Chương 137: Bỉ Mông Biết Võ Thuật,không Ai Có Thể Ngăn Cản Được!

Mục tiêu của Tử là kẻ địch ở 2 bên cánh của Diệp Âm Trúc.Tình huống lúc đó rất kì quái,địch nhân ở phía chính diện bị Diệp Âm Trúc cầm Phượng Hoàn Vũ và Bích Ti trong tay điên cuồng chém giết không kẻ nào sống sót được,thậm chí còn không thể khiến cho tốc độ xông lên trước của hắn chậm lại,ở phía 2 bên Diệp Âm Trúc lúc đó xuất hiện vô số tượng gỗ.Toàn thân các tượng gỗ này bao phủ một lớp tử sắc tinh thể mỏng,đứng trơ mắt ra nhìn,một chút cử động cũng không có giống như là xếp hàng tiễn Diệp Âm Trúc tiến lên vậy!

300 Tử Thần chiến sĩ phía sau Diệp Âm Trúc cũng không thể tưởng tượng được là lại có thể chiến đấu trong tình huống dễ dàng như vậy.Công việc của họ lúc đó chỉ đơn giản là dùng vũ khí của mình đâm,chém lên người của địch nhân đang đứng yên như tượng gỗ kia.Thật không ngờ,chỉ cần binh khí vừa xuyên vào người kẻ địch,toàn thân bọn chúng vỡ ra tan thành bột phấn.

Tử,là một tử tinh Bỉ Mông,tại thời điểm hắn đột phá cửu cấp ma thú,Dòng máu Tử tinh trong cơ thể hắn đã chân chính thức tỉnh,khi đó những đòn tấn cống của hắn không phải là những đòn tấn công chứa đựng lực lượng cường bạo của Bỉ Mông cự thú mà là ma pháp đặc thù của tử tinh Bỉ Mông-Tử Tinh ma pháp.

Tử Tinh ma pháp cũng giống như Long Ngữ ma pháp của Long tộc,mỗi ma pháp đều có những điểm đặc biệt.Tử Tinh ma pháp này trên khắp cả Long Kỳ Nỗ Tư đại lục chỉ có Tử Tinh Bỉ Mông mới có thể sử dụng được.Trong lúc này Tử chính xác là đang sử dụng Tinh thể hóa ma pháp của Tử Tinh ma pháp.Trừ phi thực lực vượt trên lam cấp,bằng không một khi bị nhiễm Tinh thể hóa ma pháp lập tức sẽ biến thành một khối kết tinh yếu ớt.Mặc dù Tử luôn luôn chỉ ở bên cạnh Diệp Âm Trúc nhưng số lượng địch nhân bị hắn lấy mạng còn nhiều hơn so với Diệp Âm Trúc điên cuồng chém giết.

300 Tử Thần chiến sĩ dưới sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc trở thành một mũi nhọn khoan sâu vào trận địa của địch,số lượng của 5000 Ai Li Khắc Mẫn Long kị binh giảm xuống một cách thảm hại.

Lợi trảo trên tay Địch Tư nhanh chóng tóm chặt lấy long trảo của con Kim long,hắn biết cơ hội của mình đã đến nên điên cuồng lôi ra sau,thân thể của Kim long so với Địch Tư thì to lớn hơn một chút nhưng sức mạnh thì lại kém hơn không ít,thân thể to lớn của Kim long bị Địch Tư kéo giật lại vai phải của hắn húc mạnh vào người con Kim long.

"Binh!"

Một tiếng nổ lớn vang lên làm mọi thứ xung quanh rung mạnh một trận.Lớp kim sắc quang mang dày đặc trước ngực con Kim long tối hắn đi,phun ra một ngụm máu tươi màu vàng nhạt,nhưng đó mới chỉ là đòn khởi động của Địch Tư mà thôi.

Nhân cơ hội địch thủ nhất thời không thể phản kích,Địch Tư căn bản không cho đối thủ của mình có cơ hội,cái đầu trọc bong loáng của hắn tỏa ra khí tức khát máu,tay hắn đẩy thân thể con Kim long lùi lại rồi lại kéo tới cùng lúc húc đầu vào thân mình con Kim long.

-Lên cho ta

Địch Tư hét lớn,tay phải hắn vẫn giữ chặt long trảo của con Kim long tay còn lại nắm vào phần thân dưới nhấc bổng con Kim long lên,liền sau đó ném con Kim long lên trời,thân thể nặng nề của con Kim long rơi thẳng xuống đất,đầu gối phải mạnh mẽ giống như một đạo kim sắc thiểm điện đánh thẳng vào ngực con Kim long.Lần này phòng ngự của con kim long không còn được như trước nữa.Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,thân thể nặng nề của con kim long lĩnh trọn cái đầu gối cứng rắn của Địch Tư,trực tiếp bị hất tung lên không trung mười mấy mét mới rơi xuống.Khi con Kim Long bị sút bay lên trời,tiếng xương ngực vỡ răng rắc vang lên.Hoàng kim Bỉ Mông Địch Tư lại một lần nữa bằng hành động của mình chứng minh cho người ta thấy danh hiệu Bỉ Mông cự thú -Lục chiến vô địch nghĩa là như thế nào!

Khi đánh bay địch thủ lên trời,bởi vì Địch Tư dùng đầu gối công kích,phản lực đã khiến bàn chân của chân còn lại lún sâu vào đất,những vẫn không thể ngăn cản hắn tiếp tục tấn công.Địch Tư đạp mạnh bàn chân phải xuống đất vừa trực tiếp rút bàn chân đang lún trong đất kia ra đồng thời cũng tạo lực đẩy giúp hắn vọt lên trên cao.Tiếp sau chính là tổ hợp một loạt các đòn tấn công rất quen thuộc của Hoàng Kim Bỉ Mông.

Trong không trung,tả quyền của Địch Tư phá không bay đến công kích trên người Kim long,đẩy con Kim long lên cao thêm,liền sau đó 2 tay giữ chặt đầu Kim long đùi phải lại thúc mạnh lên,đôi tay to lớn của hắn cứ giữ chặt đầu con Kim long,thân người hắn quay tròn trên không( các bạn cứ hình dung như lúc trượt băng nghệ thuật một người làm trụ để người kia bám vào rồi quay tròn xung quanh người làm trụ kia chỉ khác là lúc này là ở trên không và con Kim long cũng không giữ lấy người Địch Tư mà ngược lại bị hắn tóm lấy đầu quay vòng quanh-Aqua),Địch Tư cứ giữ tư thế như vậy rồi quăng con Kim long xuống đất.Thân thể to lớn của Kim long lộn vòng mấy vòng rồi mới đâm sầm xuống mặt đất.

Oanh---Một nửa thân thể con Kim long lúc này đã ngập sâu trong lòng đất---chấn động kịch liệt,tàn bạo làm vang lên âm thanh mạnh mẽ.

Cho dù sức phòng ngự của Kim long là rất mạnh nhưng cho dù là Kim long vương nếu nếm thử những đòn công kích đó dù chỉ một lần chắc cũng không thể trụ được.Lần này,thân thể con Kim long không chỉ có xương ngực bị đứt đạo,dưới sức mạnh cường đại của Địch Tư,tuy rằng đầu con Kim lonh vẫn ở trên cổ của nó nhưng bất kể là xương cốt hay cơ nhục bị Địch Tư ngược đãi đều nát nhừ.Cứ như thế,một con cửu cấp thượng vị Kim long đã chết trong tay Hoàng Kim Bỉ Mông Địch Tư.

So sánh với Địch Tư thì đòn tấn công của Mạt Kim Tư "nhẹ nhàng" hơn nhiều,ít ra là bản thân Mạt Kim nhận thấy như vậy.Trong lúc giáp mặt với đối thủ,Mạt Kim Tư không trực tiếp tấn công ngay như Địch Tư.Kim hoàng sắc quang mang bao phủ toàn thân,mắt nhìn thấy con Kim long đối thủ tỏa ra đạo đạo kim sắc thiểm điện,Mạt Kim Tư tự nhiên lại có một vài động tác né tránh,trên thực tế,lực công kích của hắn so với con Kim long địch thủ còn mạnh hơn một chút,với sức mạnh tấn công như vậy cơ bản tránh né là không cần thiết nhưng Mạt Kim Tư lại cho rằng hoạt động nhiều một chút sẽ tốt cho sức khỏe (bó tay cái thằng này,đánh nhau mà cứ như tập dưỡng sinh-Aqua).Hơn nữa hắn cũng không muốn lãng phí một chút sức lực nào.Cho nên con Kim long địch thủ của Mạt Kim Tư cảm thấy rất kì quái:

-Tại sao cái con Hoàng Kim Bỉ Mông địch thủ của mình bộ dạng cứ như là đang khiêu vũ vậy nhỉ? (T_T=>chết cười cái lão Mạt Kim Tư này-Aqua),hơn nữa lại còn rất linh hoạt!

Ma pháp con Kim long thi triển ra không hề trúng người Mạt Kim Tư.Vì thế,con Kim long mới cho rằng:

-Nên sử dụng công kích vật lý như thế sẽ thiết thực hơn,con Hoàng Kim Bỉ Mông kia không dám ngạnh đỡ ma pháp công kích của mình,khẳng định là thân thể có vấn đề,mình may mắn gặp được thằng yếu sinh lý rồi!

Nghĩ như vậy nên con Kim long trực tiếp xông lên trước,quay người một cái,đuôi rồng to lớn giống như Lưu Tinh Chùy trực tiếp quét ngang thân người Mạt Kim Tư.

Mạt Kim Tư ho lạnh một tiếng,mắt nhìn thấy cái đuôi rồng to lớn quét ngang tới,trong lòng thầm nghĩ:

-Con cừu non kia,xem ra không ngạnh đỡ đòn này thì không xong rồi

Mạt Kim Tư không có ý định lùi lại,cũng không né tránh,đợi khi đuôi rồng sắp quét đến ngang người,Mạt Kim Tư mới đạp mạnh 2 chân xuống đất,cả người bay vọt lên không trung.Nhưng khi con Kim long vẫn đang xoay người theo thói quen lại nhìn thấy một bàn chân to lớn mang theo mùi thối và đất cát bẩn thỉu xuất hiện trước mặt

Chẳng hề có sự cảm thông nào cả!!

Con Hoàng Kim Bỉ Mông cao 17 mét,nhảy lên rồi đạp xuống thì sức mạnh sẽ to lớn như thế nào đây?Điều này có lẽ chỉ có nạn nhân là con Kim long kia biết rõ hơn ai hết,hơn nữa Mạt Kim Tư còn có một tật xấu đó là từ lúc sinh ra đến bây giờ hắn chưa từng rửa chân lần nào (Sặc,lão này đúng là THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT BẨN BỰA NHÂN-=.=!!Aqua).Hồi còn ở trong pháo đài Lôi Thần Chi Chùy,Địch Tư và Mạt Kim Tư là 2 hoàng kim Bỉ Mông nổi tiếng nhất.Địch Tư thì tại vì mũi to nhưng khứu giác ngược lại rất kém,còn Mạt Kim Tư nổi tiếng vì chân thối.Có một lần,trong một bữa tiệc của Bỉ Mông cự thú,hắn đã dùng 2 bàn chân thối của mình hun ngất một nữ Bỉ Mông cự thú (giống như là thịt xông khói ý,chỉ tiếc là khói này thối hoắc =..=!-Aqua),sau đó còn tiện tay hun ngất luôn cả mấy người dự tiệc (thật sự là pó tay mà.>"nghĩa là cái chân thối của thằng này gà nó ngửi được gáy được 5 tiếng là ngất =.=!)

Thiết nghĩ,bàn chân "đầy ắp"mùi thối và sức mạnh đó mà đạp lên đầu thì sẽ có cảm giác như thế nào??!!

Sức phòng ngực của Kim long là rất mạnh,đầu cũng rất cứng rắn,một cước đó tuy rằng đánh thẳng vào đầu khiến con Kim long văng ra xa nhưng từng đó cũng chưa đủ để tạo nên thương tích quá trầm trọng.Nhưng thực sự là bàn chân của Mạt Kim Tư quá thối,lại va chạm ở khoảng cách gần đã làm cho con Kim long đáng thương kia trực tiếp tắt thở.Sau khi văng ra xa tạo thành một cái rãnh sâu trên mặt đất ( tưởng tượng cảnh con Kim long này cầy mặt xuống đất-Aqua) không thấy con Kim long kia đứng dậy nữa.

Mạt Kim Tư cười hê hê chính bản thân hắn cũng không ngờ cuộc chiến lại kết thúc đơn giản như vậy.Hành động tiếp theo trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.Hắn đi tới nhảy vọt lên rồi đạp 2 chân vào người con Kim long (giống trẻ em chơi thụt nhún vậy =.=!-Aqua)một chân đạp lên đầu,một chân đạp lên cổ.Hắn cứ làm như vậy vài chục lần.Đúng là không còn gì để nói nữa!

Không giống như cục diện trận chiến của Địch Tư và Mạt Kim Tư,tuy cùng là Hoàng Kim Bỉ Mông nhưng ngay khi vừa bắt đầu giao tranh,Áo Lợi Phật đã gặp phải đối thủ là con Kim Long mạnh nhất trong số 3 con,cũng chính là con Kim long mà lúc trước Nguyệt Huy đã dùng ám ma hệ cấm chú để công kích.Tuy bị thương nhẹ nhưng con Kim long này vẫn rất cuồng bạo,cùng Áo Lợi Phật giao chiến ngang sức ngang tài một hồi lâu những vẫn bất phân thắng bại.Khi Địch Tư kết thúc xong trận chiến của mình thì ở một bên Mạt Kim Tư cũng vừa kết liễu con Kim long đối thủ đáng thương của hắn.Với tính cách của mình Địch Tư chắc chắn sẽ không chịu liên thủ cùng người khác.Trong khi đó Diệp Hồng Nhạn đang chỉ huy đám Long kị binh của Mễ Lan ở phía sau,3 vạn trọng kị binh của địch càng ngày càng tiến đến gần,Địch Tư cảm thấy bản thân đi chặn hậu sẽ có cơ hội giết chóc thoải mái nên trực tiếp xông về phía sau.Mạt Kim Tư thì lại không kiêu ngạo như vậy.Sau khi trận chiến của bản thân kết thúc hắn nhẹ nhàng rón rén hai bàn chân "Kê minh ngũ cổ mê hồn giảo" của mình lặng lẽ mò đến sau lưng con Kim long đang giao chiến với Áo Lợi Phật.Khi Áo Lợi Phật đang giằng co với con Kim long còn lại,Mạt Kim Tư nhìn thấy sơ hở của con Kim long liền phát huy hết năng lực nhảy cao của Hoàng Kim Bỉ Mông,trực tiếp từ trên không nhảy xuống đạp một cước vào đầu con Kim long cuối cùng.

Cũng giống như Mạt Kim Tư,Áo Lợi Phật cũng không thành thật như vẻ bề ngoài của hắn.Con Kim long kia đương nhiên là không thể nhìn thấy Mạt Kim Tư ở phía sau lưng,nhưng Áo Lợi Phật thì nhìn thấy,tuy vậy trên mặt hắn lại không hề có biểu hiện gì khác thường vẫn đứng nguyên một chỗ.Sau đấy hắn không hề khách khí lao vào quấn lấy Kim long,khiến con Kim long kia ngay cả cơ hội né tránh cũng không có,tạo cơ hội cho Mạt Kim Tư ở phía sau nhảy lên đạp một cước.

Cứ như vậy con Kim long đáng thương cuối cùng,bị Mạt Kim Tư từ trên không rơi xuống đạp thẳng vào đầu.

---------***--------

Tuy rằng con Kim long bị đạp nhưng không trúng mặt cho nên cũng không có cơ hội thưởng thức nhiều hương vị của "Kê minh ngũ cổ mê hồn giảo".Nhưng thân thể Mạt Kim Tư lại quá nặng,sức mạnh của Hoàng Kim Bỉ Mông lại cộng thêm trọng lực cơ rơi tự do của cơ thể,trực tiếp đạp gãy sống lưng của con Kim long đáng thương kia.Dươ̬ng như 2 tên Hoa̬ng Kim BiÌ0 Mông đó không có ý điÌ£nh boÌ0 qua cho đối phương,Áo LơÌ£i PhâÌ£t nhâÌ£n thấy MaÌ£t Kim Tư nhaÌ0y trên ngươ̬i con kim long có veÌ0 rất khoái trá nên khi con Kim Long không co̬n sức chiến đấu ngaÌ’ ra đất cuÌ’ng tiêÌ£n chân đaÌ£p đaÌ£p,2 tên na̬y không ngư̬ng thi nhau nhaÌ0y múa trên ngươ̬i con kim long đến khi không co̬n sinh mêÌ£nh khí tức mới chiÌ£u thôi.

Ti̬nh hi̬nh cuÌ0a Viên ĐaÌ£i,Viên NhiÌ£ thi̬ laÌ£i khác,lúc đâ̬u khi boÌ£n chúng đánh úp thi̬ chiếm thế thươÌ£ng phong,nhưng khoaÌ0ng cách giưÌ’a cưÌ0u cấp thươÌ£ng viÌ£ ma thú va̬ cưÌ0u cấp haÌ£ viÌ£ ma thú đaÌ’ khăÌ0ng điÌ£nh chúng hoa̬n toa̬n không phaÌ0i la̬ đối thuÌ0 cuÌ0a 2 con Hắc long.ThưÌ£c lưÌ£c chân chính cuÌ0a 2 con Hắc long thêÌ0 hiêÌ£n ra,ám ma hêÌ£ ma pháp đaÌ’ dâ̬n dâ̬n áp chế chúng,thất baÌ£i chiÌ0 la̬ viêÌ£c sớm hay muôÌ£n.CuÌ’ng may,lúc đó cuôÌ£c chiến đấu cuÌ0a 3 con Hoa̬ng Kim BiÌ0 Mông ơÌ0 môÌ£t bên đaÌ’ hoa̬n toa̬n kết thúc,Viên ĐaÌ£i va̬ Viên NhiÌ£ thâ̬m nghiÌ’,lúc sau boÌ£n hoÌ£ seÌ’ đến giúp mi̬nh sớm giaÌ0i quyết 2 tên na̬y.

MaÌ£t Kim Tư va̬ Áo LơÌ£i PhâÌ£t đúng la̬ có ý muốn giúp 2 con Băng CưÌ£c Ma Viên môÌ£t tay nhưng khi vư̬a điÌ£nh lao đến thi̬ phát hiêÌ£n ra la̬ không câ̬n thiết nưÌ’a.MôÌ£t đaÌ£o hắc sắc thiêÌ0m điêÌ£n lơÌ£i duÌ£ng keÌ’ hơÌ0 trong lúc chiến đấu cuÌ0a Viên ĐaÌ£i va̬ Viên NhiÌ£ xuyên đến giống như môÌ£t con rắn đôÌ£c.ĐaÌ£o hắc sắc thiêÌ0m điêÌ£n na̬y tư̬ lúc mới xaÌ0y ra chiến sưÌ£ đaÌ’ tư̬ng xuất hiêÌ£n 2 lâ̬n rô̬i mất hút liê̬n môÌ£t maÌ£ch bây giơ̬ mới xuất hiêÌ£n trơÌ0 laÌ£i,đaÌ’ khiến cho 2 con Hắc long rất bất ngơ̬.Trong lúc chúng đang sưÌ0 duÌ£ng ám ma hêÌ£ ma pháp áp bức 2 kon Băng CưÌ£c Ma Viên,đaÌ£o hắc sắc thiêÌ0m điêÌ£n chơÌ£t lóe lên ngay sau đó môÌ£t trong 2 con Hắc long chiÌ0 caÌ0m thấy thân thêÌ0 nhói lên,liê̬n sau đó caÌ0m giác như hoa̬n toa̬n mất hết sức lưÌ£c,caÌ0m giác mêÌ£t moÌ0i nhanh chóng lan ra toa̬n cơ thêÌ0,lâÌ£p tức không co̬n có thêÌ0 phát ra ma pháp đươÌ£c nưÌ’a.

Bội Cổ thưÌ£c ra luôn có măÌ£t trong đám giao tranh,luâÌ£n thưÌ£c lưÌ£c hắn đaÌ’ tư̬ng la̬ thống soái quân A Tư Khoa LơÌ£i vương quốc tham gia cuôÌ£c chiến thất long thất ba̬i viÌ£,đấu khí baÌ0n thân đaÌ’ đaÌ£t đến lam cấp sơ giai.Lam cấp sơ giai đối với bi̬nh thươ̬ng đaÌ’ la̬ rất khá nhưng so với đám cưÌ0u cấp cưÌ£ long na̬y thi̬ co̬n kém xa.Nhưng Bội Cổ có môÌ£t khaÌ0 năng ma̬ đám cưÌ£ long không có đó la̬ âÌ0n nấp.KêÌ0 tư̬ lúc DiêÌ£p Âm Trúc giao nhiêÌ£m vuÌ£ cho hắn,hắn đaÌ’ chuâÌ0n biÌ£ rất kiÌ’.Trong quá tri̬nh đánh lén,muÌ’i tên đâ̬u tiên cuÌ0a hắn đaÌ’ haÌ£ môÌ£t con Hắc long.MuÌ’i tên tư̬ ĐôÌ£c Long Thâ̬n Cung cuÌ0a hắn bắn ra hắn rất tin tươÌ0ng,cho du̬ có la̬ cưÌ£ long nhưng môÌ£t khi đaÌ’ biÌ£ chaÌ0y máu thi̬ không thêÌ0 miêÌ’n diÌ£ch loaÌ£i siêu đôÌ£c na̬y đươÌ£c.

Khi muÌ’i tên thứ 2 biÌ£ Hắc long tránh đươÌ£c, Bội Cổ biết la̬ không hay nên nhân cơ hôÌ£i Hắc long chưa kiÌ£p điÌ£nh viÌ£ khí tức cuÌ0a hắn hắn đaÌ’ vôÌ£i va̬ng di chuyêÌ0n,lâÌ0n va̬o môÌ£t phía khác trong đám hôÌ’n chiến.Thiên phú cuÌ0a Bội Cổ la̬ vaÌ£n ngươ̬i có môÌ£t,nhưng trong số vaÌ£n ngươ̬i có môÌ£t cung tiêÌ’n thuÌ0 đó,nguÌ£y trang kiêÌ0u như hắn thi̬ cuÌ’ng chiÌ0 có duy nhất mi̬nh hắn ma̬ thôi. Bội Cổ rất sơÌ£ chết,cho nên khi hắn biÌ£ DiêÌ£p Âm Trúc lư̬a la̬ đaÌ’ haÌ£ đôÌ£c hắn liê̬n lâÌ£p tức thâ̬n phuÌ£c.CuÌ’ng chính vi̬ sơÌ£ chết nên khi chưa nắm chắc đươÌ£c cơ hôÌ£i hắn nhất điÌ£nh seÌ’ không ra tay đêÌ0 cho đối thuÌ0 có cơ hôÌ£i phaÌ0n kích.

Khi trông thấy 5 con cưÌ0u cấp ma thú cươ̬ng haÌ’n xuất hiêÌ£n ơÌ0 phe mi̬nh,ngăn caÌ0n 5 con cưÌ£ long Bội Cổ biết,cơ hôÌ£i cuÌ0a hắn sắp đến. Bội Cổ không hê̬ vôÌ£i va̬ng.Tên na̬y nă̬m trong đám thi thêÌ0 bi̬nh tiÌ’nh quan sát ti̬nh hi̬nh chiến trươ̬ng.Đám kim long bên kia,hắn cuÌ’ng không đêÌ0 tâm mấy vi̬ môÌ£t la̬ do DiêÌ£p Âm Trúc đaÌ’ mêÌ£nh lêÌ£nh hắn chiÌ0 đối phó với Hắc long môÌ£t lí do nưÌ’a la̬ Kim long la̬ loa̬i cưÌ£ long duy nhất hắn không nắm chắc có thêÌ0 bắn xuyên đươÌ£c lớp pho̬ng ngưÌ£ cuÌ0a chúng.Hắn luôn chơ̬ đơÌ£i.Khi trông thấy 2 con Băng CưÌ£c Ma Viên dưới ma pháp tấn công áp đaÌ0o cuÌ0a 2 con Hắc long sắp không kiên tri̬ đươÌ£c bao lâu,2 con Hắc long có veÌ0 buông loÌ0ng pho̬ng ngưÌ£,đôÌ£c tiêÌ’n cuÌ0a hắn cuối cu̬ng cuÌ’ng bắn ra.Âm thâ̬m,lăÌ£ng leÌ’,tư̬ góc bắn âm hiêÌ0m nhất,quaÌ0 nhiên la̬ con Hắc long thứ 2 đaÌ’ ngaÌ’ xuống không thêÌ0 đứng lên đươÌ£c nưÌ’a.

2 con cưÌ0u cấp thươÌ£ng viÌ£ ma thú giơ̬ tha̬nh môÌ£t con,cuÌ£c diêÌ£n cuôÌ£c chiến laÌ£i môÌ£t lâ̬n nưÌ’a đaÌ0o ngươÌ£c,Viên ĐaÌ£i va̬ Viên NhiÌ£ cu̬ng xông lên quấn lấy con Hắc long co̬n laÌ£i.Cho du̬ Hắc long có maÌ£nh hơn Băng CưÌ£c Ma Viên môÌ£t chút nhưng cu̬ng môÌ£t lúc đối phó với 2 con Băng CưÌ£c Ma Viên cuÌ’ng vô cu̬ng gian nan.Huống hô̬,nó co̬n phaÌ0i đê̬ pho̬ng cái tên bắn lén kia,không biết lúc na̬o laÌ£i xuất hiêÌ£n.Dưới sưÌ£ nôÌ’ lưÌ£c chiến đấu cuÌ0a 2 con Băng CưÌ£c Ma Viên côÌ£ng thêm Bội Cổ đang ri̬nh râÌ£p trong bóng tối kết cuÌ£c cuÌ0a cuôÌ£c chiến seÌ’ không có bất cứ thay đôÌ0i gi̬ khác.

Cánh quân phía trước cuÌ0a DiêÌ£p Âm Trúc đaÌ’ đánh cho 5000 long kyÌ£ binh tán loaÌ£n,trong lúc loaÌ£n chiến đó thi̬ 3 vaÌ£n troÌ£ng kiÌ£ binh cuÌ0a điÌ£ch cuÌ’ng đaÌ’ áp sát chiến trươ̬ng

Không gian áp bức xung quanh nheÌ£ hăÌ0n đi,DiêÌ£p Âm Trúc chơÌ£t phát hiêÌ£n ra mi̬nh đaÌ’ đôÌ£t phá vo̬ng vây cuÌ0a điÌ£ch.TưÌ0 lăÌ£ng leÌ’ theo sát bên caÌ£nh hắn.Lớp phòng ngự mỏng màu tím bao quanh người Diệp Âm Trúc chi chít những vết chém ngang dọc nhưng không có một vết chém nào phá vỡ được lớp phòng ngự này.Nhưng con Ai Li Khắc Mẫn Long mà Diệp Âm Trúc cưỡi lại không được may mắn như vậy,khắp người máu tươi chảy ra,hơi thở yếu ớt,nó còn có thể miễn cưỡng đứng được là nhờ Diệp Âm Trúc đã truyền đấu khí vào trong người cho nó.

Diệp Âm Trúc thúc đầu long nhìn về phía sau,tử thần 300 dưới sự chỉ huy của hắn và Tử đã thoát ra khỏi vòng vây,5000 Ai li khắc mẫn long kỵ binh của đối thủ có thể nói là tử thương vô số.Nhưng chính trong lúc đó Diệp Âm Trúc mới phát hiện ra rằng đám ai li khắc mẫn long kỵ binh còn sống sót lúc đó đã chặn đứng hoàn toàn số tàn quân Mễ Lan,cùng với 3 vạn trọng kị binh đã hoàn toàn bao vây đám Mễ Lan long kỵ binh ở giữa.

-Ly Sát!

Diệp Âm Trúc thét lên.Hắn ý thức rõ ràng rằng,lúc này tử thần 300 đã phá vây thoát ra hiện tại chỉ cần Ly Sát đưa Hải Dương cùng Hương Loan từ trong đám Mễ Lan long kỵ binh bay ra là bọn họ có thể lập tức rời khỏi chiến trường.Chiến tranh đã phát triển đến mức độ này thì Diệp Âm Trúc cũng không thể lo lắng cho mấy trăm Mễ Lan long kỵ binh còn sống sót được nữa rồi.Xét cho cùng thì lực lượng 2 bên quá chênh lệch mà thời gian triệu hồi của Diệp Âm Trúc cũng sắp hết.

Ly Sát đương nhiên là nghe rõ tiếng Diệp Âm Trúc gọi,nhưng trong lúc mà nàng muốn vươn cánh bay lên cao thì đồng thời phát hiện ra toàn thân run rẩy,một chút sức lực cũng không có,đôi cánh sụp xuống đột ngột trở nên mềm oặt ra khiến nàng một lần nữa từ trên không rơi xuống đất.

-Hải Dương,Âm Trúc đã phá vây rồi,ngươi hãy cùng Hương Loan cưỡi độc giác thú mà thoát ra,ta hiện tại không thể thoát li khỏi chiến trường được nữa rồi.Bởi vì khi Ly Sát va chạm với 2 con hắc long đã tiêu hao một lượng lớn ma pháp lực đồng thời khiến cho vết thương cũ tái phát cho nên hiện tại nàng đã mất đi năng lực phi hành.

-Không! Ly Sát tỷ tỷ,chúng ta làm sao có thể bỏ rơi tỷ

Hải Dương có thể cảm nhận thấy rõ ràng sự hư nhược của Lisha lúc này,nước mắt từ từ lăn xuống gò má,nàng biết nếu nàng và Hương Loan rời đi,trước sức tấn công của hàng vạn trọng kỵ binh của địch Ly Sát chỉ có một kết cục duy nhất-đó là chết!

-Mau chạy đi,mặc kệ ta!Bây giờ không lập tức rời đi sẽ không kịp nữa đâu!

Ly Sát kiên cường quát.

-Hương Loan tỉ,tỉ đi đi

Hải Dương kiến quyết nói

-Nói với Âm Trúc,nhất thiết không được để chàng quay trở lại,mọi người nhanh chóng quay trở về Mễ Lan điều động binh mã trả thù cho chúng ta. Ly Sát tỉ,tỉ không cần nói thêm gì nữa,dọc đường tỉ luôn mang ta theo,bảo vệ ta,bây giờ tỉ gặp nguy hiểm bảo ta làm sao có thể một mình bỏ chạy giữ mạng được?

Hương Loan nhìn Hải Dương cười:

-Ngốc!Chả lẽ chỉ có mình ngươi coi thường cái chết sao?Các chiến sĩ của Mễ Lan đế quốc trong trận chiến thất long thất bài vị đã hi sinh rất nhiều,thân là công chúa của đế quốc ta làm sao có thể lâm trận bỏ chạy được.Ta muốn cùng các chiến sĩ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.Hải Dương,đến đây nào,chúng ta hãy cùng hòa tấu một khúc nhạc cuối cùng dành cho các chiến sĩ của Mễ Lan đế quốc!

Nói xong Hương Loan liền lấy cây đàn tì bà ra đặt trước ngực.Ánh mắt bình thản của Hương Loan khiến cho Hải Dương hơi sững sờ,từ sâu trong đáy mắt Hương Loan,Hải Dương chợt có cảm giác không còn gì vướng bận nữa (ý nghĩa tương đương với chán sống >"

Tiếng đàn tì bà và tiếng đàn cổ tranh đồng thời vang lên,khúc nhạc mà họ hợp tấu chính là khúc nhạc đã cứu mạng Diệp Âm Trúc khi ở long vực đó là khúc "Thập Diện Mai Phục".Giờ phút này đây,một "Thập Diện Mai Phục" hùng tráng lại tràn ngập khí tức thê lương.Đám quân Mễ Lan long kỵ binh còn sống sót lúc đó như bừng tỉnh,tiếng đàn của Hương Loan và Hải Dương họ đương nhiên là nghe rõ mồn một.Một người là công chúa của đế quốc,một người là cháu nguyên soái đế quốc lại có thể cùng bọn họ sống chết,chính tại thời khắc đó chiến ý của quân Mễ Lan đã đạt đến đỉnh điểm.

Đứng ở cuối cùng của đám quân Mễ Lan là 3 thân ảnh to lớn.Gần như cao lớn ngang bằng nhau,cũng thô tráng không kém gì nhau,bọn họ đứng đó đối mặt với 3 vạn trọng kị binh của đối phương.

-Ôi sợ quá!Sao mà đông thế?

Áo Lợi Phật tự nhiên tạo thành bộ dạng khiếp sợ.Nhưng với thân hình cao to lại cộng thêm bộ mặt dữ dằn trông hắn chả có tí gì là sợ hãi cả.

-Ngươi biến đi,có dám tỉ thí không?

Địch Tư dữ tợn gõ vào đầu Áo Lợi Phậtmột cái.

Áo Lợi Phật nói:

-Không chơi!2 ngươi như là ăn phải thuốc kích thích ai mà theo được

Địch Tư cười ha hả nói

-Ngươi biết điều đấy,xông lên thôi,Tử Đế,Cầm Đế 2 vị đại nhân hiệu triệu chúng ta đến không phải để ăn không ngồi rồi đâu

Ba tên Hoàng Kim Bỉ Mông,là những đệ nhất cường giả trong số Bỉ Mông cự thú cùng gầm lên một tiếng,tiếng gầm mạnh mẽ hóa thành lớp lớp sóng âm cuồn cuộn phát ra.

Lúc này,đám quân trọng kỵ binh đã áp sát,bọn chúng đương nhiên là đã chứng kiến cảnh 3 tên Hoàng Kim Bỉ Mông kia giết 3 con kim long như giết 3 con gián như thế nào.Không thể nói bọn chúng không khiếp sợ.Nhưng có thể đủ tư cách để được điều động đến đây tập kích quân Mễ Lan thì bọn chúng đương nhiên đều là tinh anh của tinh anh trong quân đội Lan Địch Á Tư.Phải đối mặt với Hoàng Kim Bỉ Mông bọn chúng chỉ có thể nghiến răng mà xông lên trước.

Nhưng trước việc đám 3 vạn trọng kỵ binh phát động tấn công bất kể sống chết,cùng với tiếng gầm gào của Hoàng Kim Bỉ Mông là những âm thanh thê thảm truyền đến.

---------***--------

Trọng kỵ binh có thể thấy chết không sờn nhưng bọn hắn lại không thể khiến cho tọa kỵ cũng thấy chết không sờn. Bất luận bọn họ cưỡi là ma thú gì, căn bản đều chưa vượt qua tứ cấp nên đối mặt cửu cấp thượng vị ma thú mang đến mạnh mẽ uy áp cơ hồ tất cả tọa kỵ của bọn họ toàn bộ đều ngã trên mặt đất run lên, đám trọng kỵ binh đều từ trên lưng ma thú lăn xuống. Người bị thương nhiều không kể xiết, đồng thời, từ ba vạn trọng kỵ binh đối mặt với ba đầu Hoàng kim bỉ mông liền biến thành ba vạn trọng bộ binh.

Lục chiến vô địch, bốn chữ này cơ hồ đều vang lên trong đầu mỗi một gã trọng bộ binh. Mới chỉ là ba đầu bỉ mông cự thú mà uy áp mang đến đã mãnh liệt như thế.

Kỵ binh biến thành bộ binh, tốc độ tiến tới tự nhiên sẽ bị chậm lại. Mang theo tiếng cười to ba đầu Hoàng kim bỉ mông ngang nhiên thẳng tới. Hoàng kim bỉ mông tạm thời ngăn được truy binh ở sau lưng nhưng vì Hương Loan cùng Hải Dương đã khiến đám long kỵ binh của Mễ Lan cũng bắt đầu điên cuồng xông lên.

-Bảo vệ công chúa, vì tôn nghiêm của Mễ Lan, Mễ Lan đế quốc vạn tuế.

Không biết là ai là người hô khẩu hiệu đầu tiên khiến gần năm trăm danh trọng kỵ binh đều nổi lên sĩ khí trùng phong.

Khi Diệp Âm Trúc nghe được nhạc khúc Hương Loan cùng Hải Dương diễn tấu thì hắn đã biết quyết tâm hy sinh của họ. Mặc dù trong lòng bội phục sự dũng cảm của hai ngươi nhưng lúc này cảm giác mệt mỏi càng dâng lên trong lòng.

Thế cục ở đây đã quá rõ thế nhưng tình hình của đối phương cũng không phải rất khả quan. Dưới sự công kích của hai đầu Băng cực ma viên cùng Bội cổ liên hợp mặc dù đầu Hắc long phía đối phương hết sức lúng túng nhưng ít ra vẫn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian. Ba đầu Hoàng kim bỉ mông mặc dù dũng mãnh, nhưng đối thủ của bọn họ chính là Ba vạn trọng kỵ binh a! Dù trọng kỵ binh giờ đã biến thành bộ binh nhưng chỉ cần lượng cương thiết khải giáp trên người bọn họ cũng có thể chôn ngập ba đầu Hoàng kim bỉ mông. Hoàng kim bỉ mông chiến đấu lực mặc dù mạnh mẽ nhưng bọn hắn lại không có ma pháp cường đại, có lẽ bọn họ có thể tùy ý ra vào trong ba vạn trọng bộ binh nhưng bọn họ cũng tuyệt đối không cách nào ngăn cản trọng bộ binh bao vây lấy Hương Loan cùng Hải Dương bọn họ. Tới khi đó đừng nói cùng chết cho dù triệu thập cấp cự thú Cách Lạp Tây Tư tới đây cũng không thể thoát khỏi trùng vây trước khi Hải Dương các nàng bị giết.

-Chúng ta trở về.

Đối mặt cục diện như vậy, Diệp Âm Trúc lập tức quyết định, bởi vì hắn biết bất luận quay lại sẽ tạo thành chuyện gì hoặc gặp phải khó khăn như thế nào hắn cũng phải phải quay về, Hải Dương không thể có chuyện gì được, đó là cam đoan của hắn với Tây Đa Phu Nguyên soái. Còn có Hương Loan cùng Ly Sát, các nàng đều là bằng hữu của hắn a! Mễ Lan đế quốc long kỵ binh có thể không để ý, nhưng không thể bỏ các nàng.

Khẽ cắn lên lưỡi để tập trung tinh thần mình hơn một chút, Diệp Âm Trúc vừa định giục Ai lý khắc mẫn long phát khởi trùng phong thế nhưng nó đã mềm nhũn thất khiếu chảy máu rồi quỵ xuống đất. Nó đã làm bạn với Diệp Âm Trúc cùng tiến lên đầu tiên nhưng lúc này rốt cục không thể kiên trì được nữa.

Diệp Âm Trúc mệt mỏi nhất thời chưa kịp phản ứng nên suýt nữa ngã sấp xuống đất, may có Tử nắm được cánh tay hắn.

-Tử.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc kiên định nhìn về phía Tử, Tử cũng đang nhìn hắn, gật đầu

-Chúng ta trở về, ngươi ngồi ở trên vai ta. Chuyện còn lại hãy giao cho ta đi, ta muốn nghe ngươi cầm khúc cho ta.

Nói rồi Tử hít sâu một hơi, toàn thân tử quang trong nháy mắt đại phóng, khí tức năng lượng khổng lồ hoàn toàn bộc phát. Tử quang điên cuồng tăng vọt trong đêm tối dường như vừa có thêm một mặt trời màu tím trên bình nguyên, làn tử quang khổng lồ mỗi một lần lóe ra đều tạo thành ba động năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

Thân hình Tử trong nháy mắt tăng vọt chỉ chớp mắt đã cao hơn hai mươi lăm thước. Một vật khổng lồ như thế xuất hiện chẳng những dọa cho đám Ai lý khắc mẫn long kỵ binh đang đuổi theo phía sau kinh hãi mà thậm chí ngay cả ba trăm chiến sĩ tử thần cũng chấn động. Tử bị Diệp Âm Trúc triệu hồi bọn họ đã thấy rất kỳ quái rồi, lúc này Tử hiện ra bản thể nhất thời khiến đám chiến sĩ kinh ngạc không hiểu, cảm giác đối với thống soái Diệp Âm Trúc lại xuất hiện biến hóa.

Tử tinh khải giáp trên người Tử có vẻ dày dặn chắc chắn hơn lần trước. Đồng thời, đôi mắt hắn đã biến thành màu trắng, bả vai rộng rãi đối với Diệp Âm Trúc mà nói giống như là một chiếc bàn, khi Tử đặt trên vai thì màu tím tinh thể trên người Diệp Âm Trúc cũng cùng Tử dung làm một thể, giúp hắn vững vàng cố định trên vai Tử.

-Ba trăm tử thần, tại chỗ đợi mệnh.

Diệp Âm Trúc kịp thời phát ra mệnh lệnh, hắn lúc này cũng không phải là tiếc ba trăm tử thần, mà là sợ trong lúc Tử chiến đấu sẽ liên lụy đến bọn họ. Nếu nói ba đầu Hoàng kim bỉ mông bộc phát đã khiến ba vạn tọa kỵ của đối thủ toàn bộ xụi lơ thì Tử vừa hiện bản thể ngay cả Băng cực ma viên cùng Hắc long cũng toàn thân mềm nhũn.

Uy áp vô cùng cường đại khiến toàn bộ số rồng tọa kỵ của Long kỵ sĩ bên Mễ Lan đều xụi lơ trên mặt đất miệng phun bọt mép, hoàn toàn mất đi chiến đấu lực.

Tử bước trực tiếp nhằm về phía Ai lý khắc mẫn long kỵ binh. Thông qua liên lạc giữa đồng đẳng bổn mạng khế ước lúc này chỉ có Diệp Âm Trúc mới hiểu được Tử đến tột cùng cường đại cỡ nào.

Mỗi bước tiến Tử nặng nề dẫm lên mặt đất đồng thời không ngừng phát ra từng tiếng vang lớn. Trong vòng phương viên trăm thước mặt đất không ngớt kịch liệt chấn động. Trong trăm thước, bất luận là Long kỵ binh hay là đám Ai lý khắc mẫn long vẫn đang nằm dưới đất nội tạng toàn bộ bị đánh nát bấy.

Tử không hề che dấu thân phận bộc phát. Đồng dạng là cửu cấp ma thú nhưng Tử tinh bỉ mông khác hẳn các ma thú khác. Là cường giả mạnh nhất trong truyền thuyết của Thú nhân tộc hắn vừa tiến vào chiến trường mặc dù chỉ là một người nhưng đã khiến chiến cuộc xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.

Một chùm quang hoàn màu tím từ trên người Tử bạo phát ra. Màn tử quang khổng lồ khiến cùng sự chấn động từ mặt đất khiến hơn trăm pho tượng chung quanh đều bị chấn thành bụi. Cửu cấp Tử tinh bỉ mông dĩ nhiên cường hãn tới trình độ này. Trong lòng Diệp Âm Trúc ngầm cảm thán, lúc này hắn mới phát hiện, bây giờ Tử đã đạt tới Cửu cấp ma thú đỉnh. Nếu xét theo thực lực của loài người chính là tử cấp cửu giai, đó còn là chưa xét đến trình độ cường hãn của thân thể hắn, nếu lúc đầu đối phó thập cấp cự thú Cách Lạp Tây Tư mà Tử có thực lực như bây giờ tuyệt sẽ không bị Cách Lạp Tây Tư đánh bại.

Địch Tư, Mạt Kim Tư cùng Áo Lợi Phật là những người đầu tiên biết Tử biến dị, Địch Tư hét lớn một tiếng

-Lão đại phát uy rồi, các huynh đệ xông lên!

Ba đầu Hoàng kim bỉ mông thực hiện một động tác giống nhau như đúc, thân thể khổng lồ mười bảy thước trong nháy mắt khom lưng, cánh tay phải tráng kiện của bọn họ nặng nề oanh kích trên mặt đất. Ba đạo khí lãng màu vàng tản ra về phía trận doanh của trọng bộ binh, mặc dù lực tấn công của bọn họ không thể bằng cự thú Cách Lạp Tây Tư nhưng chấn lực màu vàng mạnh mẽ cũng không phải là thứ nhân loại có khả năng ngăn cản.

Ba đầu Hoàng kim bỉ mông bộc phát cùng một lúc nhất thời khiến phương viên năm trăm thước vuông không còn một người sống. Mặt đất bị mở ra trong phút chốc cát bay đá chạy.

Tất cả cường giả trong ba trọng kỵ binh đoàn liền vọt ra, nhằm phía ba đầu Hoàng kim bỉ mông, mục đích của bọn họ chỉ là cuốn lấy ba Hoàng kim bỉ mông này. Là cường giả của nhân loại, bọn họ tự nhiên nhìn ra những ma thú trước mắt suýt nữa đã thay đổi chiến cuộc này đều cũng được triệu hồi ra. Chỉ cần có thể cuốn lấy chúng trong thời gian nhất định,kết cục sẽ không thay đổi, thế nhưng nhìn ba đầu Hoàng kim bỉ mông đồng thời phát uy, khí thế bọn họ trùng tới nhất thời hóa thành mây khói. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy chấn lực biến mất. Hai đầu Băng cực ma viên dưới khí tức của Tử cổ vũ phát động một vòng công kích cuồng mãnh, thế nhưng ngay lúc đầu Hắc long sắp không trụ nổi nữa thì trên mắt của Hắc long chợt có thêm một cây độc tiễn màu đen.

Tiếng đàn vang lên nương theo là tiếng cổ tranh cùng đàn tỳ bà thế nhưng không phải cùng một nhạc khúc. Lúc này Diệp Âm Trúc đã không còn năng lực diễn tấu Thập diện mai phục lại nữa. Từ cuộc chiến thất quốc thất long bài vị đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng chính thức nghỉ ngơi cho nên hắn lúc này diễn tấu chỉ là bản "Cao sơn lưu thủy".Hắn tin rằng Hải Dương nhất định sẽ cảm nhận được mục đích của mình đồng thời cũng sẽ trợ giúp mình hoàn thành khúc cầm này.

Quả nhiên tiếng đàn tỳ bà của Hương Loan vẫn không có gì thay đổi nhưng thanh âm cổ tranh của Hải Dương đã từ bản Thập diện mai phục chuyển thành Cao sơn lưu thủy. Cổ cầm cùng cổ tranh, giao dung với nhau dù cách nhau hàng ngàn thước.

Quang mang màu tím nhạt tựa một tầng sương mù bao phủ chiến trường. Những long kỵ binh Mễ Lan còn sống sót chiến ý đại thịnh, bọn họ đều cảm giác rõ ràng được huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào. Mặc dù mất đi tọa kỵ nhưng trong tay bọn họ còn có vũ khí. Cuộc chiến đấu chưa chấm dứt hoặc có thể nói là tiếng tù và hiệu lệnh phản kích giờ mới đươc vang lên.

Công kích của Tử rất đơn giản, đạt tới thực lực của hắn kỹ xảo chỉ khi chiến đấu với người cùng cấp bậc mới có tác dụng. Thế nhưng trước mắt còn có người cùng cấp bậc với hắn sao? Đáp án là không thể có.

Tử tinh ma pháp quay trở lại đại lục sau gần ngàn năm. Đối mặt với loài người nhỏ bé dưới chân Tử chỉ cần bước đi cũng lưu lại vô số thi thể đằng sau.

Năm ngàn Ai lý khắc mẫn long kỵ binh trải qua trận chiến lúc trước cùng với sức mạnh của những Long kỵ binh Mễ Lan khi hồi quang phản chiếu, rốt cục tiến vào giai đoạn tận diệt. Một mình Tử cũng không phải hao phí quá nhiều khí lực đã quay trở về.

Toàn bộ địch nhân căn bản không dám tới gần cỗ máy giết chóc kinh khủng đó.

-Sao các ngươi lại ngây ra như vậy, mau cùng ta xông ra.

Trong tiếng đàn chợt xen lẫn thanh âm của Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ đồng thời làm nổi lên hy vọng trong lòng Hương Loan cùng Hải Dương.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện