Cả Đời Chỉ Vì Em - Chương 533: Quyến rũ được du dực vì cô ấy liều lĩnh
Người ở đầu bên kia điện thoại sau khi nghe được liền nói: "Thật có lỗi, tiên sinh đã nói, về sau cô không cần lại gọi điện thoại, cô đã không còn là người của nhà họ Hạ rồi."
Hạ Như Sương vội vàng nói: "Xin nhờ ông, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với chú, van xin ông, tôi có chuyện thực sự quan trọng, liên quan đến mạng người!"
"Lần trước cô cũng nói liên quan đến mạng người, lão tiên sinh trông thấy cô tốt xấu gì cũng đã sinh hoạt nhiều năm ở nhà họ Hạ như vậy nên đã giúp cô một lần cuối cùng, hy vọng cô đừng quấy rối nữa."
Tiếng còn chưa dứt, điện thoại đã ngắt kết nối.
"Này, này... này..." Hạ Như Sương sốt ruột không thôi, kêu thật nhiều tiếng cũng không có ích, cô ta thiếu chút nữa là ném điện thoại di động.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi mắng: "Chỉ là một con chó làm thuê ở nhà họ Hạ, cũng dám nói như vậy với tôi, từng người một không để mặt mũi cho tôi, các người đều chờ đó cho tôi."
Hạ Như Sương tiếp tục gọi điện thoại, thế nhưng chỉ cần là cô ta gọi đều không có người tiếp máy, về sau liền hoàn toàn không liên lạc được.
Hạ Như Sương vừa vội lại vừa sợ, không được, cô ta nhất định phải nắm chắc lúc Du Dực chưa có phát hiện quan hệ giữa Nhiếp Thu Sính và nhà họ Hạ, bảo toàn bản thân, nếu không cô ta thật sự muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Hạ Như Sương cầm lấy vòng cổ, lập tức quay về phòng ngủ, cầm lấy giấy tờ và ví tiền, tùy tiện mặc vào một cái áo khoác, cũng không nói gì trực tiếp ra cửa.
Đi ra ngoài cửa, ngăn lại một chiếc xe taxi, nói với lái xe: "Đi đến sân bay, nhanh lên."
Trong lòng Hạ Như Sương giống như kiến bò trên chảo nóng, trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt Du Dực, Nhiếp Thu Sính, Hạ An Lan, ông bà nhà họ Hạ, mỗi người đều bay qua trước mắt rất nhanh.
Cô ta thực sự hận Diệp Kiến Công, hận Đao gia, hận bọn chúng một người so một người còn phế vật, lúc Nhiếp Thu Sính không có năng lực phản kháng không đem nó giải quyết.
Vậy mà để cho nó từng bước một đi ra từ cái thôn nhỏ chim không thèm ỉa phân kia, đến được Thủ đô, cuối cùng lại đi tới trước mặt cô ta.
Cô ta càng hận Nhiếp Thu Sính, một người đàn bà hư hỏng kết hôn hai lần, lại vẫn có thể dụ dỗ được Du Dực vì nó liều lĩnh. Nó đến cùng là có sức quyến rũ gì, dựa vào cái gì mà có thể tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý chỉ vì nó, mà Hạ Như Sương cũng chỉ có thể gả cho một kẻ bất lực.
Tâm tư của Hạ Như Sương rối loạn, thời điểm này, cô ta muốn cướp đoạt thời gian của Du Dực.
Cô ta tự an ủi mình, Du Dực chỉ là phát hiện vòng cổ giống nhau, cái này cũng chỉ có thể khiến cho anh ta suy đoán cô ta có quan hệ với Nhiếp Thu Sính, anh ta muốn chứng thực cũng cần có thời gian, chỉ cần cô ta có thể đoạt lấy thời gian ấy, tất cả đều không thành vấn đề.
Cô ta tự nói với mình một lần nữa: "Hạ Như Sương, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu... Không có người phát hiện ra chuyện năm đó, tất cả chứng cứ về chuyện năm đó đều đã thiêu hủy rồi, đã nhiều năm như vậy, cho dù là bọn họ muốn điều tra, cũng sẽ không biết... không có chuyện gì đâu, sẽ không có việc gì..."
Lái xe ở phía trước nghe thấy Hạ Như Sương ở phía sau lầm bầm một mình, ông ta không nghe rõ cô ta nói cái gì, nhưng nhìn cô ta hoảng hốt bất an, hình như có gì đó không đúng.
Ông ta hỏi: "Xin... xin hỏi, cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt!"
"Không có việc gì, tôi đang vội, phiền anh lái nhanh một chút."
"À, được..."
Sau khi đến sân bay, tay chân Hạ Như Sương luống cuống lấy mấy tờ tiền giá trị lớn từ trong ví ra, cũng không biết là bao nhiêu liền trực tiếp đưa cho lái xe: "Không cần thối lại."
Cô ta cầm theo túi xách, chạy vào sân bay, trực tiếp mua vé máy bay gần nhất đến Dung Thành.
...
Nhiếp Thu Sính thu dọn hành lý xong, lại đem nhà quét sạch một lượt, xong xuôi đã đến 4 giờ chiều rồi.