Chương 7

     Dưới tán lá ô rô, những con ốc sên, vẫn còn chưa hay biết gì về mối họa đang rình rập chúng, hơi ngoái lại nhìn con ốc sên đang tiến lại gần.

     - Chà, có vẻ cậu cũng chẳng đi đâu xa lắm nhỉ, một cụ sên già thì thầm.

     - Cậu về đây để dùng bữa hay để đặt thêm câu hỏi mới đấy? một con ốc sên khác vẫn không ngừng nhấm nháp lá bồ công anh lên giọng mỉa mai.

     - Nếu ta nhớ không nhầm thì cậu nói sẽ chỉ quay về khi đã có tên và hiểu rõ nguyên nhân tại sao lại chậm chạp. Cậu có gì để kể cho bọn ya nghe chăng? lại một con sên khác chê, vào, giọng cạnh khóe.

     Chẳng màng đến ánh mắt khinh miệt của chúng, Dũng Khí chầm chậm đi thẳng đến dưới cái bóng thân thương của tán lá ô rro và kể lại cuộc gặp gỡ với bác rùa tên là Trí Nhớ.

     - Cuộc gặp gỡ mới thú vị làm sao! Một kẻ chậm chạp của đồng cỏ gặp mmootj kẻ khác cũng chậm chạp như nó. Thế cả hai đã làm gì? Đua xem ai chậm hơn à? một cụ sên già khác chế hiễu.

     Một lần nữa Dũng Khí không màng đến những lời bình phẩm xúc phạm và kể lại cho cả đàn nghe tất cả những gì nó đã chứng kiến, rồi chuyện con người đang lấn chiếm đồng cỏ và phủ lên đấy một lớp đen đặc chỉ khiến người ta phải buồn ra sao. Lần này những lời của nó khiến lũ sên trẻ nhất đàn chú ý và lo lắng, còn các cụ sên già chỉ thấy rằng việc đó đang đe dọa đến quyền uy của mình.

     - Chẳng ai trong chúng ta từng thấy cảnh tượng như cậu kể và bọn ta biết loài rùa thường bịa ra nhiều chuyện không có thật, một cụ sên già lên tiếng.

     - Mà giả dụ chuyện đó có thật, thì cũng không có dấu hiệu nào cho thấy con người có ý định lấn chiếm đến tận gia trang ô rô, một cụ sên già khác lên tiếng.

     - Bọn ta sẽ không bao giờ rời bỏ ngôi nhà dưới tán ô rô. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ Xứ sở Bồ Công Anh của chúng ta, một cụ sên già khác nói chắc nịch.

     Thế là Dũng Khí kể tiếp với đàn ốc sên về các loài vật khác trên đồng cỏ. Nó kể rằng nhà kiến, nhà bọ hung, nhà đom đóm và nhà chuột chũi đã rời khỏi đồng cỏ, và nó nghĩ nhà ốc sên cũng phải làm như vậy.

     - Thật không thể dung thứ được. Ngươi là một kẻ nổi loạn và ta yêu cầu ngươi phải chứng minh điều ngươi nói. Nếu không chứng minh được, hãy ngậm miệng lại và biến khỏi đây mãi mãi, cụ sên lão làng nhất ra lệnh.

     Dũng Khí nghĩ rằng anh em nhà ốc sên chậm chạp không kịp đi xem những sinh vật khác của đồng cỏ mang vác hay kéo đẩy lương thực đi di tản ra sao, thế nhưng trong lúc đang suy nghĩ, hai mắt nó chạm phải những cuống dài của bông hoa ô rô đang vươn lên trời những cánh hoa tím biếc dày dặn.

     - Mọi người hãy bò lên cùng tôi, nó thì thầm. 

     Chậm, thật chậm, Dũng Khí bắt đầu bò lên một cuống hoa đang khẽ lay động trước gió. Mấy con ốc sên trẻ bò theo nó, và để không đánh mất uy quyền của mình, vài ba cụ sên già cũng làm tương tự. 

     Phải mất một khoảng thời gian dài không sao đo đếm được đối với những loài chậm chạp, chúng mới lên tới chỗ cao nhất của nhành hoa ô rô. Bám mình vào cánh hoa thật không dễ chút nào, và khi tất cả đều hướng những tua mắt nhỏ xíu nhìn về bìa đồng cỏ, cảnh tượng chúng trông thấy quả thật đáng ngại.

     Nhớ lại lời của bác Trí Nhớ, Dũng Khí kiên nhẫn giảng giải với cả đàn rằng những khối hình kỳ dị bên cạnh những con người kia gọi là cỗ máy, và những cuộn khói dày đặc khiến chúng không nhìn rõ phía bên kia chính là do cỏ bị cháy rụi dưới lớp chất đen, thoạt đầu thì dày và lỏng như bùn non rồi sau đó sẽ trở nên rắn chắc và không thẩm thấu được như đá.

     - Bọn họ đã tiến đến rất gần rồi, cụ sên già nhất thét lên bằng giọng sợ sệt thay vì trịch thượng.

     - Chạy thôi! Chạy thôi! đám sên trẻ nhất nói, và rồi chậm, thật chậm, chúng bò xuống.

     Quay trở về dưới tán lá ô rô, hết thảy bầy sên đều nhìn con ốc sên vừa báo tin về mối họa cho chúng với vẻ kính trọng.

     - Cậu đã đúng. Cậu đã học được nhiều điều trong chuyến chu du và cậu có trách nhiệm dẫn dắt chúng ta trong cuộc di cư này. Trước khi ra đi, cậu đã từng nói rằng cậu sẽ không quay về chừng nào chưa tìm ra một cái tên. Vậy cậu đã có tên chưa? cụ sên già nhất hỏi.

     - Lúc nãy trước khi bò lên nhành hoa, ông đã bảo cháu là nổi loạn, nhưng đấy chính là dũng khí. Tên cháu là Dúng Khí, đó là cái tên mà bác Trí Nhớ đặt cho cháu ạ.

     - Chúng ta sẽ đi đâu? một trong số đám ốc sên trẻ hỏi.

     - Chúng ta sẽ rời khỏi Xứ sở Bồ Công Anh, nhưng rồi ta sẽ tìm ra một xứ sở bồ công anh khác. Hãy cùng di cư đến Xứ sở Bồ Công Anh mới nào, Dũng Khí khẳng định.

     Và rồi chậm, thật chậm, nhà ốc sên đau xót từ biệt gia trang đã mất rồi bắt đầu rời xa khóm ô rô.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện