ღ Chương 24: Vòng xoáy mưu mô, tìm nhau trong giấc mộng ღ

ღ Chương 24: Vòng xoáy mưu mô, tìm nhau trong giấc mộng ღ

Lúc tôi được Nam Nhã Ý và người hầu đỡ xuống, Trang Bích Lam đã được đám thuộc hạ đưa vào trong trại.

Nam Nhã Ý nắm lấy tay tôi, khi cùng tôi chạy vào phía trong xem tình hình của Trang Bích Lam, bàn tay tỷ tỷ thậm chí còn lạnh hơn cả tôi.

"Ta không sao hết..."

Trang Bích Lam nằm trên giường, mỉm cười lên tiếng an ủi chúng tôi.

Dưới ánh nến rực sáng, cuối cùng tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn của chàng đã trắng nhợt không còn giọt máu, đôi môi thâm tím, rõ ràng vết thương không hề nhẹ.

Khắp người chàng đều là vết máu, mở chiến bào ra, tôi mới phát hiện ra phần vai, phần đùi của chàng đều bị thương, quả thực chỉ là những vết bên ngoài, không hề nghiêm trọng. Thế nhưng sau khi cởi bỏ lớp áo trong, lớp vải cuốn quanh lồng ngực hiển hiện trước mắt.

Đó là những vết máu đã khô, thêm vào những vết máu tươi mới bật ra.

Sắc mặt của Nam Nhã Ý trắng nhợt, tím tái chẳng khác gì Trang Bích Lam.

Tỷ tỷ vừa đứng nhìn đại phu điều trị vết thương cho Trang Bích Lam vừa khẽ tiếng nói với tôi: "Hoàng thượng truyền tin nói ngài chuẩn bị bắt muội về, Bích Lam mới đánh trận với Nam Cương, tuy chiến thắng, nhưng cũng bị thương không nhẹ, thân thể rất yếu. Thế nhưng hai chúng ta chẳng thể nào an tâm, cho nên đã chuẩn bị xe ngựa nhanh chóng quay về đây. Đáng tiếc sau cùng vẫn đến không kịp. Hoàng thượng, ngài..."

Mí mắt tỷ tỷ cụp xuống, đôi mi dài chẳng khác nào cánh bướm đẹp xinh, khẽ run run thể hiện rõ nỗi xót xa, thê lương trong lòng.

Tôi biết ngay Trang Bích Lam do dự mãi không động thủ chính là vì thương tích trên người chàng.

Bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn dám xông vào giữa doanh trại kẻ địch để cứu tôi, rõ ràng chàng đã lấy tính mạng mình ra đánh cược.

Tôi chua xót lên tiếng: "Tại sao huynh lại không biết tự bảo trọng như vậy chứ? Huynh nỡ quên đi trên mình còn Trang bá bá kỳ vọng, thương yêu, phía dưới còn có ngàn vạn binh sỹ thuộc hạ dựa dẫm sao?"

"Ta nào dám quên. Thế nhưng con người sống trên đời, cũng phải biết chừng mực, tiến lui đúng lúc". Trang Bích Lam hổn hển nói, mỉm cười dịu dàng.

Đại phu đang chẩn trị vết thương cho chàng, cùng với hơi thở mạnh bạo, máu tươi lại tiếp tục trào ra ở vết thương.

Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy bản thân không hề xứng với hành động đó của chàng.

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành kẻ phụ bạc, nhưng lúc này, tôi quả thực đã phụ lòng chàng.

Trang Bích Lam vẫn mỉm cười nói: "Muội có thể bình an vô sự quay về, ta cũng chưa chết, coi như ta đã thắng cược. Thanh Vũ, mạng của chúng ta cũng cứng lắm chứ".

Tôi mím chặt môi, cố gắng nhoẻn miệng lên cười đáp: "Hy vọng... chúng ta có thể may mắn thêm chút nữa. Có lẽ, chúng ta có thể đánh cược thêm... cược rằng sau khi bỏ lỡ cơ hội, hữu duyên vô phận, liệu có thể tìm được người có duyên có phận với mình cả cuộc đời này được không".

Đôi mày của Trang Bích Lam khẽ giật lên, không nói thêm gì.

Nam Nhã Ý vẫn ung dung như trước kia, lặng lẽ nhìn về phía tôi.

Nhìn thấy vết thương của Trang Bích Lam đã được băng bó đâu vào đấy, thầm nghĩ với sự chăm sóc của đại phu chắc chắn không có nguy hiểm gì hết. Tôi ngồi nghĩ một hồi, đã lấy lại được chút tinh thần, liền đứng dậy nói: "Bích Lam, muội nhất định phải tới đỉnh Khốn Long".

Trang Bích Lam không hề ngăn cản.

Chàng ngước mắt nhìn bầu trời đêm, âm u bên ngoài chiếc lều, miễn cưỡng nhấc người dậy, dặn dò mấy tùy tùng thân thuộc của mình: "Mau đi xem còn bao nhiêu huynh đệ chưa bị thương, bảo họ đi theo hộ tống Ninh đại tiểu thư đến đỉnh Khốn Long".

Trái tim tôi bỗng quặn thắt lại, bất giác hỏi: "Huynh... huynh chịu giúp muội đi tìm ngài ấy sao?"

Tuy nho nhã, ôn hòa, nhưng tôi biết rằng chàng căm hận Đường Thiên Trọng, là người đã giam cầm, sỉ nhục, lợi dụng chàng để chiếm hữu lấy tôi đến nhường nào. Ngay cả việc nhà họ Trang quy thuận Hoàng đế Gia Hòa Đường Thiên Tiêu chắc cũng nằm trong ý đồ muốn báo thù Đường Thiên Trọng của chàng.

Trang Bích Lam nhanh chóng đáp lại: "Ta căm hận con người đó, thế nhưng ta đương nhiên phải giúp muội rồi. Chỉ hy vọng... muội cũng biết chừng mực hành động, bất cứ việc gì cũng phải nghĩ đến an nguy của bản thân trước thì mới không phụ ta đã liều mạng vào chốn nguy hiểm cứu muội ra".

"Muội ghi nhớ rồi". Tôi gần như sắp bật khóc thành tiếng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Ngay đến con kiến còn ham sống, muội làm sao lại tự tìm vào đường chết chứ? Đến lúc đó nhất định sẽ tùy cơ ứng biến, linh động đối phó, sớm quay về để ăn được món ăn, chén trà do Nhã Ý tỷ tỷ tận tay pha".

Trang Bích Lam gật đầu, nhìn tôi rồi xua xua tay: "Vậy thì muội mau đi đi, xe ngựa bên ngoài chắc đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, thức ăn, áo bông đều đủ cả, tuy rằng hơi thô kệch đôi chút, nhưng muội cứ dùng tạm đi. Thời gian không còn sớm nữa, nhớ là phải mau đi mau về đấy".

Không ngờ chàng còn liệu tính đến cả chuyện này.

Kể từ khi tôi vẫn còn là một cô bé không hiểu chuyện, chàng đã luôn lo lắng tận tình, chu đáo cho tôi, đến tận bây giờ, tôi trở thành thê tử của người khác rồi, chàng vẫn cứ chăm sóc tận tình, dịu dàng như vậy.

Tuy đã không còn là người bạn đời trọn kiếp bên nhau, nhưng chàng vẫn cứ là người bạn, người huynh trưởng thân thiết nhất, tốt bụng nhất của tôi.

"Cảm ơn huynh".

Tôi đáp lại chàng, tạ ơn thêm lần nữa, đôi mắt cũng đỏ hồng lên.

Lần này Trang Bích Lam không hề nói thêm gì, chỉ tựa người vào chiếc gối, âm trầm nhìn về phía tôi.

Nam Nhã Ý cũng bước đến dặn dò: "Muội phải thận trọng đấy. Nếu như tình hình nguy cấp thì hãy rút lui về đây rồi mọi người cùng bàn tính mưu lược, tuyệt đối không được liền mình xông lên, có biết không?"

Tôi cúi đầu đồng ý và đi về phía xe ngựa ở bên ngoài chiếc lều. Còn trong chiếc lều truyền ra tiếng thở dài của Trang Bích Lam.

"Nhã Ý..."

Chàng thì thầm gọi tên Nam Nhã Ý, âu sầu, thương cảm, uất ức cùng với niềm hạnh phúc vì cuối cùng đã tìm được người cùng chia ngọt sẻ bùi với mình.

