Chương 1417: Thế giới hỗn loạn 13
Nhẫn ruby ở thế giới trước, đã giúp Ninh Thư mở mang tầm mắt về sức mạnh thật sự của pháp tắc.
Vừa rồi lại chứng kiến thời gian quay ngược.
Giết người không thấy máu, không phải dùng tới nắm đấm để đụng tới xác thịt, cũng không cần lấy mạng đổi mạng, chỉ cần phẩy tay một cái cũng có thể giết được địch thủ.
Ống tay áo bay bay, là dáng vẻ tiêu sái cỡ nào chớ?
Đây là điều Ninh Thư đau khổ theo đuổi.
Ninh Thư uống một ngụm nước, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Cô đã tiếp xúc với phương thức tấn công cấp độ cao rồi, tương lai nhất định phải nắm chắc được cách thức tấn công này.
Cô sẽ càng ngày càng mạnh hơn, lúc trước phải cố gắng dựa vào tâm trí để chống đỡ những đau khổ phải chịu, dù vẫn biết bản thân phải trở nên lớn mạnh hơn.
Hết lần này đến lần khác đều tự nhủ với lòng rằng không được lạc lối.
Nhưng giờ đây sương mù trước mắt tan đi rồi, cô có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Xây dựng thế giới, nắm giữ pháp tắc.
Ninh Thư uống ngụm nước mát lành, bả vai bị người ta vỗ vỗ, là thanh niên xức nước hoa.
“Cho tôi xin hớp, khát quá.”
Ninh Thư đưa bình nước cho hắn, quay đầu đối diện nhìn thanh niên xức nước hoa, trên mặt hắn có lông tơ, có lỗ chân lông, trông không giống linh hồn.
Ninh Thư hỏi: “Anh là người hay là linh hồn?”
Bọn họ trực tiếp đến đáp xuống đây, chắc là nguyên thể.
“Đương nhiên là người rồi.” Thanh niên xức nước hoa nói: “Linh hồn của chúng tôi đã ngưng tụ thành nhục thể (xác thịt), thân thể người rất thần bí rất tinh tế, cực kỳ thích hợp để tu luyện.”
Ninh Thư gật đầu, lại hiểu biết thêm được một chút.
Linh hồn nên ngưng tụ thành nhục thể.
Thanh niên xức nước hoa dễ ở chung hơn cái đồ keo kiệt tóc bạc kia nhiều.
Nếu Ninh Thư hỏi hắn mấy vấn đề này, chắc chắn gã lại đòi điểm tích phân của cô.
Ngưng tụ thành nhục thể, dù nhục thể có bị tiêu diệt, trở lại thành linh hồn, vẫn có thể ngưng tụ thêm lần nữa.
Ninh Thư phát hiện công việc nhiệm vụ giả khá tốt, tuy tàn khốc thật đấy, nhưng lại là bất tử.
Chỉ cần không bị xóa sổ thì có thể sống mãi.
Cho người thường có cơ hội mạnh lên.
Ninh Thư chắp tay trước ngực nắm thành quyền, cảm tạ trời xanh cho cô cơ hội này, còn cho cô cơ hội mạnh hơn nữa.
Ninh Thư mở mắt, cả người càng thêm trầm tĩnh trấn định.
Thanh niên xức nước hoa trả bình nước cho Ninh Thư, lướt nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới: “Cô khác với lúc vừa nãy rồi đấy.”
Ninh Thư cảm thấy bản thân càng ngày càng trở nên moe hơn.
Lúc sau, bốn người lại bắt đầu lên đường.
Trải qua vài ngày đường, cuối cùng cũng đến được khu rừng của tinh linh.
Nhìn từ trên cao xuống, ở giữa khu rừng có một cây rất lớn, cây này tỏa tán cực rộng, tán cây bao trùm một diện tích khổng lồ.
Đây hẳn là Cây Sinh Mệnh giúp tinh linh sinh sôi nảy nở.
Khu rừng tràn đầy sức sống, tiếng chim hót trầm bổng du dương, líu lo líu lo, yên bình thanh thản.
Nơi đây tràn ngập hương vị tự nhiên .
Thật là một nơi tuyệt vời.
Ngay lập tức có tinh linh kích động vỗ cánh bay tới, bọn họ có lỗ tai nhọn, trên đầu đội vòng hoa được bện từ hoa tươi.
Trên tay cầm cung tiễn, như hổ rình mồi quan sát đoàn người Ninh Thư.
“Hỡi loài người và loài rồng kia, đây không phải là nơi các người nên tới, mời các người nhanh chóng rời đi.” Một tinh linh nghiêm túc nói.
Thanh niên tóc bạc không nói lời nào, quyển sách tinh xảo trong tay bay lên không trung, trang sách sột soạt lật liên hồi.
Ninh Thư chăm chú nhìn quyển sách của thanh niên tóc bạc, quyển sách này chưa bao giờ rời khỏi tay hắn, giờ muốn làm gì đây?
Tinh linh ngước mắt nhìn quyển sách trên không trung, cầm lấy tù và trước ngực, thổi lên một tiếng trầm bổng.
Thổi xong, lập tức có rất nhiều tinh linh bay đến.
Trang sách càng lật càng nhanh.
Sắc mặt các tinh linh trầm trọng, không khí nặng nề len lỏi giữa bọn họ.
Thanh niên xức nước hoa tỏ vẻ không vui: “Sớm biết vậy thì tôi ra tay thu thập tinh linh trước rồi.”
Sách của thanh niên tóc bạc ngừng dao động, cuối cùng một tờ giấy tự động tách ra.
Tờ giấy trôi nổi trên không trung, tản ra ánh sáng nhu hòa, hút hết mọi thứ gần trang sách.
Rất nhiều tinh linh bị hút vào trong.
Trang giấy càng lúc càng lớn, gần như bao phủ toàn bộ Vương Quốc tinh linh.
Càng ngày càng nhiều tinh linh bị hút đi, ngay cả Cây Sinh Mệnh cũng bị nhổ tận gốc, thu vào trang giấy.
Rất nhiều tinh linh đang trong trạng thái há hốc mồm kinh ngạc, hoài nghi, đã bị thu vào trong trang giấy.
Cực kỳ ngơ ngác.
Hấp thu xong tinh linh, còn tiện đường hốt luôn vài ma thú, động vật trong khu rừng.
Trang sách biến nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng quay về dính lại vào quyển sách.
Quyển sách lại trở về trong tay thanh niên tóc bạc, hắn đón lấy quyển sách: “Thu phục xong một loài.”
Thanh niên nam thơm tho: Sướng nhờ……
Ninh Thư quan sát kỹ lưỡng quyển sách của thanh niên tóc bạc, quyển sách này rất dày.
Nếu một trang giấy là một thế giới, như vậy thì có bao nhiêu thế giới đây?
Ninh Thư cảm thấy hiểu biết của mình lại được mở mang ra thêm rất nhiều.
Tuyệt Thế Võ Công của cô dường như chỉ có thể kiến tạo ra một thế giới.
Thu xong Tộc tinh linh, đại thúc nói: “Đến chỗ tiếp theo.”
Thanh niên tóc bạc vỗ vỗ bả vai thanh niên xức nước hoa: “Nhường Tộc người cá cho cậu.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư nói: “Chúng ta xuống dưới coi thử, nói không chừng ở dưới có bảo vật gì đó.”
Đại thúc cười nhạo một tiếng, “Cô y như lũ trộm, suốt ngày quen thói tham lam.”
“Tôi không phải trộm.” Ninh Thư trợn mắt.
Thanh niên tóc bạc nói: “Tất cả mọi thứ có liên quan tới Tộc tinh linh, tôi đều thu hết rồi.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư rất thất vọng, còn tưởng rằng có thể nhặt được bảo vật gì đó nữa chứ.
Nhưng rồng pha lê bây giờ cũng đã mệt rã rời, phải cho nó nghỉ ngơi nữa.
Ninh Thư ngắm nhìn nơi cư trú của tinh linh, hoa thơm chim hót.
Quả thông rơi đầy trên mặt đất.
Ninh Thư thấy mặt đất có hạt giống màu xanh lục, nhặt lên ngửi ngửi, hương vị tươi mát.
Tràn ngập hơi thở của sự sống.
Cây Sinh Mệnh giúp tinh linh sinh sôi nảy nở, được tưới nước từ Suối Nguồn Sinh Mệnh mà lớn lên.
Trong rừng rậm này có kha khá thực vật dính hơi thở của Suối Nguồn Sinh Mệnh.
Nghe nói người bị trọng thương uống nước của Suối Nguồn Sinh Mệnh, trong nháy mắt sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Ninh Thư vô cùng hoài nghi Suối Nguồn Sinh Mệnh có ngọn nguồn là căn nguyên thế giới thuộc tính mộc.
Nhưng tất cả đều bị thanh niên tóc bạc hút hết rồi.
Ninh Thư ảo não, buồn phiền.
Lần sau nhất định phải chạy trước bọn hắn để tranh đoạt bảo bối.
Suối Nguồn Sinh Mệnh ơi....
“Rồng lửa của cô có thể chở người, dùng rồng lửa đi.” Thanh niên tóc bạc nói với Ninh Thư.
Trong lòng Ninh Thư rất khó chịu, đi không một chuyến chả vớt được cái gì, còn phải làm cu li.
Mấy người ăn thịt, tốt xấu gì cũng phải cho cô húp canh chứ, ngay cả chó còn có cục xương để gặm cơ mà.
Ninh Thư ho khan một tiếng, hơi do dự nói: “Rồng lửa của tôi là thể năng lượng, không thể chở được người.”
“Cô đang tìm căn nguyên thế giới phải không, nếu gặp được căn nguyên thế giới ở đây, sẽ nhường cho cô.” Thanh niên tóc bạc nói.
Ninh Thư tủm tỉm nói: “Đây là điều tất nhiên, mọi người đều là nhiệm vụ giả, đều là đồng bạn, bạn bè mà.”
“Bạn bè?” Đại thúc cười nhạo.
Tâm tình Ninh Thư rất vui vẻ, không so đo với hắn.
Rồng pha lê thấy những người này không thèm dùng nó nữa, lập tức nói: “Tôi còn bay được, thiệt đó.”
Có thể hút hết toàn bộ Tộc tinh linh, lại nói không phải là thần đi, đi theo thần chắc chắn có lợi.
Rồng pha lê nhìn ba người, người tròng nguyên cây đen nó không dám xích lại gần nói chuyện, tóc bạc thì thôi, nhưng ngay cả cái người đàn ông ngả ngớn kia, nó mới nhìn đã sợ.
Cuối cùng rồng pha lê nói với Ninh Thư: “Cho tôi đi theo với.”