Chương 12
Một sự hiểu lầm
Bọn anh đã rất bình tĩnh nói chuyện với nhau. Quá khứ cho dù là yêu haylà hận thì cũng mặc, quá khứ đã là quá khứ, chẳng ai có thể quay lại quá khứ được, thà rằng buông xuôi cho xong.
*
Công tyDịch Mỹ ở phía bắc thành phố Tây Bình, cách tòa nhà Hồng Viễn không xalắm. Nhiễm Nhiễm lái xe chưa đầy nửa tiếng đã tới nơi. Vì dự án ngoại ôphía nam, cô đã đến đây vài lần nên có thể dễ dàng tìm tới nơi làm việccủa Tô Mạch.
Tô Mạch đang họp. Trong phòng họp có rất nhiều người. Cô ta đang đứng trước máy chiếu giải thích với mọi người về thứ gì đó.
Nhiễm Nhiễm xông thẳng vào, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, côbước đến trước Tô Mạch, chẳng nói lời nào giơ tay tát thẳng vào mặt côấy. Sau đó, cô ném mấy tấm ảnh vào mặt Tô Mạch, lạnh lùng nói:
- Cô Tô, xin cô hãy biết giữ gìn bản thân. Đừng đi dụ dỗ chồng chưa cưới của tôi.
Mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc đến ngây người nhìn Nhiễm Nhiễm và Tô Mạch ở trên bục.
Tô Mạch bị Nhiễm Nhiễm tát nghiêng mặt sang một bên, mãi sau mới từ từquay đầu lại. Cô ấy ngẩng lên nhìn Nhiễm Nhiễm, môi hằn vết răng, nétmặt lạnh lùng, nói:
- Cô Hạ, tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi với anh Thiệu chỉ có quan hệ hợp tác công việc mà thôi.
- Vậy sao? – Nhiễm Nhiễm cười lạnh hỏi: - Vậy càng tốt. Vậy nhờ cô giải thích rõ ràng với bạn trai cô, đồng thời quản anh ta cho tốt. Đừng đểanh ta đến quấy nhiễu cuộc sống của chồng tôi.
Câu nói còn chưa dứt, cửa phòng họp đột ngột bị đẩy ra. Thiệu Minh Trạch từ ngoài sải bướcvào, trước tiên anh nhìn Tô Mạch đang cắn răng không nói, ánh mắt anhdừng lại ở vết hằn trên mặt Tô Mạch, sau đó anh khẽ cúi đầu, nói:
- Xin lỗi, Tô Mạch.
Nhiễm Nhiễm cười lạnh một tiếng, đang định mở miệng nói thì bị Thiệu Minh Trạch kéo tay giữ lại.
- Về với anh! - Thiệu Minh Trạch lạnh lùng nói, bất chấp tất cả kéo cô ra khỏi phòng họp.
Sức anh rất khỏe nên cô không vùng ra nổi, chỉ có thể lê bước theo sau. Đến khi anh đẩy cô vào xe, nét mặt bình tĩnh của cô tới lúc này mới tan biến, tim cô đập rất nhanh, bàn tay vừa tát Tô Mạch đang run run.Nhưng… rất thoải mái! Thật sự rất thoải mái!
Cô nhìn bàn tay vừa tát người của mình, nhìn kỹ những đầu ngón tay còn tê tê, cuối cùng không kìm được phá lên cười.
Thiệu Minh Trạch vòng qua đầu xe rồi ngồi vào, lạnh lùng nhìn cô.
Nhiễm Nhiễm cười chán rồi thì ngừng lại nhìn anh, liếc nhìn bên mépthâm tím của anh vì bị Lâm Hướng An đánh, rồi lại không nhịn được cười,hỏi khiêu khích:
- Sao nào? Không phải anh cũng muốn cho tôi một cái bạt tai đấy chứ? Anh cần trút giận cho Tô Mạch mà!
Thiệu Minh Trạch tối sầm mặt, nhiệt độ nơi đáy mắt vô cùng thấp, tưởngchừng như biển băng Bắc cực, u ám sâu thẳm, khiến người ta không thể nào nhìn thấu được. Anh lạnh lùng hỏi:
- Tại sao lại đánh Tô Mạch? Chodù anh và cô ấy có tư tình, cũng là do anh ngoại tình, người có lỗi làanh, người em cần đánh chẳng phải là anh sao?
- Anh tưởng tôikhông muốn đánh sao? - Nhiễm Nhiễm nói, giơ tay lên vung về phía mặtThiệu Minh Trạch. Nhưng tay cô còn chưa chạm vào mặt anh thì cổ tay đãbị anh giữ lại.
Thiệu Minh Trạch cười lạnh lùng hỏi:
- Tại sao em lại hận Tô Mạch như vậy? Là vì anh, hay vì Lâm Hướng An?
Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn anh, cố không để nước mắt trào ra, thốt lên từng từ:
- Thiệu Minh Trạch, anh là đồ khốn nạn!
Thiệu Minh Trạch cũng nhìn cô, lớp băng giá trong mắt như dần tan biến, thay vào đó là sự thất vọng và buồn phiền đến cùng cực. Anh chậm rãibuông cổ tay cô ra, nói:
- Không sai. Anh là đồ khốn nạn, nhưng em thì sao? Hả? Hạ Nhiễm Nhiễm, em là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc vô phương cứu chữa!
Nhiễm Nhiễm không chịu lên tiếng, chỉ bướng bỉnh nhìn anh.
Anh quay người, đặt hai tay lên vô lăng, hướng ánh nhìn ra ngoài xe:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, em thật sự không nhận ra có người đứng sau sắp đặt chuyện này sao?
Đầu tiên là Thiệu Thị bỗng nhiên đổi công ty tư vấn đã hợp tác lâu nămsang hợp tác với Dịch Mỹ khiến anh gặp lại Tô Mạch. Sau đó, có ngườitheo dõi anh, chụp ảnh anh đánh nhau với Lâm Hướng An, rồi lại đẩy những bức ảnh này lên mạng làm trò cười cho thiên hạ… hết lần này đến lầnkhác. Rõ ràng là có người mưu mô sắp đặt từ trước, dẫn dụ anh từng bướcrơi vào bẫy.
Nhiễm Nhiễm nghe xong, khóe môi lộ ra nụ cười mỉa mai:
- Không sai. Là Thiệu Minh Nguyên. Nhưng Thiệu Minh Trạch, anh còn mặtmũi đẩy trách nhiệm lên anh họ của mình sao? Là anh ta cầm dao ép anhnối lại tình xưa với Tô Mạch sao? Hay là anh đánh nhau với Lâm Hướng Ankhông phải vì Tô Mạch, mà vì Thiệu Minh Nguyên?
- Anh và Tô Mạch không hề nối lại tình xưa. Thiệu Minh Trạch không kìm được lên tiếng.
- Ồ? - Nhiễm Nhiễm nhướng mày, sau đó lại gật đầu nặng nề: - Ồ, phải.Hai người chỉ tiếp xúc về công việc. Quan hệ giữa hai người là quan hệnam nữ trong sáng. Anh và Tô Mạch, Tô Mạch và Lâm Hướng An, các ngườiđều là bạn tốt, đều là quan hệ nam nữ trong sáng tới mức không gì có thể trong sáng hơn. Nhưng sao anh và Lâm Hướng An lại đánh nhau?
- Nhiễm Nhiễm! - Thiệu Minh Trạch bỗng ngắt lời cô. Anh không thể chịu nổi cách cô mỉa mai như vậy.
Nhiễm Nhiễm căm hận “phì” một tiếng, giơ chân đạp mạnh vào cửa xe, cao giọng nói:
- Dẹp cái quan hệ nam nữ trong sáng của anh đi. Các người làm tôi thấy thật ghê tởm!
Thiệu Minh Trạch vươn người sang, dùng hai tay giữ chặt hai cổ tay cô, ấn cô ngồi xuống ghế:
- Hạ Nhiễm Nhiễm!
- Bỏ tôi ra. – Nhiễm Nhiễm thở dốc, cố sức vùng ra: - Anh đừng động vào tôi. Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi chịu đủ rồi. Hôm trước, tôi tậnmắt trông thấy anh và Tô Mạch từ quán trà đi ra. Anh dắt tay cô ta, anhcùng cô ta về nhà. Nhưng tôi vẫn phải vờ như không biết gì. Đến tối, còn phải nằm chung giường với anh. Chỉ nghĩ đến việc cánh tay anh vừa ôm Tô Mạch lại ôm tôi là tôi cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn.
Thiệu Minh Trạch lập tức cứng đờ người, kinh ngạc nhìn cô:
- Hôm kia, là em theo dõi anh sao?
Nhân lúc anh đang sững người, Nhiễm Nhiễm đã vùng thoát khỏi bàn tay anh, mang theo một chút thoải mái, cô trả lời:
- Đúng vậy. Là tôi, còn có cả Thiệu Minh Nguyên. Anh ta đưa tôi đi bắt quả tang anh và Tô Mạch.
Thiệu Minh Trạch biến sắc, lát sau mới hoài nghi hỏi:
- Tối hôm kia, vì lý do này nên em mới không cho anh chạm vào người sao? Không phải là vì Trần Lạc sao?
Trong buổi liên hoan thường niên, anh thấy Trần Lạc đối xử với cô bấtthường, cũng biết hai ngày nay Trần Lạc vẫn ở Tây Bình. Thậm chí, tốiqua anh còn tận mắt thấy cô lên xe Trần Lạc. Trong điện thoại, cô nói là làm thêm ở công ty, nhưng cô lại không hề biết, anh đang đứng bên kiađường. Anh nghĩ rằng Trần Lạc đã làm cô rung động.
- Anh đừngnghĩ tôi thấp hèn như thế. Anh tưởng ai cũng đểu cáng như mấy người sao? – Nhiễm Nhiễm hung hăng mắng mỏ. Cô hít thật sâu, hất cằm, thản nhiênnói: - Không sai. Đúng là trước đây tôi có rung động, nhưng vì đã quyếtđịnh sống với anh nên tôi không muốn tiếp tục lằng nhằng với anh ta nữa. Tôi không vĩ đại như Tô Mạch, dù là bạn trai cũ hay là người đang theođuổi đều có thể chấp nhận làm bạn tốt.
Thiệu Minh Trạch sững sờ nhìn cô, tâm tư có phần phức tạp, nhưng tận đáy lòng lại có cảm giác nhẹ nhõm khó tả.
Nhiễm Nhiễm “hứ” một tiếng lạnh lùng rồi xuống xe, đến chỗ xe của mình rồi trở về.
Khoảng nửa tiếng sau, Thiệu Minh Trạch cũng về nhà. Vừa mở cửa, anhnhìn thấy một hộp giấy lớn đặt giữa phòng khách. Bên trong đều là đồdùng sinh hoạt của anh. Nhiễm Nhiễm đem tất cả quần áo của anh ở trongtủ ném ra giường, sau đó lại cuộn chúng nhét vào vali du lịch của anh,cố sức kéo ra để bên cạnh chiếc hộp giấy cho anh, lạnh lùng nói:
- Đồ dùng của anh đều ở đây cả. Anh cút đi!
Suy nghĩ suốt dọc đường, Thiệu Minh Trạch đã dần bình tĩnh lại. ThấyNhiễm Nhiễm hành động như trẻ con, anh không khỏi dở khóc dở cười hỏi:
- Sao vậy? Muốn chia tay với anh sao?
- Chia tay ư? – Nhiễm Nhiễm nhếch môi nói giọng mỉa mai: - Không, không chia tay. Hoàn cảnh hai nhà chúng ta như thế, chia tay không phải làchuyện đơn giản đâu.
Thiệu Minh Trạch không thích thái độ ấy của cô, không kìm được chau mày.
Nhiễm Nhiễm giơ chân đá vào đồ đạc của anh rồi ngẩng đầu lên nói:
- Anh còn nhớ ban đầu chúng ta đã giao hẹn với nhau thế nào không? Nếuchúng ta không thể chung thủy, vậy thì cũng đừng làm phiền nhau, ai vuiđường người đó.
Thiệu Minh Trạch im lặng nhìn cô một lát, rồi bước tới sofa ngồi xuống. Lúc này, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, khẽ nói:
- Nhiễm Nhiễm, cứ để đồ ở đó. Em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.
Ánh mắt Nhiễm Nhiễm thoáng vẻ chần chừ, nghi hoặc nhìn anh, nhưng chân cô không hề nhúc nhích.
Thiệu Minh Trạch hơi nhướng mày, nhìn cô, khiêu khích hỏi:
- Sao vậy? Không dám hả?
Nhiễm Nhiễm không nhịn được, “hứ” một tiếng lạnh lùng, bước đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, mặt lạnh tanh hỏi anh:
- Còn chuyện gì nữa.
Thiệu Minh Trạch sắp xếp lại từ ngữ của mình một chút rồi nói:
- Chuyện này là do anh không đúng. Ngay từ đầu anh đã không nói rõ vớiem về quan hệ của anh và Tô Mạch. Trước đây, bọn anh quen nhau. Cô ấytừng là bạn gái của anh, nhưng bọn anh chia tay lâu rồi. Anh không cố ýgiấu em chuyện trước đây, mà là… không biết nên nói với em thế nào.
Nhiễm Nhiễm không ngờ đến lúc này mà anh còn nói những điều ấy với mình. Cô vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy nực cười, bèn hỏi:
- Anh cảm thấy bây giờ nói những chuyện này vẫn còn ý nghĩa sao?
Thiệu Minh Trạch không quan tâm tới ý mỉa mai trong lời nói của cô, chỉ bình tĩnh nói tiếp:
- Hợp đồng giữa Thiệu Thị và Dịch Mỹ là do bác anh ký. Anh không ngờ sẽ gặp Tô Mạch. Ban đầu chỉ là bất ngờ, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ quay lại với cô ấy, chỉ là không biết nên nói với em về chuyện này như thếnào thôi. – Ánh mắt anh nhìn xuống, giải thích mối quan hệ hiện tại giữa mình và Tô Mạch: - Sau đó biết được xích mích giữa bọn em, anh càngkhông biết phải nói thế nào.
Lời đã mở, những điều tiếp theo dễ thổ lộ hơn nhiều, anh ngẩng lên nhìn cô, tiếp tục nói:
- Hôm kia, anh hẹn gặp cô ấy, chỉ muốn nhờ cô ấy khuyên Lâm Hướng Anmột chút. Lâm Hướng An biết quá khứ giữa anh và Tô Mạch, anh không muốnanh ta nói chuyện này với em. Sau đó, Tô Mạch cảm thấy không được khỏenên anh đưa cô ấy về nhà. – Nói đến đây, anh không khỏi tự cười chínhmình: - Vì trước đây không nói thật với em, sau lại càng sợ em biết sẽhiểu lầm nên anh mới cố gắng giấu em như thế.
Nhiễm Nhiễm sững người, nhếch khóe môi, mỉa mai:
- Ừm! Anh làm thế đều là vì muốn tốt cho tôi.
Thiệu Minh Trạch không bận tâm tới sự mỉa mai của cô, khẽ thở dài nói:
- Nhiễm Nhiễm, anh biết bây giờ trong lòng em đang nghĩ gì. Nhưng emnghĩ sai rồi. Anh và Tô Mạch không hề có chuyện nối lại tình xưa. Hômqua, anh đánh nhau với Lâm Hướng An cũng là vì hiểu lầm. Anh ta luônhiểu lầm anh. Ấn tượng của anh với anh ta cũng rất xấu. Thế là hai bênnói được vài câu thì động thủ. Thực sự, bây giờ anh và Tô Mạch chỉ làbạn bè bình thường. Bọn anh đã rất bình tĩnh nói chuyện với nhau. Quákhứ cho dù là yêu hay hận thì cũng mặc, quá khứ đã là quá khứ, chẳng aicó thể quay lại quá khứ được, thà rằng buông xuôi cho xong.
Anh thản nhiên nói những điều này khiến Nhiễm Nhiễm nhất thời cảm thấychẳng biết nói gì, mãi sau mới ngẩn ngẩn ngơ ngơ hỏi anh:
- Thế nên anh cảm thấy, sau này hai người vẫn có thể làm bạn tốt sao?
Thiệu Minh Trạch không nghĩ ngợi gì, khẽ gật đầu:
- Tại sao không thể? Giống như hôm đó anh đã nói với em, đối với tìnhcảm đã từng có, việc chúng ta nên làm không phải là ép mình quên đi nómà là nhìn thẳng vào nó.
Nhiễm Nhiễm bật cười, nói:
- Thiệu Minh Trạch, cứ cho là đàn ông các anh ngây thơ đi, nhưng cách làm củaanh lại hiện thực hơn ai hết; cứ cho là đàn ông các anh hiện thực đi,nhưng cách nghĩ của các anh lại vô cùng ngây thơ.
Lời nói của cô như có lớp mây mù bao phủ, Thiệu Minh Trạch hơi chau mày rồi lại tiếp tục nhẫn nại giải thích:
- Nhiễm Nhiễm, em cũng biết ít nhiều tình hình của Thiệu Thị. Anh sở dĩ có thể quay lại Thiệu Thị là vì anh Thiệu Minh Nguyên phạm sai lầm. Anh ấy luôn vì chuyện đó mà lúc nào cũng so đo tính toán và luôn muốn trảthù anh. Thế nên chuyện hợp tác với Dịch Mỹ lần này là do anh ấy cố ý để anh và Tô Mạch gặp lại nhau.
Nhiễm Nhiễm thay anh nói tiếp:
- Anh ta nghĩ anh và Tô Mạch có thể sẽ nối lại tình xưa, sau đó cố ýtiết lộ chuyện này cho tôi biết, muốn tôi và anh cãi vã, tốt nhất là trở mặt với nhau. Như vậy, tôi sẽ hận anh, Thiệu Thị và Hồng Viễn cũngkhông thể nào tiếp tục hợp tác suôn sẻ. Đây là trù tính của Thiệu MinhNguyên đúng không? Dù là đưa tôi đi bắt gian dâm hay là lén chụp ảnh rồi đẩy lên mạng, tất cả đều là do một tay anh ta làm ra.
Cô cười giễu cợt, hỏi anh:
- Anh nghĩ rằng tôi thật sự không nhận ra ý định của anh ta sao? Khianh ta kéo tôi đi bắt gian dâm, tôi đã đoán ra ý định của anh ta rồi.
Thiệu Minh Trạch nhíu mày, nhìn cô như có phần không hiểu.
- Thiệu Minh Trạch, bây giờ anh thấy rất kỳ lạ hả? Nếu tôi đã đoán ramục đích của Thiệu Minh Nguyên thì tại sao còn ngốc nghếch mắc lừa anhta? – Nhiễm Nhiễm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh: - Thiệu MinhTrạch, vì tôi hận sự lừa dối của anh, càng hận mối quan hệ của anh và Tô Mạch.
Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô. Từ đôi mắt ấy có thể nhận thấy rõ ràng sự mỉa mai và khinh bỉ mà cô khônghề che giấu. Anh trầm tư nhìn Nhiễm Nhiễm hồi lâu, trầm giọng nói:
- Nhiễm Nhiễm, em nói có lý một chút được không? Bây giờ anh và Tô Mạchchẳng có quan hệ gì cả. Em muốn anh làm thế nào đây? Muốn anh coi cô ấynhư người xa lạ, thấy mà như không sao? Hay là muốn anh coi cô ấy nhưmột loại tai họa ghê gớm, tránh càng xa càng tốt?
- Vậy ban đầu anh định thế nào? Vừa giấu tôi vừa tiếp tục làm bạn tốt với Tô Mạch,đúng không? Anh tiếp tục với tôi, thậm chí là kết hôn với tôi nhưng đồng thời cũng sẽ tiếp tục chăm sóc Tô Mạch, giúp đỡ cô ta, khi cô ta gặpchuyện gì, anh sẽ lập tức đến giúp, đúng không? – Nhiễm Nhiễm chậm rãilắc đầu, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: - Thiệu Minh Trạch, anh không cầnlừa gạt tôi nữa, cũng đừng lừa dối bản thân nữa. Nếu anh thật sự thẳngthắn vô tư như lời anh nói thì tại sao trước đây cứ phải giấu giếm tôi?Vì bản thân anh cũng không chắc chắn, vì anh không vững tâm. Anh biếtquan hệ giữa anh và Tô Mạch tuyệt đối không trong sáng như chính miệnghai người nói. Anh dám nói anh thật sự coi Tô Mạch là một người bạn bình thường không? Còn cô ta thì sao? Trong lòng cô ta nghĩ gì? Có thật nhưnhững gì cô ta nói không? Anh thật sự không nhìn rõ sao? Vẫn còn muốnlừa mình dối người, căn bản là anh không muốn nhìn rõ thôi.
Từng câu hỏi của cô giống như những mũi tên phóng thẳng vào trái tim anh, khiếnanh như chết cứng tại chỗ. Anh ngồi đó không trả lời nổi câu nào.
- Thiệu Minh Trạch, anh thông minh như thế, sao anh lại không nhận rachứ? Chỉ là anh không muốn mà thôi. Hai người quan tâm nhau như vậy,thỏa hiệp với nhau như vậy, phóng túng với nhau như vậy, chẳng phải làvì bản thân ai cho mình một cái cớ rằng tất cả chỉ là “trăng đến rằmtrăng sáng” thôi sao? Một đôi tình nhân vô tội như vậy chưa từng nghĩđến sẽ làm tổn thương người khác. Hai người luôn cố kiềm chế bản thânnhưng tình cảm thì không thể khống chế được, đó chính là cái gọi là“trăng đến rằm trăng sáng”. Cuối cùng, người chẳng hề làm gì như tôi sẽtrở thành kẻ tàn ác nhất, không phải sao?
Cô khẽ cười giễu cợt rồi bước ra mở cửa:
- Thiệu Minh Trạch, anh đi đi. Anh không hiểu nổi tôi đâu. Tôi cũngchẳng có cách nào thuyết phục anh. Tôi thấy rất mệt, thật sự rất mệt!Anh đi đi.
Thiệu Minh Trạch bặm môi, đầu óc cũng rối bời. Anh ngồi đó bất động, yết hầu lên xuống, nói một cách khó khăn:
- Nhiễm Nhiễm, hai chúng ta cùng bình tĩnh một chút được không?
Nhiễm Nhiễm cúi xuống, chậm rãi nói:
- Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Bây giờ chia tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đếnchuyện hợp tác giữa hai nhà. Chúng ta có thể không tuyên bố chuyện chiatay vội. Cứ thế kéo dài, đợi có cơ hội thích hợp rồi hẵng nói. Anh cũngnói với Tô Mạch, bảo cô ta không phải lo. Tôi đã nói chia tay thì sẽkhông làm phiền hai người nữa đâu.
- Nhiễm Nhiễm! – Thiệu Minh Trạch đứng bật dậy, khuôn mặt anh hằm hằm tức giận nhưng trong lòng bỗng dấylên nỗi sợ hãi khó hiểu.
Cô lắc đầu với anh, cười tự giễu:
- Anh đi đi. Để chìa khóa lại. Bây giờ tôi thật sự không muốn sống cùng một nhà với anh nữa.
Hai tay Thiệu Minh Trạch nắm thành nắm đấm. Anh cứ đứng đó, cả ngườinhư thể bị trói chặt. Anh không muốn rời đi, cũng không cam lòng rời đinhư vậy. Nhưng Nhiễm Nhiễm vẫn khăng khăng cúi đầu đứng ở cửa, chẳng hềcó ý thỏa hiệp. Anh còn có thể làm thế nào, còn có thể giải thích thếnào?
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng hít một hơi thật sâu, lưng cứng đờ, bước qua cô. Vừa ra đến cửa thì nghe cô gọi.
Nhiễm Nhiễm không nhìn anh, chỉ kéo vali của anh ra ngoài cửa:
- Mang đồ của anh đi. – Nhiễm Nhiễm quay lại phòng bê hộp giấy ra, ấnvào tay anh: - Đi đi. – Cô nói, sau đó đóng cửa trước mặt anh.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân xa dần của anh.
Nhiễm Nhiễm nằm dang chân dang tay trên giường, lặng lẽ nhìn lên trầnnhà như kẻ mất hồn. Lòng cô trống trải vô cùng, như thể có rất nhiều thứ đã “vù” tan biến trong phút chốc. Đến cả cơn tức giận và nỗi oán hận đã nén trong lồng ngực trước đây cũng không còn dấu vết. Cô cũng khôngbiết mình muốn làm gì, chỉ theo thói quen lấy di động ra gọi điện choMục Thanh.
Lúc này không biết Mục Thanh đang ở vùng núi nào,tín hiệu di động rõ ràng không tốt. Điện thoại vừa thông đã nghe tiếngcô ấy gào lên như muốn rách cổ họng:
- A lô! A lô! Nhiễm Nhiễm hả?
Nhiễm Nhiễm im lặng một lúc, nói chẳng đầu chẳng cuối:
- Tớ và Thiệu Minh Trạch chia tay rồi.
- A lô! Nhiễm Nhiễm? Cậu nói to hơn một chút được không? Tín hiệu ở đây kém lắm. Tớ không nghe rõ.
- Tớ và Thiệu Minh Trạch chia tay rồi. – Giọng Nhiễm Nhiễm vẫn thế, cứlẩm bẩm như thế nói cho mình nghe vậy. – Anh ta là bạn trai cũ của TôMạch. Tô Mạch quay về rồi. Hai người bọn họ muốn gương vỡ lại lành. Thếlà người vợ chưa cưới như tớ trở thành vật hy sinh.
Mục Thanh nghe lõm bõm được vài câu, càng nghe càng sốt ruột:
- Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tô Mạch là ai?
- Tô Mạch là nữ thần mà Lâm Hướng An vẫn luôn bảo vệ. – Nhiễm Nhiễmkhông kìm được cười khẩy: - Thiệu Minh Trạch là nam nhân vật chính yêuyêu hận hận với Tô Mạch. Lâm Hướng An là nam nhân vật phụ đứng bên lặnglẽ bảo vệ Tô Mạch. Còn tớ chính là nữ nhân vật phụ làm vật hy sinh trong vở kịch đó. Mục Thanh, cậu nói xem tại sao thế giới này lại nhỏ bé nhưvậy? Sao lại gặp nhau trùng hợp như vậy? Nhưng Mục Thanh à, tớ đã làmsai điều gì? Họ dựa vào cái gì mà kéo tớ đóng vai nữ nhân vật phụ nàychứ?
Dòng lệ không ngừng trào ra nơi khóe mắt, Nhiễm Nhiễm lau thếnào cũng không hết, thế là cô chẳng buồn lau nữa, để mặc nó cứ thế tràora.
- Tớ thật vô dụng. Tớ nghĩ đến chuyện trả thù họ nhưng lạikhông biết trả thù như thế nào. Tớ có thể trả thù họ như thế nào đây.Ngoài làm cho mình mất mặt hơn thì tớ còn có thể làm gì đây?
Khôngbiết Mục Thanh đã chạy đến chỗ nào, tín hiệu rõ hơn nhiều. Cô ấy lặng lẽ nghe, dùng giọng kiên định và rõ ràng nói với Nhiễm Nhiễm:
-Nhiễm Nhiễm, nếu đây là một vở kịch, vậy thì trước tiên cậu phải thoátra khỏi nó. Hãy bình tĩnh, sau đó nghĩ xem họ có đáng để cậu nhọc côngtrả thù không?
Nhiễm Nhiễm nắm chặt điện thoại, mãi sau mới nói:
- Ừ.
Chuyện tình yêu của nhị thiếu gia nhà họ Thiệu giống như phù dung sớmnở tối tàn, vừa được đăng lên mạng thì ngay lập tức tạo thành làn sónglớn, nhưng cũng chỉ trong một ngày thì tất cả đều không còn dấu vết. Cóngười còn chưa kịp hiểu chuyện là thế nào, có người thì đã cười mỉa mai: - Hứ! Nhà họ Thiệu thật có quyền, có thế.
Tuy nhà họ Thiệu đãtrấn áp mọi thông tin trên các trang web nhưng dư âm của câu chuyện thìkhông thể tiêu tan hết. Đêm hôm đó, ông nội đã gọi Thiệu Minh Trạch về,đóng cửa, mắng anh một trận. Đến cả chiếc ấm cổ mà ông yêu thích nhấtcũng bị đập vỡ. Thiệu Vân Bình, bác cả của Thiệu Minh Trạch hay tin vộiđến khuyên nhủ nhưng chưa nói được đôi câu đã bị ông nội đuổi ra ngoài,bộ dạng có vẻ rất tội nghiệp.
Thím ba không che giấu được ánh mắtmang ý cười trên nỗi đau khổ của người khác nhưng miệng vẫn nói rằngtiếc cho cuộc hôn nhân của Thiệu Minh Trạch và cô nương nhà họ Hạ, nóirằng nhà họ Hạ cũng có máu mặt, tin xấu này lan ra, e là nhà họ Hạ sẽkhông chịu để yên.
Cơn thịnh nộ của ông nội khiến mẹ Thiệu Minh Trạch sợ hết hồn, giờ nghe thím ba nói vậy lại càng thêm rối loạn, thếmà con trai thì chẳng chịu nói gì với bà. Mất cả đêm suy nghĩ, hôm saubà chỉ còn cách đích thân đến thăm bà Hàn.
Tuy bà Hàn không thấynhững bức ảnh trên mạng nhưng qua lời bạn bè kể, thấy mẹ Thiệu MinhTrạch đến nói chuyện này thì tất nhiên là bà chẳng vui vẻ gì, tức giậnnói:
- Làm gì có chuyện tát vào mặt người ta như thế? Dù NhiễmNhiễm có tốt như thế nào đi nữa thì cũng không thể để người khác bắt nạt như vậy được.
Mẹ Thiệu Minh Trạch cố nở nụ cười nói vài câu xinlỗi, cũng mắng con trai mình, nhưng trong lúc nói lại bất giác giảithích thay anh vài câu nên mọi sai lầm đều đổ vào Tô Mạch, người đàn bàxấu xa.
Bà Hàn mặt lạnh tanh:
- Bà không cần phải nói gìcả, tình hình thế nào còn phải đợi Minh Trạch tự giải thích. Chúng tôikhông để ý chuyện trước đây cậu ấy có bạn gái, nhưng tuyệt đối không thể để hai đứa chia tay mà chưa rõ đầu cua tai nheo thế nào. Nếu cậu ấykhông cắt đứt được với người con gái đó thì cứ nói thẳng, Nhiễm Nhiễmnhà chúng tôi không đến mức không lấy nổi chồng, không có cậu ấy khôngđược.
Mẹ Thiệu Minh Trạch bị bà Hàn nói thế thì vừa ngại vừa hổ thẹn, vội nói:
- Chị Hàn, chị đừng nói như vậy. Chẳng phải ngay từ đầu đã nói MinhTrạch thật lòng thích Nhiễm Nhiễm hay sao? Tôi cũng mong Nhiễm Nhiễmthành con dâu mình lâu rồi. Bọn chúng tính còn trẻ con chẳng nói làm gì, chúng ta làm bố mẹ thì không thể như vậy được. Chuyện này dù nói thếnào cũng đều là lỗi của Minh Trạch. Về tôi sẽ bảo nó đến xin lỗi NhiễmNhiễm. Chị cũng khuyên Nhiễm Nhiễm một chút. Mối nhân duyên của hai đứatốt như vậy, không thể vì thế mà tan vỡ được.
Bà Hàn thật sựcũng không mong Nhiễm Nhiễm và Thiệu Minh Trạch chia tay, chỉ là muốntrút hết nỗi giận dữ trong lòng nên mới tỏ thái độ này với Thiệu gia.Thấy mẹ Thiệu Minh Trạch nhún nhường như vậy, mặt bà dần hiền hòa trởlại, nói:
- Không giấu gì bà. Tôi cũng rất quý Minh Trạch, tất nhiên là cũng muốn gả con gái cho cậu ấy. Nhưng bà cũng biết bố Nhiễm Nhiễmtính rất nóng nảy, hôm qua vừa nghe chuyện này đã gắt lên rồi, nói làthà không hợp tác chứ quyết không để con gái phải chịu ấm ức.
Mẹ Thiệu Minh Trạch lại nhận lỗi vài câu. Hai người nói chuyện một látrồi bà Hàn mới tiễn mẹ Thiệu Minh Trạch về. Đợi bà ấy đi rồi, bà Hàn lại gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, không ngờ cô vẫn tắt máy. Mặt bà Hàn tối sầmlại, tuy bà không lo Nhiễm Nhiễm sống dở chết dở vì Thiệu Minh Trạchnhưng bà sợ cô kích động lại làm điều gì đó ngốc nghếch không thể cứuvãn được. Bà trơ mắt nhìn điện thoại, rồi dứt khoát đi tìm cô.
Nhiễm Nhiễm đang ở nhà. Vừa mở cửa ra thấy bà Hàn đứng ngoài, cô cũng chẳngđể lộ ra vẻ ngạc nhiên, còn khách sáo hỏi bà có uống trà không. TuyNhiễm Nhiễm bình tĩnh như thế, nhưng bà Hàn vừa liếc nhìn đã thấy mắt cô sưng đỏ thì cơn giận trong lòng bà bỗng chốc càng bốc cao, không kìmđược lạnh lùng giáo huấn:
- Nhìn bộ dạng con kìa. Chuyện này có gì mà phải khóc chứ?
Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ cúi đầu, im lặng ngồi xuống.
Bà Hàn lại hỏi:
- Sao lại tắt điện thoại?
- Điện thoại nhiều quá phiền chết đi được nên con tắt máy.
Bà Hàn không hài lòng cau mày:
- Sao con không đi làm? Con càng trốn tránh như vậy thì sẽ càng chỉnghe được những tin đồn nhảm thôi. Chuyện này có gì ghê gớm chứ? Có đáng để con như vậy không?
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà Hàn, bình thản nói:
- Đó không phải là tin đồn nhảm.
Bà Hàn sững người, lập tức nghiêm giọng nói:
- Chỉ cần nhà họ Thiệu nói là tin đồn nhảm thì nó chính là tin đồn nhảm.
Nhiễm Nhiễm lặng im nhìn mẹ hồi lâu, khóe môi cô khẽ cong lên, nói:
- Mẹ không cần phải vội. Dù đó có phải là lời đồn không thì mẹ và ôngHạ Hồng Viễn cũng không cần phải cuống cuồng lên như thế. Con và ThiệuMinh Trạch đã thống nhất, chúng con sẽ không chia tay. Thế nên chuyệnhợp tác giữa Thiệu Thị và Hồng Viễn sẽ không bị ảnh hưởng gì. Tài sảncủa ông Hạ Hồng Viễn cũng không thể thiếu phần của con được.
Bà Hàn lập tức nghẹn họng, trong lòng có bao điều muốn nói mà chẳng thể thốt nổi nên lời. Bà chỉ nói:
- Con có thể hiểu như thế là tốt. Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.
Nhiễm Nhiễm nhìn bà giây lát rồi từ tốn hỏi:
- Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện. Tại sao hồi đó mẹ lại đồng ý ly hônvới bố? Hồi đó, nhà ngoại vẫn còn rất nhiều mối quan hệ, chỉ cần mẹ níugiữ, bố con có muốn cũng không thể ly hôn được. Như vậy thì bà Bành Tinh cũng chẳng thể lấy nổi ông ấy, cho dù bà ta có sinh con trai thì đócũng chỉ là con riêng. Mẹ là người thông minh như vậy, tại sao hồi đó mẹ lại đồng ý ly hôn chứ? Lại còn chẳng cần gì cả, để toàn bộ gia sản lạicho ông ấy.
Sắc mặt bà Hàn có phần khó coi. Bà hiểu Nhiễm Nhiễm muốn nói gì, cũng nghe ra ý mỉa mai trong đó, nhưng bà không thể trả lời câu hỏi của cô. Bà hít thật sâu, bình tĩnh đáp:
- Ông Hạ Hồng Viễn có tình nhân từ lâu rồi. Thậm chí, không chỉ một người. Khi Bành Tinhôm cái bụng to đến nhà, lòng mẹ đã sớm nguội lạnh. Hồi đó mẹ nghĩ ôngTrời có mắt, người sai trái thì sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt, bịbáo ứng. Thế nên trong cơn tức giận, mẹ đã ly hôn với ông Hạ Hồng Viễnmà không màng tới bất cứ thứ gì. Nhưng sau này mẹ mới hiểu, ông Trời đãkhông mở mắt, kẻ làm chuyện xấu cũng chẳng bị báo ứng, họ vẫn sống rấtthoải mái. Thế nên đừng mong ông Trời sẽ giúp con điều gì, muốn cái gìthì tự mình phải tranh giành, cướp lấy. Nếu không, dù con có nhường chongười khác thì họ cũng sẽ không mang ơn con đâu, họ còn cảm thấy conthật là ngốc, cảm thấy con như thế là đáng đời.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:
- Thế nên mẹ mới muốn con về Hồng Viễn, thay mẹ đòi lại những tài sản thuộc về mẹ, đúng không?
- Đúng vậy. – Bà Hàn lạnh lùng trả lời: - Ông Hạ Hồng Viễn phải dựa vào quan hệ của Hàn gia mới có được như ngày hôm nay. Nhưng năm đó, vì tứcgiận mà mẹ đã không đòi ông ta một xu nào. Mẹ ngốc như vậy, hồi ấy không biết ông ta đã cười giễu mẹ thế nào, mẹ luôn khăng khăng nghĩ rằng mình làm như thế là có chí khí. Mẹ phải mất mười mấy năm trời mới hiểu đượcđiều này. Mẹ không thể để con phạm tiếp những sai lầm mà mẹ đã phạmphải.
Nhiễm Nhiễm nhướng mày gật đầu, khẽ nói:
- Vâng. Con hiểu rồi.
Bà Hàn có phần bất ngờ. Bà không ngờ con gái lại có phản ứng như vậy.Bà hoài nghi nhìn Nhiễm Nhiễm rất lâu nhưng thực sự là không nhận rađiều gì trên khuôn mặt cô, chỉ có thể hỏi:
- Con định xử lý chuyện này thế nào?
- Con đã nghĩ kỹ rồi. – Nhiễm Nhiễm cúi nhìn cốc nước nóng trên tay,nửa đùa nửa thật nói: - Thiệu Minh Trạch đã giải thích với con, có người cố ý sắp đặt để chụp những bức ảnh đó. Giữa anh ấy và Tô Mạch không cóchuyện gì cả. Nhưng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu đã bị người ta chụp ảnh thì chứng tỏ giữa anh ấy và Tô Mạch ít nhiều cũng có vấn đề.Mẹ và bố cứ bên đánh bên xoa đi. Còn con, con sẽ tránh xa Thiệu MinhTrạch một chút nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với anh ấy. Để anh ấychịu khổ một chút thì sau này mới biết trân trọng những thứ mình có.
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ lý trí, phân tích rõ ràng, những lời nói ấy chứngtỏ cô đã nghĩ sâu tính kỹ. Cuối cùng bà Hàn đã có thể yên tâm, dặn dò cô vài câu rồi đứng lên đi về.
Nhiễm Nhiễm tiễn bà Hàn. Sau khiquay lại ghế, cô ôm cốc nước nóng ngồi thất thần. Cô sớm đoán được tháiđộ của bà Hàn nên hôm nay cũng không cảm thấy bất ngờ hay đau lòng. Sựviệc đã xảy ra được mấy ngày nên những cảm xúc bực tức, thất vọng, buồnđau cũng đã dần rời xa cô, cuối cùng cô đã đủ bình tĩnh.
Cốc nướcnóng trong tay mất đi hơi ấm, nước trong cốc cũng hơi nguội nhưng cô vẫn uống từng ngụm nhỏ cho tới khi hết rồi lại tiếp tục ngây người trên ghế sofa. Nghĩ đi nghĩ lại thì Mục Thanh nói rất đúng, dù thế nào thì vẫnphải để mình thoát ra ngoài cuộc, chỉ như vậy mới có thể nhìn rõ thếcục, mới có thể mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Nhiễm Nhiễm đangmiên man nghĩ ngợi như vậy thì chuông cửa bỗng reo. Cô nhất thời khôngnhúc nhích, trong lòng chỉ có một suy nghĩ là lúc này còn có ai đến tìmcô nữa chứ? Thiệu Minh Trạch đã bị cô đuổi đi, bà Hàn đã về, hôm qua ông Hạ Hồng Viễn đã tỏ thái độ rõ ràng nên sẽ không đích thân đến đây đâu.
Chuông cửa vẫn không ngừng reo, Nhiễm Nhiễm chẳng còn cách nào khácđành phải bò dậy đi đến sau cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông trẻ mặcáo gió trắng hơi cúi đầu, một tay đang ấn vào chuông cửa. Như có linhcảm, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt anh ta như xuyên qua cánh cửa,nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Nhiễm. Anh ta nói:
- Nhiễm Nhiễm, anh biết em ở trong đó.
Là Trần Lạc.
Nhiễm Nhiễm không ngờ anh ta lại tìm đến. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lạicảm thấy anh ta đến cũng có lý. Cô ngần ngừ giây lát rồi mở cửa ra nhưng chẳng có ý mời Trần Lạc vào nhà, chỉ ngăn anh ta ở ngoài cửa:
- Sao anh lại đến đây? Còn chưa về công ty chi nhánh sao?
Trần Lạc đút hai tay vào túi áo khoác, đứng im lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới hỏi:
- Em vẫn khỏe chứ?
Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy có chút xót xa trong lòng. Bao nhiêu ngườinhư vậy, nhưng anh ta là người đầu tiên không hỏi nguyên do tại sao, chỉ hỏi cô bây giờ có khỏe không. Cô gượng cười, không hề trả lời câu hỏiấy, mà hỏi lại:
- Anh ăn cơm chưa? Bây giờ tôi rất đói. Anh cùng tôi ra ngoài ăn chút gì nhé.
Trần Lạc hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn lướt cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:
- Vậy em vào nhà mặc thêm áo đi, ngoài trời lạnh đấy.
Nhiễm Nhiễm mặc chiếc áo khoác dày vào rồi theo Trần Lạc ra ngoài. Vừara khỏi tòa nhà, không khí lạnh lập tức phả vào mặt, cô chỉ biết co mình trong áo khoác:
- Ôi! Lạnh thật đấy!
Trần Lạc liếc nhìn, dẫn cô đến chỗ đỗ xe rồi hỏi:
- Muốn ăn gì?
Cô ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ăn chút đồ nóng ở quán đầu khu chung cư cũng được. Anh đừng lấy xe vội.
Trần Lạc đã mở cửa xe, nghe vậy lại đóng vào, quay người vui vẻ đáp:
- Được.