Cả Đời Chỉ Vì Em - Chương 297: Anh muốn để em quyến rũ anh mỗi ngày
Nói ra lời to gan lớn mật thế này, trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng vô cùng xấu hổ, hai má không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Nhưng mà, cô cảm thấy, gì thì gì cũng phải nói mấy câu, bị người khác bắt nạt, mà cô còn tiếp tục lùi bước thì sẽ không phải là tốt tính nữa, mà sẽ thành cái bao cát nhu nhược mặc người đấm đá.
Chính bản thân Nhiếp Thu Sính cũng không nhận ra, từ khi cô chính thức làm thủ tục ly hôn với Yến Tùng Nam xong, tính tình vốn có chút tự ti của cô, dưới sự ảnh hưởng của Du Dực đang chậm rãi chuyển biến. Tính tình cô so với trước kia đã thoải mái, sáng sủa lên một chút, cũng dần dần bắt đầu có một ít tự tin. Nếu là trước đây, có người nói cô như vậy, cô chắc chắn sẽ không dám đáp lại như bây giờ. Nhưng lần này, bởi vì có Du Dực bên canh, trong lòng cô hiểu rằng, Du Dực nhất định sẽ không khiến cô bị thiệt thòi, cô không sợ!
Du Dực nhìn thấy ánh mắt từ từ toả sáng của cô, cánh tay đang ôm bả vai cô của anh kích động đến nỗi run lên nhè nhẹ, chuyện này thật sự là... khiến anh cao hứng đến nỗi sắp không khống chế nổi nữa.
---Quyến rũ chồng của tôi?
Du Dực không ngừng tưởng tượng đến lời nói vừa rồi của Nhiếp Thu Sính, tâm trạng liền vô cùng kích động, cuối cùng anh cũng đã biết cái gì gọi là vui sướng đến phát điên rồi.
Thu Sính nhà anh, quả thật rất đáng yêu!
Cả Tần Hàn Thực và cô em họ của anh ta đều sửng sốt, xem ra cũng không ngờ Nhiếp Thu Sính thoạt nhìn vô cùng bảo thủ lại có thể nói ra những lời như vậy.
Cô em họ Tần Hàn Thực chỉ chỉ vào Nhiếp Thu Sính: “Cô... Cô... Đồ không biết xấu hổ...”
Đã ngần ấy tuổi mà còn vô liêm sỉ như vậy!
Đúng, chính là vô liêm sỉ.
Vẻ mặt Nhiếp Thu Sính bất đắc dĩ nói: “Cô gái à, sao cô có thể nói như vậy chứ. Đúng là khiến người khác nói cô thiếu giáo dục. Nếu tôi đi quyến rũ người khác, thì mới là không biết xấu hổ, nhưng mà... Tôi đi quyến rũ chồng mình cơ mà, sao nói thế được?”
“Cô vô... Ô ô...”
Cô em họ Tần Hàn Thực há mồm muốn mắng chửi Nhiếp Thu Sính, nhưng vừa mới mở miệng nói hai chữ đã bị Tần Hàn Thực bịt chặt miệng. Tần Hàn Thực thật sự đau đầu muốn chết với cô em họ của mình, nhanh chóng giữ chặt miệng để cô ta không nói được lời nào nữa, không thể để cô ta tiếp tục đắc tội với người khác.
Anh ta nói với Nhiếp Thu Sính: “Thật xin lỗi, tôi thay em họ của mình nhận lỗi với hai người, chúng tôi đi trước... Nếu có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ tạ lỗi với hai người.”
Tần Hàn Thực nói xong liền nhanh chóng lôi kéo cô em họ mình rời đi, mặc cho cô ta giãy giụa cũng không thèm quan tâm.
Đợi đến khi hai người họ đi rồi, Nhiếp Thu Sính mới thở ra một hơi, cô gái này thật khó chiều, cũng không biết nhà ai nuôi dưỡng ra một cô gái như thế nữa, lớn như vậy rồi mà thái độ đối nhân xử thế, lễ tiết cơ bản cũng không hiểu tí nào.
Cô quay đầu muốn nói chuyện với Du Dực, kết quả, vừa thấy ánh mắt của anh, cô liền á khẩu không nói được lời nào.
Ánh mắt Du Dực sáng rực, rất nóng, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, khiến cô cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy. Nhiếp Thu Sính nhanh chóng nhéo cánh tay Du Dực để anh hoàn hồn, không được nhìn tiếp như thế.
Du Dực vẫn nhìn cô không chớp mắt như cũ, nói: “Anh thật sự muốn để em quyến rũ anh mỗi ngày.”
Mặt Nhiếp Thu Sính ngày càng đỏ: “Anh... Đừng quậy nữa...”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh một chút, hai người bọn họ còn đang ở bên ngoài mà. Nhiếp Thu Sính nhớ ra, Thanh Ti đã rất lâu không nói tiếng nào, cô xoay người gọi: “Thanh Ti....”
Không ai đáp lời, Nhiếp Thu Sính liền nhanh chóng đảo mắt nhìn một lượt trong cửa hàng nhưng cũng không hề thấy bóng dáng của Thanh Ti. Lúc ấy cô liền luống cuống, lập tức đi tìm trong cửa hàng: “Thanh Ti, Thanh Ti... Con đang ở đâu?”
Cửa hàng lớn như thế nhưng rất nhanh đã tìm hết một lượt, căn bản không hề có bóng dáng của Thanh Ti, trong lòng Du Dực vốn đang ngập tràn kiều diễm ướt át liền nháy mắt không còn một mống.
Hai hốc mắt Nhiếp Thu Sính đã đỏ, thân mình không ngừng run rẩy...