Tôi có thể tưởng tượng được, người đàn ông có thể xả thân cứu tôi chẳng khác nào huynh trưởng này, bây giờ lại giống như một đứa trẻ lạc lối, mỏi mệt, tựa đầu vào bờ vai Nam Nhã Ý.

Cũng giống như đêm mưa phùn đó, bên cạnh hồ sen, Đường Thiên Trọng suốt đời ngạo nghễ, đã từng gào thét mắng mỏ, hiếp đáp tôi, cũng giống như một đứa trẻ ngây thơ, lạc lối.

Có duyên có phận.

Hai người họ có lẽ chính là một đôi có duyên phận với nhau chăng?

Nam Nhã Ý có thể lặng lẽ ở cạnh Trang Bích Lam, không cần phải chờ đợi chàng, không cần phải càng ngày càng thêm thất vọng, càng ngày càng thêm bi thương.

Vậy còn tôi với Đường Thiên Trọng thì sao?

Chiếc xe ngựa đưa tôi đến đỉnh Khốn Long không hề xa hoa, tráng lệ, nhưng vô cùng chắc chắn, các bộ phận trên xe đều vững chãi, được bọc bằng sắt, khung xe cũng được làm chắc chắn hơn những chiếc khác, không sợ bất cứ uy hiếp nào hết.

Có điều số tùy tùng thân tín nhà họ Trang đi theo hộ tống tôi lại không nhiều, chỉ có tầm mười người, trong đó thậm chí còn có tới hai, ba người bị thương.

Không biết đội quân đột kích vào doanh trại của Đường Thiên Kỳ giữa đêm đã bị tiêu diệt hết hay vẫn chưa kịp quay về.

Tôi khoác lên người chiếc áo lông chồn màu đỏ mà bọn họ chuẩn bị cho, chậm rãi xoa hai bàn tay ửng đỏ, đông cứng vì giá rét lại, nhất thời không dám cất tiếng hỏi. Chỉ vì cứu một mình tôi, Trang Bích Lam rốt cuộc đã phải hy sinh bao nhiêu binh mã, sau này còn gặp phải biết bao phiền phức.

Người tùy tùng thống lĩnh thấy tôi trầm ngâm, do dự mãi chưa lên xe, liền tiến lên an ủi: "Ninh đại tiểu thư, xin hãy an tâm, chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng tìm kiếm được binh mã của Khang hầu, người tuy rằng hơi ít nhưng cũng không làm lỡ chuyện đâu".

Tôi đáp lời, đang định bước lên xe thì bỗng nhiên nghe thấy Nam Nhã ý gọi mình từ phía xa: "Thanh Vũ".

Tôi vội vã quay đầu lại, Nam Nhã Ý đang ôm chiếc lò sưởi nhỏ trên tay chạy ra khỏi chiếc kiệu, vội vã tiến về phía tôi.

Tỷ tỷ đưa chiếc lò sưởi cho tôi rồi thì thầm: "Tuy trong xe đã có lò sưởi, nhưng e là vẫn lạnh. Muội ôm lấy chiếc này, chắc sẽ thấy đỡ hơn".

Môi của tỷ tỷ lạnh đến mức trắng nhợt, sau một hồi chạy tới đây, hổn hển thở ra làn hơn trăng trắng, ấm nóng.

Cúi xuống tôi nhìn thấy người hầu gái cầm chiếc đèn lồng phía sau lưng tỷ tỷ, rồi lại nhìn chiếc lò sưởi bé nhỏ được chạm khắc tinh tế trong lòng bàn tay mình.

Những thứ đồ tinh xảo, tuyệt đẹp thế này rất khó nhìn thấy ngoài Hoàng cung, chắc chắn là thứ đồ tỷ tỷ thường đem theo người để dùng.

Từ trước đến nay tỷ tỷ rất sợ lạnh, lại chịu vết thương nặng vào mùa hè trước, thân thể không còn được như xưa, sắc mặt cũng không còn hồng hào, khỏe mạnh như trước nữa. Tôi nắm chặt lấy bàn tay tỷ tỷ, cảm thấy hơi ấm trên bàn tay tỷ tỷ dần dần biến mất, sắp sửa lạnh giá như băng.

Đưa chiếc lò sưởi lại cho tỷ tỷ, tôi mỉm cười nói: "Trong lều kia chưa chắc đã ấm áp được hơn trong xe. Huống hồ chi Bích Lam đang bị thương nặng, càng cần được chăm sóc hơn, không thể chịu giá lạnh được. Muội đã mặc đồ rất dày dặn, không việc gì đâu. Hai người cứ giữ lại chiếc lò sưởi này mà dùng".

Ánh mắt của Nam Nhã Ý sáng rực lên, giống như hai ngọn lửa bùng cháy, lại dịu dàng, thướt tha tựa dòng nước, long lanh, nhưng tay nắm chặt bàn tay tôi hơn, hít một hơi thật sâu mỉm cười nói: "Từ trước đến nay, sức khỏe của tỷ luôn tốt hơn muội. Bích Lam lại là thân nam nhi, có đại phu chăm sóc, sợ cái gì chứ? Ngược lại muội ấy, vừa mới... vừa mới trải qua biết bao khổ nạn, người bình thường phải ở cữ tránh gió trong nhà đến một, hai tháng, làm gì có chuyện không sao? Tỷ... tỷ thật sự không biết phải khuyên muội bảo trọng thân thể mình thế nào đây. Nếu như Bích Lam vẫn khỏe mạnh, tỷ nhất định sẽ cùng muội đi tìm Đường Thiên Trọng".

Tỷ tỷ nói, thất thần giây lát rồi than dài: "Nếu như Bích Lam khỏe mạnh... đương nhiên sẽ không nỡ để muội phải chịu khổ, chắc hẳn sẽ đích thân đưa muội đi".

Tôi nhìn về chiếc lều Trang Bích Lam đang ở.

Ánh nến chập chờn lay động, trong bóng đêm đen chiếc lều hiện lên ấm áp, tĩnh lặng mà bình yên.

Tôi dường như lại nhìn thấy đôi mắt sáng tựa sao Khuê, tràn đầy mỏi mệt, vẫn mỉm cười dịu dàng, luyến tiếc xót xa khi nhìn tôi.

Nếu như không phải vì tôi, cho dù ở Nam Sở hay Bắc Chu, chàng đều có thể nhàn nhã vui đùa hát ca, làm một tướng quân canh giữ vùng biên thùy. Luận văn luận võ chàng đều xứng đáng nhận được sự yêu thương, quý mến của trưởng bối, sự kính trọng của mọi người, lập nên được đại nghiệp hiển hách.

Ngày nay, chàng thân là một tướng lĩnh mới quy thuận triều đình nhưng lại dám đối đầu với Đường Thiên Kỳ cứu tôi ra khỏi doanh trại, phá hỏng kế hoạch của Đường Thiên Tiêu, cũng không biết sẽ khiến cho binh mã họ Trang chưa ổn định địa vị trong triều sẽ nhận được đãi ngộ thế nào.

Tuy lúc này Đường Thiên Tiêu vẫn cần sự tương trợ của đồng minh, nhưng đợi đến khi ngài củng cố được địa vị của mình, nhớ lại chuyện hôm nay, không biết sẽ xử lý nhà họ Trang theo cách nào.

Đối với Nam Nhã Ý, Đường Thiên Tiêu vẫn còn tình cảm yêu thương, luyến tiếc, chỉ cần không ảnh hưởng đến giang sơn và hoàng vị trong tay mình, ngài nhất định sẽ dùng đôi cánh quyền lực của mình hết lòng bảo vệ tỷ tỷ và gia quyến.

Nam Nhã Ý lại đẩy chiếc lò sưởi sang tay tôi, chiếc lò sưởi với hoa văn tinh tế, tỏa hơi ấm nóng nằm trong bàn tay, là một nguồn ấm đáng quý giữa đêm giao thừa lạnh lẽo, dài vô tận này.

Tôi khẽ khàng lên tiếng: "Cả cuộc đời này, muội đã liên lụy huynh ấy đủ rồi. Đáng tiếc... muội chẳng có bất cứ cơ hội nào để báo đáp. Nhã Ý tỷ tỷ... liên lụy tỷ phải chăm sóc cho huynh ấy thay muội".

Nam Nhã Ý ngay người trong giây lát: "Chăm sóc huynh ấy thay cho muội?"

Tôi mỉm cười rồi đáp: "Con người muội từ trước đến nay đều rất ích kỷ. Thiếu nợ huynh ấy lời thề trọn đời trọn kiếp bên nhau, nhưng lại không muốn trả, chỉ đành giao huynh ấy lại cho tỷ tỷ mà thôi".

Ánh nến chiếu lên khiến khuôn mặt của Nam Nhã Ý chuyển sang màu vàng, nhưng lúc này đôi má tỷ tỷ lại ửng đỏ, tất cả phản ứng của tỷ tỷ đã nói rõ lên mọi điều.

Tỷ tỷ khẽ ho một tiếng, quay đầu lại nhìn chiếc lều phía sau, bất an lên tiếng: "Thanh Vũ, Trang Bích Lam là một người quân tử, cũng là một người si tình. Hôm đó tuy huynh ấy vì ta mà bỏ muội lại, nhưng trước nay chưa bao giờ có ý từ bỏ muội".

Tôi mím môi, khẽ thở dài: "Một chén trà nóng mới pha cần phải uống ngay mới ngon, nếu như để lâu rồi mới uống thì dù cho lá trà có ngon đến mấy, nước suối có ngọt đến đâu, cũng chỉ còn đọng lại vị đắng chát mà thôi. Thay vì cứ miễn cưỡng, khổ sở kiếm tìm hương vị trước đó, chi bằng hãy pha một bình trà mới. Nhã Ý tỷ tỷ, bây giờ huynh ấy đã không còn là bình trà của muội nữa".

Ánh nến lại chập chờn nhảy nhót giữa màn đêm, đôi mắt tựa hạt châu của Nam Nhã Ý bỗng trở nên linh động, lúc sáng rực lúc lại ảm đạm, thoắt ẩn thoắt hiện chút hy vọng, sướng vui. Tỷ tỷ chậm rãi nói: "Tỷ hiểu rồi. Cũng giống như... Đường Thiên Tiêu đã vứt bỏ cảm giác trước kia của mình. Chỉ là... bình trà hiện nay của muội thật sự là chiếc mà muội yêu thích sao?"

Chợt nhớ đến tính cách dữ dằn, hung bạo của Đường Thiên Trọng, tôi bật cười nói: "Bình trà đó rất đắng, nhưng muội cam tâm tình nguyện".

Ôm chặt chiếc áo lông chồn trên người, tôi bước lên xe, dặn dò mấy người đi theo hộ tống: "Mau lên đường thôi, xem chúng ta có kịp đến đỉnh Khốn Long trước khi trời sáng hay không?"

Nam Nhã Ý vội vã bước theo chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển, vội vã nói cùng tôi vài lời sau cùng: "Thanh Vũ, cho dù có chọn loại trà nào, thì nhất định phải sống mới thưởng thức được nó đấy. Muội nhất định phải nhớ, tỷ với Bích Lam chờ muội ở đây, đợi muội bình an vô sự quay lại, cùng hai chúng ta sống hết cuộc đời vui vẻ hạnh phúc, có biết không?"

Chiếc lò sưởi ở góc xe khiến cho cả thân người tôi đều ấm nóng cả lên.

Tôi khẽ vén rèm cửa lên mỉm cười đáp: "Dạ, muội nhất định sẽ bình an vô sự quay về, cùng hai người sống hết cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc".

Còn cả Đường Thiên Trọng nữa.

Mặc cho biết bao ân oán trước đó, rồi bao khổ nạn, vất vả sau này, chúng tôi đều sẽ phải tiếp tục sống, vui vẻ, hạnh phúc hưởng nốt cuộc đời còn lại.

Còn việc có cần phải sống cùng một chỗ với Trang Bích Lam hay không thì chẳng còn quan trọng nữa.

Nếu như đã biết hết mọi việc, tôi làm sao lại không nhận ra sự ăn ý, thấu hiểu không cần quá nhiều lời giữa hai người bọn họ chứ?

Chỉ có điều tôi chính là nút thắt, ngăn giữa hai người họ, nếu như không cởi ra được, e là cả đời này cũng đành vô danh vô phận sống bên nhau, khó lòng mà tìm được bất cứ ai khác thay thế.

Còn tôi lại thật sự hy vọng hai người được hạnh phúc, cũng giống như niềm hạnh phúc mà tôi với Đường Thiên Trọng đã từng có.

Hạnh phúc.

Thân thể vừa mới mất đứa con vẫn yếu ớt vô cùng, tôi tựa tấm thân rã rời, mỏi mệt của mình vào thành xe, nhưng vẫn mỉm cười sung sướng.

Tôi không thể nào phủ nhận, chúng tôi đã từng hạnh phúc.

Sáng nay khi mới đến giờ Sửu, cơn gió giá rét đến từ phương Bắc cuối cùng cũng tạo nên trận tuyết lớn.

Bầu trời tuyết rơi giống hệt như sa mạc hoang vu toàn cát, chẳng biết bao giờ mới thôi, muốn biến cả khoảng trời, mảnh đất này thành một màu trắng vô ngàn vô tận.

Người hộ vệ họ Trần thống lĩnh mọi người cũng đã bị thương, đáng lẽ phải là người đắc dụng bên cạnh Trang Bích Lam, lúc này lại chật vật, mỏi mòn đi trước xe ngựa. Người này liền nói với tôi: "Ninh đại tiểu thư hãy ngồi cho vững, nếu không thì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc cũng được. Trận tuyết này... e là sẽ ngày càng lớn hơn, một lúc nữa đường kết đầy băng tuyết, chắc sẽ vô cùng khó đi".

Tôi lo lắng thấp thỏm, hỏi thêm: "Ngày mai, lúc nào chúng ta mới có thể tới được đỉnh Khốn Long?"

Hộ vệ Trần liền đáp lại: "Vốn dĩ sáng sớm là có thể tới nơi. Thế nhưng nếu trời cứ đổ tuyết lớn thế này, thì cũng khó nói trước lắm. Mong rằng những trận tuyết ở Giang Nam không ghê gớm như ở vùng phương Bắc của chúng tôi, đừng có ụ thành đống lớn, cản trở đường đi lại".

"Vậy thì, sáng sớm mai liệu có thể đến đó được không?"

"Có khả năng phải trưa hoặc chiều mai mới tới được..."

Hộ vệ Trần hơi do dự đưa tay vuốt mồ hôi, chán nản nhìn lên bầu trời đêm.

Tôi cũng ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Trời sắp sáng rồi, sắc trời vẫn tiếp tục âm u đen tối, từng bông tuyết trắng vô tình rơi xuống, khiến tôi đau lòng vô cùng.

Xem ra, trận tuyết này rất lớn và cũng không dễ gì ngưng lại.

Đến muộn rồi liệu có kịp nữa không?

Đường Thiên Trọng, hy vọng rằng trận tuyết lớn này không những ngăn cản lộ trình chiếc xe ngựa của thiếp mà còn làm đội binh mã của ngài chậm bước lại.

Thân thể chưa hồi phục hẳn, tôi bất đắc dĩ lôi chiếc chăn bông đã được chuẩn bị từ trước, nằm vào một góc trên xe ngựa nghỉ ngơi.

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi trong thấp thỏm lo âu.

Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Tiêu, Trang Bích Lam và cả đứa con bị đạp ra khỏi bụng tôi dường như đều đang vây quanh, cười nói không dứt.

Mấy lần tỉnh mộng, tôi lại cố ép bản thân ngủ tiếp, không nghe tiếng tuyết rơi vù vù bên ngoài.

Nếu như tôi tìm được Đường Thiên Trọng, đồng thời có thể cùng ngài trốn thoát khỏi đỉnh Khốn Long chết chóc kia, con đường gian khổ phía trước, e vẫn còn dài lắm.

Tôi không thể để cho thân thể yếu đuối của mình làm liên lụy đến ngài được.

Khi đến được chân núi dưới đỉnh Khốn Long, trời đã chuyển sang giờ Ngọ.

Bên ngoài tuyết đã rơi ít hơn, cả ngọn núi khổng lồ phía trước đều khoác lên mình tấm áo tuyết trắng dày dặn, chói lóa.

Ngựa đã mệt đến mức thở hồng hộc, phun hơi nóng liên tục. Chiếc xe ngựa nặng nề phía sau như minh chứng cho gánh nặng của chú ngựa kia.

Nhà của mấy người trên núi thi thoảng lại vang lên tiếng pháo chào đón năm mới, khiến tôi sực nhớ hôm nay chính là mùng một đầu năm.

Điều này không phải là chuyện tốt lành gì.

Đã vào tháng Giêng, coi như là đầu xuân, tuyết trắng ngợp trời thế này, thật lòng càng khiến tình hình thê thảm hơn. Huống hồ chi mới đầu năm tuyết đã ngập tràn khắp nơi, không tốt lành chút nào.

Tôi ôm chiếc lò sưởi nhỏ trong tay, vén tấm rèm nhìn ra bên ngoài.

Phía trước tuy rằng cũng phủ tuyết trắng xóa nhưng lại có thể nhìn thấy vết chân, bánh xe ngựa vừa mới đi qua, có lẽ một đội binh mã lớn vừa mới qua đây không lâu. Phía trước nữa, tôi lại nhìn thấy những đỉnh núi cao vút, địa hình hiểm trở, lúc này cũng đã phủ đầy tuyết, càng khiến cho không gian nơi đây trở nên thê lương, lạnh lẽo, sát khí trùng trùng, nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Hộ vệ Trần nghe thấy động tĩnh gì đó, vội vã chạy tới gần cửa sổ, hổn hển nói với tôi: "Ninh đại tiểu thư, phía trước đã là đỉnh Khốn Long rồi".

Tôi lặng người đi.

Phía Đông đỉnh núi là Liên Bình, An Châu, phía Tây tiếp giáp với Phong Đô, địa hình hiểm trở, đường núi ngoằn ngoèo, đáng sợ. Khốn Long chính là một trong những đỉnh núi hiểm trở nhất ở nơi đây, nếu như bị kẻ địch mai phục, e rằng chẳng có bất cứ cơ hội trốn thoát nào.

Đường Thiên Kỳ đã chọn cho huynh trưởng của mình một nơi hiểm trở thế này, quả thật là có tình có nghĩa.

Tôi khẽ nín thở nhìn về phía trước, ngọn núi cô liêu, phủ đầy tuyết trắng, chẳng hề có một bóng người nào hết.

Hộ vệ Trần hoài nghi lên tiếng hỏi: "Có thể mọi thứ đang ở phía trước. Đại tiểu thư cứ trở vào nghỉ ngơi một lát nữa đi, nếu tuyết rơi lớn quá... e là xe ngựa sẽ chẳng thể nào đi tiếp được".

Tôi cũng chợt nhận ra. Tuyết rơi càng lớn, con đường càng đi càng hiểm trở, xe ngựa càng ngày càng chậm lại.

Những người đi theo hộ tống không ngừng cầm đao kiếm gạt bỏ chỗ tuyết bám trên xe ngựa xuống, chiếc mũ đội trên đầu họ cũng tích đầy tuyết trắng. Xe ngựa tiến lên phía trước, tiếng tuyết rơi vù vù bên ngoài.

Tôi lặng lẽ quay vào trong xe, nghe thấy tiếng bọn họ thay phiên đẩy đi, trong xe lại còn thêm một chiếc lò sưởi, đống than củi, chiếc chăn bông đang giữ nóng cho thức ăn, tôi lấy bát canh sâm ra, uống không còn một giọt.

Mới có vài ngày sau khi sảy thai, thân thể tôi vẫn chưa thể hồi phục được, lại trải qua cả đêm dài đường xa vất vả, khiến cho toàn thân tôi mỏi mệt, rã rời.

Thế nhưng tôi không còn thời gian nghỉ ngơi, thậm chí có thể phải đối mặt với trận giao tranh quyết liệt phía trước.

Đường Thiên Trọng.

Ngài nhất định đang ở đâu đó quanh đây.

Có phải chúng tôi sẽ nhanh chóng gặp lại nhau không?

Sức nóng của canh sâm khẽ dâng trào trong dạ dày, dường như dù cho tương lai phía trước gió tuyết có lớn đến đâu, mùi máu tanh nồng thế nào, chỉ cần có thể nằm gọn trong vòng tay vững chắc, rộng lớn của ngài là tôi có thể an lòng, bỏ

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện