Chương 19: Gặp lại Mã Kim Đa Vua David I và Chinh Tây Vương Jack
Tháng 5 năm 1795,
Từ sáng hôm nay, cảng Thị Nại rực rỡ cờ hoa. Trên con đường dài dẫn đến cảng, người ta nhìn thấy có hai hàng thiếu nữ xinh đẹp, xúng xích trong chiếc tà áo tím tinh khôi. Dưới bến cảng, đoàn quân nhạc đang tấu lên những khúc quân ca hùng tráng. Phía xa xa bên tay phải, một hàng binh sĩ trong bộ trang phục màu đỏ sọc trắng đứng nghiêm, lưng đeo súng, thần sắc vô cùng nghiêm trang.
Ở phía xa, một chiến thuyền lớn mang tên “Hy vọng” từ từ tiến lại. Trong giây lát con thuyền cập bến, mười tám phát đại bác nổ vang rền, tiếp sau đó là loạt đạn chào đón cũng với mười tám tiếng nổ chát chúa. Mã Kim Đa bước xuống cầu tàu trong nỗi ngạc nhiên vô bờ. “Mình chỉ là một tướng quân bình thường, có cần chi vua nước Đại Việt lại chào đón bằng nghi thức quá sức long trọng như vậy?”
Quả thực, đây là nghi thức chào đón cấp cao nhất dành cho các vị nguyên thủ Quốc gia. Mã Kim Đa bước xuống với suy nghĩ mông lung, ngờ ngợ: “Không lẽ nhà vua trẻ biết được chuyện gì hay sao?... Nếu quả thế thì đây không thể xem là một vị vua bình thường. Hay người này cũng là một vị tiên tri đạt đến trình độ của Nostra Damus?” Bao nhiêu ý nghĩ lởn vởn trong đầu ông lúc này.
Toản tiến lên chào, cậu không nói nhưng chỉ mỉm cười. Thấy vậy, Mã Kim Đa cười xởi lởi:
- Thần có tài đức gì mà lại để Quốc vương Bệ hạ dùng nghi thức long trọng thế này để tiếp đón, lại đích thân Ngài tới đây? Thần chỉ là một tướng quân hết sức bình thường của Anh Cát Lợi mà thôi.
- Trẫm cũng biết chỉ là một tướng quân. Nghi thức chào đón này là nghi thức cao cấp nhất dành cho các Nguyên thủ Quốc gia. Người ta chào đón còn đi đằng sau ông.
Toản nhìn về người đàn ông trung niên cao lớn với mái tóc màu hung phía sau:
- Ngài hài lòng với nghi thức chào đón này chứ, Ngài George Frederick Augustus? Hay nói đúng hơn là Thái tử Augustus?
Toàn trường sững sờ. Ngay cả đối với bá quan văn võ, họ vốn dĩ rất lấy làm lạ khi Toản yêu cầu nghi thức long trọng nhất này khi đón đoàn sứ bộ. Vậy ra, người được mô tả trong phi cáp truyền thư của thám tử ba hôm trước lại là một vị thái tử. Quả vậy, trước đây ba ngày, Toản nhận được báo cáo từ CPQ về sự xuất hiện của đoàn thuyền chở sứ bộ Anh Cát Lợi đang tiến đến. Trong báo cáo có nêu rõ, ngoài những thành viên trong sứ bộ lúc trước còn có một người đàn ông trung niên. Ông ta là một người đàn ông cao lớn, tóc xoăn màu hung đỏ. Dáng dấp tuy hết sức bình thường so với những người phương Tây khác nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh anh cùng với nụ cười luôn nở trên môi. Trên thuyền, ông ta trong bộ áo choàng màu đỏ, mang một phong thái lãng tử đối lập hoàn toàn với vẻ âm trầm và rắn rỏi của Mã Kim Đa.
- Quả là không thể tin được Ngài chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, Quốc vương Bệ hạ, – Người đàn ông lên tiếng. – Hay là chúng ta đã từng gặp nhau? Không thể nào.
- Thật ra, tôi đã nhìn thấy chân dung Ngài trước đây ở công ty Đông Ấn Anh. Người của tôi đã miêu tả về sự xuất hiện của Ngài từ cách nay ba ngày.
- Vậy ra thám tử của Quý quốc thật sự rất nhanh nhạy, điều ít thấy ở các Quốc gia khác mà tôi từng đi qua.
Lúc này, Toản không xưng là Trẫm mà chỉ dùng từ tôi như Augustus. Điều đó thể hiện sự bình đẳng trong quan hệ giữa hai bên. Nhất là khi, người đối diện lại là vị vua George IV trong tương lai mười lăm năm tới. Có thể nói, George III và George IV là hai trong những vị vua nổi tiếng nhất của nước Anh. Nếu như nói George III là người thành lập nên Liên hiệp Anh với cái tên Great Britain thì con ông, George IV là người đặt nền móng cho sự thống trị của Vương quốc Anh trên toàn cõi trái đất. Chân dung của hai ông từ lâu đã in hằn trong óc của những sinh viên đại học như cậu thời còn ở thế kỷ hai mươi mốt.
Toản dẫn đoàn sứ bộ duyệt qua hàng binh sĩ danh dự, sau đó lại giới thiệu bá quan văn võ đang đứng xếp hàng, đặc biệt là anh cậu, Quang Bàn.
- Thái tử, nếu tôi nhớ không lầm thì Ngài là người phóng khoáng, không thích những lễ nghi phức tạp và rườm rà. Những gì vừa diễn ra chắc cũng gây cho Ngài một ít sự khó chịu?
- Không đến nỗi như vậy. Ban đầu đúng là khó chịu thật vì sự ngạc nhiên Ngài dành cho tôi. Nhưng sau đó, sự khó chịu này lại trở thành niềm hoan hỉ. Tôi biết Anh Cát Lợi lúc này đã có một minh hữu hết sức mạnh mẽ ở phương Đông.
- Thôi, tôi cũng chẳng thích rườm rà. Chúng ta hãy đến dự yến đã chuẩn bị sẵn hôm nay thôi. Khác với những buổi yến tiệc khác, lần này chúng ta sẽ cùng nâng cốc ở một trong những bãi biển đẹp nhất Đại Việt, Ghềnh Ráng.
- Vậy thì xin mời.
Đoàn người sau đó nhanh chóng di chuyển. Trong đại yến, Augustus tỏ ra vô cùng hào hứng với cảnh đẹp hoang sơ mà kỳ vĩ của vùng đất phương Đông này. Điều ông đặc biệt chú ý là trí tuệ và nhạy bén của hai người trong Hoàng tộc. Đặc biệt, người ông cực kỳ ưa thích chính là Quang Bàn, bởi một lý do đơn giản, cũng như ông, nụ cười bao giờ cũng hiện hữu trên môi anh.
- Thái tử, tôi biết người phương Tây các Ngài rất khó khăn trong việc phát âm tên người Việt chúng tôi. Vậy để tiện bề xưng hô, Ngài hãy gọi tôi với cái tên David, đúng vậy, David I.
Dừng lại một chút, cậu lại hướng về Quang Bàn:
- Còn đây là huynh trưởng của tôi, Tây chinh Vương Nguyễn Quang Bàn. Ngài cũng có thể gọi anh ta với một cái tên tiếng Anh, Jack.
- Tây chinh Vương? Ý Ngài là Ngài Vương gia đây sẽ đem quân chinh phục phương Tây à? Có vẻ như…
- Không như Ngài nghĩ đâu, – Toản tiếp lời khi Augustus còn đang bỏ dở câu nói. – Phương Tây trong mắt người Việt quả thật như là một vùng đất vô cùng bí ẩn. Anh tôi sẽ như là một nhà thám hiểm, dạo bước đến thăm Châu Âu. Anh cũng chính là đại sứ thay mặt cho cả Đại Việt ở trời Tây. Sắp tới đây, Jack sẽ cùng Ngài đến thăm Vương quốc Anh Cát Lợi và điện Buckingham bên bờ sông Thames thơ mộng. Những gì anh ta quyết định cũng chính là điều mà toàn dân Đại Việt nghe theo và chấp hành.
- Ồ! Ngài cũng biết đến điện Buckingham và sông Thames kia à? – Augustus bỏ qua câu nói cuối, chỉ lấy làm hứng thú với những hiểu biết của Toản.
- Ngài có điều còn chưa biết, – Bàn nói xen vào. – David còn làm cho tôi ngạc nhiên khi nói đến những địa danh như Paris hoa lệ, Milan đài các, thành Vienne thơ mộng,… Điều này làm cho tôi là một người lười biếng, không thích chuyện chốn quan trường, chỉ lấy thơ phú, cảnh đẹp và rượu ngon làm hứng thú như tôi phải ngỡ ngàng. Tôi thật muốn có một ngày dong thuyền đi ngao du tam hồ tứ hải.
- Thế thì Ngài phải ở lại Anh Cát Lợi một thời gian dài. London chúng tôi ngoài dòng sông Themes thơ mộng còn nổi tiếng với danh hiệu “Xứ sở sương mù”. Ngài cứ thử hình dung xem, ôi sông Thames của ta, lượn lờ phía trên là sương mù lạnh giá nhưng lại làm nao lòng vô số thi sĩ.
Phải nói rõ, bản thân Augustus không thích chính trị. Cũng như Bàn, đam mê lớn nhất của ông là nghệ thuật. Đến nổi, ông còn có một danh hiệu là “Nghệ thuật cuồng nhân”. Chính ông chứ không phải ai khác cho người sửa sang lại lâu đài Buckingham, thiết kế lại lâu đài Windsor và xây dựng Thư viện Quốc gia.
- Thế thì tuyệt quá, tôi dự định sẽ ở Anh Cát Lợi những một năm kia đấy. Thế có được không?
- Thế thì còn gì bằng.
- Để đáp lại thịnh tình đồng ý cho tôi lưu lại một năm, tôi sẽ mời Ngài đi dạo sông Hương. Đúng vậy, London có dòng sông Thames thơ mộng thì Phú Xuân chúng tôi cũng có dòng sông Hương hiền hòa và đẹp như một cô gái tuổi xuân thì. Quả thật giữa hai nước chúng ta có những điều trùng hợp đến lạ.
Bàn và Augustus còn nói chuyện rất nhiều. Họ tỏ rõ sự hiểu biết và thông thái của mình về ca từ thi phú. Kể cả đến sở thích ăn uống và người đẹp, họ cũng đều giống nhau. Toản lúc này lại có vẻ như một cái bóng không được lưu ý nữa.
Sau buổi yến tiệc cũng chính là lúc bàn đến việc quan trọng. Không làm mất quá nhiều thời gian, Toản vào đề ngay:
- Thái tử, Ngài còn nhớ trong thỏa thuận giữa chúng ta, Anh Cát Lợi đáp ứng chúng tôi là sẽ bán hai mươi chiến thuyền, không biết việc này Quý quốc đã giải quyết đến đâu rồi?
- Nói ra thật xấu hổ. Ngài biết không, chúng tôi chỉ mới sản xuất được mười chiếc.
Dừng lại nhìn Toản một chốc, Augustus lại tiếp:
- Giải pháp của chúng tôi lệ thuộc vào sự phóng khoáng và thông cảm của Ngài. Chúng tôi sẽ bù vào đó là mười chiếc chiến thuyền đã được sử dụng ba năm nay với giá chỉ bằng một nửa. Hơn nữa, chúng tôi cũng có phái đến đây một đoàn kỹ sư về công nghệ đóng tàu. Họ sẽ ở lại Đại Việt một năm và hướng dẫn những kỹ thuật đóng tàu mới nhất của chúng tôi cho Quý quốc.
- Tôi hiểu là phải có điều kiện đúng không? Để tôi đoán nhé. Các Ngài muốn bản vẽ kỹ thuật của súng Điểu thương?
- Đúng vậy. Chúng tôi hết sức hài lòng với những cây súng Quý quốc đã giao ngay tại thời điểm chúng ta ký kết thỏa thuận ghi nhớ. Điều này chứng tỏ Quý quốc là nơi ở của những người hết sức phóng khoáng và chân thành. Bởi vậy, Anh Cát Lợi đồng ý gửi những kỹ sư giỏi nhất của mình đến đây hướng dẫn kỹ thuật. Đây cũng là lần đầu tiên mà chúng tôi có quyết định như thế.
- Thái tử, tôi còn muốn đề nghị với Ngài một sự hợp tác khác nữa, Ngài muốn nghe không?
- Xin mời nói.
- Tôi muốn Anh Cát Lợi nhận những du học sinh Đại Việt đến học tập. Các Ngài cũng có thể mở một trường Đại học tương tự như Oxford ngay tại Đại Việt, khi những học viên của chúng tôi đạt đến trình độ nhất định mới được duyệt đi du học. Đổi lại, chúng tôi sẽ có những ưu đãi cao nhất dành cho thương buôn Quý quốc. Ngoài ra, đó chính là một sản phẩm mới hoàn toàn, một loại vũ khí giúp Anh Cát Lợi có thể hoàn toàn áp đảo nước Pháp ít nhất là trong vòng năm mươi năm.
- Áp đảo nước Pháp ít nhất năm mươi năm? Có thể sao? Vậy thì chúng tôi quá hời rồi. Vậy thì đương nhiên còn điều kiện kèm theo đúng không?
- Ngài quả thật rất thông minh. Tôi có thể cho Ngài biết vũ khí bí mật này là gì vào hai mươi ngày sau. Đổi lại, tôi còn muốn các Ngài giúp Đại Việt trong công nghệ đúc gang thép.
- Không thành vấn đề. Tôi, George Frederick Augustus thay mặt cho toàn thể Anh Cát Lợi đồng ý với những thỏa thuận này với điều kiện vũ khí bí mật kia thật sự hiệu quả.
Vậy là trong chuyến đi này, vị vua tương lai của Anh Cát Lợi thực sự có được một minh hữu mạnh mẽ ở phương Đông. Ông cũng hoàn toàn hài lòng về con người của Toản cùng với người bạn tâm giao mới quen, Quang Bàn. Augustus cũng đánh giá, cậu bé trước mặt đây sau này sẽ thực sự trở thành một vị đại đế, David I Đại đế.