CHƯƠNG 28: ĐUỔI QUỶ
Cánh cửa đôi đóng lại cái "Rầm" sau lưng của bốn người. Mục sư Cường tiến đến, tra chiếc khóa vào ổ khóa của tấm song sắt, mở cửa ra. Bốn người đi khe khẽ trên nền đất rác rưởi, đẩy theo chiếc xe kéo nghe lọc cọc. Đến nơi, mục sư Cường đẩy nhẹ cánh cửa căn phòng ngủ ra.
Bỗng nhiên, mọi người nghe thấy tiếng cười xảo trá: "Hihihihihi... Mày vẫn mò đến tận đây à? Can đảm đấy..."
Anh Cường ngẩng đầu lên trần nhà thì thấy người đàn ông nọ đang bò lổm ngổm phía trên đó, đôi mắt trắng dã, máu đen tử miệng vẫn chảy ra ròng ròng, có vẻ như thân xác này đã sắp tới giới hạn chịu đựng. Chiếc xích dày vẫn giam cầm hắn ta ở trong căn phòng, nếu không, thật không biết còn chuyện gì xảy ra.
Mục sư Cường giơ cây thánh giá lớn lên đe dọa quỷ dữ, đồng thời nói: "Mọi người giúp tôi dàn đồ ra với!" Bàn tay đau của anh giờ không thể làm được gì.
Bà Uyên, bà Nga cùng anh Sĩ mau chóng gỡ đồ từ trên xe kéo xuống, Những chậu hoa ti gôn được xếp bốn góc tường. Loài hoa trông có vẻ mong manh ấy liệu có chống lại quỷ dữ được không?
Mục sư Cường dùng tay phải cầm lấy sợi xích, kéo mạnh xuống. Bà Nga cầm cuốn kinh thánh, tay vẩy nhẹ nước thánh lên không trung. Con quỷ rú lên rồi ngã xuống sàn. Anh Sĩ và mục sư Cường nhanh chóng kéo hắn dậy, đẩy vào ghế ngồi. Sợi dây thừng chắc chắn được vòng xung quanh người hắn ta, trói chặt cả tay vào thành ghế. Hắn kêu gừ lên những tiếng hằn học.
Hắn cười: "Hahaha, Sĩ... một con người cô đơn, luôn oán hận cha mẹ nhưng cố gắng gạt đi. Mày là đứa con bị ruồng bỏ của bất kì thánh thần nào, bị con người căm ghét, xua đuổi. Là nơi tụ hội tất cả những điều xấu xa của gia đình. Thật đáng thương... Ôi... Haha. Một kẻ gánh nợ cho gia đình nhưng lại bị chính gia đình vứt bỏ. Mày trông mày có thảm hại như một con chó chui gầm chạn không? Nhận đồng tiền của tao rồi mày lại phản phé lại tao như này sao? Mày mãi mãi chỉ là thằng ăn xin ăn cắp, sống chui sống lủi nhục nhã thôi... Hahaa"
"Câm họng ngay!" Anh Sĩ rít lên.
Mục sư Cường lạnh lùng tháo chiếc vòng cổ thánh giá quý báu ra, đeo vào cổ người đàn ông. Hắn gào lên ghê tởm, ra chiều đau đớn lắm. Phần tiếp xúc của cây thánh giá với da thịt người đàn ông cháy lên xèo xèo như gí sắt nung vào.
Bà Uyên và Nga vội dồn những chậu hoa ti gôn xung quanh chỗ người đàn ông ngồi. Vừa nhìn thấy những bụi hoa, hắn đã kêu lên: "Không ... không... không... Không thể là chúng! Mau đưa chúng cút xa ra khỏi tao! Nhanh lên! Nhìn những bông hoa đó kìa! AAA!"
Giờ bà Nga mới hiểu ra. Nếu quan sát kĩ, những bông hoa ti gôn đang nở trông giống hình một trái tim tan vỡ, điều mà Saleos vốn dĩ không thể chịu đựng được. Trên trán người đàn ông bắt đầu túa ra mồ hôi như tắm. Đối diện với những điều hắn sợ hãi đã khiến hắn không còn vẻ man rợ như trước.
Bà Uyên và bà Nga kéo ra một chiếc kệ chứa chiếc tivi nho nhỏ và một đầu đĩa nối điện với chiếc máy phát điện cơ học. Chiếc tivi dần sáng lên, đầu đĩa chạy và một khung cảnh được phát đi phát lại trên màn hình. Đó là khung cảnh chia tay của một đôi nam nữ trong bộ phim điện ảnh thập niên 90. Đây là ý tưởng của bà Nga, khi mong muốn Saleos chứng kiến sự chia ly mà hắn ta không thể can thiệp được.
"Chúng ta! Không thể... Anh xin lỗi." Người nam khoát tay.
"Tại sao anh lại rời bỏ em để đến với cô ta...?" Nhân vật người nữ nói.
Con quỷ gào rú lên, những tia lửa điện phát ra khiến chiếc ti vi tắt ngóm. Không ngần ngại, anh Sĩ lại gần chiếc máy, quay tua bin bằng tay để duy trì nguồn điện liên tục.
"Lũ khốn nạn!" Nó gào lên, đôi mắt long sòng sọc vằn vện những tia máu. Bà Uyên, bà Nga và mục sư Cường áp sát con quỷ. Từ giữa hõm cổ của người đàn ông, một khuôn mặt nhô lên cao như đang muốn thoát ra ngoài. Mục sư Cường dùng tay phải đặt lên đầu con quỷ, miệng lầm rầm cầu nguyện. Bà Uyên và bà Nga cũng đọc lên những dòng cầu khẩn:
"Chúng con, nay ở đây để cùng hợp lực đuổi tên quỷ xấu xa về địa ngục. Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần, hãy cho chúng con sức mạnh chiến đấu với cái ác!" rồi họ làm dấu ba ngôi.
Con quỷ vẫn gầm gừ đau đớn, nó buông lời xúc phạm tới từng người đang vây quanh nó.
"Con đĩ điếm tên Nga, haha. Mày cả đời khao khát tình yêu của một người không thèm chú ý đến mày? Mày có xin vị Chúa đáng kính của mày ban cho mày điều đó không? Lòng mày cũng chỉ đầy dục vọng tanh bẩn thôi, mày từng phá hoại chuyện tình cảm đầu tiên của hắn ta để hắn ta luôn ở bên mày còn gì! Kẻ đứng bên cạnh mày đấy! Chúng mày đều là những lũ giả tạo mà thôi...."
"Hãy vững tâm!" Mục sư Cường lạnh lùng nói ngắn gọn.
Bà Nga run rẩy khi đối mặt với ác quỷ. Hắn đã thấu hiểu rõ tâm tư của bà.
"Hahaa... Khặc khặc...." Hắn cười lên thỏa dạ.
Tiếng cầu nguyện vẫn vang lên đều đều. Bà Nga rút nước thánh ra vẩy vào người ác quỷ. Da thịt hắn cháy xèo xèo rồi lở loét ra trông đến kinh khiếp.
"AAAA.... Anh Cường ơi... Em đây... Em đang ở trong đây... Anh đừng giết em..." Giọng Quang phát lên từ con quỷ, lanh lảnh đến rợn người.
"Hắn ta không phải Quang..." Bà Nga nói.
"Em đang bị thiêu trong lửa địa ngục... Hãy cứu em... đau lắm anh ơi... Sao anh không tin em? Em trai anh mà anh không tin sao? Em biết lỗi rồi... anh ơi... Chúa luôn cứu rỗi cho chúng ta mà? Ngài sẽ chịu mọi đau đớn... Hãy đưa em về đi anh. Hãy đâm nhát dao vào đây đi...". Hắn chỉ ngón tay vào phía lồng ngực. "
hãy giải thoát cho em..."
"Anh Cường..." bà Nga lắp bắp.
"Anh biết rồi... Hắn đang mụ mị anh thôi. Anh hiểu ý định của Chúa là gì. Đứng trước nỗi đau sẽ là thử thách để đức tin thêm mạnh mẽ. Ngài cho anh thấy rằng, ác quỷ ở khắp mọi nơi, ngay cả những người ngay cạnh chúng ta, ngự trị cả ở trong chúng ta. Nếu ngày ấy anh đủ mạnh mẽ thì anh đã cứu được Quang. Nhưng anh đã hồ nghi Người. Anh đã cảm thấy hổ thẹn. Anh lấy đức tin ra làm thước đo phẩm cách mà quên đi mục đích cứu rỗi của Người: đó là dù có tồi tệ đến đâu, Người cũng vẫn luôn tha thứ và cứu giúp. Nếu mạnh mẽ đối mặt thì đã không có bài học cho ngày hôm nay. Giờ con quỷ này đang cố dụ dỗ chúng ta tiêu diệt phần hồn người còn sót lại trong người đàn ông này... và anh không thể để hắn đạt được mục đích!"
"NHÂN DANH CHÚA, TA RA LỆNH CHO NGƯƠI, SALEOS, HÃY CÚT RA KHỎI THÂN THỂ CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY VÀ TRỞ VỀ ĐỊA NGỤC!" Mục sư Cường hét lớn.
Con quỷ gào lên đau đớn. Hắn ta mở khuôn miệng rộng dài đến tận ngực, từ đó một bầy rắn bắt đầu tuôn ra như ngoe nguẩy, cuốn lấy tay của ba người. Chúng thè lưỡi, khè lên những tiếng đe dọa.
Bà Uyên kêu lên sợ hãi: "Á!"
Giọng một đứa bé gái đột nhiên phát ra từ cổ họng con quỷ. Nó chuyển hướng sang tấn công bà Uyên, người phụ nữ có tâm tư yếu đuối hơn.
"Mẹ... con ghét mẹ. Mẹ không cho con giải thích nên con mới chết đấy. Mẹ Uyên..." . Miệng bà ngừng đọc kinh thánh, sững sờ run rẩy. Nó đã đánh trúng nỗi đau của bà. Vào năm bà 33 tuổi, trong một lần cáu giận với đứa con gái 8 tuổi, cô bé đã chạy ra khỏi nhà và bị xe ô tô tông chết. Dù sau này bà vẫn có được hai đứa trẻ ngoan ngoãn khác, nhưng nỗi nhớ thương đứa con đầu lòng vẫn chưa từng nguôi trong bà. Bầy rắn cứ thế cuốn kín lấy chân của bà. Bà Uyên hoảng loạn kêu la.
"Chị Uyên! Bình tĩnh đi! Đó chỉ là ảo giác, không hề là thật. Chúng đưa ra những điều để mụ mị chúng ta mà thôi. Hãy vững tin! Nó đã phải đưa thân xác của nó ra ngoài rồi!" Mục sư Cường kêu lên.
Bà Nga rút trong túi đưa cho anh một cây thánh giá lớn. Anh đặt lên vai phải của người đàn ông. Bà Nga tiếp tục dùng tay chạm lên đầu hắn.
"SALEOS! SALEOS! TA GỌI NGƯƠI! TA GỌI NGƯƠI! TRỞ VỀ VỚI ĐỊA NGỤC!"
Cơ thể người đàn ông cong oằn lên đau đớn. Bà Uyên đã lấy lại bình tĩnh, tiếp tục trợ sức.
"AAAAAA! IM ĐI! ĐỪNG ĐỌC NỮA! IM ĐI!". Những âm thanh lầm rầm cầu nguyện, tiếng tivi phát ra đều đều khiến cho con quỷ không sao chịu nói. Nó hét lên nhưng tiếng chói tai như tiếng của một bầy chim báo tử.
Mục sư Cường nháy với bà Nga. Bà hiểu rằng đã đến lúc.
Bà lại gần chỗ chiếc xe kéo, lôi ra một chiếc bọc ni lông được buộc kín, đựng trong thùng xốp. Bà khẽ khàng nâng ra một vật nhễu nhợt máu: Trái tim dê đã được chuyển về sáng nay.
Dê là loài vật tượng trưng cho quỷ dữ. Trái tim dê là "trái tim vỡ nát" trong câu trả lời của vị thần Sự thật, vậy nên việc mọi người cần làm đó là phá hủy đi trái tim này.
Mục sư Cường đón lấy trái tim dê, giơ ra trước mặt con quỷ dữ. Nó gào lên: "Thân xác ngài, chúng mày dám đụng đến?"
Bà Nga rút ra ba chiếc dao găm nhỏ, đâm thẳng vào trái tim từng nhát một.
Con quỷ ngửa cổ ra sau, gào lên. Từ ngực người đàn ông, máu tuôn ra thành suối. Rắn rết quằn quại dưới nền nhà. Từ miệng hắn, tuôn ra hàng đàn ngài, bướm, ruồi, gián bay tán loạn khắp nơi, cuồng điên lao vào tấn công những con người ngoan đạo. Cơ thể mọi người xây xước trước những đòn tấn công ấy của quỷ dữ. Ba con người lảo đảo trước bầy côn trùng hung hãn. Gián và ngài bâu kín khuôn mặt họ khiến họ không thể tiếp tục đọc kinh cầu nguyện. Bầy côn trùng chứa linh hồn của con quỷ Saleos đang tìm cách thoát ra ngoài căn hầm giam giữ hắn, tìm nhập vào một cơ thể mới. Trong căn hầm này, ai cũng có lòng tin tưởng quá lớn khiến hắn không thể làm suy yếu được. Hắn cần một cơ thể có tà tâm hướng về quỷ dữ để sai khiến.
"Coong! Coong! Coong!" Ba tiếng chuông to đĩnh đạc vang lên từ bàn tay của người quản trang trong mờ mịt hỗn loạn. Đám côn trùng phải co rúm tụ lại ở một góc phòng.
Lúc này, từ từ đứng dậy, mục sư Cường giơ cao cây thánh giá lớn.
"HÃY CÚT VỀ ĐỊA NGỤC ĐII!" Anh gào lên. "SALEOS! TA RA LỆNH CHO NGƯƠI RỜI KHỎI THẾ GIỚI NÀY!"
Từ giữa bầu không gian, một luồng lừa tuôn ra rực rỡ, thiêu cháy đám côn trùng kia.
Những tiếng thét lớn vang vọng khắp không gian. Mục sư Cường hướng mắt nhìn theo ngọn lửa quyền uy ấy, trong lòng cảm thấy sự nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên một bàn tay từ trong đám lửa vươn dài ra, xuyên thẳng vào giữa ngực anh.
"Anh Cường! Anh Cường!" Hai người phụ nữ thét lên.
"AAAAAAA! Ta sẽ không trở về một mình đâu! HAHAHAHA!!"
Cơ thể vị mục sư bị nâng lên khỏi mặt đất. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội rồi thu nhỏ lại, bàn tay kia cũng bị kéo theo. Một ánh sáng trắng lóa hắt ra. Mục sư Cường rơi xuống nền đất lạnh toát, bất động.
Bà Uyên, Nga và anh Sĩ vội vã lại gần, lay mục sư.
"Anh Cường! Sao rồi!". Thế nhưng vị mục sư vẫn nằm im lìm. Vụ đuổi quỷ này quá nguy hiểm và tốn nhiều tâm sức. Hành động vừa rồi của nó chắc chắn đã đả thương tới anh Cường.
"Mau gọi cấp cứu đi, nhanh lên!" Bà Nga mếu máo suýt khóc, giục bà Uyên.
Đúng lúc đó thì tiếng bước chân chạy gấp gáp vọng vào từ hành lang bên ngoài.
Người xuất hiện ở ngưỡng cửa, không ai khác, chính là thầy Hòa.
"Mọi chuyện sao rồi?" Thầy Hòa hớt hải nói.
"Anh Hòa! Giờ anh mới tới! Lo cho anh quá!" Bà Nga ngạc nhiên.
Thầy Hòa thấy mục sư Cường đang nằm bất tỉnh trong vòng tay của mọi người thì mới thốt lên:
"Thôi chết!... Tôi đã đến muộn rồi... Điều đó đã xảy ra..."
"Điều... điều gì cơ?" Bà Nga mếu máo.
(còn tiếp)