Q.1 - Chương 158: Là ai đưa cô về nhà?
Kiều Nam không để tâm đến, giờ phút này toàn bộ tâm tư của anh đều nghĩ đến chuyện Tả Tình Duyệt rời đi, đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt thành một đường, "Xin lỗi, tôi còn có việc, không rảnh cùng anh tán gẫu!"
Nói xong, không chút do dự cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy lo lắng, không thấy Duyệt Duyệt, nhưng cô lại chưa đến tìm mình!
Cô sẽ đi đâu? Trong lòng anh không yên, nghĩ đến bộ dáng mảnh mai của cô, giờ phút này nói không chừng cô đang ở trên đường không biết nên làm gì, sắc mặt của anh lại càng trầm xuống.
"Duyệt Duyệt, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!" Con ngươi màu xanh của Kiều Nam ngưng lại thoáng hiện một tia thâm thúy, không thể xảy ra chuyện! Anh nhất định phải tìm được cô!
Trong lòng đã định, nhấn nút, gọi thuộc hạ, anh không chỉ phải tìm được cô, mà còn phải bằng tốc độ nhanh nhất tìm được cô, nếu cô đã muốn trốn khỏi Cố Thịnh, vậy anh sẽ tận hết sức lực trợ giúp cô!
Trong lúc này Cố Thịnh hung hăng quăng điện thoại xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ tức giận.
"Chết tiệt!Còn có việc? Có thể có việc gì? Cùng nhau hưởng thụ cảm giác vui vẻ được đoàn tụ?”
Trong đầu hiện ra hình ảnh hai người xấu xa cười hạnh phúc, thân thể đôi nam nữ đang dây dưa khiến cho ánh mắt anh bỗng trở nên căng thẳng, đáng chết Kiều Nam! Đáng chết Tả Tình Duyệt!
Không! Không được, anh không thể để bọn họ được như ý!
Trong mắt thoáng qua một tia kiên định, cho dù phải bỏ ra tất cả, anh cũng muốn đấu cùng Kiều Nam!
Cho dù Duyệt Duyệt hận anh cũng được, anh không thể nào nhịn được một ngày không có cô bên cạnh, anh chỉ muốn đem cô giữ chặt ở bên người!
. . . . . . . . .
Trong màn đêm, Tả Tình Duyệt đi trên đường không có mục đích, buổi chiều từ bệnh viện trốn ra được, cô liền giống như một cái xác không hồn, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Cố Thịnh, ha ha! Anh cuối cùng vẫn muốn xuống tay!
Vậy anh chăm sóc cô trong thời gian qua vì cái gì?
Hẳn là anh cố ý tạo ấn tượng giả cho cô! Anh đã nói, cho dù xóa bỏ đứa nhỏ, cũng phải lừa cô để tiến hành!
Anh thật sự tàn nhẫn! Tay nhè nhẹ vuốt ve vị trí dưới bụng, lòng chợt nhói đau!
"Cục cưng, mẹ đưa con đi, nhưng lại không biết đưa con di đâu!" Tả Tình Duyệt khổ sở nỉ non, nhìn trên đường càng ngày càng ít người qua lại, trong lòng không khỏi bàng hoàng, cô không biết mình nên tìm ai giúp đỡ, trong đầu hiện ra bóng dáng của Kiều Nam, nhưng giây tiếp theo, cô liền loại bỏ, cô không thể gây thêm phiền phức cho Kiều đại ca!
Huống chi, đi tìm Kiều đại ca, Cố Thịnh cũng sẽ nghĩ tới! Cô sợ Cố Thịnh tìm được cô, sau đó lại như cũ cô trốn không thoát khỏi số mạng!
"Cục cưng, mẹ không phải cố ý muốn con chịu khổ, mẹ. . . . . Không còn cách nào khác!"
Trốn cũng đã trốn được, nhưng những ngày tiếp theo phải làm thế nào?
"Chúng ta nên đi đâu đây?" Trong lòng Tả Tình Duyệt nổi lên một tia khổ sở, thế giới lớn như vậy, nhưng cô lại không tìm được chỗ có thể đi.
Giờ phút này cô vừa mệt vừa đói, đang không biết phải làm sao, một cánh tay đột nhiên cầm tay cô, trong lòng Tả Tình Duyệt cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt giống cô như đúc.
"Chị. . . . ."Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi thốt lên, cô ấy làm sao có thể tìm được cô?
"Duyệt Duyệt, sao em lại một mình ở bên ngoài? Đã trễ thế này, rất nguy hiểm! Chồng em đang tìm em khắp nơi. . . . . Chị đưa em về!" Tả Tình Yên quan tâm nhìn Tả Tình Duyệt, quả nhiên, thời điểm cô nghe được Cố Thịnh đang tìm cô, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ.
"Em không trở về, không cần đưa em trở về!" Tả Tình Duyệt theo bản năng đẩy tay của cô ta ra, giống như gặp phải thú dữ, cô thật vất vả trốn ra ngoài, sao có thể lại quay về?
"Duyệt Duyệt, em làm sao vậy? Anh ấy rất lo lắng cho em!" Tả Tình Yên khẽ cau mày, ngưng mắt nhìn vào mắt Tả Tình Duyệt, trong mắt thoáng qua một tia dò xét, "Hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị. . . . . Em xin chị, đừng đưa em trở về được không?" Tả Tình Duyệt không muốn nhắc tới chuyện Cố Thịnh muốn xóa bỏ đứa nhỏ, nghĩ tới, trong lòng của cô liền đau thêm mấy phần.
"Nhưng là. . . . ."
"Em xin chị!"
"Nhưng em cũng không thể lang thang ở trên đường như vậy!" Ánh mắt Tả Tình Yên chuyển động một cái, "Vậy chúng ta về nhà được không? Mặc dù hiện tại chị đang ở phòng của em, nhưng còn có phòng khách, không thôi chúng ta ngủ chung một phòng cũng được!"
Trong lòng Tả Tình Duyệt bị đâm đau đớn, căn phòng của cô hôm nay đã trở thành của Tả Tình Yên rồi sao?
"Không, em không cần!" Trong lòng bị cô đơn nồng đậm lấp đầy, cô tựa như một đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ, cơ khổ không nơi nương tựa, không dám nhìn vào ánh mắt hạnh phúc rực rỡ của Tả Tình Yên, Tả Tình Duyệt mở to mắt, "Anh ấy sẽ tìm được nơi đó!"
Tâm tư của Cố Thịnh tinh tế từ trước đến giờ, lần trước cô trốn đi, không phải là bị anh bắt được sao?
Bây giờ mặc dù không có khống chế tiền bạc của cô, cô vẫn như cũ không chút nghi ngờ năng lực của Cố Thịnh, cho nên, hiện tại ngay cả nhà bà ngoại cô cũng không dám đến.
Tả Tình Yên thở dài, "Vậy chị dẫn em đến ở phòng trọ nhỏ bên ngoài của chị! Đó là nơi chị ở sau khi trở về, thời gian còn chưa đi gặp ba mẹ, cũng tạm được, em tạm thời ở đó trước, không thể cứ tiếp tục ở trên đường như vậy!"
Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta, tại sao phải đối tốt với cô như vậy? Hai người mới biết nhau ngày hôm nay thôi mà?
Giống như hiểu được ý của cô, trên mặt Tả Tình Yên lộ ra một nụ cười, "Chúng ta là chị em! Nghe nói chị em song sinh đều có cảm ứng, nếu không tại sao chị có thể tìm thấy em nhanh như vậy? Chúng ta cũng đã biết nhau từ trong bụng mẹ, không phải sao?"
Vậy sao? Bởi vì cảm ứng mới tìm được cô sao? Cô nên tin tưởng ‘ chị em sinh đôi ’ này sao?
Trong lòng của cô vẫn như cũ không xác định được.
"Em phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng! Cháu trai của chị cũng không thể cùng chịu khổ với em!" Tả Tình Yên cười khẽ nháy mắt mấy cái, ánh mắt rơi trên bụng của cô, tựa như đang chào hỏi đứa nhỏ trong bụng cô.
"Làm sao chị biết. . . . ."Tả Tình Duyệt ngẩn ra, chuyện cô mang thai, cũng không có nói cho ba mẹ, cô ấy làm sao biết?
"Chị đã nói rồi, chúng ta là chị em song sinh!" Tả Tình Yên kiên định nhìn Tả Tình Duyệt, kéo tay của cô, "Được rồi! Chị đáp ứng em, không có sự đồng ý của em, chị nhất định sẽ không tiết lộ hành tung của em cho bất kỳ ai, bao gồm cả ba mẹ! Như vậy em an tâm chưa?"
Tả Tình Duyệt động lòng, trên thực tế, cô bây giờ cũng không còn sự lựa chọn nào khác, lúc ra ngoài, cô căn bản không mang theo tiền, nếu không đi đến chỗ cô ấy nói, cô thật sự chỉ có thể ở ngoài đầu đường xó chợ!
"Cám ơn chị!" Tả Tình Duyệt bắt đầu thật lòng cảm ơn người chị này, có thể đây là an bài của ông trời, để cho cô vào lúc này không đến nỗi không tìm được bất kỳ ai giúp đỡ!
"Chị là chị của em mà!" Tả Tình Yên lơ đễnh cười cười, "Đi! Chúng ta về nhà!"
Tả Tình Duyệt chìm đắm trong sự quan tâm của Tả Tình Yên, không phát hiện được trong ánh mắt của Tả Tình Yên khi quay lưng đi chứa đầy sự ghen tỵ, tính toán, được như ý. . . . .