Chương 01
1. Bạn thân tôi mua một chiếc áo cưới
Cơn ác mộng của tôi bắt đầu như thế này.
Tôi đang đứng trên một con phố vắng tanh ở một thành phố biển nhỏ bé nào đó. Giờ là nửa đêm. Một cơn bão đang ập đến. Gió và mưa lao vút qua những hàng cây cọ dọc con đường dành cho người đi bộ. Cửa sổ ở các tòa nhà màu vàng và hồng xếp ngay ngắn dọc phố đều được bịt kín bằng ván. Cách nơi tôi đang đứng một khối nhà, phía bên kia hàng rào dâm bụt, đại dương dậy sóng.
Florida, tôi thầm nghĩ. Mặc dù tôi không biết chắc làm thế nào tôi biết được điều đó. Tôi chưa từng tới Florida.
Rồi tôi nghe thấy tiếng móng guốc gõ lóc cóc trên nền đường cứng. Tôi quay lại và nhìn thấy anh bạn Grover đang chạy bán sống bán chết.
Đúng vậy, tôi nói tiếng móng guốc.
Grover là một thần rừng. Từ nửa người trên, nom cậu ấy giống hệt một thiếu niên cao lênh khênh với chòm râu lún phún ở cằm và khôn mặt đầy mụn trứng cá. Cậu ấy bước đi với vẻ khập khiễng kỳ lạ. Nhưng trừ khi bạn vô tình bắt gặp cậu ấy lúc cậu ấy không mặc quần (tôi không hề gợi ý về điều này), nếu không bạn sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì không là con người ở cậu ấy. Chiếc quần jeans rộng thùng thình và cặp chân giả đã che giấu sự thật rằng cậu ấy có phần thân sau lông lá và có móng guốc của động vật.
Grover là bạn thân tôi năm lớp sáu. Cậu ấy đã làm một chuyến phiêu lưu với tôi và một bạn gái tên là Annabeth để cứu cả thế giới. Nhưng tôi không gặp cậu ấy từ tháng Bảy năm trước khi cậu ấy bắt đầu một mình đơn độc lên đường thực hiện một cuộc tìm kiếm mà trước đó không một thần rừng nào có thể quay về.
Dù sao, trong giấc mơ của tôi, Grover đang kéo lê chiếc đuôi dê, ôm đôi giày trong tay theo cách mà cậu ấy làm khi cần di chuyển nhanh hơn. Cậu ấy gõ móng lộp cộp qua các cửa hiệu mua sắm nhỏ dành cho khách du lịch và những nơi cho thuê ván lướt sóng. Gió uốn cong những cây cọ gần như ngả rạp xuống đất.
Grover rất sợ hãi thứ gì đó bám theo sau cậu ấy. Cậu ấy hẳn mới đi lên từ bãi biển bởi cát ẩm ướt vẫn còn đóng lại trên bộ lông. Cậu ấy đã trốn thoát khỏi một nơi nào đó và đang cố gắng để thoát khỏi… thứ gì đó.
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên trong cơn bão. Một cái bóng lù lù hiện ra ở tận khối nhà cuối cùng xa xa, sau lưng Grover. Nó đánh dây đèn đường dạt sang một bên, khiến chúng nổ tung trong một chùm tia lửa.
Grover bị trượt chân và khóc thút thít vì sợ hãi. Cậu ấy thì thầm với chính mình, Phải thoát khỏi nơi đây. Phải báo cho họ biết!
Tôi không thể thấy được cái gì đang đuổi theo cậu ấy. Nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nó cằn nhằn và nguyền rủa. Mặt đất rung lên khi nó tiến lại gần. Grover bị vấp khi rẽ nhanh ở góc phố. Cậu ấy chạy vào một dãy các cửa tiệm ở góc phố cụt. Không còn thời gian để quay trở lại nữa. Cánh cửa gần nhất bị bão làm bật tung. Dòng chữ phía trên cửa kính bày hàng bị bóng tối bao trùm ghi: TIỆM ÁO CƯỚI AUGUSTINE.
Grover lao vào trong. Cậu ấy biến mất bên dưới giá treo áo cưới.
Cái bóng của con quái vật nọ đã hằn lên phía trước cửa tiệm. Tôi có thể ngửi thấy mùi gì đó – một sự kết hợp kinh tởm giữa lông cừu và thịt thối cùng mùi hương cơ thể ôi thiu khác thường chỉ có ở những con quái vật.
Grover run bần bật sau những chiếc váy cưới. Bỗng con quái vật đã lướt qua.
Không gian hoàn toàn im lặng chỉ có tiếng mưa rơi rả rích. Grover hít một hơi sâu. Có lẽ thứ đó đã bỏ đi rồi.
Rồi một tia chớp lóe lên. Toàn bộ phần trước cửa tiệm nổ tung, và một giọng nói gớm ghiếc rống lên, “CỦA… TAAAAA!”
Tôi ngồi bật dậy, run rẩy trên giường.
Không có cơn bão, cũng không có con quái vật nào cả.
Những tia nắng ban mai đang rọi qua cửa phòng ngủ của tôi.
Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một cái bóng lập lòe trên lớp cửa kính – có hình dáng của con người. Nhưng khi có tiếng gõ cửa phòng và tiếng mẹ tôi gọi, “Percy ơi, con sẽ bị muộn mất.” – cái bóng ở cửa sổ lập tức biến mất.
Nó hẳn do tôi đã tưởng tượng ra. Cửa sổ tầng năm và lối thoát hiểm ọp ẹp… chắc chắn không thể có ai ngoài đó.
“Nhanh lên con,” mẹ tôi gọi lần nữa. “Ngày cuối ở trường đấy. Con sẽ rất vui cho mà xem. Con gần như sắp đạt được điều con hằng ước nguyện!”
“Con đang ra đây,” tôi đáp.
Tôi sờ tay xuống dưới gối. Những ngón tay tôi khép kín một cách vững chắc quanh chiếc bút mà tôi luôn ngủ cùng. Tôi lấy nó ra và nghiên cứu dòng chữ Hy Lạp cổ đại được khắc ở bên hông: Anaklusmos. Thủy Triều.
Tôi đã nghĩ tới việc mở nắp cây bút nhưng có thứ gì đó giữ tôi lại. Tôi đã không sử dụng cây Thủy Triều này từ lâu lắm rồi…
Hơn nữa, mẹ đã bắt tôi hứa không được dùng những vũ khí chết người trong nhà kể từ khi tôi vung vẩy ngọn lao sai hướng, làm hỏng đi cái tủ đựng cốc tách bát đĩa kiểu của mẹ. Tôi cất cây Thủy Triều trên bàn đầu giường và lê người ra khỏi giường.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo và cố không nghĩ đến cơn ác mộng của tôi hay lũ quái vật hoặc về cái bóng nơi cửa sổ.
Phải thoát ra khỏi đây. Phải báo cho họ biết!
Grover định ám chỉ về điều gì nhỉ?
Tôi dí ba ngón tay về phía trái tim và đẩy khẽ ra phía ngoài. Đây là cử chỉ cổ xưa mà Grover từng dạy tôi để tránh khỏi lũ ma quỷ.
Giấc mơ không thể là thật được.
Ngày cuối cùng ở trường, mẹ đã đúng, tôi nên vui vẻ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi gần như hoàn thành xong một năm mà không hề bị đuổi học. Không có các tai nạn kỳ lạ. Không đánh nhau trong lớp học. Không có thầy cô biến thành quái vật và cố giết tôi bằng đồ ăn có độc hoặc đống bài tập ngồn ngộn tới phát điên. Ngày mai, tôi sẽ lên đường tới nơi mà tôi yêu thích nhất trên thế giới – Trại Con Lai.
Chỉ thêm một ngày nữa thôi. Chắc chắn rằng tôi không thể làm nó rối tung lên.
Và như thường lệ, tôi không có manh mối về việc mình đã làm sai như thế nào.
Mẹ làm món bánh quế xanh và trứng xanh cho bữa sáng. Mẹ thật buồn cười với những thứ kiểu như như vậy – luôn ăn mừng những dịp đặc biệt bằng đồ ăn màu xanh. Tôi nghĩ đó là cách mẹ muốn nói rằng không có gì là không thể. Percy có thể qua được lớp bảy. Bánh quế có thể màu xanh. Một chút phép màu như vậy đấy.
Tôi ăn sáng tại bàn khi mẹ đang rửa chén đĩa. Mẹ mặc đồng phục đi làm – một chiếc váy điểm những ngôi sao xanh, một chiếc áo sọc trắng và đỏ mà mẹ vẫn thường mặc khi bán kẹo ở tiệm Kẹo Ngọt Ở Mỹ. Mái tóc dài màu nâu của mẹ buộc đuôi ngựa gọn gàng phía sau.
Bánh quế rất tuyệt, nhưng tôi đoán mình đã không chú ý đến nó nhiều như vẫn thường làm. Mẹ nhìn tôi và cau màu. “Percy, con không sao chứ?”
“Dạ… ổn ạ.”
Nhưng mẹ luôn luôn có thể biết được khi nào có chuyện gì làm tôi bực mình. Mẹ lau khô tay và ngồi xuống trước mặt tôi. “Chuyện trường học hay là…. ”
Mẹ không cần phải nói nốt vì tôi biết điều mẹ đang hỏi.
“Con nghĩ rằng Grover đang gặp chuyện,” tôi nói và kể lại cho mẹ về giấc mơ.
Mẹ mím chặt môi. Chúng tôi không nói nhiều về phần khác trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi cố gắng sống càng bình thường càng tốt, nhưng mẹ tôi biết tất cả về Grover.
“Con yêu, mẹ sẽ không quá lo lắng đâu,” mẹ nói. “Grover là một thần rừng đã trưởng thành. Nếu có vấn đề gì đó, mẹ chắc rằng chúng ta sẽ được nghe tin từ… từ trại…” Đôi vai mẹ căng lên khi nhắc tới từ trại.
“Có chuyện gì ạ?” Tôi hỏi.
“Không có gì.” Mẹ đáp. “Mẹ sẽ nói cho con sau. Chiều nay chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng ngày cuối cùng ở trường của con đã. Mẹ sẽ đưa con và Tyson tới Trung tâm Rockeffeler – chỗ tiệm bán ván trượt mà con vẫn thích.”
Ôi trời ơi, điều đó thật hấp dẫn. Chúng tôi luôn phải vật lộn với tiền bạc. Với học phí các lớp học buổi tối của mẹ và của tôi ở trường tư, chúng tôi sẽ không bao giờ có đủ khả năng để làm những điều đặc biệt như đi mua một tấm ván trượt. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói của mẹ khiến tôi lo lắng.
“Khoan đã mẹ,” tôi nói. “Con nghĩ chúng ta nên đóng đồ tới trại tối nay.”
Mẹ xoắn chặt cái giẻ rửa bát. “Ồ, con yêu. Về chuyện này… mẹ có nhận được lời nhắn của bác Chiron từ tối qua.”
Lòng tôi se lại. Bác Chiron từn là người điều hành hoạt động của Trại Con Lai. Bác ấy sẽ không liên hệ với chúng tôi trừ phi có điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra. “Bác ấy đã nói gì?”
“Bác ấy nghĩ… sẽ không an toàn cho con nếu con tới trại. Chúng ta phải trì hoãn việc này.”
“Trì hoãn ư? Mẹ, không an toàn là thế nào? Con là một á thần. Trại giống như là một nơi an toàn duy nhất trên trái đất dành cho con vậy.”
“Thông thường là vậy, cưng à. Nhưng với vần đề mà họ đang gặp phải thì…”
“Vấn đề gì vậy mẹ?”
“Percy… Mẹ, mẹ xin lỗi. Mẹ mong có thể nói cho con chuyện này vào chiều nay. Mẹ không thể giải thích tất cả vào lúc này được. Mẹ cũng không chắc là bác Chiron có thể giải thích. Tất cả mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.”
Những dòng suy nghĩ của tôi quay cuồng, đan xoắn vào nhau. Sao tôi lại không thể tới trại được? Tôi muốn bật ra hàng triệu câu hỏi nhưng chiếc đồng hồ đã điểm chuông báo hết nửa giờ.
Nom mẹ đã bớt căng thẳng hơn. “Bảy giờ ba mươi rồi đấy, con yêu. Con phải đi thôi. Tysin đang đợi…”
“Nhưng…”
“Percy, chúng ta sẽ nói chuyện này vào buổi chiều nhé. Giờ tới trường thôi.”
Đó là điều cuối cùng tôi muốn làm. Nhưng trong mắt mẹ có thứ gì đó dễ vỡ như một kiểu cảnh báo rằng nếu tôi cứ thúc bách bà quá nhiều, bà sẽ bật khóc. Hơn nữa, mẹ tôi nói đúng về bạn tôi – Tyson. Tôi phải gặp cậu ấy ở ga tàu điện ngầm đúng giờ hoặc cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu. Cậu ấy rất hãi phải đi một mình dưới lòng đất.
Tôi gom mọi thứ của tôi lại, nhưng ngập ngừng nơi cửa. “Mẹ… vấn đề của trại có liên quan tí nào tới giấc mơ của con về Grover không ạ?”
Mẹ tránh ánh mắt tôi. “Chúng ta sẽ nói chuyện này vào buổi chiều nhé, con yêu. Mẹ sẽ giải thích… nhiều trong mức mẹ có thể.”
Tôi miễn cưỡng chào tạm biệt mẹ rồi chạy xuống cầu thang để đuổi kịp chuyến tàu Số Hai.
Vào lúc đó tôi không biết được rằng mẹ và tôi không bao giờ có được cuộc chuyện trò vào buổi chiều như đã định.
Thực tế tôi sẽ không được về nhà trong một khoảng thời gian khá dài.
Khi bước ra ngoài, tôi liếc nhìn tòa nhà xây bằng đá màu nâu ở con phố đối diện. Chỉ trong tích tắc, tôi nhìn thấy một bóng đen trong ánh nắng ban mai rực rỡ - một bóng người phản chiếu lên bức tường gạch, một cái bóng vô chủ.
Rồi nó khẽ lay động và biến mất.