Chương 38: Khởi hành đi Ấn Độ​

Vậy là mọi việc quay về với nhịp điệu thường ngày của nó. Bàn cứ đều đặn cùng những binh sĩ của Trung đội pháo binh số mười ba lao vào với những bài huấn luyện ngày một nặng hơn. Trong khi đó, các trung đội khác lần lượt lên đường đi làm nhiệm vụ. Có đội được cử đi Áo, có đội đi Phổ, lại còn hai đội lại được vinh hạnh bước lên những chiến thuyền của hải đội bách chiến bách thắng của Đô đốc Nelson.

Một ngày nọ, Bàn được mời đến tham dự một cuộc họp đặc biệt. Địa điểm được tổ chức lần này lại chính là văn phòng của Bộ Tổng tham mưu quân đội Hoàng gia. Bước vào phòng họp, Bàn thấy có sự hiện diện của Thái tử Augustus cùng các tướng lĩnh và sĩ quan cao cấp khác.

- Thiếu tá Jack có mặt - Bàn mở lời chào.

- Thiếu tá đến sớm hơn năm phút, tốt lắm. - Augustus nói.

Nói người Anh Cát Lợi bảo thủ quả không sai. Người cuối cùng có mặt là Bàn, lý ra có thể tiến hành ngay cuộc họp. Đằng này, do anh đến sớm năm phút nên cũng phai năm phút sau, khi đồng hồ điểm chín tiếng họ mới bắt đầu.

Người chủ trì là Thái tử Augustus. Ông nói sau khi gõ một tiếng búa gỗ khai mạc:

- Các Ngài đã biết được lý do được triệu tập cho buổi họp hôm nay chưa?

- Có phải là do tình hình ở Ấn Độ hiện nay? - Một bị với quân hàm thiếu tướng lên tiếng.

- Có vẻ như tin tức của Ngài nhanh thật, Thiếu tướng David Baird.

- Thái tử, Ngài nói quá lời rồi. Tôi chỉ vì có cổ phần ở công ty Đông Ấn Anh nên mới nắm một chút thông tin thôi. Nhưng có lẽ một chút đó không thể so với Ngài.

- Được rồi, để tôi nói luôn cho các Ngài hiểu - Augustus nói. - Vừa rồi, Tổng Đốc của chúng ta ở Ấn Độ, Ngài Richard Wellesley có gửi một báo cáo khẩn về tình hình ở Ấn Độ. Tôi đã cho người sao chép lại thành nhiều bản và đặt trước mặt các Ngài. Mời xem tự nhiên.

Cũng như các sĩ quan khác, Bàn nhìn vào tập hồ sơ đặt trước mặt mình. Anh mở ra và bắt đầu đọc. Đây là một bản báo cáo hỏa tốc. Theo đó, Ngài Richard Wellesley cho biết công ty Đông Ấn Anh đang gặp rất nhiều khó khăn ở Ấn Độ, đồng thời, Vương triều Mysore cũng có những động thái hết sức đáng lo ngại.

Chờ mọi người đọc qua một lượt, Augustus mới hỏi:

- Sao? Các Ngài thấy sao?

- Tôi hiểu tính tình của Richard - Arthur nói. - Anh ấy luôn muốn tự mình giải quyết mọi việc, chỉ khi nào không thể làm gì được, anh ấy mới cầu viện như lúc này. Anh ấy cũng viết một bức thư cho gia đình. Tôi cũng xin được đọc một đoạn thế này.

“Hiện nay, người Pháp hoạt động ngày càng mạnh hơn ở đây. Tháng trước, công ty Đông Ấn Pháp đã chính thức có một cuộc đấu thầu bao tiêu cho sản phẩm hồ tiêu. Họ liên tục có những cuộc gặp bí mật với Sultan Tipu của Vương triều Mysore. Người của chúng ta đã mua chuộc được một nhân vật then chốt là tướng Mir Sadiq. Ông này cho biết, vị Tổng tài mới của nước Pháp, Napoleon Bonaparte, phái một người An Nam đến nói chuyện với Tipu. Họ đều là người Châu Á nên có khá nhiều điểm tương đồng. Người này, Sadiq chỉ nói đó là một vị Hoàng tử, trong quân đội Pháp cũng có hàm Thiếu tá. Về cơ bản, Tipu đã đồng ý sẽ “đá” chúng ta ra khỏi Mysore và cả Ấn Độ, với điều kiện, Pháp phải tài trợ cho họ về súng đạn và những cố vấn quân sự.

Theo đó, công ty Đông Ấn Anh của chúng ta dần bị thu hẹp địa bàn hoạt động ở Đông Nam Ấn. Một số kho hàng còn bị tập kích, đốt cháy sạch”.

Augustus cũng nói thêm:

- Theo bộ phận thám báo thì quân lính của Mysore vào khoảng ba mươi nghìn người với mười một trung đoàn. Trong đó, đáng chú ý là một trung đoàn với cái tên là Bengal Artillery. Họ sử dụng một loại vũ khí gọi là Rocket, binh lính của họ được gọi là Rocketer, đây đương nhiên là tên gọi của chúng ta đặt cho họ.

- Tôi đã thấy qua loại vũ khí này - Thiếu tướng David Baird lên tiếng. – Đó là một cái ống bằng gỗ, đầu nhọn, bên trong nhồi đầy thuốc phóng, đuôi được trát kín. Những Rocketer này đốt sợi dây cháy chậm ở phần đuôi, thuốc phóng bốc cháy làm những trái Rocket này bay đi rất xa, rớt xuống đất và làm cháy khắp nơi.

Baird hiểu rõ vấn đề này cũng phải thôi. Ông đã từng nếm mùi đau khổ vì nó và bị bắt nhốt sau đó trong bốn mươi bốn tháng vào khoảng hai mươi năm trước. Có thể nói ông chính là người căm thù Vương triều Mysore này nhất so với những người ở đây. Ông nói tiếp:

- Bây giờ, trước mắt là chúng ta nên bàn xem các phương án tấn công sẽ như thế nào. Về các quả Rocket thì chúng ta sẽ tính đến phương án giải quyết cụ thể sau khi đã có chiến lược tổng thể.

- Thái tử – Bàn lúc này lên tiếng nói. – Việc đối phó những quả Rocket này tôi đã có cách giải quyết. Xin các vị cứ bàn về chiến lược tổng thể trước đi. Ngày trước, tôi đã có hứa sẽ dâng cho nhà vua món quà cưới tốt nhất. Tôi nghĩ, đây chính là nó.

Mọi người đổ dồn các cặp mắt hiếu kỳ về phía Bàn. Quả thật họ không nghĩ tới trong chốc lát mà anh đã nghĩ ra giải pháp. Điều này có thể chăng? Còn nữa, đối phương có một Cố vấn là người An Nam, tính ra cũng là đồng hương với vị Thiếu tá trẻ tuổi này. Vậy chẳng phải là những con người ở đất nước nọ quá thông minh sao?

Việc sau đó là bàn thảo phương án tấn công. Phải công nhận một điều, người Anh Cát Lợi tuy nổi tiếng bảo thủ, nhưng khi đụng đến những vấn đề cần hợp tác để làm việc thì họ lại nhiệt tình một cách đáng nể. Cả phòng họp trở nên ồn ào hơn, tiếng tranh cãi xuất hiện ngày một nhiều. Nghĩ lại, nếu như không có những tiếng búa gỗ ổn định của Augustus thì mọi việc không biết sẽ trôi về đâu.

Cuối cùng thì sau hơn ba tiếng đồng hồ thảo luận, kế hoạch tác chiến cũng được định ra. Theo đó, Anh Cát Lợi sẽ phái đến Ấn Độ hai mươi sáu nghìn quân, kết hợp với hơn hai mươi bốn nghìn quân hiện hữu, nâng tổng quân số lên trên năm mươi nghìn người. Trong số đó bao gồm mười một tiểu đoàn Kỵ binh với quân số mười sáu nghìn người, phần còn lại là bộ binh, pháo binh cũng góp mặt với sáu trung đội, trong đó có trung đội số mười ba do Bàn chỉ huy.

Về phương án chuyển quân, tướng Baird sẽ lập tức quay về Ấn Độ theo ngã Ai Cập để chỉ huy hai mươi bốn nghìn binh sĩ địa phương. Tướng George Harris đảm nhiệm Tổng chỉ huy với hai mươi nghìn quân. Arthur sẽ dẫn theo sáu nghìn quân, trong đó có hai tiểu đoàn kỵ binh, một trung đội pháo số mười ba và phần còn lại là bộ binh. Vai trò của Arthur lúc này không lớn, nhiệm vụ chủ yếu của anh mang tính dự phòng và đoạn hậu. Bàn được phân vào nhánh quân của Arthur cũng có lý do, đó là mọi người đều muốn “con rể” của nhà vua có thể sống sót nếu như trận chiến có những biến đổi bất ngờ.

Quay sang Bàn, Augustus hỏi:

- Nào, giờ thì Thiếu tá đã nói ra được phương án chống lại đội Rocketer kia chưa?

- Nói thế nào thì những quả Rocket đó chỉ là một loại tên lửa thôi. Chúng ta có thể bện những tấm phên dày từ rơm rạ, thấm nước và che trên đầu. Về độ dày của chúng thì phiền Ngài Baird cho ý kiến vì Ngài ấy hiểu rõ hơn.

- Vậy thì có gì để đáng nói là món “quà cưới” như Ngài đã nói khi nãy đâu? – Augustus cười.

- Ha… ha… ha… Cái đó đâu phải quà cưới. Món quà sẽ đến sau ba ngày nữa. Quyết định thế này nhé, ngày thứ năm tới, mời các vị quá bộ sang doanh trại của trung đội số mười ba của tôi để tham quan.

Nói xong, Bàn nở một nụ cười bí hiểm. Đến đây thì cuộc họp cũng kết thúc, mọi người ra về với tâm lý khá thoải mái trừ ngờ vực về “món quà” kia của Bàn. Nói thật, ở đây trừ Augustus và Arthur ra, không một ai tin là Bàn có thể làm được việc gì. Nhà vua và cả Augustus nữa chỉ đề cao anh vì mối quan hệ với Đại Việt mà thôi. Nếu cho là giỏi thì anh của anh, Quang Thùy mới thật là tài giỏi vì Thùy vừa là một vị tướng nắm giữ binh lực hùng hậu, vừa là một nhà phát minh.

Về đến trại của mình, việc đầu tiên Bàn làm là tập hợp một số pháo thủ dưới tay. Anh ra lệnh cho mọi người đi chặt về một số cây tre hoặc một loại cây nào đó tương tự, bởi lẽ, Bàn không biết ở xứ này có tre hay không. Lại nữa, anh sai binh sĩ mang đến cho mình mười bọc thuốc súng, loại bọc sẵn sử dụng khi nhồi vào đại bác cùng với năm phần lõi của quả đại bác mới cải tiến.

Đến khoảng hai tiếng sau đó, binh sĩ mang lại đúng mười bọc thuốc nhưng lại không có tre hay loại cây nào tương tự. Hết cách, anh lại bảo mọi người đem về cho mình những thanh gỗ cây dương, đây là loại gỗ có trọng lượng nhẹ. Anh đang tính làm gì đây? Không ai, kể cả những người đi kiếm vật liệu về cho Bàn hiểu rõ. Anh quay về lán của mình trong trai, lấy giấy bút rồi vẽ cái gì đó. Chỉ biết anh phải mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ chỉ để vừa tính toán và vẽ.

Thời hạn ba ngày cũng đã đến. Augustus dẫn theo các vị tướng và sĩ quan đến trại của Trung đội pháo binh số mười ba để xem thử “món quà” mà Bàn hứa là gì. Điều rõ ràng nhất mà họ nhận thấy là vẻ mặt hãnh diện của những binh sĩ tiếp đón. Mấy ngày nay, các binh sĩ cũng đã hiểu được vị chỉ huy mà mình thần tượng đang làm gì. Anh ta đang chế tạo ra một loại vũ khí mới và đã… thành công.

Mọi người được dẫn đến sân tập bắn. Ở đó, người ta thấy một cái giá tạo bởi năm cây sắt tròn, đường kính khoảng một inch, cắm trên cùng một cái đế cũng bằng sắt. Khoảng cách giữa các cây sắt là đều nhau. Phía dưới đế có hai bánh xe nhỏ, hẳn là để dễ di chuyển. Lúc này, Bàn bước ra và nói với tướng Baird:

- Tướng quân, Ngài thấy vật này có quen mắt không?

- Khá là quen, nhưng tôi không biết mình từng nhìn thấy ở đâu.

- Đúng là Ngài sẽ biết mình đã từng thấy ở đâu. Tôi tin là so với cái vật kia thì dụng cụ này của tôi cũng không khác là mấy.

Dừng lại một chút và nhìn về phía mọi người, Bàn nói:

- Tôi xin giới thiệu, đây là dàn phóng Rocket của chúng ta. Cái gì người Mysore làm được thì chúng ta cũng làm được và còn có uy lực cao hơn. Đúng vậy, ba ngày qua tôi đã chế tạo ra những quả Rocket, một loại vũ khí thực sự và dẽ mang vác. Tôi sẽ chứng minh cho các vị thấy uy lực của nó dữ dội thế nào và cũng nhân đây, xin Thiếu tướng Baird so sánh hiệu quả của chúng với món của người Mysore.

Nói đoạn, Bàn ra lệnh cho binh sĩ mang ra năm quả Rocket. Mỗi quả đều được hình thành từ hai phần hình trụ, phần ở trên lại có chóp nhọn. Trên mỗi phần đều có ba miếng gỗ đặt theo thế chân vạc mà Bàn tạm gọi là các “cánh”. Hai phần được gắn liền vào nhau, tạo thành một thể duy nhất với ba chiếc khoen.

Theo lệnh Bàn, các binh sĩ “xỏ” năm quả đạn vào năm cây sắt nhờ ba chiếc khoen, phần đuôi của chúng chạm vào đế sắt phía dưới. Họ điều chỉnh cho toàn bộ dàn phóng nghiêng ở mức khoảng sáu mươi độ. Xong, dây cháy chậm được châm ngòi. Một tiếng nổ nhỏ cùng tia lửa phụt ra ở đuôi các quả Rocket. Nhờ phản lực, chúng bay thẳng lên trời theo phương sáu mươi độ.

Đến lúc số thuốc của phần trụ đuôi cháy hết, hai phần được tách ra. Phần đầu tiếp tục bay một đoạn ngắn rồi chúc đầu xuống. Lúc này, phía đuôi của phần đầu lại thấy có tia lửa phụt ra, đẩy nó lao nhanh xuống đất. Khi các quả đạn chạm đất cũng chính là lúc có tiếng nổ lớn phát ra, hiệu quả cũng tương tự như khi một quả đạn đại bác cải tiến chạm đất.

Mọi người sững sờ khi nhìn thấy kết quả. Ai nấy anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mà không thể nói được lời nào. Lúc này, Thiếu tướng Baird vỗ tay lốp bốp, reo lên:

- Tuyệt vời… không… trên cả tuyệt vời. Thiếu tá à! Tôi thật sự phải ngả mũ trước mặt Ngài. Những quả Rocket này còn hiệu quả hơn hẳn loại của đám Mysore kia nữa. Của chúng thì chỉ có một phần đuôi là cháy thôi, còn của Ngài, cả hai phần nếu đặt riêng lẻ thì đã là một quả Rocket rồi.

- Ngài quá khen. Về uy lực của nó, Ngài thấy sao?

- Ăn đứt là cái chắc. Uy lực cũng mạnh hơn mười lần. Tôi nói không ngoa đâu. Thiếu tá có thể giải thích cho chúng tôi hay không?

Bàn bắt đầu lấy bản vẽ mà mình làm hôm trước ra rồi thuyết minh cho mọi người nghe. Thì ra, anh lấy hai bọc thuốc đạn pháo nối với nhau bằng dây cháy chậm. Mỗi bọc thuốc lại được bọc bằng những thanh gỗ xếp khít vào nhau thành hình trụ dài tạo thành hai phần của quả đạn. Ở phần đầu, anh thêm vào đó là quả đại bác cải tiến với hạt nổ được thu nhỏ lại, đường kính chỉ khoảng bốn inch, đặt hơi lồi lên ở phần đầu nên nhìn từ xa trông có vẻ như hình chóp. Trên mỗi phần có thêm ba cánh để ổn định đường bay.

Khi châm ngòi, phần đuôi nhờ thuốc súng mà đẩy cả quả đạn bay đi. Đến khi thuốc của nó cháy hết cũng là lúc dây cháy chậm của phần đầu bắt lửa, cả hai phần được kết với nhau cũng tách rời ra. Lúc này, phần đầu có quả đạn đại bác nhỏ nặng hơn nên bắt đầu chúc xuống. Nhờ sức đẩy của khối thuốc thứ hai mà quả đạn lại lao nhanh xuống, thậm chí còn nhanh hơn hẳn so với lúc bay lên mấy lần. Điều gì sẽ xảy ra khi chạm đất thì mọi người không cần phải hỏi nữa.

Quay sang Augustus, Bàn hỏi:

- Augustus, Ngài thấy món quà này thế nào?

- Tốt… rất tốt… cậu em ạ. Loại vũ khí này tính ra cũng dễ chế tạo và gọn nhẹ. Chúng ta sẽ gấp rút chế ra ít nhất là hai mươi dàn phóng thế này cùng với một nghìn quả đạn. Tôi tin là trong vòng một tuần lễ nữa, chúng ta sẽ có món vũ khí mới.

Mọi người cùng cười ồ lên tán thưởng. Việc chế tạo hàng loạt cũng chính thức được thực hiện một cách gấp rút. Và việc gì đến cũng phải đến, ngày 25 tháng 10 năm 1798, Bàn cũng theo mọi người lên thuyền tiến về Ấn Độ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện