Chương 11
Bị tổn thương
Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốnchia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằngnhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. Cô căm ghétnhững đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ámmuội.
*
Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi tòa nhà thì nghe thấy chiếc xe bên đường bấm còi inh ỏi. Cô ngờ ngợ bước đến, Thiệu Minh Nguyên đãxuống xe, vòng qua mở cửa xe cho cô:
- Lên xe nói chuyện nhé.
Nhiễm Nhiễm biết mối quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và người anh họ nàyrất tệ nên cũng không muốn lên xe của anh ta. Cô mỉm cười chỉ vào quáncafe nhỏ cách đấy không xa đề nghị:
- Hay là chúng ta qua đó ngồi. Tôi mời.
Thiệu Minh Nguyên vịn tay vào cửa xe, nói với vẻ ngả ngớn:
- Ồ! Nhiễm Nhiễm, cô không cần đề phòng tôi như vậy. Lần trước, tôi đãnói rồi. Mẫu người như cô không phù hợp với khẩu vị của tôi.
Nhiễm Nhiễm tối sầm mặt hỏi:
- Anh tìm tôi có việc gì?
Thiệu Minh Nguyên nghiêng đầu về phía ô tô nói:
- Lên xe đi. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô. Chỗ này không tiện lắm.
Nhiễm Nhiễm vẫn không chịu nhúc nhích, Thiệu Minh Nguyên có phần mất kiên nhẫn, khẽ cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Cô Hạ, cô không cần như vậy. Nếu cô thực sự không yên tâm về tôi thìcó thể gọi điện báo cho bạn cô biết hành tung của mình. Ngộ nhỡ tôi có ý gì xấu thì cô có thể bảo bạn trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Anh ta đã nói đến nước này, Nhiễm Nhiễm đành phải lên xe của anh ta:
- Có chuyện gì? Anh nói đi.
Thiệu Minh Nguyên lái xe đi, lắc đầu cười nói:
- Không. Chúng ta vẫn chưa đến nơi nói chuyện.
Hành động và lời nói của anh ta lập dị như vậy khiến Nhiễm Nhiễm cànglúc càng đề cao cảnh giác. Cô làm ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, lấy di độngtrong túi xách ra, cười nói:
- Vậy tôi gọi điện cho Minh Trạch, tiện thể bảo anh ấy lát nữa qua đón tôi.
Thiệu Minh Nguyên giật lấy di động của cô, chẳng nói nửa lời tắt máy luôn, rồi cười mà như không, nói:
- Đừng. Đừng làm phiền Minh Trạch vội. Tôi đưa cô đi xem vở kịch hay.Cậu ta là nam diễn viên chính mà. Cô gọi điện thế này thì khó mà xemđược kịch hay mất.
Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, mặt lạnh tanh nói:
- Nếu đã là kịch thì ắt là giả rồi. Xem hay không cũng chẳng để làm gì. Anh dừng xe lại. Tôi muốn xuống.
Thiệu Minh Nguyên liếc mắt khiêu khích cô:
- Sao vậy? Cô sợ à?
Nhiễm Nhiễm bặm môi không lên tiếng.
Thiệu Minh Nguyên lái xe tới một quán trà. Đến lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi:
- Anh muốn cho tôi xem gì?
Mặt Thiệu Minh Nguyên nở nụ cười vừa thần bí vừa đắc ý, giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng:
- Đừng lên tiếng. Cứ im lặng đợi xem kịch đi.
Nhiễm Nhiễm lòng rối bời nhưng mặt vẫn cố nở nụ cười:
- Có thể là kịch gì hay chứ? Cùng lắm là Minh Trạch có người đàn bàkhác ở bên ngoài thôi. Đàn ông ai mà chẳng có lúc chơi bời trăng gióchứ. Anh làm chuyện này còn ít hay sao mà hôm nay lại có hứng đi vạchmặt người khác vậy?
Câu nói của Nhiễm Nhiễm khiến Thiệu Minh Nguyên kinh ngạc, bất giác quay lại nhìn cô, sau đó nở nụ cười giễu cợt:
- Đúng đấy. Cô hiểu rõ lắm! Không sai. Đàn ông mà. Có ai không chơi bời trăng gió đâu, có điều… - Anh ta cố ý dừng lại, nghiêng người sát vềphía Nhiễm Nhiễm, thái độ cực kỳ thân mật, nói: - Lần này, cậu em họ của tôi không chơi bời trăng gió, mà chỉ có thể coi là đóng kịch, sợ rằngnó đang đóng kịch với chính cô đấy.
Hơi thở của anh ta phả vào mặt Nhiễm Nhiễm, cô khinh bỉ lùi lại phía sau, không thèm nói gì.
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cô đừng coi ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú. Hômnay, tôi đưa cô đến đây là để cô nhìn cho rõ, rốt cuộc Thiệu Minh Trạchlà người thế nào. Đám người suốt ngày ra vẻ như một chính nhân quân tử,như một liệt nữ trinh tiết, thực ra đều là phường đạo tặc đĩ điếm cảthôi. - Anh ta đang nói bỗng bật cười hể hả, chỉ ra ngoài xe cho NhiễmNhiễm xem rồi hào hứng nói: - Nhìn đi. Ra rồi đấy.
Nhiễm Nhiễmnhìn theo hướng chỉ của anh ta thì thấy một đôi nam nữ từ trong quán trà bước ra. Người con trai đi trước đàng hoàng, nghiêm túc, người con gáiđi sau xinh đẹp, dịu dàng. Đó chính là Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.
Thiệu Minh Nguyên ở bên cạnh giải thích:
- Cô cũng quen cô gái đó hả? Tô Mạch, giám định viên của công ty DịchMỹ. Gần đây, chẳng phải cô ấy đã hợp tác với Hồng Viễn sao? Tôi nói chocô biết, Hạ Nhiễm Nhiễm, cô biết cô ấy là ai không? Cô ấy là bạn gái cũcủa Thiệu Minh Trạch. Thiệu Minh Trạch rất yêu cô ấy. Năm năm trước, TôMạch bỗng nhiên biến mất, Thiệu Minh Trạch đã đi khắp nơi tìm và suýtnữa phát điên. Sao nào? Bây giờ, cô có nghĩ là cậu ta đang chơi bờitrăng gió không? Cậu ta có đóng kịch với cô không?
Đầu óc NhiễmNhiễm ong ong, từng câu nói của Thiệu Minh Nguyên như mũi dùi dùi thẳngvào tai cô, như cây kim đâm vào lòng cô. Cô ngồi ngây ra đó nhìn về đằng xa qua cửa kính xe màu sẫm.
