Chương 18: Có đàn ông trong toilet nữ
Đã hai năm nay, tôi không còn liên lạc gì với anh. Đồng nghĩa với hai năm chắc tôi đã ở bên cạnh tới hơn (có lẽ) hai mươi người đàn ông đủ loại. Tôi không có tư cách gì để mà ghen tuông, không có tư cách gì để mà nuối tiếc người đàn ông bị tôi ruồng rẫy, càng không có tư cách cấm đoán anh có cuộc sống của riêng mình. Nhưng tôi muốn nhìn thấy anh. Người đàn ông của hai năm về trước, nay đã có gì đổi khác? Bước đi mới, tình cảm mới, tính cách mới, khuôn mặt mới, tình yêu mới... nhưng vết thương cũ đã lên lớp da mới hay chưa?
Cánh cửa mở, anh nặng nề bước ra... chân tập tễnh. Tôi lấy tay bịt miệng mình để tiếng khóc không nấc lên to quá. Bước chân tôi gần như muốn tiến lên. Leo đã kéo tôi lại.
Cô gái đứng ôm anh. Quay lưng lại về phía chúng tôi. Anh không mỉm cười. Chỉ ngước lên nhìn những chiếc là đẫm tuyết và thở dài. Cả hai bước vào nhà. Còn chúng tôi, tôi và Leo... lặng lẽ quay đi.
- Chị có hạnh phúc không?
Leo nói thế rồi im lặng. Đó là một câu hỏi không cần lời giải đáp, cậu ấy nói ra điều đó, không chờ tôi trả lời. Cái vẻ ngoài nam tính hút hồn của Leo đã làm si mê biết bao người con gái. Sự si mê không mang lại hạnh phúc dù chỉ nhỏ nhoi thôi cho cậu ấy. Tôi may mắn hơn chăng? Ít ra còn được khóc, còn cảm thấy đau vì yêu để hiểu ra một điều giản dị rằng, mình vẫn đang còn sống. Leo thì không có được cái may mắn đó. Không cười, không khóc, chẳng đau lòng, đó là Leo.
- Ừ, chị hạnh phúc!
Tôi nắm chặt tay Leo.
Con đường này. Bước đi. Chỉ có hai chúng tôi. Không đơn độc. Song song là những cái bóng. Chúng đan vào nhau!
Ngày hôm ấy, tôi thấy mình đã rất đau, đau nhói.
Cảm giác đau đớn sâu xa tận bên trong... Khó tả!
Tôi, đôi khi "nằm" trong hạnh phúc mà không hề hay biết, chỉ riêng Leo mới có thể chỉ cho tôi thấy hạnh phúc của mình.
6. Khi "ngày đó" đến - Tình dục
Chúng tôi trở về, sau chuyến thăm gia đình mệt mỏi. Tôi được nhiều hơn mất. Tôi hiểu rằng cái gì tôi đã đánh mất, sẽ vĩnh viễn không thể nào quay trở lại. Tôi gạt quá khứ tràn về phía thung lũng miệt mài, và sống! Leo vẫn làm ở quán bar nam giới đó. Tình cảm của người đàn bà kia xoay theo chiều gió, không phải lúc nào cũng có thời gian ấp ủ nơi Leo. Cậu ấy nhàn rỗi với những nỗi phiền muộn vô hình.
Leo đến với cuộc đời tôi như một điều hiển nhiên. Cậu ấy khiến tôi thanh thản nhiều hơn nhờ sự trong veo không định hình ấy. Nhìn cách Leo hài lòng với những gì diễn ra hàng ngày. Tôi cũng trở nên hài lòng với chính tôi, với vài lần đón đưa qua quýt.
Nhiều lần, tôi nói với Leo, hai chị em sẽ tích lũy vốn. Tôi sẽ bỏ nghề để "hoàn lương", Leo sẽ rời quán bar với con mụ già ẻo lả đó, chúng tôi sẽ có một quán bar mới của riêng mình với những phòng chứa rượu nho thơm phức - thứ "nước uống" đỏ đen như vòng đời mà cả hai chúng tôi đều mê tít. Cậu ấy cười: "Chắc chắn thế!"
Chính Leo là người nói với tôi "ngày đó" sẽ không xa đâu. Chỉ cần chúng tôi cứ sống cuộc đời trôi bình lặng, giảm tối thiểu sự căm hận với đời chờ "ngày đó" tới. Xung quanh tôi, thi thoảng là nỗi nhớ khôn nguôi, dáng đi thấp thỏm của người đàn ông dưới mái hiên, nơi cánh cửa xanh vòm lá đầy nước trong veo. Tôi nhớ anh nhiều lắm!... Mỗi khi như vậy, tôi lại tự an ủi mình trong tiếng lẩm bẩm: "Không có anh, em có Leo rồi!"
...
Trong lúc chờ "ngày đó" đến, tôi phải kiếm tiền một cách chăm chỉ hơn, chủ yếu nhờ vào công việc chính của tôi là "làm cho đàn ông vui thú." Một cách dâm đãng đầy nhục cảm, sự lần mò của những bàn tay nơi rãnh ngực, tiếng rên vang lên lặng lẽ. Tình dục! Đó là một khía cạnh sống bồng bềnh hết sức phong phú và màu mè. Leo, một lần tình cờ uể oải nhìn tôi, ngán ngẩm nói: " Bỗng nhiên, em chán ghét hiện tại. Chẳng biết bao giờ em mới trải qua cái gọi là tình dục đích thực?"
Tôi không có khả năng trả lời câu hỏi quá đỗi khó ấy của Leo. Tôi chẳng hiểu gì về những mối quan hệ chăn gối khi người ta có cùng chung giới tính. Tôi biết là Leo không thích điều đó, nhưng có khi nào cậu ấy quyết định dẫy ra đâu. Với bẻ ngoài ấy, Leo không hấp dẫn một gã trai nào. Tình dục đối với tôi từ lâu đã phai màu thú vị, nó có sắc thái cay xè nhàm chán. Nhàm chán và đơn giản như việc mỗi khi lên giường với một người đàn ông nào đó, phản xạ đầu tiên của tôi là sẽ dạng chân banh háng ra. Chính vì thế nên tôi chẳng thể nào hiểu lòng Leo. Chẳng lẽ cậu ấy đang đi kiếm tìm một chân lí mới về SEX, khác với những gì cậu ấy đã và đang trải qua?
Câu hỏi ấy lẩn trong hàng ngàn câu hỏi và ngủ yên không bao giờ trở lại, phải chăng vì chẳng một ai trả lời nổi?
Những chuyện xảy ra trong cuộc sống của chúng tôi, là những chuỗi dài không tài nào lí giải. Tôi biết Leo đôi khi điểm xuyết trong sự vô hình có những thứ hữu hình. Sự băn khoăn về tình dục và giới tính. Chính vì thế mà tôi không bao giờ dắt đàn ông về nhà kể từ khi sống chung với Leo, tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy cảnh mình trở nên trần truồng, nhấp nhô bên những chiếc "vòi bạch tuộc". Tuy nhiên, có một lần, tình thế không thể khác. Một gã say cố gắng đẩy tôi vào nhà khi hắn đưa tôi về. Mọi chuyện xảy ra ngay trên sàn phòng khách, lúc hai giờ sáng. Khoảng gần ba giờ, Leo tan làm và lạch cạch bước vào...
Cậu ấy đã nhìn thấy gì? Có thể là thân thể tôi sõng xoài trên đất? Cũng rất có thể là gã đầu hói chẳng còn trẻ tuổi đang cố gắng nhảy lên tôi trong sự bất lực và chênh lệch tuổi tác xa vời. Tôi đỏ mặt nhìn Leo với ánh mắt nài van khốn khổ. Tôi cảm thấy xấu hổ và Leo nhận ra điều đó trên khuôn mặt tôi. Cậu ấy bỏ đi, hôm sau, không nhắc gì hoặc hỏi han về chuyện đó. Tôi ôm Leo buổi sáng, trước khi cậu ấy bước ra ngoài: "Xin lỗi Leo!"
Leo không trả lời, cậu ấy không cười cũng không đưa ra một phản ứng nào, nhưng tôi biết, Leo đã tha thứ cho tôi việc đêm ấy...
...
7. Bí mật của Leo:
Thường thì, cả hai chúng tôi đều đi làm về muộn. Quán bar hai giờ mới đóng cửa, Leo sẽ về nhà vào khoảng gần ba giờ. Còn tôi, do "tính chất công việc", giờ giấc của tôi khá thất thường. Nhưng mấy hôm nay, tôi đều về nhà thật sớm... khoảng mười hai giờ và bắt đầu đọc sách chờ Leo.
Chúng tôi ngủ chung một giường. Đi làm về, ai cũng mệt phờ và rất ít khi nói chuyện. Nhưng tôi muốn chờ cậu ấy, để cảm thấy yên tâm hơn với sự hiện hữu của Leo bên mình. Tự nhiên một linh cảm nào đó khiến tôi cảm thấy rằng có điều gì đó sắp xảy ra... Mùa hè đi qua nhanh quá. Những cơn mưa ngớt dần rồi cạn hẳn. Ở nơi chúng tôi sống, là miền Nam, không có mùa thu, lá cây không đổ xào xạc tạo thành những lối đi màu vàng rải lá như ở Hà Nội. Tôi nhìn ra ngoài, cảm giác sang mùa không có gì nổi trội. Tôi muốn ra Hà Nội. Quay sang Leo, dưới khung cửa sổ màu xanh bạc: "Em đi cùng chị chứ?" Leo lắc đầu.
...
Một ngày mùa thu, tôi có mặt ở nhà mình, cùng với bố mẹ, không bên cạnh Leo. Có điều gì đó trống trải. Tôi lại rảo bước trên con đường tới nhà anh, hai mùa đi qua, con đường phủ đầy lá. Như đã từ lâu lắm rồi. Một thời xa xôi, anh vẫn chở tôi qua lại trên con đường này bằng chiếc xe máy của anh... Ừm, đã lâu rồi, tôi cũng không ngồi trên xe máy... Ngước mắt lên nhìn những hàng cây, tôi thấy một chiếc lá cuối cùng gần như sắp rớt xuống... như là đang khóc.
Điện thoại của tôi vang lên. Bản hòa tấu violon dịu dàng. Chính Leo đã cài bản nhạc này làm nhạc chuông cho tôi. Giọng Leo phía bên kia ậm ừ giật cục: "Em... buồn!"
Lần đầu tiên Leo nói từ "buồn" ra với một giọng điệu thổn thức. Leo vốn là người vô cảm, mọi cảm xúc của cậu ấy chưa bao giờ rõ ràng.
Tôi đáp chuyến máy bay gần nhất có thể, trở về bên Leo. Chiếc cửa màu xanh dưới vòm cây, dáng người khập khiễng hao gầy trong nắng đầu thu tàn tạ mong manh, ánh mắt anh ngước lên trên vòm lá không còn tuyết tan hôm nào... Tôi đã không sao nhìn thấy được. Thậm chí tôi mới chỉ đi qua nửa con đường để tới nhà anh nữa. Nhưng leo quan trọng hơn anh. Bởi Leo là hiện tại. Hiện tại hình thành lấn lát quá khứ. Tôi không nói rằng tôi yêu Leo, tôi khẳng định rằng tôi luôn yêu anh - người yêu cũ. Song, tôi biết chắc một điều, khi này, Leo cần tôi hơn anh.
...
Những chiếc xe dọc ngang nơi đô thị quanh năm đầy nắng. Tôi băn khoăn ngồi trên taxi ngó ra không khí đầy bụi bên ngoài. Leo làm sao vậy nhỉ? Đã có điều gì đó làm rối loạn tâm trí cậu ấy? Nhưng là điều gì mới được.
Tôi bước lên cầu thang khu chung cư của chúng tôi. Có một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống. Mắt anh ta ánh lên một màu nhũ, dáng đi thấp thỏm, trông đỏm dáng. Ấn tượng và kì lạ. - Đó là những từ ngữ chính xác nhất để miêu tả anh ta.
Leo đứng ở cầu thang, nhìn xuống phía người đàn ông đang mò mẫm bước đi, đôi mắt cậu ấy trông tuyệt vọng biết nhường nào. Sự tuyệt vọng mà tôi hẳn nhiên chưa bao giờ nhìn thấy trong đôi mắt ấy. Sự tuyệt vọng âm tính!
Nhìn thấy tôi, Leo ôm lấy tôi và khóc. Đó là lần đầu tiên và duy nhất, tôi nhìn thấy Leo khóc. Chưa bao giờ, tôi có thể tưởng tượng được mình sẽ nhìn ra hình bóng một giọt nước mắt nào từ khóe mi ấy.
- Có phải em đã yêu?
Im lặng!
- Và em đang buồn vì tình yêu ấy?
Im lặng!
- Bởi vì người ấy không thể đến được với em?
Im lặng!
- Hay anh ta không chấp nhận em?
Im lặng!
- Hoặc là vì cả hai điều ấy?
Im lặng. - Ôm chặt!
- Em đã cảm thấy phần nữ tính của mình, khi đối diện với anh ta?
Im lặng. - Buông tay và ngất lịm.
Leo sốt rất cao trong nhiều ngày, trong cơn mê man chỉ là những tiếng rên và nấc, không một từ nào được thốt ra từ cậu ấy. Khuôn mặt đỏ bừng trông vẫn rất đẹp trai.
Sau vài ngày đờ đẫn vì sốt. Leo trở lại bình thường và bắt đầu đi làm. Cậu ấy không nói gì về chuyện xảy ra cái hôm mà cậu ấy đã mệt mỏi đến mức ngất đi. Thỉnh thoảng, thấy tôi nhìn, cậu ấy quay sang cười và nói: "Chị đừng nhìn em như thế!"
Người đàn bà "yêu" Leo một ngày đến quán bar hai lần. Gần đây, bà ta vạch ra một lịch trình oái oăm như vậy khiến Leo mệt mỏi. Nghe nói, bà ta bao thêm một gã trai trẻ. Trai "xịn." Nên việc phân chia lịch là bắt buộc, vì bà ta nuối tiếc không muốn chỉ chọn một trong hai, Leo hay cậu chàng kia? Không, bà ta muốn cả hai, thậm chí là tất cả những gã đẹp trai trên thế giới. Một hôm, khi Leo vừa đi với bà già đó về, tình cờ tôi nhìn thấy người lái xe của bà ta, chính là gã đàn ông ẻo lả hôm nọ. Gã trẻ - chừng tầm hơn hai mươi một chút, nom trong bộ comple vẻ đàn ông lộ rõ ra phần nào... không lòe loẹt như lần đầu tiên tôi gặp. Tôi tò mò hỏi Leo. Cậu ấy trả lời như thế này:
- Em thích anh ta, vì anh ta là đàn ông nhưng gần gũi với em như là chị vậy. Thích rất khác với chị. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Tất cả chỉ dừng lại ở cảm xúc thôi. Không có gì đi xa hơn cảm xúc của chính em cả. Vì sao à? Anh ta là gay mà. - Leo cười, hơi nhếch mép lên như một sự trêu ngươi. - Anh ta lúc đầu cũng tưởng em là con trai, nên có đôi lời qua lại, tán tỉnh nhau. Lần đầu tiên, em được một người đàn ông tán dương. Em vui lắm. Nhưng mà tức cười thay, người đàn ông ấy lại tán dương em vì nghĩ em là đàn ông, chứ không hề trông mong em là phụ nữ. Nên em đã nói em là ai, cho anh ấy. Và hôm chị gặp bọn em, ở cầu thang, là lúc anh ấy cũng nói với em rằng, lúc đầu, thích em là do "nhầm lẫn." Anh ấy, không thể, thích con gái được.
- Em... - Tôi ngập ngừng. Hai đồng tử như biển hồ rung rinh gợn sóng.
- Em ư? Em không sao. Hoàn toàn ổn. Cả hai chỉ nhầm lẫn. Và em đã quên hết rồi.
Vậy là Leo đã nói ra tất cả, cậu ấy nói rằng việc nói hết với tôi làm cậu ấy thanh thản, sẵn sàng trở lại là Leo vô cảm. Nụ cười tự tin của cậu ấy truyền sang tôi. Những chuỗi ngày bình thường tiếp diễn.
Leo - quán bar - những cô gái hâm mộ xếp hàng dài như thể cậu ấy là một siêu sao - bà già đua đòi, giàu có - không có đàn ông - về nhà - chúng tôi trò chuyện về dự định cho những "ngày đó" với rượu nho. "Ngày đó" là ngày chúng tôi, tôi "hoàn lương" cùng Leo mở một quán bar, có những hầm chứa rượu nho màu đỏ đen cuộc đời.
Tôi - đàn ông - tình dục - âm hộ - dương vật - công sở là thứ yếu - nhớ anh rất nhiều - về nhà - chúng tôi trò chuyện về dự định cho những "ngày đó" với rượu nho. "Ngày đó" là ngày chúng tôi, tôi "hoàn lương" cùng Leo mở một quán bar, có những hầm chứa rượu nho màu đỏ đen cuộc đời.
...
8. Quy luật - Vòng tuần hoàn - Sống và quay
Bạn ạ, chúng ta sinh ra rồi chết đi. Đó là vòng tuần hoàn và cũng là quy luật. Trong quá trình quay của vòng tuần hoàn đó, quy luật đưa ra những cuộc gặp gỡ. Bạn sẽ phải nếm trải đầy đủ cảm giác đớn đau, nhàu nhĩ, buồn rầu, hạnh phúc, vui vẻ... v.v... Leo - trong mắt tôi không rõ hình hài, luôn là một cái gì đó không màu, không mùi, không vị, không thể chất... Nhưng rất có thể rằng, ngay cả khi như thế, Leo cũng không thể nào đi chệch ra khỏi quỹ đạo của vòng tuần hoàn sống và những quy luật.
Câu chuyện về chúng tôi, Leo và tôi, chưa bao giờ là một đề tài đủ hấp dẫn... cho đến một ngày... Leo chết đi!
Cậu ấy đã bỏ mặc tôi, bỏ lại một mình tôi chờ "ngày đó" tới.
Đột ngột!
Bất ngờ!
Không thể đoán trước!
Không một dấu hiệu!
Đúng như tính cách trong veo của cậu ấy... Bỏ lại tôi nỗi buồn thầm lặng, câm nín sống qua ngày...
Leo đi như cách Leo đến!
Nhiều lần, sau khi Leo "ra đi", tôi đặt cho mình rất nhiều giả thiết: "Giả sử" và "Nếu như"
Giả sử Leo còn sống, chúng tôi sẽ cùng nhau mở một quán bar, có những hầm chứa rượu nho thơm ngon. Chúng tôi sẽ kinh doanh phát đạt và nhanh chóng trở nên giàu có mà không cần làm những thứ bôi nhọ thanh danh mình. (Tôi còn có thanh danh?)
Nếu như Leo còn sống, chúng tôi sẽ cùng nhau mở một quán bar, có những hầm chứa rượu nho thơm ngon nhất nước. Chúng tôi sẽ kinh doanh phát đạt và nhanh chóng trở nên giàu có. Tôi sẽ rửa mình bằng rượu nho và trở về xin anh - người tôi rất yêu, tha thứ cho tôi. Chúng tôi sẽ cưới nhau và sinh ra một bầy con cháu.
Giả sử Leo còn sống, là chủ của một quán bar, một phụ nữ với vẻ ngoài nam tính và thành đạt. Sẽ có rất nhiều chàng trai ngỏ lời với Leo, bày tỏ lòng ngưỡng mộ và tôn thờ Leo như thánh nữ. Lúc đó, Leo sẽ chọn một trong số họ. Rồi làm đám cưới, Leo và người đàn ông đó, sẽ có một cuộc sống mới, tuyệt với với một bầy con cháu.
Nếu như... Leo còn sống... chúng tôi sẽ rời xa những con sóng nơi này... Chạy tới một nơi thật xa... Thật xa...
Tất cả chỉ là "nếu như" và "giả sử." Sự thật là Leo đã chết!
Cậu ấy không chết ở nhà tôi, Leo chọn cho mình một nơi yên nghỉ vĩnh hằng, bằng bản năng của cậu ấy. Người ta tìm thấy Leo ở trạng thái hoàn toàn khỏa thân, trong toilet nữ của quán bar. Mụ già hoảng hốt ngất lên ngất xuống nhiều lần. Không thấy người lái xe đâu. Ừ, anh ta không cần xuất hiện trong viễn cảnh chết chóc này đâu. Đây không phải chỗ của anh ta, cũng chẳng có chỗ cho anh ta. Leo chẳng yêu anh ta nhiều đến mức cần anh ta nhìn thấy cô ấy ra đi như thế nào. Thật chẳng yêu. Những nhân viên nam phát hoảng khi nhìn vào thân hình có nhiều hơn một đường cong của Leo những nét đặc trưng phụ nữ. Trước đây, họ không hề hay biết Leo là con gái. Mặc dù, họ đã làm việc với cô ấy suốt hai năm ròng. Một điệu cười khẩy như hất môi, Leo dường như muốn nói: "Các người có bao giờ quan tâm tôi đâu mà biết!".
Tôi đã muốn trách cô ấy, vì sao ra đi đột ngột mà chẳng để lại cho tôi một lời nào? Số 0 thì có quyền sống, có quyền chết mà chẳng nghĩ đến ai sao? Một ý nghĩ chạy dọc qua sống não của tôi, có lẽ nào... Leo "bỗng dưng muốn chết"... Cậu ấy chết như một cảm hứng bất chợt chăng? Leo từng nhiều lần cười đùa và nói với tôi rằng:
- Em yêu chị!
Có lẽ không phải bởi vì cô ấy yêu tôi mà bởi tôi là người duy nhất tồn tại trên đời để cô ấy có thể yêu. Giống như một sinh vật duy nhất còn sót lại trên trái đất, thân thiện và gần gũi Leo! Tôi đã từng rất nhiều lần... muốn yêu Leo.
Tôi im lặng nhiều ngày liền sau cái chết của Leo. Những tin đồn về cô ấy, tôi lắng nghe và mặc kệ. Họ nói một cách sốt sắng và ra vẻ, như nằm lòng tiểu sử của "anh bạn" tôi. Họ nói về cái chết của Leo như cuộc tự tử vì tình của một người đồng tính nữ.
Hình ảnh của Leo chạy qua trí óc tôi nhanh như những chiếc thuyền lá ứa tuyết đến mùa tan chảy. Cô ấy không đồng tính. Có nhiều người phụ nữ hoặc đàn ông, họ cố gắng để mình trở nên không còn là mình được nữa. Một vài người vui đùa với kẻ đồng giới để tìm kiếm cảm giác mới mẻ trong quan hệ thể xác. Song, Leo đã vì cuộc sống mà để mình lặng lẽ trôi đi. Tôi nghĩ rằng, Leo vô cùng yếu đuối, yếu đuối đến nỗi bản năng phụ nữ của cô ấy cũng thoi thóp không dám ngoi lên từng ngày. Sống trong vỏ bọc của một người đàn ông, không phải là điều mà Leo trông mong. Tôi ghét cái cách người ta quy chụp và đánh đồng Leo với những cô nàng lesbian chết vì tình. Mặc dù, đối với tôi thì đồng tính chẳng có gì là xấu cả. Nhưng đơn giản, tôi biết chắc chắn rằng, Leo không như thế!
Mở cửa nhà tắm, tôi thấy hình ảnh Leo nằm trong bồn tắm cười đùa hiện về. Đó là khi chúng tôi tắm chung với nhau:
- Này chị, nếu em ngày nào cũng đều đặn tưới nước vào chỗ này, như tưới một cái cây. Thì từ cái chỗ này, có mọc ra một "cái ấy" như của bọn đàn ông không? - Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào âm hộ.
Tôi bật cười:
- Em đã nhìn thấy "cái ấy" của đàn ông chưa? Sao lại muốn có nó? Nó dài và loằng ngoằng.
- Em đã nhìn thấy những thứ "giả dối" của đám đàn bà yêu thích em đem tới. - Leo gạt nước và cười, cái cách mà Leo gạt nước thật dịu dàng, đẹp như một nàng tiên vậy. - Và em nghĩ, nếu em là đàn ông, không phải tốt hơn sao? Tất cả mọi người đều muốn thế! - Leo cười vang. Leo luôn nghĩ rằng vì mọi người xung quanh cô ấy muốn thế, nên cô ấy phải như thế. Đã bao giờ Leo nghĩ thực sự mình muốn gì hay chưa?
- Chị đã thấy những thứ loằng ngoằng ấy hàng trăm, có thể là hàng nghìn lần. Xấu xí, sù sì và chẳng có gì hay cả. Nếu tưới nước có thể mọc lên một vật xấu đến vậy, thì chị xin em đừng tưới nữa. Nó làm đám đàn bà đau đớn và sung sướng. Nhưng nó vô dụng, chỉ dùng để cho đàn ông đái ra một thứ tinh trùng màu trắng, một thứ nước có mùi khai màu vàng. Em không càn cái "vật thể" đó đâu.
- Em cũng có thể cho ra thứ có mùi khai màu vàng. - Leo cười lớn. - Nhưng còn thứ màu trắng thì thật là khó khăn quá!
Hai chúng tôi bật cười ngặt nghẽo khi nói về đề tài tế nhị mà vô vị đó. Leo hóm hỉnh trong vẻ nữ tính hiếm hoi của mình. Tôi nghĩ... Không biết, có khi nào và có bao giờ, Leo đã từng muốn... yêu một người đàn ông chưa nhỉ?
...
Tôi ở bên Leo bao lâu? Điều gì khiến tôi gắn bó sâu nặng với cô ấy đến vậy? Có lẽ nhìn tất cả mọi việc diễn ra này, người ta sẽ nghĩ hẳn thời gian tôi ở cạnh Leo cũng phải tính bằng năm... Nhưng không, tất cả mọi chuyện mới chỉ diễn ra rất nhanh trong mười tháng. Với những điểm giao nhau đồng điệu của tâm hồn, thời gian đó đối với tôi như đã kéo dài từ kiếp trước. Linh hồn Leo luôn quanh quẩn bên tôi. Đôi lúc quấy rối những giấc ngủ làm tôi trở nên phờ phạc. Cô ấy đã đi về nơi, không còn sự cấm đoán. Tự do thực sự là tự do, không gò bó, không vô hình. Từ ngày Leo rời xa tôi, khó có ai còn nhận ra tôi được nữa. Những mụn đỏ lấm tấm nổi lên trên khuôn mặt thanh tú, nước da xanh ảm đạm úa màu, trong bộ trang phục nhàu, không một gã đàn ông nào dám tới gần để mân mê hay đụng chạm.
Tôi đốt cho Leo những bộ váy và những đôi giày mà tôi yêu thích nhất. Chúng là những thứ rất đắt tiền mà trước kia đám đàn ông hay mua để chiều cho sự nhõng nhẽo của tôi. Tôi nghĩ là Leo luôn thích chúng, cô ấy luôn mân mê những tầng váy của tôi và khen chúng thật đẹp nhưng chưa một lần dám ướm thử lên thân hình hoàn mĩ của mình.
Rồi một ngày tôi cũng sẽ chết đi, đó là khi như Leo, tôi nằm lõa thể, chẳng còn một lí do gì để sống. Cô ấy đã chọn đúng chỗ của mình. Toilet nữ là nơi cô ấy đứng. Không ai có quyền, đuổi cô ấy đi, khỏi giới tính, khỏi bản thân, khỏi bản chất mà cô ấy sinh ra. Có nhiều lời giải thích cho cái chết bất ngờ của Leo, lời trách móc, cảm thông và thương hại. Nhưng chẳng một ai có quyền phán xét, đưa ra những hướng đi, những giải pháp hay