Q.2 - Chương 6: Duyệt Duyệt, đừng đi!
Nơi vắng vẻ nhất trong biệt thự chính là căn phòng kia, năm năm trước, nơi này từng là phòng Tả Tình Duyệt chơi đàn, hôm nay, là trống rỗng, không có gì!
Trên xe lăn, người đàn ông ngồi lẳng lặng, đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một nơi nào đó, thật giống như mất đi linh hồn, không nhúc nhích!
Nhưng trên mặt anh dần dần nổi lên nụ cười thản nhiên, giống như nhìn thấy gì, vươn tay, trong miệng lẩm bẩm, "Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt!"
Đã lâu không có mở miệng nói, lần này mở miệng có chút khó khăn, có vẻ có chút không lưu loát, anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ dạ phục màu lam từ trong góc dịu dàng hướng về phía anh cười, nụ cười kia thật rực rỡ, vạn vật trên thế gian đều có chút kém sắc.
"Duyệt Duyệt. . . . . ." Anh thử đứng lên, thân thể nghiêng tới trước, nhưng trong nháy mắt mất đi thăng bằng, phịch một tiếng, cả người ngã trên mặt đất, anh tựa hồ không cảm thấy đau. Mặc cho cả người đã nằm trên đất, nhưng vẫn ngẩng đầu, hướng về phía người phụ nữ vươn tay, giống như muốn đem cô giữ lại.
Đột nhiên, nụ cười của người phụ nữ dần dần biến mất, không ngừng rơi lệ, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, như in dấu vào trong lòng anh, mỗi một giọt lệ cũng làm cho anh tiếc nuối vô cùng.
"Đừng. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Duyệt Duyệt, đừng khóc!" Anh ôm ngực, gian nan hướng về phía người phụ nữ bò đi, nhưng cô không ngừng lui về phía sau, càng lùi càng xa, trong mắt của anh dần dần nổi lên sợ hãi, cô muốn rời khỏi anh sao?
Lại muốn rời đi sao?
Tại sao lại giống như trong mơ của anh, cũng sẽ rời đi, để lại anh một mình!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Đừng đi, trở lại. . . . . . Trở lại!" Người đàn ông kêu lên, trong thanh âm lộ ra nghẹn ngào, nhìn người phụ nữ càng ngày càng xa, tim của anh như bị một thanh dao sắc bén đâm vào.
"Tại sao? Trở lại. . . . . . Duyệt Duyệt!" Đột nhiên, không biết sức lực từ đâu tới, anh từ trên mặt đất đứng lên, hướng về phía cô gái sắp biến mất chạy tới, muốn ôm cô, không để cho cô rời đi, nhưng trong ngực lại không có gì!
Anh giật mình nhìn quanh, không thấy! Lại một lần nữa không thấy!
Cả người xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng nỉ non tên Tả Tình Duyệt, ánh mắt lại một lần nữa trở nên ngây ngốc, giống như đang đắm mình trong một thế giới khác!
Cố Tâm Ngữ lo lắng đi tới căn phòng này, thấy Cố Thịnh ngã trên đất, trong lòng không khỏi đau xót.
"Anh hai. . . . . . Sao anh ngồi dưới đất?" Cố Tâm Ngữ cố gắng làm ình không khóc, nhưng thấy người đàn ông kiêu hùng trong quá khứ giờ lại trở thành bộ dáng này, nước mắt của cô liền không ngừng được rơi xuống!
Năm năm rồi, anh ấy vẫn như vậy, năm năm trước, chị dâu chết đi làm cho anh đau đến không muốn sống, mất đi ý chí muốn sống tiếp, giống như một cái xác không hồn!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt, đừng đi. . . . . . Đừng đi. . . . . ." Cố Thịnh cũng không nhìn Cố Tâm Ngữ một cái, không ngừng lẩm bẩm.
"Anh hai, Tiểu Ngữ đỡ anh." trong lòng Cố Tâm Ngữ phát ra một cỗ ghen tuông, thử đem Cố Thịnh đỡ dậy, nhưng thân thể nhỏ nhắn như cô, ngay cả Cố Thịnh gầy nhom trước mặt cũng không nhấc nổi anh dậy.
"Anh hai. . . . . . Anh tỉnh lại đi! Đừng đối xử với bản thân như vậy! Chị dâu, chị ấy đã đi rồi!" Cố Tâm Ngữ cũng chịu không nổi nữa, lần đầu tiên hướng Cố Thịnh rống to, cô hiện tại lại hi vọng, năm năm trước người gặp chuyện không may chính là cô, mà không phải chị dâu, nếu như vậy, anh hai cũng sẽ không thống khổ như bây giờ!
Cố Thịnh như nghe được một chút, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Cố Tâm Ngữ, đi? Người nào đi rồi chứ? Không, Duyệt Duyệt không đi! Không đi, cô ấy vẫn còn ở trong lòng anh, vĩnh viễn ở trong lòng của anh!
"Anh hai, anh quên chị ấy đi! Anh còn có em, Tiểu Ngữ cả đời sẽ ở bên cạnh anh hai, anh cũng đã từng nói, cả đời sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngữ, sao anh lại có thể đem mình hành hạ thành như vậy, anh hai. . . . . . Anh tỉnh lại đi mà!" Cố Tâm Ngữ lay lay thân thể Cố Thịnh, cố gắng đem anh lay tỉnh, hai năm qua, thân thể của anh càng ngày càng tệ, cô thật sự rất sợ, đó là người thân duy nhất của cô, ngộ nhỡ. . . . . . Cô thật không dám suy nghĩ tiếp!
Nhưng cho dù cô lay đến thế nào, Cố Thịnh vẫn không có phản ứng!
Cận Hạo Nhiên đi theo Cố Tâm Ngữ đến, thấy một màn như vậy, ngay cả anh, trong lòng cũng nổi lên đồng tình!
Duyệt Duyệt chết đi, Cố Thinh hoàn toàn thay đổi!
"Tiểu Ngữ, em đừng kích động như vậy, em sẽ làm anh ấy bị thương!" Cận Hạo Nhiên đi tới bên cạnh hai người, ngồi xổm xuống, kéo tay Cố Tâm Ngữ.
Cố Tâm Ngữ ngẩn ra, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nhìn anh hai trước mắt, trong lòng nổi lên tự trách, cô đến cùng đã làm cái gì? Cô tại sao có thể đối với anh hai như vậy?
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cố Tâm Ngữ đau lòng, cầu khẩn nhìn Cận Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, mau, mau giúp em đỡ anh hai lên xe lăn đi!"
Cận Hạo Nhiên đỡ Cố Thịnh dậy, anh còn nhớ, năm năm trước người đàn ông này thân thể to lớn, vậy mà bây giờ, anh ta rõ ràng gầy đi rất nhiều, nếu không có dịch dinh dưỡng duy trì, có thể so với hiện tại càng hỏng bét. Cố Thịnh không để ý bọn họ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, trong miệng như cũ nỉ non tên Tả Tình Duyệt.
Cố Tâm Ngữ tự mình đẩy xe lăn, đem Cố Thịnh mang về đại sảnh của biệt thự, phân phó người làm mang lên cháo dinh dưỡng, đút cho anh ăn từng miếng từng miếng một, từ đầu đến cuối, Cố Thịnh cũng cứ ngồi im như vậy.
Tại phòng khách nơi Tả Tình Duyệt đã từng ở qua, Cố Tâm Ngữ nhìn Cố Thịnh ngủ, nhìn mặt của anh, trong lòng càng khổ sở. Cận Hạo Nhiên không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh cô, khẽ vuốt ve đầu của cô, để cho cô tựa vào trong ngực mình.
Bộ dáng này của Cố Thịnh, người thương tâm nhất chính là Cố Tâm Ngữ!
Một thân thể nhỏ nhắn, phải chống đỡ cả tập đoàn Cố thị, còn phải chăm sóc Cố Thịnh, cô ấy làm sao chịu đựng nổi!
"Tiểu Ngữ, anh đến công ty giúp em nhé" Cận Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng, cô gái ở trong ngực ngẩn ra.
Đến công ty giúp cô? trong lòng Cố Tâm Ngữ cảm thấy ấm áp, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
"Em còn kiên trì được, anh hai là động lực của em mà!" Cố Tâm Ngữ chậm rãi mở miệng. Cô biết Cận Hạo Nhiên yêu thương cô, nhưng cô lại không muốn mình làm khó cho Hạo Nhiên, cô biết Cận Hạo Nhiên si mê y học, đôi tay của anh chỉ thích hợp với y thuật!
"Tiểu Ngữ, anh là chồng sắp cưới của em, em nên dựa vào anh mới phải!" lông mày Cận Hạo Nhiên nhăn lại, Tiểu Ngữ trước kia, cái gì cũng dựa vào người khác, mà trải qua năm tháng, Tiểu Ngữ cũng đã kiên cường lên rất nhiều, anh biết, cô nói không sai, Cố Thịnh là động lực của cô!
Anh biết, ở trong lòng Tiểu Ngữ, anh hai cô vĩnh viễn quan trọng hơn so với anh, nhưng anh cũng không ghen, ngược lại càng thêm quý trọng cô gái này!
Nhìn Cố Thịnh ngủ, Cận Hạo Nhiên không khỏi cảm thán, Cố Thịnh ơi Cố Thịnh, anh sao mà may mắn, năm năm trước, có được tình yêu sâu đậm của Duyệt Duyệt, năm năm sau, em gái của anh cam tâm tình nguyện chống đỡ lấy tất cả cho anh!