Chương 02 - Phần 01
Chương 2 - phần 1. Tôi chơi bóng ném (1) với kẻ ăn thịt người
Một ngày của tôi bắt đầu rất bình thường. Hoặc nó bình thường như thể vẫn từng xảy ra tại trường Trung học Meriwether.
Có thể thấy đó là một trường “cấp tiến” nằm trong Khu thương mại Manhattan. Điều đó có nghĩa là chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế túi(2) thay cho những chiếc ghế cứng quèo. Chúng tôi không cần lấy điểm, thầy cô mặc đồ jeans và áo phông trong buổi biểu diễn nhạc rock khi lên lớp.
Điều đó thật tuyệt với tôi. Ý tôi là tôi mắc chứng ADHD và chứng khó đọc – giống như phần lớn những đứa con lai khác. Thế nên tôi sẽ chẳng làm được điều gì ra hồn trong các trường bình thường ngay cả trước khi họ đuổi tôi đi. Điều khó chịu duy nhất ở Meriwether là giáo viên luôn nhìn vào những phần sáng sủa của sự việc và lũ trẻ lại không thường… ờ ngoan ngoãn và sáng sủa cho lắm.
Giờ học đầu tiên của tôi trong ngày hôm nay là môn tiếng Anh. Hầu như cả trường đều phải đọc cuốn sách có tên Chúa Ruồi(3) , nơi tất cả lũ trẻ bị bỏ lại trên một hòn đảo và trở nên điên loạn. Vì vậy đối với bài kiểm tra cuối kỳ của chúng tôi, giáo viên đã cho chúng tôi ra sân chơi một tiếng đồng hồ không có sự giám sát của người lớn, để quan sát điều gì sẽ xảy ra. Điều đã xảy ra là một trận chiến giày đế bằng rất căng thẳng giữa học sinh lớp bảy và lớp tám, hai cuộc chiến bằng đá cuội và một trò bóng rổ. Thằng đầu bò của trường – Matt Sloan – đã dẫn đầu hầu hết các trò.
Sloan không hề to lớn, vạm vỡ nhưng nó có thể hành động như nó muốn. Đôi mắt nó giống mắt của chú chó chọi Pitbull(4), mái tóc đen bờm xờm. Nó luôn mặc quần áo đắt tiền nhưng nhếch nhác như kiểu muốn tất cả mọi người chứng kiến việc nó không thèm mảy may quan tâm tới tiền của gia đình mình như thế nào. Một chiếc răng cửa của nó bị mẻ từ cái lần nó lén đi chơi bằng chiếc Porsche của cha nó và lao thẳng vào biển báo XIN ĐI CHẬM LẠI! CÓ TRẺ EM.
Sloan là người ném giày về phía tất cả mọi người, cho đến khi nó mắc sai lầm khi cố thử làm điều đó với Tyson bạn tôi. Tyson là đứa trẻ vô gia cư duy nhất ở trường Trung học Meriwether. Cũng gần giống như mẹ và tôi nghĩ, cậu ấy bị bố mẹ ruồng bỏ từ khi còn là một đứa con nít, chắc chắn bởi cậu ấy… quá khác thường. Tyson cao hai mét và nom giống như một Người tuyết. Nhưng cậu ấy lại khóc rất nhiều và sợ hãi tất cả mọi thứ, bao gồm cả cái bóng phản chiếu của chính mình. Gương mặt cậu ấy trông méo mó và có vẻ hung ác. Tôi không thể kể ra được màu mắt của Tyson vì tôi chưa bao giờ nhìn cao hơn hàm răng vẹo vọ của cậu ấy. Giọng cậu ấy rất trầm nhưng nói chuyện khá hài hước, giống như một đứa trẻ ít tuổi hơn rất nhiều. Tôi đoán rằng đó là do cậu ấy chưa từng đi học trước khi tới Meriwether. Cậu ấy mặc chiếc quần jeans rách rưới, đi đôi giày size hai mươi cáu bẩn, chiếc áo sơ mi bằng vải flanen kẻ sọc với đầy lỗ thủng. Cậu ấy có hơi thở như ngóc ngách của thành phố New York. Vì đó là nơi mà cậu ấy sống, trong một thùng chứa tủ lạnh bằng giấy các-tông trên Phố Bảy hai.
Trường Meriwether nhận cậu ấy như một dự án phục vụ cộng đồng để tất cả học sinh đều cảm thấy chúng may mắn. Nhưng thật không may, phần lớn trong số chúng lại không đứng về phía Tyson. Một lần chúng phát hiện ra rằng cậu ấy chỉ là một đứa mềm yếu to xác, bất chấp cơ thể cường tráng và cái nhìn đáng sợ của cậu ấy, chúng làm mình vui bằng cách kiếm chuyện với Tyson. Tôi là người bạn duy nhất của Tyson. Điều đó cũng có nghĩa cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi.
Mẹ tôi từng phàn nàn với nhà trường hàng triệu lần rằng họ chưa làm đủ mọi thứ giúp Tyson. Bà đã gọi tới các dịch vụ xã hội nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Những người hoạt động công tác xã hội đã quả quyết rằng Tyson không hề tồn tại. Họ thề rằng đã đi suốt con hẻm mà chúng tôi miêu tả nhưng không tìm thấy cậu ấy. Tôi không tài nào hiểu nổi rằng sao họ có thể không nhìn thấy một cậu bé to lớn sống trong một cái hộp tủ lạnh được chứ.
Matt lẻn ra sau lưng Tyson và cố tộng cho cậu ấy một chiếc giày. Tyson đã rất hốt hoảng. Cậu ấy hất hơi quá mạnh vào Sloan. Sloan bắn ra xa tới năm mét và cắm đầu vào dây đu bằng lốp của các em lớp nhỏ.
“Thằng quái vật!” Sloan hét lên. “Sao không quay về cái hộp các-tông của mày đi?”
Tyson bắt đầu nức nở và ngồi mạnh xuống chỗ leo trèo dành cho trẻ em khiến các thanh cong vòng xuống, vùi đầu vào hai tay.
“Rút lại lời mày vừa nói đi, Sloan!” Tôi hét to.
Sloan chỉ cười khinh bỉ với tôi. “Tại sao mày lại bực mình hả Jackson? Mày sẽ có nhiều bạn bè nếu mày không luôn dính tới thứ quái vật này nữa.”
Tôi nắm chặt nắm đấm và hy vọng mặt không đỏ như tôi cảm thấy: “Cậu ấy không phải là quái vật. Cậu ấy chỉ là…”
Tôi cố gắng suy nghĩ những điều đúng đắn để nói nhưng Sloan không nghe nữa. Nó và mấy thằng bạn dữ tợn của nó chỉ mải cười cợt. Tôi tự hỏi nếu đây là những tưởng tượng của tôi, hoặc nếu Sloan có nhiều thằng ngu vây quanh nó hơn bình thường. Tôi thường nhìn thấy nó đi cùng hai hoặc ba đứa gì đó, nhưng hôm nay con số đó có thể lên đến hơn mười hai đứa. Và tôi có thể đoan chắc rằng mình chưa bao giờ gặp chúng trước đó.
“Cứ chờ tới giờ thể dục đi, Jackson à,” Sloan kêu to. “Mày sẽ chết chắc.”
Khi giờ học đầu tiên kết thúc, giáo viên tiếng Anh của chúng tôi – thầy de Milo – bước ra ngoài để kiểm tra cuộc tàn sát này. Thầy ấy phát biểu rằng chúng tôi đã hoàn toàn hiểu về tác phẩm Chúa ruồi. Tất cả chúng tôi đều hoàn thành tốt môn học của ông và chúng tôi sẽ không bao giờ lớn lên thành những kẻ bạo lực. Matt Sloan gật đầu đầy nhiệt tình và nhìn về phía tôi với nụ cười toe toét.
Tôi phải hứa mua cho Tyson thêm một chiếc bánh sandwich bơ lạc vào bữa trưa để cậu ấy ngưng khóc.
“Tớ… tớ là quái vật ư” Cậu ấy hỏi.
“Không,” tôi đáp và nghiến răng kèn kẹt. “Matt Sloan mới là đứa quái vật.”
Tyson khụt khịt. “Cậu là bạn tốt của tớ. Năm tới tớ sẽ nhớ cậu lắm nếu… nếu tớ không thể…”
Giọng cậu ấy run lên. Tôi nhận ra rằng cậu ấy không hề hay biết gì về việc mình được mời quay lại trường vào năm tới theo dự án phục vụ cộng đồng. Tôi tự hỏi liệu hiệu trưởng có bận tâm nói chuyện với cậu ấy về vấn đề này không.
“Đừng lo lắng, chàng trai to lớn à,” tôi ra vẻ dỗ dành. “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Tyson liếc nhìn tôi đầy khoan khoái khiến tôi cảm thấy mình như là kẻ nói láo cỡ bự. Sao tôi lại có thể hứa với một đứa trẻ như cậu ấy rằng mọi thứ rồi sẽ ổn chứ?
Buổi thi tiếp theo của chúng tôi là môn khoa học. Cô Tesla nói với chúng tôi rằng cần phải pha hóa chất vào nhau cho tới khi chúng tôi thành công trong việc tạo nên một chất nổ gì đó. Tyson là bạn làm chung thí nghiệm cùng tôi. Đôi tay của cậu ấy quá lớn so với những cái ống nghiệm bé xíu mà chúng tôi được cấp để sử dụng. Cậu ấy vô tình gạt đổ một khay hóa chất từ trên bàn xuống và tạo nên một đám mây nấm màu cam trong thùng rác.
Sau khi cô Tesla di tản mọi người ra khỏi phòng thí nghiệm và gọi đội dọn dẹp chất thải nguy hiểm tới, cô ca ngợi Tyson và tôi là những nhà khoa học bẩm sinh. Chúng tôi là những người đầu tiên hoàn thành xuất sắc bài thi của cô dưới ba mươi giây.
Tôi rất mừng khi ấy buổi sang trôi qua thật nhanh vì nó giữ cho tôi không nghĩ quá nhiều về những vấn đề của mình. Tôi không thể chịu được ý tưởng rằng có điều gì đó không đúng đang diễn ra ở trại. Thậm chí tồi tệ hơn, tôi không thể giũ sạch cơn ác mộng kinh khủng khỏi kí ức của mình. Tôi có một cảm giác cực kỳ tệ hại rằng Grover đang gặp nguy hiểm.
Ở môn xã hội, khi chúng tôi đang vẽ những bản đồ kinh tuyến/vĩ tuyến, tôi mở sổ tay ra và nhìn chăm chú vào bức hình bên trong – Annabeth bạn tôi đang đi nghỉ ở Washington, DC. Cô ấy mặc quần jeans, áo khoác bằng vải giả jeans bên ngoài chiếc áo phông màu cam của Trại Con Lai. Mái tóc vàng của cô ấy được buộc gọn bằng một chiếc khăn lớn in hoa. Cô ấy đang đứng trước Đài Tưởng niệm Lincoln với hai tay khoanh lại, với cái nhìn như rất hài lòng chính mình, như thể chính cô ấy đã thiết kế nên nơi đó. Có thể thấy Annabeth muốn trở thành một kiến trúc sư khi lớn lên. Vì thế cô ấy luôn đi thăm các đài kỷ niệm và những công trình nổi tiếng. Cô ấy luôn kỳ lạ như thế. Cô ấy gửi email cho tôi bức hình này sau kỳ nghỉ mùa xuân. Và cứ mỗi lần nhìn nó, tôi lại tự nhắc nhở rằng cô ấy có thật và Trại Con Lai không phải là trí tưởng tượng của tôi.
Tôi ước gì Annabeth có ở đây. Cô ấy sẽ biết cái gì tạo nên giấc mơ của tôi. Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều này với cô ấy. Nhưng cô ấy thông minh hơn tôi, ngay cả những lúc cô ấy khó chịu đi chăng nữa.
Tôi đang định đóng cuốn sổ lại thì Matt Sloan thò tay tới và xé tấm hình ra khỏi cuốn sổ.
“Này!” Tôi phản đối.
Sloan kiểm tra tấm hình, đôi mắt nó mở to. “Không đời nào, Jackson. Ai thế? Cô ấy không phải là… của mày chứ?”
“Trả lại đây.” Tai tôi bắt đầu nóng bừng.
Sloan đưa tấm hình cho mấy thằng bạn dữ tợn của nó – những đứa đang cười khúc khích và bắt đầu xé toạc tấm hình ra thành nhiều mảnh nhỏ. Chúng là những học sinh mới đang đi tham quan trường học vì tất cả bọn chúng vẫn đang đeo những tấm thẻ tên ngớ ngẩn của phòng tuyển sinh có dòng chữ CHÀO! TÊN TÔI LÀ: Chúng hẳn phải có sự hài hước kỳ quái vì chúng đã điền vào những cái tên kỳ lạ như: MARROW SUCKER(5), SKULL EATER(6), và JOE BOB. Không có người nào mang những cái tên như vậy cả.
“Những thằng này sẽ tới đây vào năm tới,” Sloan khoe khoang như thể đang cố dọa cho tôi sợ. “Tao cá rằng chúng có thể trả học phí, không giống như thằng bạn chậm tiến của mày.”
“Cậu ấy không chậm tiến.” Tôi gắng hết sức để không thụi cho Sloan một quả vào mặt.
“Mày cũng là một kẻ thất bại thôi, Jackson à. Điều tốt là tao sẽ tống khứ mày ra khỏi những bất hạnh của mày vào giờ học tiếp theo.”
Đám bạn thân to tợn của nó đang nhai tấm hình của tôi. Tôi muốn nghiền nát chúng ra, nhưng tôi phải tuân theo những quy định khắt khe của bác Chiron là không bao giờ được trút sự tức giận của mình lên những người bình thường, cho dù họ đáng ghét thế nào đi chăng nữa. Tôi phải để dành chuyện đánh đấm cho lũ yêu quái.
Tuy nhiên một phần trong tôi lại nghĩ rằng, nếu Sloan chỉ cần biết tôi thực sự là…
Chuông reo vang.
Khi Tyson và tôi rời lớp học, một giọng con gái thì thầm, “Percy!”
Tôi nhìn quanh về khu vực để đồ nhưng không ai mảy may chú ý tới tôi. Như thể bất cứ đứa con gái nào ở Meriwether sẽ chết khi gọi tên tôi.
Trước khi tôi có thời gian nghĩ ngợi xem điều này có phải do tôi tưởng tượng ra hay không thì một đám nhóc tì đã vội vàng đi đến phòng thể dục, cuốn theo cả Tyson và tôi. Đây là thời gian tập thể dục. Huấn luyện viên của chúng tôi đã hứa cho chúng tôi tự do chơi môn bóng ném và Matt Sloan đã thề sẽ giết tôi.
Đồng phục tập thể thao ở Meriwether là quần soóc màu xanh da trời và áo thun có hoa văn nhuộm tie-dye(7). May sao chúng tôi đều thực hiện phần lớn các hoạt động thể thao bên trong trường, vì thế, chúng tôi không phải chạy bộ khắp Tribeca giống như một đám nhóc hippy đi cắm trại.
Tại phòng thay quần áo, tôi thay trang phục với tốc độ nhanh nhất có thể vì tôi không muốn gặp mặt Sloan. Tôi vừa định rời đi thì Tyson gọi, “Percy!”
Cậu ấy vẫn chưa thay đồ, đang đứng nơi cánh cửa phòng tập tạ, tay nắm chặt bộ đồ tập. “Cậu sẽ…”
“Ờ, được,” Tôi cố gắng không bực mình thêm về chuyện này. “Được, dĩ nhiên rồi, anh bạn ạ.”
Tyson cúi người xuống và đi vào bên trong phòng tập tạ. Tôi đứng gác ngoài cửa trong lúc cậu ấy thay đồ. Tôi cảm thấy lúng túng ngượng nghịu khi làm điều này, nhưng cậu ấy luôn nhờ tôi như vậy trong hầu hết các ngày. Tôi nghĩ điều này có thể bởi người cậu ấy đầy lông và lưng cậu ấy đầy những vết sẹo kinh khủng tới mức tôi không đủ dũng cảm để hỏi về chúng.
Hơn nữa, tôi biết rõ rằng nếu ai đó chòng ghẹo Tyson lúc cậu ấy đang thay đồ, cậu ấy sẽ khó chịu và xé toạc các cánh cửa tủ đựng đồ.
Khi chúng tôi bước vào phòng tập, huấn luyện viên Nunley đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ và đọc tạp chí Sports Illustrated. Thầy Nunley nom như một triệu tuổi với cặp kính lão, móm mém và mái tóc nhờn màu xám lượn sóng. Ông nhắc tôi nhớ tới Nhà Tiên Tri ở Trại Con Lai – vốn là một xác ướp quắt queo – ngoại trừ việc thầy Nunley di chuyển nhiều hơn và chưa bao giờ tỏa ra khói xanh. Ừm, ít nhất cũng không phải giống như tôi quan sát.
Matt Sloan hỏi: “Thưa huấn luyện viên, em làm đội trưởng được không?”
“Hả?” Huấn luyện viên Nunley ngước nhìn lên khỏi tờ tạp chí. “Ừ,” ông lầm bầm, “Ừm, ừm.”
Sloan cười toe toét và đảm đương việc chọn người. Nó bắt tôi làm đội trưởng của một nhóm khác. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi cũng được lựa chọn vì tất cả các vận động viên và những đứa trẻ được ái mộ trong trường
đều về phe Sloan. Và cả nhóm học sinh tham quan trường to lớn ấy nữa.
Về phía đội của tôi, tôi chỉ có Tyson, con mọt máy tính Corey Bailer, Raj Mandali – người cực kỳ xuất sắc môn toán và hơn nửa tá con nít là những kẻ luôn bị Sloan và đám bạn nó quấy rối. Thường thì tôi chỉ luôn hòa hợp với Tyson – mình cậu ấy đã đáng giá bằng nửa đội – nhưng nhóm học sinh tham quan trường ở đội Sloan hầu hết lại cao lớn, nhìn có vẻ mạnh mẽ như Tyson và chúng có tới sáu tên.
Matt Sloan đổ một cái lồng đầy bóng ra giữa sàn tập.
“Sợ,” Tyson lẩm bẩm. “Có mùi ngồ ngộ.”
Tôi nhìn cậy ấy. “Cái gì có mùi ngồ ngộ?” Vì tôi không cho rằng cậu ấy đang nói về chính mình.
“Chúng.” Tyson chỉ về những người bạn mới của Sloan. “Có mùi ngồ ngộ.”
Nhóm học sinh tham quan trường đang vẻ các đốt ngón tay và nhìn chòng chọc vào chúng tôi như thể sắp đến thời khắc tàn sát. Tôi không thể tự hỏi chúng đến từ đâu. Một nơi mà họ cho bọn trẻ ăn thịt sống và đánh chúng bằng roi vọt.
Sloan thổi còi của huấn luyện viên và trận đấu bắt đầu. Đội của Sloan chạy tới vạch trung tâm. Phía đội tôi, Raj Mandali hét lên thứ gì đó bằng tiếng Hindu, hình như “Tớ phải đi vệ sinh!” và chạy như bay về phía cửa. Corey Bailer cố luồn vào phía sau tấm thảm treo tường để trốn. Phần còn lại trong đội chúng tôi đang ngồi co rúm lại sợ hãi và nom không giống như những mục tiêu tí nào.
“Tyson,” tôi nói, “Chúng ta…”
Một trái bóng đập rầm vào phần ruột tôi. Tôi nện mông mạnh xuống giữa sàn nhà thi đấu. Đội bên kia đang phá ra cười nắc nẻ.
Mắt tôi như mờ đi. Tôi có cảm giác mình vừa được một con khỉ đột thực hiện kỹ thuật cấp cứu chống nghẹt thở. Tôi không thể tin được ai đó lại có thể ném mạnh như thế.
Tyson hét lên, “Percy, cúi đầu xuống!”