Tập 2 - Chương 71: Không muốn anh chết​

Diệp Phi Vũ đã dừng xe bên ngoài khách sạn, thấy Từ Nam Phương đi ra, anh bước vội xuống xe, giúp cô mở cửa, anh vẫn dịu dàng như thế, khiến Từ Nam Phương có phần mờ mịt. Chẳng lẽ người đánh đổ bát sủi cảo không phải anh? Chẳng lẽ anh chưa phát hiện ra cô đã biết bí mật của anh?

Từ Nam Phương bình thản ngồi vào xe, để mặc Diệp Phi Vũ cài dây an toàn cho mình: “Chúng ta đi đâu?”

“Đi đến nơi em muốn tới.” Diệp Phi Vũ làm bộ bí mật.

Từ Nam Phương không nói gì nữa, len lén ngắm nhìn Diệp Phi Vũ lái xe. Anh ta đưa cô ra khỏi con phố nhộn nhịp, càng đi càng xa, đến khi trên đường tối đen không còn bóng người, tất cả ánh sáng còn lại chỉ là đèn xe của Diệp Phi Vũ. Lần này anh ta cũng không mở đèn trong xe, Từ Nam Phương trong lòng run sợ, không biết anh ta muốn làm gì. Cô cầm chặt “Ngôi sao lấp lánh”, môi mím lại.

“Tới rồi!” Tắt máy, Diệp Phi Vũ xuống xe, rồi đi sang bên kia mở cửa, “Xuống đi!” Anh vươn tay ra, dường như muốn cầm giúp cô khối thiên thạch để cô cởi dây an toàn.

Từ Nam Phương không đưa khối thiên thạch cho Diệp Phi Vũ. Có lẽ nhận ra sự lo lắng của cô, Diệp Phi Vũ bình thản nói: “Yên tâm. Tôi nói rồi, đây là nơi em muốn đến.” Anh ta cúi người cởi dây an toàn cho cô, rồi một mình đi về phía trước.

Đèn xe vẫn bật sáng, Từ Nam Phương dựa vào ánh đèn quan sát, nơi này rất hoang vu, mặt đất đâu đâu cũng là cỏ dại. Cô cảnh giác đi theo Diệp Phi Vũ, lúc đứng lại bên cạnh anh, chợt cảm thấy sợ hãi. Phía trước là một đoạn đường sắt dài, trong màn đêm, chỉ có thể trông thấy những ngọn đèn đường màu đỏ nhập nhòe nơi xa tít tắp. Đường sắt quanh co bốc lên luồng khí lạnh thấu xương, âm u, mờ mịt.

“Vì sao đưa em tới đây?” Từ Nam Phương gắng duy trì bình tĩnh.

“Đây chẳng phải là mong muốn của em sao?” Thanh âm của Diệp Phi Vũ rất nhẹ, “Em muốn quay về, nếu tôi không chết thì làm sao em về được?”

Từ Nam Phương rùng mình, quả nhiên là Diệp Phi Vũ đã nhìn thấu bụng dạ cô. Nhưng cô lảng tránh, lạnh nhạt nói: “Thực ra ngay từ đầu anh đã biết, em quay về thì anh sẽ chết, đúng không?”

“Đúng!” Diệp Phi Vũ nhìn đoạn đường sắt quanh co, tâm sự dường như cũng theo nó mà giãi bày, “Lúc tôi còn ở Sơn Tây, trước khi gặp em, lẽ ra tôi đã chết rồi. Ừm, chính là tại một con đường sắt như thế này, chỉ một khắc trước cả người tôi mình mẩy đầy thương tích, vậy mà một khắc sau đã hoàn toàn không còn tổn thương gì, một chuyết tàu hỏa cho tôi chết, rồi lại cho tôi sống. Tôi thậm chí không thể tin được rằng mình sống lại, lúc ấy tôi nghĩ, ông trời thương tình tôi, muốn giúp tôi báo thù cho mẹ. Biết vì sao tôi không do dự mà tin ngay chuyện em vượt thời gian không?” Diệp Phi Vũ cười khổ, “Ngay cả chuyện cải tử phục sinh còn xảy ra thì còn có cái gì mà tôi không thể chấp nhận?”

“Anh biết từ khi nào? Lúc ở buổi đấu giá ư?” Nghĩ đến sự thù hận của Diệp Phi Vũ, Từ Nam Phương có phần hoảng sợ.

Giọng nói của Diệp Phi Vũ chợt thê lương: “Em nói với tôi, nếu lấy được ‘Ngôi sao lấp lánh’, em có thể quay về. Lúc ấy, tôi không biết việc em quay về lại liên quan tới sự sống chết của tôi. Đến khi buổi đấu giá diễn ra, tôi mới biết, hóa ra mình có liên quan mật thiết tới ‘Ngôi sao lấp lánh’. Như vậy, chuyện tôi khởi tử hồi sinh gắn liền với việc em vượt thời gian.”

Nghĩ tới hôm ấy, Diệp Phi Vũ còn bị Thượng Quân Trừng lôi ra khỏi hội trường buổi đấu giá để nói chuyện, chẳng có chút nào dị thường, Từ Nam Phương không khỏi bội phục: “Biết rõ có liên quan tới tính mạng mình mà anh còn điềm nhiên như không, sự lãnh đạm này của anh, sợ rằng chẳng ai bì được.”

Diệp Phi Vũ vẫn không để lộ biểu cảm gì, đôi mắt sâu thẳm, nói một câu nhiều ẩn ý: “Không phải tôi điềm nhiên như không, chỉ là tôi sống đến bây giờ cũng chỉ vì muốn báo thù. Bây giờ thù đã trả, ông ta ở trong ngục cũng chẳng được sống yên ổn. Tâm nguyện của tôi đã thành, giờ đến lượt em.” Anh nỗ lực khiến sắc mặt mình bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, nhưng mặt nước ấy lại đằng đằng tử khí, u ám đến đáng sợ.

“Tôi đã nói sẽ giúp em, cũng nói sẽ không làm hại đến Quân Trừng. Em thấy không, tôi hoàn toàn không khiến cậu ấy bị tổn thương gì.” Anh nói như đọc thuộc lòng, “Đây là đường sắt, có lẽ chọn nơi này sẽ sát với tình hình lúc trước, khả năng xảy ra sơ suất khi em quay về sẽ cực nhỏ.”

Nói xong, anh vẫn bảo cô lấy “Ngôi sao lấp lánh” ra, thế nhưng Từ Nam Phương cứng ngắc toàn thân, tay chân hoàn toàn không cử động được.

Một giây trước, cô vẫn còn đang nghĩ kế gài bẫy Diệp Phi Vũ, một giây trước, cô vẫn còn đang nghĩ cách để Diệp Phi Vũ đưa mình quay về.

Vậy mà hiện tại, anh đang chủ động đề nghị được chết để giúp cô hoàn thành tâm nguyện.

Đường nhìn của cô thoáng cái nhòa đi, cô không thể tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Phi Vũ toàn thân đầy máu trước mặt mình. Dường như cảnh tượng ấy sẽ khiến trái tim cô đập nhanh mà chết đi.

“Anh đang lùi một bước để tiến hai bước phải không?” Từ Nam Phương liếm đôi môi khô khốc vì bị gió thổi.

“Lấy lùi để tiến?” Rốt cuộc Diệp Phi Vũ cũng quay đầu nhìn cô, “Trong lòng em, tôi là loại người như vậy?”

Từ Nam Phương gắng duy trì sự trấn tĩnh: “Chẳng lẽ không đúng? Rất nhiều lần anh cố ý tránh xa ‘Ngôi sao lấp lánh’, chẳng phải vì sợ tôi phát hiện ra sự thật ư? Anh biết rõ tôi hiểu lầm Thượng Quân Trừng là người sẽ mở ra ‘Ngôi sao lấp lánh’ nhưng cứ mặc kệ để tôi hiểu lầm, như vậy còn không phải lấy lùi để tiến ư?”

Thân thể Diệp Phi Vũ run lên, cười buồn bã: “Theo như em nói, tất cả những gì tôi làm chỉ có ngần ấy thôi ư? Tôi tác hợp em và Thượng Quân Trừng, cố ý tạo cơ hội cho hai người đến được với nhau, còn sai Bạch Thanh Dật giả vờ truy sát em, tạo cơ hội cho Quân Trừng làm anh hùng cứu mỹ nhân, những điều này em quên rồi ư?”

“Anh… vì sao?” Từ Nam Phương vô thức hỏi.

“Vì sao? Cần gì phải hỏi câu này? Biết rồi cũng đâu có lợi?” Vẻ mặt Diệp Phi Vũ sớm đã tê dại, “Đáp án thế nào, thực ra em đã biết rồi, chẳng qua, em xem thường không muốn hỏi đến.”

Anh nhìn cô, sự tức giận duy nhất còn sót lại là ánh mắt của anh, thế nhưng lúc này, đôi mắt ấy đã tràn ngập sự thất vọng: “Tôi biết em sẽ không thích một người đàn ông như tôi, tôi cũng chẳng bao giờ dám tưởng tượng em sẽ yêu tôi. Thế nên, có đôi khi tôi nghĩ, em yêu Thượng Quân Trừng cũng tốt! Em càng yêu cậu ta, càng không nỡ rời xa cậu ta. Chí ít em sẽ tình nguyện ở lại vì cậu ta, như thế, tôi sẽ còn được trông thấy em mỗi ngày! Với tôi, thỉnh thoảng được trông thấy em đã là quá đủ! Cho dù, em chỉ coi tôi là đồng minh, cho dù, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, lợi dụng lẫn nhau, tôi cũng không quan tâm…”

“Anh…” Từ Nam Phương dường như đã quên mất phải dùng từ ngữ nào để biểu đạt, “Muốn tôi ở lại, là vì muốn mỗi ngày được nhìn thấy tôi?”

“Lý do rất ngốc nghếch, rất nực cười phải không?” Diệp Phi Vũ đờ đẫn cười, “Lúc trông thấy ông ta bị cảnh sát bắt đi, tôi đã tưởng rằng tâm nguyện duy nhất đời này của mình đã thành rồi, tôi chẳng cần lo lắng gì nữa. Thế nhưng, hóa ra tôi đã nhầm. Lúc thù đã trả xong, tôi cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng. Không biết là vì thời gian đã quá lâu nên mối thù phai nhạt, hay là vì hiểu rõ trả thù rồi mình nên trả mạng về cho ông trời, nên giúp em mở ra ‘Ngôi sao lấp lánh’ để em trở về… Thực ra, lúc ấy tôi mới phát hiện, sau khi gặp được em, tôi rất sợ chết, bởi vì chết đi rồi, tôi sẽ không còn được gặp em, không được nghe em thổi kèn lá.”

Anh cầm lấy một chiếc lá, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cô và anh ngồi giữa mảnh rừng, anh lắng nghe cô thổi những giai điệu du dương. “Nếu thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy!”

“Tôi biết em quyết tâm muốn quay về, cũng như tôi biết chắc rằng giúp em lấy được ‘Ngôi sao lấp lánh’ thì tôi sẽ phải chết, nhưng tôi vẫn lựa chọn liên thủ với em, vẫn muốn lợi dụng em làm loạn nhà họ Hạ. Có lẽ, lòng tham của tôi quá lớn, tôi muốn quá nhiều thứ, nên tôi mới càng sợ. Sợ ngày ấy đến quá nhanh! Cho dù em hiểu lầm Thượng Quân Trừng là người kia thì sao chứ? Vì muốn bảo vệ cậu ấy mà cuối cùng em lựa chọn tôi làm kẻ thế thân để khai đao…” Anh cười chua xót, “Cũng may, thực ra tôi mới chính là người kia, vậy nên, em không cần phiền não…”

“Anh… anh đã biết em cố tình ở bên cạnh vì muốn anh chết thay… mà anh còn…” Từ Nam Phương cảm nhận được hai gò má mình lạnh lẽo, chất lỏng kia chảy xuống trên mặt cô nhưng cô không hề hay biết, “Anh điên rồi!” Biết rõ cô gài bẫy, biết rõ là rượu độc, vậy mà anh vẫn uống.

Thấy Từ Nam Phương rơi lệ, Diệp Phi Vũ vươn tay muốn lau nhưng tay khựng lại giữa không trung, rồi chậm rãi buông xuống.

“Có lẽ tôi đã quá mơ mộng viển vông! Em hôn tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi lại cảm thấy đó là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời mình. Có thể được ở bên em một ngày, không, chỉ cần nửa ngày, tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Em nói đúng, dù em không thật lòng yêu tôi thì có sao, dù em ôm tôi nhưng trong lòng lại giữ hình bóng người khác thì có sao? Chí ít, em cũng đã thử một lần yêu thôi, tôi cũng từng có được em, từng được ôm em, vậy là đủ rồi.

Em nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi quá si tâm ảo tưởng cũng không sao. Mặc dù em ở bên tôi chỉ một ngày ngắn ngủi, nhưng đó là ngày đẹp nhất, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ! Hiện giờ, dù có phải chết, tôi cũng không tiếc…”

Trên gương mặt anh là nụ cười thỏa mãn, anh vươn tay muốn lấy chiếc hộp trong tay cô nhưng cô ôm khư khư trước ngực, lúc này cô đã khóc không ra tiếng: “Diệp Phi Vũ, anh lại… lại chơi trò tâm kế với em… anh nói với em nhiều như vậy chính là muốn em hổ thẹn, hổ thẹn với anh cả đời… Anh… thật độc ác… em sẽ không để anh đạt được mục đích.”

Thế nhưng Diệp Phi Vũ đã nhào tới tách hai tay cô ra, dù Từ Nam Phương có lùi lại, ôm chiếc hộp chặt thế nào cũng vẫn bị anh nhẹ nhàng cướp đi. Tia sáng đỏ thoáng chốc phát ra, chưa bao giờ kịch liệt như lúc này, Từ Nam Phương nhất thời cảm thấy trời rung đất chuyển nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn hỗn loạn này xuống, liều mạng nhìn về phía Diệp Phi Vũ. Anh đang lấy “Ngôi sao lấp lánh” ra khỏi hộp, cầm trong tay.

Sắc mặt anh trắng bệch, thân thể lảo đảo nhưng vẫn liều sống liều chết giữ thăng bằng. Anh chống đỡ đến cùng, từng chữ nói ra dường như đều tiêu hao rất nhiều sức lực.

“Nam Phương, Nam Phương,… từ khi biết… tính mạng của em và tôi có thể nối liền thời gian, tôi… tôi rất hạnh phúc… Bởi vì, so với Thượng Quân Trừng, tôi có duyên phận với em hơn…”

Từ Nam Phương gắng kìm nén nỗi kích động, nhào vào trong lòng Diệp Phi Vũ, lệ tuôn trào: “Phi Vũ, Phi Vũ, đừng tốt với em như vậy! Em không muốn quay về nữa, em cũng không muốn anh phải chết… được không…”

Những giọt nước mắt của cô rơi xuống lồng ngực Diệp Phi Vũ. Hóa ra cơ thể lạnh lẽo đang run rẩy này đối với cô lại quan trọng đến thế.

Cô những tưởng cả đời này lòng mình chỉ vướng bận Thượng Quân Trừng, vì anh cần người chăm sóc, vì cách anh biểu đạt tình yêu khiến cô đắm đuối. Trong lòng cô đã vô thức bài xích một Diệp Phi Vũ chỉ biết có âm mưu và lợi dụng. Thế nhưng, cuối cùng Diệp Phi Vũ vẫn dùng cách thức riêng của mình để chiếm trọn trái tim cô. Đáng tiếc, khi cô hiểu rõ lòng mình thì tất cả đã muộn.

Từ Nam Phương cắn răng, vươn tay ra muốn lấy lại “Ngôi sao lấp lánh”, nhưng khi tay cô vừa mới chạm vào nó, cô cũng không thể rút ra được nữa. Cô hoảng hốt nhìn Diệp Phi Vũ, bỗng thấy anh cười: “Ngôi sao lấp lánh, chỉ khi… có tôi và em ở bên cạnh, nó mới mở ra…”

Hai bàn tay của họ giống như hai đầu nam châm trái dấu, hút lấy nhau, dán chặt vào khối thiên thạch. Luồng ánh sáng đỏ chuyển dần thành bảy sắc, tựa một màn pháo hoa rực rỡ giữa đêm đen, không biết lúc nào sẽ tan biến như khói mây…

“Đừng! Phi Vũ…” Từ Nam Phương thấy Diệp Phi Vũ giống như bị thứ gì đó nuốt chửng, cơ thể anh càng lúc càng mờ dần không rõ, “Em còn muốn nói với anh…” Chưa nói hết câu cô đã cảm thấy chính mình như bị ném vào hỏa lò nóng rực, muốn nói nữa cũng không thể thốt nên lời, ngay cả nhìn anh lần cuối cũng không kịp.

Cô vẫn còn một câu chưa nói được với anh mà đã bị ném vào cái động tối đen không đáy, não bộ trở nên hỗn loạn. Nhưng trong đầu cô vẫn còn một tia ý thức, cô muốn nói với một người ba chữ…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện