Chương 360: Mưa gió
Một đêm chấn động trôi qua, sáng hôm sau, nhiếp chính vương Hắc Diệu chính thức triệu tập quần thần và các đại biểu gia tộc nghị sự tại đại điện. Ngoại trừ mỗi tháng theo thói quen, quy mô nghị sự như này cũng rất hiếm xảy ra.
Trong hội nghị, có không ít đại biểu gia tộc phát hiện một gương mặt mới, chính là vị cao cấp cố vấn Charles gây huyên náo gần đây. Vị Charles này thật quá càn rỡ, giết chết ba thành viên trọng yếu của nguyên lão gia tộc, còn giết một vị vương tộc bàng hệ nữa. Nghe nói tối qua bí ngục sinh biến cũng là do vị Charles này tạo ra!
Hiện nay không ngờ người này lông tóc vô tổn đứng trước mặt mọi người, mà lại đứng ngay cạnh nhiếp chính vương, còn đứng trên quân vụ đại thần, vị trí này không phải là vị trí của người chờ phán quyết.
Càng bất ngờ là việc đầu tiên nhiếp chính vương tuyên bố là tội trạng của các gia tộc liên quan.
Người thừa kế Lincoln gia tộc Luodan xuy khiến Pierce của Dian gia tộc, Siding nữ tế của Rennes gia tộc còn có Mia bàng hệ vương tộc phục kích cung đình cao cấp cố vấn Charles, kết quả là bại sự thân tử, thuần túy thuộc về gieo gió gặt bão. Tộc trưởng Lincoln gia tộc, Sartre vì sốt ruột báo thu, bị người xui khiến nên vu hãm Charles, giả truyền mệnh lệnh nhiếp chính vương lệnh Doulon tướng quân bắt Charles vào bí ngục, thậm chí còn tự thân xông vào bí ngục, ý đồ sát hại Charles, tạo thành hỗn loạn trong bí ngục, khiến nhiều trọng phạm chạy thoát.
Cung đình cao cấp cố vấn là khách quý hoàng thất, đại biểu tôn nghiêm vương tộc, những tội ác gia tộc Lincoln phạm vào không thể tha thứ được nhưng niệm từng có công lớn với đế quốc, cho nên khai ân, trừng phạt như sau: tịch thu một nửa tài sản của Lincoln gia tộc, bác đoạt danh hiệu nguyên lão gia tộc, tộc trưởng Sartre phạt đóng cửa suy nghĩ một năm, xử quyết mấy trưởng lão “xui khiến” tộc trưởng. Rennes gia tộc và Dian gia tộc làm tòng phạm cũng bị phạt tiền cảnh cáo.
Dù cho nhiều đại thần phái hệ nguyên lão gia tộc biểu thị bản đối, mấy đại biểu gia tộc cũng đứng ra biểu lộ cường liệt kháng nghị, thậm chí là giận dữ rời tiệc, nhưng thái độ của Hắc Diệu là không chút vỗ an hay thỏa hiệp, vẫn vô cùng kiên quyết duy trì phán quyết. Thậm chí Hắc Diệu còn ẩn ẩn biểu thị, nếu như ba gia tộc này không chấp hành xử phạt, như vậy sẽ dùng vũ lực cưỡng chế thực thi.
Không ít đại thần và đại biểu gia tộc tập trung vào Charles bên người Hắc Diệu. Cũng không biết tên này dùng biện pháp gì, mà có thể làm nhiếp chính vương ra tay quyết liệt như vậy. Bất kể như nào, Charles bây giờ là hồng nhân, đã có không ít người bắt đầu tính toán xem làm sao kéo gần quan hệ với vị cao cấp cố vấn này. Chỉ riêng Isabella không thốt một tiếng đứng bên cạnh đại chính tài thần, ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm mặt đất.
Rommel mắt thấy đã không thể ngăn cản quyết định của Hắc Diệu, nhãn châu khẽ chuyển, hắn đứng ra khỏi hàng đầy tán thành nói: “Lincoln gia tộc lần này phạm phải sai lầm quá lớn, tin tưởng rằng sau lần này, Sartre tộc trưởng cũng nhận được giáo huấn, ngày sau nếu lập được công huân, hẳn có thể trở về hàng ngũ nguyên lão gia tộc.”
Rommel được các đại nguyên lão gia tộc ủng hộ, nói những lời này bằng với tuyên bố không lý Lincoln gia tộc. Cả người Sartre rung động, tâm tình hắn nhanh chóng chán nản, nháy mắt như già đi cả trăm tuổi.
Hắc Diệu hài lòng gật gật đầu, hiện hắn cũng không muốn làm quá cứng với nguyên lão gia tộc, đợi khi chân chính nắm giữ hắc sắc dược thủy, rồi từng bước chèn ép cũng không muộn.
“Chỉ là, thần có một việc muốn nói” Rommel nhìn Isabella: “Theo tin tình báo của thần, Charles đại nhân trước khi bị Doulon tướng quân bắt, đã giao một ‘lễ vật’ cho Isabella phu nhân, nhờ nàng chuyển giao cho nhiếp chính vương điện hạ. Nhưng là Isabella phu nhân lại một mình cất giữ, cũng không giao lên cho điện hạ, thậm chí còn không đi cầu tình cho Charles đại nhân. Cá nhân thần đối với việc này vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng tiếc nuối cho Charles đại nhân.”
Hắc Diệu vốn một mực nuối tiếc bình sống lại dược thủy tối qua “lãng phí”, hiện nghe thấy hai chữ lễ vật, ánh mắt liền lóe lên hàn ý:”Rommel, ngươi xác định có chuyện này?”
“Việc này thần có thể dùng tính mạng đảm bảo, thần còn có một nhân chứng, chính là thị nữ chứng kiến Charles đại nhân đưa lễ vật.”
Rommel nhìn Trần Duệ một cái, trong lòng đã chuẩn bị trước nói: “Kỳ thật việc này Charles đại nhân chứng minh là tốt nhất. Không chỉ như thế, theo tình báo mới nhất thần nhận được, nguyên nhân Luodan phục kích Charles là vì Isabella phu nhân khiêu khích. Luodan tuổi trẻ khí thịnh bị mỹ sắc làm mê hoặc, dưới đố kỵ làm ra sai lầm lớn. Nói đến cùng, tất cả đều do vị ma đà la phu nhân này. Nếu như tội lỗi của Lincoln gia tộc không được đặc xá, như vậy tội của Isabella càng không thể bỏ qua! Thần xin điện hạ ét xử công bằng, chém đầu nguyên hung Isabella thị chúng, để an ủi người đã chết.”
Quần thần vừa nghe xong, lập tức thanh âm bàn tán xôn xao, nếu như thật sự như Rommel nói, như vậy hôm nay đóa hoa đế đô khó thoát khỏi cảnh hương tiêu ngọc vẫn. Nếu như Lincoln gia tộc không còn đất xoay người, thì Isabella cũng không thể được khoan thứ, nhiếp chính vương không thể tự mình tát mình được!
Đóa hoa thiên kiều bách mị này cứ thế mà tiêu vẫn quả là đáng tiếc, nhưng lại không thể không chết!
Ý của Rommel rất đơn giản, nguyên lão gia tộc hy sinh Lincoln gia tộc thì Hắc Diệu cũng phải bị chặt đi một cánh tay, càng huống hồ đây là sự thực, có Charles chứng minh, đây cũng là cách nguyên lão gia tộc biểu đạt ý của mình với Charles.
Lấy tình huống trước mắt mà phân tích, Charles có thể làm Hắc Diệu công nhiên xuống tay với nguyên lão gia tộc, khẳng định có lợi ích vô cùng to lớn trong đó, xem ra lúc trước còn đoán thấp đối phương, bất kể thế nào, nhất định phải tranh thủ được người này, dù phải trả giá và kiên nhẫn lớn thế nào.
Nhìn vào Rommel mỉm cười, gương mặt Hắc Diệu dần trầm xuống, bất luận chuyện lễ vật này là thật hay giả, Isabella đều là nhân vật quan trọng dưới trướng hắn, không chỉ trong phương diện trính trị, kinh tế, mà nàng còn nắm giữ cơ quan tình báo nữa. Nếu như vì việc này mà chiết tổn, như vậy sẽ là tổn thất thảm trọng.
Vấn đề then chốt là, lúc trước xử lý Lincoln gia tộc đã nói quá tuyệt, hiện tại nếu tha Isabella thì khó phục chúng. Trước mắt, ảnh hưởng của nguyên lão gia tộc tương đối lớn, lại liên lụy tới Charles, lấy hiểu biết của hắn về đối phương, Charles là người ghi hận, việc xử trí Lincoln gia tộc chính là một điều kiện trong hợp tác. Đương nhiên, đổi là hắn cũng không thể nương tay với kẻ thủ.
Hắc Diệu hít sâu một hơi nói: “Isabella, ngươi muốn giải thích gì không?”
Ánh mắt Isabella mang theo nhàn nhạt tĩnh lặng, mặt không chút biểu tình nói: “Thần không có gì để giải thích.”
Khóe mắt Hắc Diệu giương giương, ánh mắt lướt qua quần thần, đang lúc sắp tuyên bố phán quyết, thì Trần Duệ lên tiếng: “Điện hạ, quan hệ chuyện này, hình như ta là người bị hại, hẳn có quyền lên tiếng.”
Hắc Diệu gật gật đầu đồng ý.
Trần Duệ đứng ra nói: “Đầu tiên, cần phải nói rõ, kỳ thật chuyện lễ vật kia là không đúng.”
Gương mặt cười của Rommel nhất thời dừng lại thay bằng kinh ngạc. Gương mặt Isabella vẫn không chút biểu tình, nhưng ánh mắt bình tĩnh đã xuất hiện ba động.
Charles là người trong cuộc, chỉ cần hắn nói không có chuyện này thì là không có chuyện này! Cho dù Rommel có tìm được trăm thị nữ làm chứng cũng vô dụng. Tâm tình Hắc Diệu theo đó tốt hơn không ít, cũng khẽ gật đầu.
“Còn có một việc cần nói, trong những ngày ta ở bí ngục, vị quân vụ đại thần các hạ cũng từng tới thăm ta, ký ức uy bức lợi dụ trong lòng ta vẫn còn như mới a…”
Nhìn vào sắc mặt đột biến của Rommel, ngữ khí của Trần Duệ càng thêm lạnh: “Lúc đó khi ta không đáp ứng điều kiện của Rommel đại nhân, câu cuối đại nhân nói là muốn bầm thây ta thành vạn đoạn, mà sau đó Sartre các hạ xuất hiện trong bí ngục. Rommel đại nhân, theo ta được biết, nguyên nhân chân chính Luodan ám sát ta là vì bị người xui khiến, là vì ta tiếp xúc quá gần với Isabella tiểu thư, nên trở thành chướng ngại vật của ngài sao? Mà, ta còn giết chết nội gián ngươi sắp xếp bên cạnh Isabella tiểu thư, chính là tên phu xe Jade, việc này, ta cũng cần ngươi giải thích trước mặt nhiếp chính vương điện hạ và những đại thần ở đây, cho ta lời giải thích!”
Rommel kinh ngạc không dứt, không ngờ hắn đã biểu thị ý lấy lòng của nguyên lão gia tộc mà vẫn bị đối phương hung hăng cắn ngược lại!
Những lời này trong thật có giả, thật giả đan xen, hoàn toàn hợp tình hợp lý, tuy phần giả rất nhỏ, nhưng đủ để Rommel rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Charles thân mật với Isabella là điều mọi người đều biết, Rommel làm đối thủ hoàn toàn có động cơ này, thêm vào chuyện của Sartre, nhất thời Rommel không thể phản bác.
Người biết một ít đều tin đây là thật, lại một hồi nghị luận vang lên, không ngờ kẻ chủ mưu lại là Rommel, không chỉ âm mưu giết chết Charles, mà còn định hãm hại của Isabella!
Hắc Diệu trong lòng đại định, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí nghiêm lệ: “Rommel, ngươi giải thích ra sao?”
Sắc mặt Rommel trắng bệch: “Điện hạ, nếu là như vậy, vừa rồi sao thần lại chủ động nói đến Isabella chứ…”
Hắc Diệu cắt ngang lời hắn, ngữ khí nghiêm lệ: “Ngươi có đến bí ngục không?”
Việc này có thể điều tra dễ dàng, Rommel đành cắn răng thừa nhận: “Thần có, nhưng là…”
“Jade là thuộc hạ của ngươi?”
“Là thật, nhưng là thần bị oan uổng!”
Hắc Diệu lắc lắc đầu: “Việc này đã rất rõ ràng, ta cũng rất thất vọng với ngươi, Rommel.”
“Ta nhớ Rommel đại nhân vừa nói có thể dùng tính mạng đảm bảo?” Trần Duệ bất động thanh sắc nói thêm, đây thuần túy là đổ dầu vào lửa.
Chuyện Lincoln gia tộc đã thành công khơi lên mâu thuẫn giữa Hắc Diệu và nguyên lão gia tộc, nhưng còn chưa đủ, Trần Duệ cần thêm một mồi lửa nữa. Huống hồ Isabella là cô mẫu của Lomond, mà hiện tại nàng biết hạ lạc của thần khí Phong Ảnh ngoa, cho nên trước mắt không thể chết được.
Nếu như vừa rồi “tội lỗi” của Isabella không thể tha thứ, thì giờ Rommel cũng là như vậy!
Nhưng là Hắc Diệu vẫn do dự, bất kể chân tướng sự thật là như nào, Rommel thủy chung là người phát ngôn của nguyên lão gia tộc, khác xa xo với Sartre. Nếu như hiện tại xử tử Rommel, như vậy sẽ phát sinh mâu thuẫn kịch liệt, tuy tương lai khẳng định sẽ phát sinh chuyện này, nhưng nếu hiện tại phát sinh thì còn quá gấp.
Nhưng là, Charles là người hợp tác quan trọng, không phải một trong những, việc này thật khó để quyết định.
“Câu nói này hiện tại ta trả cho ngươi, Rommel đại nhân, ngày đó tới bí ngục là quyết định sai lầm nhất đời của ngươi” Trần Duệ một bộ có thù tất báo, tiếp tục đổ dầu vào lửa.
Rommel lúc này không lời để nói, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại, nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Hắc Diệu, chờ phán xử của Rommel. Những đại biểu nguyên lão gia tộc cũng không lên tiếng, không khí quỷ dị bắt đầu lan tràn.
Nếu như nói oanh động tối qua là sấm sét, thì hôm nay chính là mưa bão, nếu như xử trí việc này không ổn, có thể còn biến thành hồng thủy!
Vào thời khắc then chốt, Isabella vốn một mực trầm mặc chủ động lên tiếng: “Việc này hẳn là do Rommel đại nhân nhất thời hồ đồ, xin nhiếp chính vương điện hạ xử trí nhẹ.”
Đám người vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, kể cả Trần Duệ, không ngờ người đầu tiên xin cho Rommel lại là tử địch! Ngay vừa rồi, Rommel còn có ý định đưa nàng vào chỗ chết, hiện tại chính là lúc ném đá xuống giếng tốt nhất! Man đà la hoa khi nào mất đi độc vậy?
Hắc Diệu trong lòng thầm khen Isabella biết chú ý toàn cục, đây chính là ưu điểm hắn hân thưởng nhất ở thuộc hạ. Có bậc thềm này, Hắc Diệu thừa thế tuyên bố, miễn trừ chức quân vụ đại thần của Rommel, chức quân vụ đại thần tạm do đệ nhị tướng quân Doulon đảm nhiệm, vì Rommel phạm phải sai lầm lớn, nên sau này vĩnh viễn không trọng dụng. Còn về nhân tuyển quân vụ đại thần, đợi đến lệ hội kỳ sau, sẽ do nguyên lão gia tộc đề cử nhân tuyển.
Miễn chức và trừng phạt có thể làm công đạo ăn nói với Charles. Việc do Doulon tạm đảm nhiệm chức quân vụ đại thần, sau đó sẽ do người nguyên lão gia tộc đề cử cũng là nhắn lại với nguyên lão gia tộc. Chờ khi hợp tác thành công với Charles, hắn giành được quyền bán hắc sắc dược thủy rồi, như vậy dần thu hồi quyền lực, lúc đấy thay thế bằng người mình cũng không muộn.
Quả nhiên, kết cục này trong phạm vi tiếp thụ của nguyên lão gia tộc, cũng không có thanh âm dị nghị gì. Mưa bão dần lắng lại.
Lần hội nghị này danh vọng của Charles vang danh cả đế đô thượng tầng, thế lực các phương đều nghĩ cách kết giao với vị minh tinh mới nổi này.
Tuy Charles làm khó Rommel tạo thành một chút khó khăn nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm Hắc Diệu vừa ý. Hiện Doulon tạm nhận chức quân vụ đại thần, có thể tạo ra rất nhiều công văn có lợi với hắn.
Mà khi tuyên bố phán quyết Charles cũng rất phối hợp không tiếp tục làm khó.
Trên thực tế, kế hoạch khiêu khích Hắc Diệu và nguyên lão gia tộc của Trần Duệ đã thành công, nên không cần làm quá lên, cũng là để tránh ảnh hưởng tới “đại kế hợp tác”.
Sau khi giải tán, Doulon, Isabella và một số ít thân tín bị lưu lại, an bài một ít chuyện.
Khi Isabella ra khỏi hoàng cung, một thân ảnh đã đứng đợi nàng từ lâu.
Là hắn!
Tròng mắt xanh mỹ lệ nhìn kỹ nam nhân này từ xa, một cảm giác không rõ dâng lên trong lòng, nhưng nháy mắt tròng mắt đã khôi phục bình tĩnh.
“Isa…”
“Ngươi hẳn nên gọi ta là Isabella phu nhân.”
Một câu đáp lại nhàn nhạt, mang theo ý xa cách, phảng phất như người đi qua đường gặp nhau.
Nàng có chút ngửa đầu, nhìn mây đen lưa thưa trên trời, phảng phất, như là tro tàn vậy.