Q.1 - Chương 157: Không thấy Duyệt Duyệt

Bác sĩ Trần bị phản ứng kịch liệt của anh hù dọa, anh có một loại ảo giác như bị lăng trì.

"Những gì anh nói không phải là thật! Anh mau nói cho tôi biết, đó không phải là sự thật!" Cố Thịnh rống to, ông trời sẽ không tàn nhẫn với anh như vậy đâu!

"Cố tiên sinh, Cố phu nhân thật sự không thích hợp để phá thai, lần trước có thể giữ được thai nhi đã rất khó, nếu vẫn muốn sinh non, cơ thể người mẹ sẽ tổn thương rất lớn, bao gồm việc không thể nào mang thai được nữa!" Trong lòng bác sĩ Trần mặc dù sợ hãi, nhưng là bác sĩ, anh thành tâm đưa ra ý kiến cho người nhà, rõ ràng yêu Cố phu nhân như vậy, tại sao lại muốn cô ấy phá thai?

Tay Cố Thịnh nắm cổ áo bác sĩ Trần bỗng nới lỏng ra, cô sẽ tổn thương rất lớn sao?

Nhưng nếu nói như vậy, người bị tổn thương lại chính là anh!

Anh nên làm gì bây giờ?

Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, thời điểm cô một mình yên lặng nhìn về phía bụng của mình nói chuyện, tim của anh đột nhiên đau nhói, cô rất yêu đứa nhỏ!

Anh thật sự muốn tước đoạt quyền làm mẹ của cô sao?

Hít thở sâu một cái, Cố Thịnh hung hăng đánh một quyền trên vách tường, Kiều Nam đáng chết! Tả Tình Duyệt đáng chết!

Càng thêm đáng chết chính là bản thân anh không khống chế được lại đi yêu cô, càng không thể chấm dứt ghen tỵ trong lòng mình!

"Chờ một chút. . . . . Tôi muốn suy nghĩ." Cố Thịnh mở miệng lần nữa, âm thanh khàn khàn, nói xong những lời này, liền đi ra khỏi phòng làm việc trong khi bác sĩ Trần còn đang phân vân, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ mới quyết định!

Yên lặng đi đến phòng bệnh của Tả Tình Tuyệt phía bên trái, anh muốn nhìn cô một chút!

Trong lòng anh lại mâu thuẫn thêm lần nữa, hôm nay Kiều Nam đối với tập đoàn Cố thị đã công kích mức độ vượt qua khỏi tưởng tượng của anh, anh đã thấy được lực lượng hắc đạo cường đại của Kiều Nam, chính là điểm này, khiến anh càng thêm bất an.

Mặc dù đã khống chế được giá cổ phiếu có khuynh hướng đi xuống, thế nhưng anh biết, anh và Kiều Nam nếu đấu như vậy một lần nữa, nhất định kết cục là hai bên đều bị tổn hại!

Trở lại phòng bệnh, phát hiện không có một bóng người ở trong phòng, Duyệt Duyệt còn chưa trở lại sao?

Cố Thịnh không khỏi nhíu mày, hay là cô ở bên ngoài không muốn trở lại! Anh biết cô không vui khi ở bên cạnh anh, nhưng, cho dù biết cô không vui, anh lại không thể không giam giữ cô.

Rơi vào trong mắt là tấm hình anh cả mặc âu phục, anh liền giật mình, tấm hình sao lại rơi ở đây?

Theo bản năng cầm tấm hình trên tay, nhìn đến sắc mặt của hai người đang ôm nhau, trong mắt của Cố Thịnh hiện lên khá nhiều thần sắc.

"Thật xin lỗi, anh cả, em thật sự yêu cô ấy!" Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên một tia khổ sở, anh hiện tại còn không biết mình có thể dùng thù hận bảo vệ mình hay không, muốn báo thù cô, nhưng anh biết, nếu như cô đau khổ, anh cũng sẽ đau theo!

Có lẽ, từ lúc bắt đầu bọn họ đã sai lầm, anh vì trả thù mà sắp đặt ở cùng với cô, cô vì anh trả thù mà thương tích đầy người, anh cũng vậy trong lúc trả thù đã dần dần đánh mất con tim của mình.

Có bao nhiêu châm chọc!

Anh yêu người mình vốn nên hận!

"Tôi nên bắt em làm gì bây giờ? Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh nhìn người phụ nữ trong hình, thời gian đó, thời gian cô ở một chỗ với anh cả, cực kỳ vui vẻ! Cười tươi như vậy thật sự rất hạnh phúc!

Nhưng, nụ cười này cũng không phải dành cho anh, hiện tại, anh lại có chút ghen tị với anh cả.

"Đứa nhỏ. . . . ." Cố Thịnh nhắm mắt lại, suy nghĩ về đứa nhỏ, trong lòng giống như bị một bàn tay hung hăng níu lấy, trước mặt anh chỉ có hai con đường, một là tiếp nhận đứa bé này, để cho Duyệt Duyệt sinh ra, làm như vậy anh không chỉ không có con của mình, mà còn phải thay người khác nuôi con của họ.

Hai là xóa đi đứa nhỏ, như vậy, Duyệt Duyệt sẽ rất thương tâm, nếu cô biết rõ chân tướng của sự việc, cũng sẽ rất hận anh!

Khoảng cách giữa hai người sẽ càng thêm xa!

Hai con đường vô luận chọn cái nào, anh cũng đều thống khổ!

Thật tức cười!

Thời gian từng giây từng phút đi qua, Cố Thịnh bị vướng mắc ở trong lòng, khi anh tỉnh táo lại, phát hiện đã là buổi tối, nhưng, Duyệt Duyệt vẫn chưa về!

Trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lo lắng, anh rõ ràng đã bảo tài xế đến đón cô, có thể đã xảy ra chuyện gì không?

Lấy điện thoại ra, lập tức ấn dãy số của Tả Tình Duyệt, nhưng lại nhận được tin tắt máy.

Trong mắt mang theo chút hoảng hốt, Cố Thịnh tự nói với chính mình, có thể vợ chồng Tả gia giữ cô lại ăn tối!

Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Thịnh liền ấn số điện thoại của Tả gia.

"Xin chào, xin hỏi. . . . ." âm thanh đầu bên kia điện thoại truyền đến khiến cho lòng của Cố Thịnh có phần thả lỏng.

"Duyệt Duyệt, tôi tới đón em!" Cố Thịnh bỏ lại mấy chữ, liền cầm áo khoác của mình, đi ra phòng bệnh.

Mà người phụ nữ đầu bên kia nhìn điện thoại trong tay bị cắt đứt, ánh mắt lóe lên.

Duyệt Duyệt? Anh ta không nhận ra giọng của cô không phải là Duyệt Duyệt! Khóe miệng nâng lên một nụ cười thản nhiên.

"Điện thoại của ai đấy?" Bà Tả nhìn con gái yêu mến đang ngẩn người nhìn về phía điện thoại, không khỏi mở miệng hỏi.

Tả Tình Yên hạ mi mắt, che khuất ánh sáng chợt lóe lên trong mắt, “Mẹ, không có gì, con mệt rồi, con muốn đi ngủ, đúng rồi, lát nữa chồng của Duyệt Duyệt có khả năng sẽ đến!"

Chỉ sợ cũng là một chuyến tay không đi về rồi!

Tả Tình Yên xoay người đi về phía gian phòng trên lầu hai, Tả Tình Duyệt không phải đã rời đi vào buổi chiều rồi sao? Chẳng lẽ lại không trở về?

Lắc đầu, Tả Tình Yên nhún vai một cái, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, mới vừa rồi Cố Thịnh không phân biệt ra được giọng của hai người bọn họ, vậy anh có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai người bọn họ sao?

Theo như cô nghĩ, nhìn Tả Tình Duyệt, giống như là đang soi gương!

Quả nhiên là chị em song sinh!

. . . . .

Cố Thịnh chạy xe tới Tả gia, biết được Tả Tình Duyệt đã rời đi vào buổi chiều, trong lòng đột nhiên trầm xuống, buổi chiều đã đi rồi, vậy. . . . .

Thân thể thoáng qua một tia lạnh lẽo, giống như những gì anh nghĩ sao?

Cô thừa cơ trốn đi?

Không! Cô không thể đi!

Anh không cho phép cô rời đi!

Trong mắt Cố Thịnh hiện lên một tia âm độc, hình như đã nghĩ đến điều gì đó, ấn dãy số mà anh chán ghét.

Điện thoại vừa thông, truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, trong mắt Cố Thịnh nổi lên một tia ghen tỵ, âm thanh lạnh như băng, “Duyệt Duyệt đâu? Để cho cô ấy nghe điện thoại đi!"

Cô rời đi, có khả năng nhất là đi tìm Kiều Nam, anh muốn chính miệng hỏi một chút, cô thật sự không chờ được muốn cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay sao?

Kiều Nam khẽ cau mày, “Đầu óc của Tổng giám đốc Cố bị choáng váng à? Cô ấy không phải đã bị anh giam giữ sao? Anh giữ chặt như vậy, cô ấy sao có thể ở chỗ này cùng tôi?"

"Đừng có nguỵ biện, Kiều Nam, đừng cho là tôi không biết gian tình của hai người, mau để cho cô ấy nghe điện thoại!" Trong lòng anh bất an cùng tức giận càng ngày càng mãnh liệt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nỗ lực áp chế cơn giận của mình.

"Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói thế với Duyệt Duyệt!" Con ngươi màu xanh của Kiều Nam thoáng qua một tia lạnh lùng, không có người nào so với anh hiểu rõ Duyệt Duyệt, một người phụ nữ tốt như vậy, không nên chịu đựng những lời nói nhục mạ như thế!

"Hay thật! Một đôi nam nữ thâm tình!" Cố Thịnh lạnh lùng châm chọc, nghe giọng điệu quan tâm này, nói bọn họ không có gian tình, ai có thể tin được?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện