngạc khi thấy tôi là xử nữ, câu trả lời của tôi dành cho hắn là một cái tát. Lần đầu tiên trong điện thoại tôi và hắn cãi nhau.
Tôi thở mạnh một hơi, đoạn văn này, phần đầu chắc là Hứa Thu và người kia, câu cuối mới là chị ta và Tống Dực.
Đi ăn cơm với khách hàng, gặp phải hắn, cả hai chúng tôi đều không nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp nhau ở ngoài ánh sáng, chúng tôi đều vô cùng kinh ngạc trước thân phận của nhau, cùng làm bộ như gặp nhau lần đầu tiên, bắt tay nhau như những người bình thường khác.Sau khi ăn xong, lại nhận được điện thoại của hắn. Lúc tôi nói chuyện với hắn, hắn cũng đi vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn tôi, hắn thò tay vào trong váy áo tôi. Ban trai của tôi đang ngọt ngào với tôi qua điện thoại, mà tôi lại đang thở dốc dưới bàn tay của một người đàn ông khác. Tôi biết hắn cố ý, hắn hượng thủ sự thao túng, lường gạt người khác, thật buồn là tôi cũng là một kẻ như vậy.
Số lần cãi nhau giữa tôi và hắn càng ngày càng nhiều, mỗi lần đều do tôi khiêu khích, chọc giận hắn. Mà thật đáng buồn làm sao khi tôi phát hiện ra, nguyên nhân của sự khiêu khích chỉ bởi vì tôi thấy áy náy. Tôi mà lại biết áy náy sao ? Tôi cứ ngỡ loại tình cảm này đã đã mất từ khi tôi còn nhỏ rồi chứ. Nếu nói tôi muốn tìm kiếm bóng đêm trên người hắn, mà thất vọng rồi, như vậy có lẽ tôi sẽ trở thành bóng đen lớn nhất trong cuộc đời hắn. Chẳng lẽ tôi không tìm được, thì tạo ra sao ?
Tôi nói với hắn là bạn trai tôi tới New York công tác. Hắn phá lên cười : "Cưng còn chưa vứt bỏ em trai sao ?" Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Lúc ở sân bay, trong nháy mắt nhìn thấy hắn, tim tôi bỗng mềm mại lạ kỳ, quả thực không giống như tim tôi. Chúng tôi cùng đi ăn cơm, cùng trò chuyện, cùng xem đĩa, tới tối hắn hôn lên trán tôi rồi quay lại chỗ mình ở. Hắn đối với tôi như đối với một công chúa trong sáng nhất, lại không hề biết rằng tôi chỉ là một vũ nữ của bóng đêm.
Tôi gọi điện thoại cho hắn, nói rằng tôi sẽ không gặp lại hắn nữa, quan hệ giữa tôi và hắn chỉ như thế thôi. Hắn cười nói : "Đợi khi nào cưng chán chơi trò công chúa hoàng tử với em trai cưng rồi, cưng biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy." Tôi cũng cười, nói với hắn : "Tôi biết thiệp mời đám cưới của chúng tôi sẽ phải gửi tới đâu cho cưng."
Hai đồng nghiệp ngốc nghếch của tôi bị điều đi, cho tới tận lúc bọn họ đi rồi vẫn chưa biết ai làm cho bọn họ gặp phải nạn rớt đài. Tôi giúp bọn họ thu thập đồ đạc, tiễn bọn họ xuống lầu, bọn họ vô cùng cảm kích tôi, tôi lại khẽ cười lạnh một cái. Hắn tới đón tôi đi ăn cơm, tôi lại đột nhiên thấy bực bội. Lại cãi nhau một trận tưng bừng với hắn. Tôi không phải thiên sứ, có điều bọn họ thích tôi trở thành thiên sứ, tôi cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Dù sao Manhattan cũng rất nhỏ, nửa năm không gặp, vào đêm Giáng Sinh, rốt cuộc chúng tôi đã gặp nhau ở Times Square, tôi vẫn có cảm giác linh hồn của tôi khao khát hướng về phía hắn, linh hồn của tôi đã sớm rời khỏi thể xác, thế mà bạn trai tôi vẫn nắm tay tôi, vô cùng cao hứng và phấn chấn đón chờ năm mới. Hắn nắm tay bạn gái, đi xuyên qua đám đông hướng về phía bọn tôi, tôi muốn bỏ trốn, lại khao khát, chỉ có thể đứng im nhìn hắn bước tới gần từng bước một. Hắn chào hỏi tôi, bắt tay với bạn trai tôi, cái cảm giác thân thiết như mới gặp lần đầu mà như thân quen từ lâu, kẻ này lại định lường gạt người khác ! Tôi vô cùng bi ai thương hại nhìn người hoàn toàn không hay biết gì bên cạnh mình. Tôi đột nhiên oán hận sự lương thiện không hay biết gì của hắn, không thể khống chế nổi bản thân, lại cãi nhau với hắn trong đêm Giáng Sinh. Tôi đã thốt ra những lời nói gây tổn thương tới hắn, dĩ nhiên là tôi muốn bảo hộ hắn, để hắn không bị tôi tổn thương.
Tôi chỉ dùng một kế nhỏ, khiến cho bạn gái xuất thân tôn quý của hắn thấy một chút gì đó không nên thấy, cô ta cho hắn một bạt tai. Hắn biết là do tôi làm, cũng biết là tôi trả thù sự lường gạt của hắn đối với bạn trai tôi trong đêm Giáng Sinh. Hắn không quan tâm, chỉ ép tôi vào góc, ngấu nghiến hôn tôi. Mà tôi thì chỉ từ chối vài cái, rồi cũng ôm lấy hắn, lại hôn hắn còn kịch liệt hơn nữa. Hóa ra, tôi là một đóa hoa chỉ nở rộ trong bóng đêm.
Tôi phát hiện càng ngày tôi càng lười biếng, rất nhiều lúc, đối với những kẻ mạo phạm tôi, tôi cũng lười tiêu phí tâm lực để truy cứu. Thế mà, tôi lại không dễ dàng tha thứ cho những kẻ mạo phạm bạn trai tôi. Tôi hỏi hắn có quan tâm không ? Hắn nói hắn sẽ dùng chính năng lực của mình để dập tắt lời đồn. Có điều tôi lại bực bội khi thấy kẻ khác khiến cho hắn gắn với những chuyện xấu xa mờ ám này, nên ngọn liệt hỏa trong tôi đã bốc cháy hừng hực. Kẻ rải lời đồn ban đầu đã phải cuốn gói khỏi Wall Street, vợ ông ta lại lấy sạch những tài sản của ông ta. Có điều bạn trai của tôi hoàn toàn không hay biết gì cả, vẫn dùng chính phương thức của mình chăm chỉ làm việc của mình, ngược lại, kẻ bàng quan như hắn lại rõ rành rành. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi nói : "Biết không ? Cưng có một linh hồn tà ác."
Tôi phát hiện ra càng ngày Hứa Thu càng nhấn mạnh vào mấy chữ "bạn trai tôi", tần suất xuất hiện của mấy chữ đó càng ngày càng cao. Những khi chị ta viết tới mấy chữ này, ngòi bút ấn mạnh tới mức suýt xuyên thủng cả giấy, không biết có phải chị ta dùng phương thức này để cảnh cáo mình cần nhớ rõ sự tồn tại của Tống Dực không ?
Càng ngày chúng tôi càng cãi nhau thường xuyên hơn, tôi không biết rốt cuộc mình muốn làm gì. Trong xúc động tôi đưa ra lời chia tay, nhưng khi hắn quay người bỏ đi thật, tôi lại sợ hãi. Tôi không muốn nhảy múa mãi trong bóng đêm, tôi thích cảm giác hắn khiến trái tim tôi mềm lại, tôi thích lúc hắn mỉm cười với tôi. Tôi ôm lấy hắn, lắp bắp liên tục với hắn "Thật xin lỗi. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của hăn, lớp hào quang đã bị tôi làm mờ ám, những gì mà tôi thích, đang bị tôi phá hủy. Tôi nên buông tay sao ? Tôi nên buông tay sao ?"
Con nhóc kia bị suy thận, cha thật lo âu, người đàn bà vô dụng kia đang khóc. Tôi không có cảm giác bi ai, chỉ cảm thấy rất vô lý, thế giới này thật hỗn loạn, thượng đế nói ông ta sẽ thưởng cho những kẻ làm việc thiện, mà trừng phạt những kẻ ác, thế thì vì cái gì không phải là tôi ? Mà lại là con nhóc kia ?
Rốt cuộc tôi đã thử bạch phiến, rơi vào địa ngục chỉ vì muốn thử cảm giác được lên Thiên đường. Ngay cả hắn cũng nhìn tôi bằng đôi mắt ưu tư, cảnh cáo tôi không được chủ động đi kiếm bạch phiến. Tôi ôm lấy cổ hắn hỏi : "Cưng sợ gì chứ ?" Hắn nói : "Tôi sợ cưng sẽ rơi vào địa ngục thật" Tôi hỏi : "Không phải cưng thay tôi mở ra cửa địa ngục, mời tôi đi vào hay sao ?" Hắn vuốt nhẹ hai má tôi, không hé răng, cuối cùng nói : "Cưng chia tay với em trai kia đi !" Tôi cười nhạo hắn : "Khiến cưng tổn thất hơn một nghìn vạn không thể gọi bằng mấy chữ "em trai" được." Hắn nổi giận, phương thức trừng phạt tôi là chèn tôi xuống dưới mình. Trong lúc cơ thể tôi trầm luân, linh hồn tôi lại chói lòa, cơ thể của tôi cười vui, linh hồn của tôi lại than khóc.
Chúng tôi lại cãi nhau, tôi mắng hắn, rồi lại ôm lấy hắn, cầu xin hắn tha thứ cho tôi. Lần đầu tiên bạn trai tôi không hé răng, cũng không ôm lại tôi, hắn chỉ liếc nhìn tôi bằng đôi mắt đầy u uẩn bi thương, tựa như muốn nhìn thấu linh hồn tôi. Tôi sợ hãi, cố gắng nắm chặt lấy hắn, tựa như muốn nhét hẳn vào trong lòng hắn. Có phải trong chỗ đó, tôi không thấy tới bất kỳ bóng đêm nào, chỉ thấy ánh sáng phải không ? Có phải tôi sẽ không còn thấy cảm giác tịch mịch nữa hay không ?
Con nhóc kia không còn thấy ánh sáng, cha hỏi tôi có muốn về thăm nó hay không, tôi lại kiếm cớ để cự tuyệt. Tôi không còn tinh lực để đi diễn tỷ muội tình thâm, nếu nó có oán thì đi mà oán thượng đế bị mù mắt.
Từ sau lần cãi nhau trước, một tuần rồi, bạn trai tôi cũng không liên hệ lại với tôi nữa, cũng không nhận điện thoại của tôi. Lúc hắn gọi điện thoại cho tôi, tôi đang khiêu vũ. Hắn hỏi tôi có thể xin nghỉ một tuần được không, hắn muốn cùng tôi ra ngoài đi dạo một mình một chuyến. Bước chân của tôi chậm lại, bạn nhảy trong bóng tôi của tôi không vui, định vứt điện thoại của tôi đi, tôi chỉ đành ôm hắn, dùng cơ thể của tôi để xoa dịu sự tức giận của hắn. Bạn trai tôi hỏi trong điện thoại : "Có được không ?" Tôi đáp "Được", rồi ngắt điện thoại. Trong những bước nhảy bay bướm, nước mắt tôi rơi xuống lã chã, tôi biết tôi sắp mất đi hắn - ánh sáng của tôi. Từ nay về sau, tôi sẽ vĩnh viễn nhảy múa cùng bóng đêm.
Đây là đoạn cuối cùng trong nhật ký, xem ra Hứa Thu không mang nhật ký theo tới Yellowstone.
Tôi cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại, vẫn cảm thấy lòng bị đè nặng, lại đi rót thêm một ly nữa, đi tới trước cửa sổ, đẩy rèm ra, bên ngoài ánh bình minh vừa ló rạng, cả thành phố chìm đắm trong làn nắng sớm đầy tươi mát.
Trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, dần dần đã xuất hiện những bóng người tụ tập lại tập thể dục buổi sáng, người tập quyền thì vung quyền, kẻ múa kiếm thì múa kiếm. Tôi buông chén rượu, chạy xuống lầu, cũng luyện Thái Cực Quyền theo một đám ông già bà già. Luyện xong một bộ, bọn họ cùng nhìn tôi cười, tôi cũng cười lại với bọn họ.
Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đã chiếu rạng trên những tán cây, gió nhẹ phơ phất, những chiếc lá khẽ xào xạc, lấp lánh ánh vàng, như được bao phủ trong những tia sáng vàng chói, lấp lánh đẹp tuyệt vời.
Tôi hơi nheo mắt, giơ tay như muốn ôm lấy mặt trời. Thế giới này, bóng đêm luôn tồn tại song song với ánh sáng, chúng ta không thể trốn tránh bóng đêm, nhưng vĩnh viễn chúng ta có thể lựa chọn ôm ấp ánh mặt trời.
_______________________________________
[1] Công : trong công - thụ : ai đọc đam mỹ tất đã biết, BL là mối quan hệ giữa nam và nam, trong đó, có một người là công (chồng), một người là thụ ( vợ)
[2] 1 tấc = 3,33 cm
[3] Lương Chúc : còn gọi là Lương Chúc tiểu đề cầm hiệp tấu khúc (bản côngxectô Lương Chúc dành cho viôlông), một sáng tác dành cho viôlông và dàn nhạc. Nó được các nhà soạn nhạc Trung Quốc là Hà Chiêm Hào (何占豪) và Trần Cương (陈钢) sáng tác năm 1958. Bản côngxectô này dài gần khoảng 30 phút và là một trong những tác phẩm kinh điển của âm nhạc Trung Quốc hiện đại. Nó được lấy cảm hứng từ mối tình Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, một mối tình tuyệt vọng được coi là phiên bản Romeo và Juliet của Trung Quốc.