Bên đường đỗ khá nhiều xe nên diện tích lòng đường còn lại rất hẹp. Thiệu Minh Trạch từ tốn đi phía trước, Tô Mạch cũng thong thả bước theo sau. Khi đi qua vũng nước, cô ấy ngầnngừ dừng bước. Thiệu Minh Trạch đi phía trước quay người lại, đắn đo một chút rồi đưa tay cho Tô Mạch.
Cảnh tượng này khiến Nhiễm Nhiễm tứcnổ đom đóm mắt. Cô không muốn xem tiếp, thụt đầu lại nhướng mày nhìnThiệu Minh Trạch, cười khẩy hỏi:
- Anh muốn tôi đến xem cảnh này sao?
Tình cảm dần được nén lại, lý trí dần trỗi dậy. Cô nhếch môi cười tỏ vẻ coi thường:
- Anh Thiệu, chúng ta đều là người lớn cả rồi. Về chuyện tình cảm thìai chẳng có quá khứ chứ? Hồi đại học, tôi cũng từng sống chết yêu mộtngười con trai và sau này có quên được đâu. Minh Trạch sắp ba mươi tuổirồi, đàn ông ngần ấy tuổi mà vẫn chưa từng có mảnh tình nào vắt vai thìtôi không dám lấy đâu. Có bạn gái cũ thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là rangoài uống trà thôi sao? Thế này có gì ghê gớm? Có đáng để anh mất côngđến đón tôi tới để tận mắt chứng kiến không? Nếu gặp mặt bình thường thế này đã coi là đóng kịch thì có lẽ vợ anh đã sống trong nhà hát kịch lâu rồi?
Thiệu Minh Nguyên bị những lời thẳng thắn đanh thép của cô khiến cho bàng hoàng, mãi sau mới định thần lại, châm chọc:
- Cô Hạ thật là người khoan dung độ lượng.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày khiêu khích:
- Quá khen! Anh Thiệu cũng phải chín chắn một chút đi. Muốn bắt giandâm thì đây cũng không phải là cách đâu. Dù anh chưa từng bắt gặp ngườikhác thì cũng bị vợ bắt gặp không ít lần, sao anh chẳng có chút kinhnghiệm gì thế? Bắt gian dâm ấy à? Phải bắt gặp trên giường mới tính. Rangoài uống trà mà anh cũng có hứng thú bắt sao?
Cô nói xong cũng chẳng thèm nhìn Thiệu Minh Nguyên, quay người định xuống xe.
Thiệu Minh Nguyên bỗng khóa cửa xe, cười lạnh lùng, nói:
- Đừng đi vội. Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi. Nếu cô đi thì sẽ không xem được phần sau vở kịch đâu.
Nhiễm Nhiễm không mở được cửa, tức giận nói:
- Anh còn muốn để tôi xem gì nữa?
- Họ đi chung xe đấy. Cô không bám theo thì sao biết liệu có bắt được họ trên giường không?
Thiệu Minh Nguyên lái xe bám theo xe Thiệu Minh Trạch ở khoảng cách vừa phải tới một khu nhà. Vừa vào cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ đã chặn xe Thiệu Minh Nguyên lại. Thiệu Minh Nguyên nhún vai với Nhiễm Nhiễm, mặttỏ vẻ tiếc nuối, nói:
- Hết cách rồi. Xem ra hôm nay, chúng ta không vào phòng bắt gian dâm được, mà chỉ có thể đợi ở bên ngoài thôi.
Nhiễm Nhiễm chẳng để lộ chút cảm xúc gì. Cô cúi đầu không nói.
Suốt đường đi, cô đều tỏ thái độ như vậy. Thiệu Minh Nguyên đã quenrồi, chỉ mong cô sẽ có phản ứng gì mới. Thấy thế, anh ta chỉ nhếch môicười châm chọc rồi dừng xe cạnh khu nhà, sau đó quay đầu nhìn NhiễmNhiễm, nở nụ cười nham hiểm, hỏi:
- Cô Hạ, hôm nay Thiệu Minh Trạchcó xin phép cô không? Có nói tối nay phải làm thêm đến mấy giờ không?Tối có về không? Chúng ta không phải đợi ở đây cả đêm chứ?
Nhiễm Nhiễm vẫn không nói gì, đến khi mình đủ bình tĩnh thì cô mới ngẩng lên nhìn Thiệu Minh Nguyên hỏi:
- Thế này có thú vị không?
- Có chứ. Đương nhiên là thú vị rồi. - Thiệu Minh Nguyên cười nhamhiểm, hỏi: - Sao vậy? Bây giờ cô vẫn nghĩ rằng họ chỉ gặp mặt bìnhthường thôi sao? Vậy lên giường gọi là gì? Hai người đắp chăn nói chuyện sao? Hô hô! Hạ Nhiễm Nhiễm, cô thật đáng yêu.
Nhiễm Nhiễm hít thật sâu, cười khẩy hỏi Thiệu Minh Nguyên:
- Anh muốn tôi làm thế nào? Xông vào bắt gian dâm ư? Sau đó thì sao?Chia tay với Thiệu Minh Trạch hả? Đây là mục đích của anh đúng không?Vậy thì xin lỗi đã làm anh thất vọng. Tôi không đính hôn với Thiệu MinhTrạch vì tình yêu, nên tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà chia tay vớianh ấy. Coi như anh đã uổng công vô ích rồi.
Thiệu Minh Nguyên không ngờ cô lại nói những lời này nên sau phút kinh ngạc thì càng điên tiếthơn. Anh ra cắn răng hằm hằm nhìn cô. Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng, ngẩnglên, không chút sợ hãi nói với anh ta:
- Mở cửa xe. Tôi muốn xuống.
Thiệu Minh Nguyên không dám làm gì cô. Anh ta hậm hực mở khóa cửa xe, bực tức nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, xem như cô lợi hại!
- Cảm ơn đã quá khen! - Nhiễm Nhiễm lạnh lùng đáp lại, đẩy cửa xe ra.
Nhiễm Nhiễm không ngừng tự nhủ, mình nhất định phải kiên cường, quyếtkhông để người khác cười nhạo, mình phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, phảidũng cảm bước lên phía trước, phải tỏ rõ khí thế của bản thân.
Từ xe của Thiệu Minh Nguyên bước ra, đi sang đường chỉ có vài bước mà dườngnhư cô đã cạn kiện sức lực. Giây phút ngồi trong taxi, cô thở phào nhưđược giải thoát, giọng khản đặc, nói:
- Bác tài, cứ lái thẳng về phía trước. Đi đâu cũng được. Đừng dừng lại.
Tô Mạch, lại là Tô Mạch, sao lại là Tô Mạch? Sao lại là Tô Mạch?
Cô bỗng nhớ tới lời nói đỡ của Thiệu Minh Trạch dành cho Tô Mạch, nhớlại anh thường ra ban công hút thuốc lúc nửa đêm, nhớ lại vẻ thất thầncủa anh sau khi gặp lại Tô Mạch ở buổi tiệc.
Hóa ra, hóa ra tất cả đều không phải là vô duyên vô cớ.
Nhưng Thiệu Minh Trạch đã nói, anh khẳng định anh và cô sẽ yêu nhau,anh nói muốn bên cô. Đêm qua, anh còn mãnh liệt như vậy, anh còn thìthầm gọi tên cô… Lẽ nào, đó chỉ là một màn kịch anh dựng lên thôi sao?
Cô tự nhủ mình không được đau lòng. Cô còn chưa yêu Thiệu Minh Trạch.Cô và anh sống cùng chỉ vì hợp nhau, giống như vô số đôi nam nữ vì đixem mặt mà đến với nhau. Họ có gia thế ngang nhau, điều kiện tương xứng, những mâu thuẫn trong cuộc sống không gì là không thể giải quyết, đếncả chuyện trên giường cũng hòa hợp.
Họ cứ thế bên nhau nhưng lại chưa từng yêu nhau.
Nhưng dù có tự tìm vô số lý do như vậy, lòng cô vẫn có cảm giác khóchịu vô cùng. Tức giận, đau đớn giằng xé, không phải vì yêu mà vì bịphản bội, còn cả lừa dối nữa.
Rõ ràng họ đã giao hẹn là phải thẳng thắn với nhau. Cô như một con ngốc đem tất cả mọi chuyện nói với anh, còn anh thì sao?
Chiếc taxi chạy vòng quanh thành phố Tây Bình khoảng ba tiếng đồng hồ,cảnh vật bên ngoài không ngừng thay đổi, cô quay ra chăm chú nhìn, giống như người nơi khác mới đến thành phố này. Cuối cùng, bác tài cất tiếngkhuyên bảo:
- Cháu ơi, cháu nên về nhà sớm đi. Đừng để người nhà lo lắng.
Nhiễm Nhiễm chẳng còn nơi nào để đi, đành quay về nơi ở của mình. Khitrả tiền xuống xe, cô bất ngờ nhìn thấy Lâm Hướng An. Anh đứng dựa vàotường, thấy Nhiễm Nhiễm từ taxi đi xuống thì vội đứng thẳng lên, khẽ gọi tên cô:
- Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm thoáng nhìn Lâm Hướng An rồi quay người đi vào trong tòa nhà.
Lâm Hướng An vội đuổi theo phía sau, vừa định kéo tay cô, còn chưa kịp chạm vào thì cô đã gạt phắt tay đi, quát lên:
- Anh đừng động vào tôi.
Lâm Hướng An sững người rụt tay lại, ngần ngừ nói:
- Nhiễm Nhiễm, không phải anh đến quấy rầy em. Chỉ là anh có chút chuyện muốn nói với em.
- Tôi không muốn nghe. - Mặt Nhiễm Nhiễm hiện rõ vẻ tức giận, cô lùilại phía sau hai bước, chẳng thèm đếm xỉa tới Lâm Hướng An, chỉ lạnhlùng nói: - Tôi không muốn nghe anh nói gì hết. Tôi đã nói rồi, xin anhhãy tránh xa tôi ra một chút. Lâm Hướng An, anh có thể coi như chưa từng quen biết tôi được không?
Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhauphải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng vớibạn trai cũ. Cô căm ghét những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùngtình cảm để chơi trò ám muội.
Lâm Hướng An sững người nhìn cô, không trả lời.
Nhiễm Nhiễm cũng không cần anh đáp, cô chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào tòa nhà, về căn hộ rồi đóng cửa.
Thiệu Minh Trạch đã về. Anh vừa tắm xong, trên người đang mặc chiếc áongủ cotton mà cô mua cho. Anh ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi. Cô sững người, cố mở miệng hỏi anh như bình thường:
- Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa?
Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay lại nhìn cô rồi hỏi:
- Sao giờ em mới về thế? Di động của em tắt máy à?
Nhiễm Nhiễm sững lại, giờ mới nhớ ra lúc đó Thiệu Minh Nguyên đã cướpđiện thoại của cô rồi tắt máy, sau đó cô cũng quên bật lên. Cô cúi xuống thay đôi giày cao gót, làm ra vẻ chẳng có gì:
- Đồng nghiệp rủ em đi dạo phố. Chắc là di động hết pin.
Ánh mắt dò xét của Thiệu Minh Trạch nhìn đi chỗ khác, anh “ừm” một tiếng và không hỏi gì nữa.
Nhiễm Nhiễm loẹt quẹt đôi dép lê, bước tới kéo rèm ngăn giữa phòngkhách và chiếc giường. Khi cô thay xong đồ ở nhà, anh đã bật laptop lênvà đang xử lý đống email. Cô liếc mắt nhìn anh, lấy sữa trong tủ lạnhra, tự rót cho mình một cốc. Khi cô đang định uống thì nghe thấy ThiệuMinh Trạch nhắc nhở:
- Hâm nóng rồi hẵng uống. Cẩn thận đau dạ dày đấy.
- Không sao. – Cô cười, ngẩng đầu uống một hớp sữa. Dạ dày vốn trốngrỗng, lập tức đau dữ dội khi bị sữa lạnh đổ xuống. Cô không chịu đựngnổi nhíu mày.
Thiệu Minh Trạch đứng lên giật cốc sữa trong tay cô, sầm mặt, hỏi:
- Tối nay em chưa ăn cơm sao?
Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi thơm của xà phòng. Trước đây,cô rất thích ngửi mùi thơm này. Còn hôm nay, cô bỗng ghê tởm, cảm thấymùi thơm này đang che giấu điều gì đó.
Cô lùi lại một bước, dựa người vào bàn bếp, rủ hàng mi, nói:
- Đã ăn ở bên ngoài nhưng không hợp khẩu vị nên ăn ít. Đi dạo phố nhiều quá nên lại thấy hơi đói.
Thiệu Minh Trạch nghe thế, nhướng mày hỏi:
- Đi dạo phố cả tối mà không mua sắm gì sao?
- Vốn định mua nhưng giá đồ hơi đắt. Trước mặt đồng nghiệp mới, emkhông muốn gây cho họ ấn tượng về một đại tiểu thư có tiền nên không mua gì. - Cô cười, đi vòng qua anh vào nhà tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Thiệu Minh Trạch đã hâm nóng cốc sữa, còn nướng hai lát bánh mỳ để trên bàn ăn cho cô:
- Lại đây. Ăn một chút rồi đi ngủ.
- Không cần đâu. Em đánh răng rồi. – Cô nói, sau đó đi về phía giườngngủ. Lúc nằm xuống, cô thấy Thiệu Minh Trạch vẫn đứng bên bàn ăn, nhìncô với ánh mắt khó hiểu. Cô lại mỉm cười, nói: - Em buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây. Anh bật đèn bàn lên nhé. Đừng thức khuya quá đấy.
Nói xong, cô lấy chăn phủ kín từ đầu đến chân.
Một lát sau, bên kia đệm giường lún xuống. Thiệu Minh Trạch kéo chăntrùm trên đầu Nhiễm Nhiễm xuống, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể bất giáccứng đờ, cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đẩy anh ra. Thấy ánh mắt kinhngạc của anh, cô bỗng ý thức được phản ứng của mình có phần hơi quá. Côvội cười, oán thán nói:
- Hôm nay em đi bộ cả tối nên mệt lắm. Anh mau ngủ đi.
Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhiễm Nhiễm đã nhẫn nại đến giới hạn, chỉ sợ nếu anh tiếp tục chạm vào, cô sẽ không kiềm chế nổi mà thét lên, ném cả anh và những thứ anh chạmvào ra ngoài. Anh bẩn thỉu! Anh thật bẩn thỉu! Cho dù về nhà, anh đi tắm ngay thì người anh vẫn vô cùng bẩn thỉu. Bàn tay trong chăn nắm thànhnắm đấm đầy căm hận. Dường như chỉ có như vậy mới giúp cho cô giữ đượcvẻ bình thản trên khuôn mặt.
Thiệu Minh Trạch lặng lẽ nhìn cô một lát rồi từ từ nằm xuống. Mãi sau, anh mới khẽ thốt ra hai từ:
- Ngủ đi.
Nhiễm Nhiễm không nói gì, quay lưng lại, lấy chăn trùm kín người, cố nằm sát mép giường.
Một lát sau, Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:
- Tại sao?
Tại sao ư? Vì cô đã nhìn thấy anh cùng Tô Mạch từ quán trà bước ra,thấy anh dắt tay cô ấy, thấy họ cùng đi vào nhà Tô Mạch… Sống mũi NhiễmNhiễm cay cay, cổ họng uất nghẹn không thốt nên lời. Cô kiềm chế cảmxúc, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng:
- Em chỉ mệt thôi.
Thiệu Minh Trạch không có động tĩnh gì. Cô quay lưng lại nên không nhìnthấy nét mặt của anh và cũng chẳng buồn đoán xem anh nghĩ gì, chỉ giả vờ ngủ, không thèm để ý tới anh.
Một đêm yên tĩnh, chỉ có chiếc giường dường như bỗng rộng ra nhiều.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy như thường lệ, ăn sáng qua loa rồi đi làm.
Hôm trước, Nhiễm Nhiễm để xe ở công ty nên đành bắt xe tới công ty. Dùcô đi làm hơi muộn nhưng cũng chẳng có ai đến chấm công. Chỉ có đồngnghiệp thấy sắc mặt cô không ổn thì hỏi vài câu quan tâm. Nhiễm Nhiễmmỉm cười, cảm ơn ý tốt của đồng nghiệp rồi lặng lẽ ngồi nghiên cứu báocáo thị trường của Hồng Viễn gần đây. Đến mười hai giờ trưa, cô mới đứng lên cùng đồng nghiệp tới nhà ăn của công ty ăn cơm. Ai ngờ lại gặp Trần Lạc ở cửa.
Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Vì tham gia buổi liên hoanthường niên của tổng bộ nên Trần Lạc mới từ công ty chi nhánh đến đây.Về lý mà nói, hôm qua anh ta phải đi rồi. Hai người chạm mặt, cô khôngtiện vờ như không thấy nên chỉ chào hỏi qua loa.
Trần Lạc gọi cô lại, khẽ hỏi:
- Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?
Nhiễm Nhiễm mỉm cười hỏi:
- Sao còn chưa đi? Tôi còn tưởng anh đi rồi chứ.
- Có chút việc nên nán lại. - Trần Lạc trả lời, không chịu để cô đánhlạc hướng câu chuyện như vậy, lại tiếp tục hỏi: - Xảy ra chuyện gì thế?
- Không có gì. Chỉ là hai ngày qua không được nghỉ ngơi đầy đủ thôi. -Nhiễm Nhiễm nói xong thì chỉ tay về phía đồng nghiệp, vừa bước vào, cười nói: - Tôi vào trước đây, đồng nghiệp đang đợi tôi.
Trần Lạc nhìn cô hồi lâu rồi mới gật đầu nói:
- Ừ, em đi trước đi.
Nhiễm Nhiễm chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ tiện miệng nói câu “Tạm biệt” rồixoay người bước vào nhà ăn. Không ngờ vừa hết giờ làm thì lại nhận đượctin nhắn của Trần Lạc. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ vẻn vẹn mấy chữ. Anhta nói: “Ra đi. Tôi đang đợi em ở bên ngoài”.
Con người Trần Lạc ấymà, nếu anh ta đã có ý tìm bạn thì bạn đừng hòng chạy mất. Nhiễm Nhiễmđọc tin nhắn đó, chần chừ giây lát rồi ra ngoài tìm đến chỗ để xe củaTrần Lạc. Cô bước đến gõ vào cửa xe, hỏi:
- Có rảnh không? Cùng đi ăn nhé.
Trần Lạc nhìn cô, giọng trầm xuống:
- Lên xe đi.
Cô lắc đầu:
- Buổi sáng tôi không tiện bắt xe nên không thể để xe lại công ty. Anh chọn địa điểm đi, tôi sẽ tự lái xe đến.
Trần Lạc kiên định nói:
- Lên xe.
Nhiễm Nhiễm không nói lại được anh ta, đành vòng qua bước lên xe, không kìm được châm chọc:
- Mới lên sếp được mấy hôm mà khẩu khí ghê gớm nhỉ?
Trần Lạc không thèm để ý đến lời châm chọc của cô, hỏi:
- Muốn ăn gì?
- Tùy. - Cô đáp.
Xe vừa chuyển bánh, di động của cô bỗng đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, từ tốn nghe điện thoại:
- A lô! Minh Trạch, có chuyện gì vậy? - Giọng nói dịu dàng khiến TrầnLạc không kìm được liếc mắt nhìn, nghe cô tiếp tục nói: - Hôm nay khôngđược rồi, hôm khác cùng đi nhé. Công ty có việc phải tăng ca. Đồngnghiệp đã gọi đồ ăn rồi. Vâng. Anh không cần phải lo cho em.
- Em nói dối. - Thấy cô tắt điện thoại, Trần Lạc chẳng hề khách sáo nói.
Nhiễm Nhiễm tiện tay nhét di động vào túi xách:
- Ừm! Không sai. Là nói dối. Lạ lắm à? Chẳng phải đàn ông các anh vẫn thường xuyên nói dối sao?
Trần Lạc không thích giọng điệu này của cô, anh ta hơi nhíu mày, nói:
- Cũng có khi bận tiếp khách. Bất đắc dĩ thôi.
- Phải. Các anh nói dối vì bận tiếp khách, còn tôi nói dối để ứng phó.Cũng chẳng khác biệt là mấy, đều là bất đắc dĩ. - Cô mỉm cười, chuyểnchủ đề: - Phải rồi. Anh định đưa tôi đi đâu ăn đây?
Trần Lạcđưa cô đến một nhà ăn có khung cảnh yên tĩnh ở ngoại ô, mặt tiền rấtbình thường nhưng khi bước vào mới thấy không gian bên trong hệt nhưcảnh bồng lai. Đó là một khoảng sân rộng, dùng những tấm mecal mỹ thuậtghép lại với nhau để làm trần, sau đó lại dùng những loài cây như mây và dây leo để ngăn cách các khoảng của sân để tạo thành những gian phòngđộc lập. Đến cả bàn ghế cũng được làm bằng mây. Vừa bước vào, có cảmgiác như lập tức bị hơi thở thiên nhiên bủa vây.
Có lẽ không đôngkhách, hoặc là phòng cách âm khá tốt nên bên trong quán không hề có âmthanh hỗn tạp. Thi thoảng có tiếng người nói nhưng thanh âm rất nhỏ.
Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, nhìn xung quanh, không kìm được khen ngợi:
- Anh rất biết chọn chỗ đấy.
Trần Lạc khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, rồi tự mình rót cho Nhiễm Nhiễm một cốc nước lọc, hỏi cô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế. Trong buổi liên hoan thường niên, em vẫn bình thường. Có chuyện với Thiệu Minh Trạchphải không?
Nhiễm Nhiễm im lặng, chỉ cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Trần Lạc cũng không vội, ngồi đó im lặng đợi câu trả lời của cô.
Nhiễm Nhiễm đành mỉm cười, hỏi anh ta:
- Anh bắt buộc phải biết à? Nếu tôi không nói thì sao?
- Vậy anh sẽ đi hỏi Thiệu Minh Trạch. - Trần Lạc nhẹ nhàng trả lời.
Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói:
- Tô Mạch là bạn gái cũ của Thiệu Minh Trạch.
Trần Lạc tỏ vẻ bất ngờ.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày hỏi:
- Sao hả? Anh không biết ư? Chẳng phải anh là sư huynh của Tô Mạch sao?
- Hồi đó, anh chỉ giúp giáo viên hướng dẫn họ làm đề cương luận văn.Trước đấy thì bọn anh không quen nhau. - Trần Lạc hơi nhíu mày, nhìn côbằng vẻ mặt không vui, trầm tư rất lâu mới hỏi: - Em biết từ khi nào?
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi cười tự giễu:
- Tối qua mới biết. Tối hôm kia, tôi vẫn còn kéo tay Thiệu Minh Trạchtự hào giới thiệu với Tô Mạch, đây là chồng chưa cưới của tôi. Kết quả,ngày hôm sau có người nói cho tôi biết, Tô Mạch mới là người con gáiThiệu Minh Trạch yêu sâu sắc. Có buồn cười không chứ? Tôi đoán Lâm Hướng An cũng biết chuyện này từ lâu. Trong bốn người thì tôi chẳng khác gìmột con ngốc. Không biết những kẻ khác đã cười tôi như thế nào!
-Nhiễm Nhiễm… - Trần Lạc ngắt lời cô nhưng cô chẳng thèm để ý đến anh ta, một mực nói: - Điều quan trọng là, trước mặt tôi, Thiệu Minh Trạch luôn ra vẻ như một người hướng dẫn tôi cách đối nhân xử thế, nói những lờichí lý. Thế mà tôi lại ngốc nghếch cảm kích anh ta, nghĩ anh ta chínchắn, khoan dung độ lượng. Mãi sau tôi mới biết, không phải anh ta tốt,mà là tôi quá ngốc.
- Nhiễm Nhiễm! - Trần Lạc cao giọng, ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ hỏi: - Em đã yêu Thiệu Minh Trạch rồi sao?
- Yêu anh ta ư? - Sau phút sửng sốt, Nhiễm Nhiễm bỗng bật cười, tiếngcười có phần mỉa mai, nhạo báng: - Không. Tôi không yêu anh ta. Tôi chỉcảm thấy ghê tởm. Anh biết không, tối hôm kia, chúng tôi còn ân ái. Tốiqua, tôi tận mắt trông thấy anh ta đi cùng Tô Mạch. Trước đó, không biết anh ta đã đi bao nhiêu lần. Thế nên, tôi không yêu anh ta. Tôi chỉ cảmthấy… ghê tởm, cũng hận, hận họ coi tôi là con ngốc… - Giọng cô càng lúc càng thấp, nỗi căm hận lộ rõ ràng trong lời nói.
Trần Lạc nhìn xuống, lặng lẽ nghe, lát sau mới ngẩng lên nhìn cô, hỏi:
- Em muốn chia tay với anh ta không?
Nhiễm Nhiễm cúi đầu:
- Không, bây giờ chưa thể chia tay được. Chia tay thế này thì lợi cho họ quá!
Cô không phải Hạ Nhiễm Nhiễm của năm năm trước, không phải là Hạ NhiễmNhiễm mà Lâm Hướng An có thể vì một cuộc điện thoại mà vứt bỏ cô để vượt đại dương, cũng không phải là Hạ Nhiễm Nhiễm bị tổn thương chỉ biếtgiày vò bản thân nữa.
Họ đã lừa dối cô như vậy, dựa vào cái gì mà muốn cô độ lượng chứ?
Cô muốn trả thù. Cô muốn trả thù sự phản bội và lừa dối của anh.
Nếu không phải có ý nghĩ này trong đầu thì tối qua, cô thà ngủ trên phố chứ quyết không quay về đối diện với Thiệu Minh Trạch, càng không thểtiếp tục ngủ chung giường với anh. Có trời mới biết, khi đó cô muốn choanh mấy cái bạt tai đến nhường nào.
Như thể nhìn thấu tâm tư cô, Trần Lạc khẽ thở dài, nói:
- Nhiễm Nhiễm, trả thù không thể làm em vui vẻ đâu. Nó chỉ khiến lý trí của em hao mòn, khiến em càng đau khổ hơn mà thôi. Dù em có yêu ThiệuMinh Trạch hay không, anh ta đều không đáng để em làm như vậy.
- Nói như thể anh hiểu lắm vậy. – Nhiễm Nhiễm mỉa mai.
Trần Lạc bị cô nói thế thì hơi sững người, anh ta lại lặng lẽ nhìn xuống, che đi vẻ phức tạp trong ánh mắt.
Nhiễm Nhiễm không hề chú ý đến sự thay đổi của Trần Lạc, chỉ cười lạnh lùng, cầm đũa căm hận chọc đồ ăn trên đĩa, tiếp tục nói:
- Đừng nói những đạo lý này với tôi. Bây giờ tôi quá nhạy cảm trướcnhững lời lẽ như thế. Nghe đến nó là tôi nghĩ đến Thiệu Minh Trạch, ghêtởm không nuốt nổi đâu.
Trần Lạc nở nụ cười khổ sở:
- Được rồi. Anh không nói nữa.
Ăn cơm xong, Trần Lạc đưa Nhiễm Nhiễm về. Khi chia tay dưới lầu, anh ta bỗng hỏi:
- Em từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tây Bình một thời gian chưa?
Nhiễm Nhiễm không hiểu ý của anh ta, kiên định lắc đầu:
- Cho dù muốn đi thì cũng không phải là bây giờ.
Về đến nhà, vẫn chưa thấy Thiệu Minh Trạch đâu. Hơn chín giờ tối, anhgọi điện nói có chút chuyện phải về nhà họ Thiệu, tối không về nhà.
Chuyện này trước đây không phải là chưa từng xảy ra, nhưng Nhiễm Nhiễmđều không để tâm. Còn hôm nay, Thiệu Minh Trạch vừa nói như vậy, trongđầu cô liền hiện lên ý nghĩ, anh đang nói dối. Anh muốn ở cùng Tô Mạchnên mới nói dối như vậy để lừa cô. Cô rất bình tĩnh nói chuyện với anhvài câu, càng lúc càng cảm thấy giọng anh có vẻ bất thường: Có phầnkhiên cưỡng, giọng rất trầm, như thể đang cố kìm nèn cảm xúc.
Cô nghĩ, lúc này có thể Tô Mạch đang ở bên Thiệu Minh Trạch, hoặc là anh trốn ra ban công nhà Tô Mạch để lén gọi cuộc điện thoại này. Nhất địnhlà anh vội tắt máy nên giọng mới gấp gáp như vậy.
Nhiễm Nhiễm tắtmáy, lòng cảm thấy ghê tởm, bất giác thở phào. Thiệu Minh Trạch qua đêmkhông về, đối với cô cũng là một chuyện tốt. Ít nhất, cô không phải giảbộ như không hề biết chuyện gì trước mặt anh.
Nhiễm Nhiễm đitắm rồi thay ga giường, vỏ gối, chăn… Tất cả những thứ có thể bị ThiệuMinh Trạch trạm vào, cô đều thay hết. Sau đó, cô mới trèo lên giườngnằm. Nhưng cô vẫn không sao ngủ được, giống như đêm trước, cứ nhắm mắtlại là trong đầu lại hiện lên hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau, lúc làTô Mạch và Lâm Hướng An, khi lại thành Tô Mạch và Thiệu Minh Trạch.
Nhiễm Nhiễm bị trí tưởng tượng phong phú của mình dọa cho phát khiếp. Cô thật sự sợ mình cứ tiếp tục nghĩ như thế này thì sẽ phát điên lên mất.Thế là cô không ngừng nói với bản thân đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bây giờ cô không muốn nghĩ đến việc sẽ trả thù những người đó như thế nào, cô chỉmuốn ngủ thôi. Trước lời nhắc nhở của chính mình và nhờ sự hỗ trợ củahai viên thuốc ngủ, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Buổi sáng, khi thức dậy, tâm trạng của Nhiễm Nhiễm đã khá hơn nhiều. Cơn tức giậntrong lòng dần bị lý trí dập tắt, thậm chí cô còn có tâm trạng làm chomình một bữa sáng thịnh soạn. Khi đang ăn sáng, cô bắt đầu nghĩ làm thếnào để giải quyết chuyện giữa Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.
Theonhững gì cô hiểu về mẹ Thiệu Minh Trạch, rõ ràng bà sẽ nghiêng về phíacô, so với Tô Mạch, cô có thể giúp Thiệu Minh Trạch tiến rất xa trongbước đường sự nghiệp, ít nhất thì trong mắt người ngoài là như vậy. Côlà con gái của Hạ Hồng Viễn, là một trong những người kế vị của Tập đoàn Hồng Viễn, cô còn có bà Hàn cùng mối quan hệ với Hàn gia. Tất cả điềunày đều có thể trợ giúp cho Thiệu Minh Trạch, là những thứ mà Hạ NhiễmNhiễm cô có thể mang đến cho anh. Còn Tô Mạch, ngoài năng lực bản thânra, cô ta chẳng có thứ gì khác có thể mang đến cho Thiệu Minh Trạch.
Ồ, đương nhiên, Tô Mạch còn có thể mang tình yêu đến cho Thiệu MinhTrạch. Nhiễm Nhiễm không kìm được cười mỉa mai. Sau bao nhiêu năm chiatay, lúc trùng phùng vẫn có thể làm sống lại tình xưa, vậy tất nhiên làcó “tình yêu chân thành” rồi. Chỉ có điều, thứ tình yêu này, mẹ ThiệuMinh Trạch không chấp nhận, thậm chí còn có phần căm ghét.
Tính toán như vậy, từ gia đình đến tài sản và vì thế, cô đều hơn hẳn Tô Mạch. Vậy nên làm thế nào mới có thể công kích được tình cảm của họ? Thông quagia đình để chia cắt đôi uyên ương này? Hay là trực tiếp lợi dụng quyềnthế để gạt Tô Mạch ra khỏi cuộc sống của Thiệu Minh Trạch? Hay là bấtchấp tất cả để kéo Thiệu Minh Trạch vào cuộc hôn nhân?
NhiễmNhiễm càng nghĩ càng thấy nực cười. Đây là những cách làm điển hình củanữ nhân vật phụ trong các bộ phim truyền hình. Cô đúng là một nữ nhânvật phụ rồi. Nhưng không làm như vậy thì có thể làm thế nào? Cứ thế nhẫn nhịn sao? Bị người ta tát vào má trái mà còn phải chìa nốt má phải racho người ta tát sao?
Ồ, không, không được. Khoan dung lương thiệnđều là tính cách của nữ nhân vật chính, vì người ta có nam nhân vậtchính và nam nhân vật phụ xót thương. Cho dù bị đánh thì cũng có ngườidỗ dành, có nam nhân vật chính thay cô ta đánh lại. Cô không thế, cô lànữ nhân vật phụ. Nếu nữ nhân vật phụ bị đánh thì hoặc là phải tự mìnhđánh lại, hoặc là ôm mặt chạy vào một góc mà khóc.
Hạ NhiễmNhiễm từng có lần chạy vào một góc ngồi khóc, lần này cô không muốn khóc nữa. Thế nên, cô nhất định phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể tátcho đôi nam nữ đó nổ đom đóm mắt.
Nhiễm Nhiễm cảm thấy lần này mìnhđã đủ lý trí nhưng vẫn nhẫn nại vạch kế hoạch từ đầu, thậm chí nếu cần,cô có thể đi tìm Thiệu Minh Nguyên để hợp tác. Chỉ có điều, cô không ngờ chuyện Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch lại nhanh chóng phơi bày trước mặtbàn dân thiên hạ, lại còn xuất hiện theo cách “ùn ùn kéo đến” như vậykhiến cô trở tay không kịp.
Ban đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy đồng nghiệp bàn tán sau lưng rồi nhìn côvới ánh mắt kỳ quái. Trực giác mách bảo là có chuyện xảy ra rồi, nhưngcô lại không biết rốt cuộc là thế nào? Có đồng nghiệp thân thiết cảmthấy gai mắt đã gửi cho Nhiễm Nhiễm địa chỉ một trang web bảo cô vàoxem.
Nhiễm Nhiễm click chuột vào địa chỉ trang web. Đó là một diễnđàn rất nổi tiếng của thành phố Tây Bình, có rất nhiều người truy cập,cũng vô cùng sôi nổi. Bài viết có tiêu đề:Hôm qua, nhị thiếu gia của Tập đoàn Thiệu Thị bị đánh vì tranh giành tình nhân với người khác (Có ảnhchứng thực). Dòng chữ đó như ngọn lửa thiêu nóng mắt được đặt ngay trêntrang nhất của diễn đàn.
Quả nhiên, trong đó có ảnh, thậm chílà khá nhiều, khoảng mười mấy tấm. Có bức xa, có bức gần, nhưng bức nàocũng có hai nam một nữ, nam là Thiệu Minh Trạch và Lâm Hướng An, nữ làTô Mạch. Mười mấy bức ảnh hiện ra liên tiếp như bức tranh liên hoànkhiến người ta có thể dễ dàng hiểu được nội dung.
Lâm Hướng An và Thiệu Minh Trạch đánh nhau, Tô Mạch đứng bên ngăn cản.
Sau những bức ảnh này còn có cả đoạn bình luận, không những tiết lộdanh tính của Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch, mà còn đào bới quá khứ vềquan hệ giữa hai người. Năm ấy, công tử nhà giàu và cô nữ sinh ngây thơđem lòng thương yêu nhau. Mẹ Thiệu Minh Trạch không bằng lòng với xuấtthân của Tô Mạch nên đã chia rẽ đôi uyên ương. Tô Mạch đem theo vếtthương tình ra nước ngoài. Sau vài năm du học trở về, cô ấy gặp lạiThiệu Minh Trạch, nhưng cả hai đã là “Sứ quân đã có vợ, La Phu đã cóchồng[1]”. Nhưng điều này cũng không ngăn được tình yêu của họ. Haingười nhanh chóng nối lại tình xưa, quấn quýt bên nhau. Có điều, bạntrai hiện nay của Tô Mạch không chấp nhận. Thế là xảy ra cảnh tượng haianh chàng tranh giành một cô gái tối qua.
[1] Nguyên văn là (Sứ quân tự hữu phụ, La Phu tự hữu phu), được trích trong bài caMạch thương tang (Khuyết danh, Trung Quốc). Bài ca miêu tả một cô gái hái dâu trước đòihỏi vô lý của viên thái thú, đã cơ trí đáp lại bằng cách khắc họa hìnhảnh một người chồng với phẩm chất lý tưởng, đối lập với hình ảnh củaviên thái thú.
Phía dưới đoạn bình luận ấy còn có một bức ảnh NhiễmNhiễm với chú thích: Vợ chưa cưới hiện nay của Thiệu Minh Trạch là thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Viễn. Hôn ước giữa haingười rõ ràng là kết quả của việc liên hôn thương nghiệp.
Tầmthường! Cẩu huyết[2]! Còn tầm thường hơn cả những tiểu thuyết ngôn tìnhcẩu huyết nhất! Còn cẩu huyết hơn cả những vở kịch ngôn tình tầm thườngnhất! Nhưng đó lại là sự thực. Nhiễm Nhiễm cảm thấy cực kỳ phẫn nộ khitrông thấy Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch ở bên nhau tối hôm kia, nhưng bây giờ, những dòng chữ này mới khiến người ta phẫn uất tột cùng.
[2]Cẩu huyết: Thường để chỉ những tình huống lặp đi lặp lại nhiều lần haynhững tình tiết ngớ ngẩn ấu trĩ trong phim hoặc trong tiểu thuyết.
Cô tự nhủ mình không được tức giận. Rõ ràng là nói đến những điều đãbiết, việc gì cô phải tức giận vậy chứ? Nhưng tự nhủ như vậy, tay giữchuột của cô đã không kiềm chế được đang run lên.
Tin tức vừamới đăng lên, Thiệu Minh Trạch chắc đã biết, nên một lát sau, tất cảnhững gì viết trên trang web này đều bị gỡ xuống. Tuy vậy, những bứchình kèm theo lời bình đó vẫn được truyền đi trên mạng một cách vô cùngnhanh chóng, từ diễn đàn của Tây Bình đến các blog, sau đó đến vô sốtrang diễn đàn khác.
Chuyện động trời thế này, ông Hạ Hồng Viễn nhanh chóng biết được.
Thời gian gần đây, tâm trạng ông Hạ Hồng Viễn không tốt lắm. Tuy đã cóđược khu ngoại ô phía nam nhưng chuyện phê duyệt dự án gặp không ít khókhăn. Cũng không biết nguyên nhân từ đâu mà vài người vốn có quan hệthân thiết bỗng nhiên trở mặt, ai ai cũng hách dịch, chẳng hề nể giaotình cũ.
Đây không phải là lần đầu tiên ông Hạ Hồng Viễn làm dự ánbất động sản, nên vấn đề này ông chẳng lạ lẫm gì, những viên chức cóliên quan ông cũng sớm quen thân. Ai ngờ, bây giờ lại xảy ra chuyện nhưthế. Ông Hạ Hồng Viễn vô cùng tức giận, nhưng giận thì giận, việc cầnlàm vẫn phải làm. Dự án ngoại ô phía nam mà đổ bể thì tiền vốn bỏ racũng đi tong. Tóm lại là không thể để xảy ra tình trạng ấy. Ông đã nghĩdự án ngoại ô phía nam nếu không hợp tác với Thiệu Thị thì thực sự làkhông được. Nhưng kết quả, ông còn chưa nói gì với Thiệu Minh Trạch thìtrên mạng đã bung bét chuyện đánh lộn, tranh giành tình nhân của ThiệuMinh Trạch.
Ông Hạ Hồng Viễn rất tức giận, thực sự là tức giận tới mức không thể kìm được. Ông đanh mặt đập bàn quát con gái:
- Con xem đã xảy ra chuyện gì thế này? Sao Thiệu Minh Trạch và Tô Mạchlại đi với nhau? Còn cả Lâm Hướng An nữa? Không phải Lâm Hướng An là bạn trai cũ của con sao? Sao quan hệ lại lộn xộn như vậy? Đám người trẻtuổi các con cả ngày bận rộn cái gì vậy? Hả? Không thể nghiêm túc mộtchút được sao?
Nhiễm Nhiễm cúi đầu không nói, cũng không biết mình có thể nói gì.
Ông Hạ Hồng Viễn quát xong, ngừng lại thở, rồi tiếp tục chửi mắng Thiệu Minh Trạch:
- Tên khốn Thiệu Minh Trạch ấy, thường ngày trông có vẻ ôn tồn, sao lại gây ra chuyện tày trời vậy chứ? Thế này thì thể diện của hai nhà biếtđể vào đâu? Đây rõ ràng là vả vào mặt nhà họ Hạ chúng ta mà. Đi, tìmThiệu Minh Trạch đến đây cho bố. Bố chưa xong chuyện với cậu ta đâu. Bốchưa xong chuyện với Thiệu gia đâu. Đường đường là con gái bố mà lại dễdàng bị ức hiếp thế sao?
Nhiễm Nhiễm đau lòng, nước mắt chực rơi.Ông Hạ Hồng Viễn tức giận như vậy khiến cô cảm nhận được sự ân cần mà từ trước tới nay chưa từng nhận được. Cô ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìnông Hạ Hồng Viễn, giọng nghẹn ngào mà kiên định:
- Bố, con muốn chia tay anh ấy.
Ông Hạ Hồng Viễn sững người, lập tức lại nổi giận:
- Hồ đồ! Con coi chuyện đính hôn là trò trẻ con ư? Nói lấy là lấy, nói bỏ là bỏ hay sao?
Phản ứng của ông Hạ Hồng Viễn như vậy khiến Nhiễm Nhiễm cũng bất ngờ. Cô nghĩ bố đứng về phía mình:
- Anh ấy và Tô Mạch có quan hệ như vậy, con không thể nào tiếp tục vớianh ấy được nữa. - Nhiễm Nhiễm thử giải thích, thuyết phục bố ủng hộquyết định của mình: - Minh Trạch không yêu con. Anh ấy luôn lừa dốicon. Cho dù Minh Trạch và con có kết hôn thì anh ấy cũng sẽ không cắtđứt quan hệ với Tô Mạch đâu. Bố, con muốn chia tay Minh Trạch.
-Không được! Ông Hạ Hồng Viễn tức giận quát lên: - Hai đứa không thể chia tay. Hai đứa chia tay, chuyện hợp tác giữa hai nhà Thiệu – Hạ sẽ thếnào? Quẳng đi dự án mấy tỷ tệ sao?
Nhiễm Nhiễm sững người nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin nổi.
Dường như ông Hạ Hồng Viễn cũng ý thức được rằng lời nói của mình quáthẳng thắn nên có ý né tránh ánh mắt của con gái. Ông tỏ vẻ ôn hòa, thay đổi thái độ, hết lòng khuyên bảo:
- Nhiễm Nhiễm, Thiệu MinhTrạch gây ra chuyện như vậy, bố biết con rất đau lòng, cũng vô cùng tứcgiận, nhưng con tuyệt đối không được làm chuyện gì ngốc nghếch. MinhTrạch còn trẻ, khó tránh khỏi những lúc nông nổi. Hơn nữa, đàn ông mà,không thể thiếu những “cuộc vui” bên ngoài. Con cũng đừng quá so đo vớinó. Chuyện này, bố sẽ ra mặt để đòi lại công bằng cho con. Bố ra mặt rồi nhưng con cũng phải biết độ lượng, lấy nhu chế cương con ạ.
Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn ông Hạ Hồng Viễn rất lâu, ánh mắt đã dần dịu lại.
Ông Hạ Hồng Viễn lại bảo đảm với cô:
- Nhiễm Nhiễm ngoan, bố biết con phải chịu ấm ức. Con yên tâm, bố nhấtđịnh không để con phải chịu ấm ức đâu. Bố sẽ tới Thiệu gia, đòi lại công bằng cho con.
Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu:
- Không cần.Tổng giám đốc Hạ, ông không thể đòi công bằng cho tôi được đâu. Từ trước đến giờ, trong lòng ông đều không có công bằng, chỉ có lợi ích mà thôi. Ông chỉ biết đem tôi đổi lấy lợi ích mà thôi.
Ông Hạ Hồng Viễn bị con gái nói như vậy thì sượng mặt, lập tức nổi giận, nói như thể hổn hển:
- Nhiễm Nhiễm, con nói gì thế? Có thể ăn nói như vậy với bố sao?
- Ô! Hóa ra, ông còn là bố tôi sao? Ông xem, tôi quên mất rồi. - NhiễmNhiễm cười mỉa mai. Mặc ông Hạ Hồng Viễn đang nổi giận lôi đình, cô quay người đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng của ông.
Nhiễm Nhiễm trở vềphòng của mình, chiếc di động để quên trên bàn của cô có vô số cuộc gọinhỡ, có cuộc gọi của Thiệu Minh Trạch, bà Hàn, còn của cả Trần Lạc, vàđều không chỉ là một lần. Cô chẳng thèm để ý, thu dọn đồ rời khỏi côngty.
Đi được nửa đường, di động lại đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn, thấy tên người gọi tới là Thiệu Minh Trạch, bèn nghe máy.
- Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu? – Thiệu Minh Trạch hỏi, giọng căng thẳng và gấp gáp mà trước nay cô chưa từng thấy.
Nhiễm Nhiễm đáp:
- Tôi đang trên đường đi tìm Tô Mạch. Nếu anh rảnh thì cũng có thể đến xem cho vui.
Thiệu Minh Trạch vội nói:
- Nhiễm Nhiễm, em đừng kích động…
Nhiễm Nhiễm không đợi anh nói xong liền cúp máy.