Q3 - Chương 16: Chiếc mặt nạ thần hộ mệnh

Mưa rất lớn, chẳng mấy chốc làm xuất hiện những con suối nhỏ róc rách giữa các khe đá. Nhưng bất chấp mưa quất rát mặt rát mày, đám người hồi sinh từ những pho tượng vẫn nôn nao trở về nhà. Một số độn thổ, số khác đi bằng chổi bay, còn một số đông hơn sẵn sàng rảo bước trong mưa để được xúc động nhìn ngắm cảnh vật dọc đường đi.

Ba thằng Tam kéo tay nó:

– Về thôi, con.

– Ba về trước đi. – Tam gỡ tay khỏi tay ba nó – Con phải đi cùng các bạn.

Nguyên quay nhìn Tam, nghiêm mặt:

– Mày về đi, Tam.

– Không. – Tam nghiến răng – Tao không về.

– Nhưng tao không muốn mày đi theo. Cả Kan Tô, Bolobala và Mua nữa. Tất cả về hết đi!

– Bạn nỡ đuổi tôi sao, K’Brăk? – Mua mếu xệch miệng, mắt đã ngân ngấn nước.

– Ờ. – Nguyên sầm mặt – Các bạn đi theo chỉ tổ vướng chân vướng tay. Về đi!

Như bị đấm vào mặt, tụi thằng Tam ngẩn người ra. Tụi nó không bao giờ nghĩ Nguyên có thể nặng lời với tụi nó như vậy. Ngay cả đám Suku, Păng Ting, Êmê và K’Tub cũng hết sức ngỡ ngàng. Chắc K’Brăk quá đau thương trước cái chết của đứa em họ nên phát khùng rồi! Păng Ting buồn rầu nghĩ, không biết phải can thiệp như thế nào cho Nguyên đừng làm ầm lên.

– Đi đi! – Nguyên quát lên khi thấy tụi thằng Tam vẫn đứng đực ra đó – Tôi không muốn nhìn thấy một ai trong các bạn nữa!

– Vậy thì về thôi, con. – Ba thằng Tam dịu giọng nói với con trai và ông lại nắm lấy cánh tay đang run bần bật của nó.

Mặt Tam tím bầm, nó nói, giọng lẩy bẩy:

– Về thì về! Mày đừng quên là do mày đuổi tao đó nha, K’Brăk.

– Anh K’Brăk, anh làm gì vậy? – K’Tub kêu lên.

– Anh làm gì mặc anh, K’Tub. – Nguyên nhếch mép nhìn K’Tub qua khóe mắt – Nếu em muốn thì em cũng có thể về luôn. Nói thiệt thì anh đâu có cần em trong chuyến đi này.

Trong một giây, K’Tub có cảm giác Nguyên đang ném vào đầu nó cả chục mũi tên tẩm thuốc độc – thứ thuốc độc được pha chế từ sự hằn học mù quáng, không thể nào hiểu nổi. Nó giật lùi liên tiếp hai, ba bước, giương mắt ra nhìn Nguyên, miệng há hốc:

– Anh vừa nói gì vậy, anh K’Brăk?

Nguyên lạnh lùng:

– Anh nói là anh không cần em, K’Tub. Nếu tiếp tục đi theo, em sẽ là một gánh nặng cho anh.

Mặt K’Tub như bị ai kéo lệch đi. Nó đã toan nhảy bắn lên nhưng trong tích tắc cuối cùng, nó ghìm người lại được, giọng đột nhiên ráo hoảnh:

– Được lắm! Em về đây, chúc anh đi đường bình an nha!

Nói vừa dứt câu, K’Tub xoay lưng đi thẳng một mạch. Phía sau, hai cha con thằng Tam ngần ngừ một thoáng rồi quay mình lẽo đẽo đi theo. Mua và Bolobala cũng lần lượt bỏ đi sau khi ném cho Nguyên một cái nhìn phiền muộn. Cuối cùng là Kan Tô. Trước sau nó tuyệt nhiên không hé môi, chỉ khẽ lắc đầu rồi gượng gạo lê bước theo những kẻ thất sủng.

– Chậc. – Păng Ting nhún vai khi tụi thằng Tam đã khuất sau bụi cây xanh – Cứ như địa ngục vừa trút lên đầu mình.

Nó nhìn Nguyên, cay đắng:

– Tại sao anh lại thổi phồng cơn giận lên một cách quá đáng như vậy, anh K’Brăk? Hổng lẽ anh muốn bạn bè phải học cách coi anh là người tính khí thất thường?

– Anh phải làm như vậy, Păng Ting à. – Nguyên cúi xuống cái xác Kăply đang dần trĩu nặng trên tay, giọng buồn rười rượi – Một người bỏ mạng đối với anh đã quá đủ rồi. Nếu có một ai đó ngã xuống nữa, trái tim anh sẽ không chịu đựng nổi.

Cơn bão trong lòng Păng Ting lập tức nguội ngắt. Nó ngơ ngác nhìn Nguyên, giọng xúc động:

– Anh K’Brăk…

– Đi thôi! – Nguyên chép miệng – Anh hy vọng bạn bè sẽ hiểu ra và tha thứ cho anh…

Nhưng Nguyên vừa cất bước đã phải đứng khựng lại.

– Tụi tao đã tha thứ cho mày rồi, K’Brăk.

Tiếng thằng Tam thình lình vọng ra từ sau một bụi cây và liền theo câu nói, nó cùng Bolobala, Mua, Kan Tô và K’Tub lơn tơn vạch lá chui ra.

– Hì hì, anh K’Brăk. – K’Tub khoe bộ mặt tươi hơn hớn – Thoạt đầu thì em tức sôi thiệt, nhưng rồi cảm thấy hành động của anh phi lý quá, em chợt nghĩ hay là anh cố tình giăng một cái bẫy…

Tới lượt mặt Nguyên biến dạng. Sự thất bại trong việc cố gắng tạo ra một hình ảnh khó ưa trước mắt tụi bạn làm mặt nó nhăn nhúm như một tờ giấy bị ai vò. Nó nhìn Tam, méo mó hỏi:

– Ba mày đâu rồi?

– Ba tao về trước rồi. – Tam nhe răng cười – Ổng nhớ mẹ tao.

– Mày ở lại, ba mày không nói gì à?

– Có. Ba tao có nói một câu. Ổng bảo: Con ở lại là đúng rồi! Bạn con chỉ làm bộ thế thôi!

* * *

Khi trời tạnh, bầu trời trong xanh và cao lên. Bọn trẻ tiếp tục đi về hướng Tây theo hướng dẫn của Suku. Thằng oắt chỉ nói ngắn gọn:

– Chúng ta sắp đến hồ Ma.

Hồ Ma, cái địa danh thật là rùng rợn. Nếu Kăply còn sống, chắc thế nào nó cũng ré lên. Nguyên bùi ngùi nghĩ, thấy không còn sợ nữa. Khi quá đau khổ, người ta không còn sợ hãi. Nguyên ngoái nhìn ra sau, thấy tụi bạn tỉnh khô, đoán tụi nó đã chai lì cảm xúc, giống như mình.

Nhưng bọn trẻ không thể đến được hồ Ma ngay. Vừa leo lên một con dốc, tụi nó đã giật bắn mình khi thấy một bóng người đứng lù lù trên đỉnh dốc từ hồi nào, như chờ đợi tụi nó.

– Đi tới nữa không, Suku? – Êmê chột dạ hỏi.

– Cứ đi! – Nguyên nói, giọng lì lì – Nếu tai họa đã tới thì không thể tránh được đâu.

Nói xong, Nguyên ôm chặt Kăply vào ngực, mím môi vượt lên trước.

Đi thêm khoảng mười mét, Nguyên đã nhận ra người cản đường là một lão già hom hem, ốm nhom ốm nhách, mặt mày nhàu nhò như mớ giẻ cũ.

– Sứ giả Badd!

Nguyên lẩm bẩm, chẳng hề kinh hãi, đến mức chính nó cũng ngạc nhiên về sự bình thản của mình.

Sứ giả thứ nhất của phe Hắc Ám không buồn nhìn bọn trẻ. Ánh mắt của lão dán chặt vào cái xác của Kăply, những thớ thịt trên mặt giần giật:

– Thằng nhóc bị làm sao thế?

Nguyên thở hắt ra:

– Nó chết rồi.

– Chết? – Badd la lên, bàng hoàng – Ngươi đừng có giỡn chơi à nha!

Lão hỏi giống như quát vào mặt Nguyên, giọng cất cao một cách bất thường:

– Làm sao mà thằng nhóc chết được? Theo ta biết thì mụ Basil đã hóa đá rồi kia mà?

Nguyên cúi nhìn gương mặt trắng bệch của Kăply, ủ rũ đáp:

– Trước khi hóa đá, con basilic đã mổ trúng nó.

Badd không hỏi nữa, ánh mắt của lão như chết sững trên cái xác Kăply. Bọn trẻ ngạc nhiên thấy người lão rung lên, trông giống hệt một cành cây khô trước gió.

– K’Brêt chết thật rồi ư? – Một lát sau, lão mấp máy môi, ngây ngô hỏi.

– Ngươi đừng có vờ vịt! – K’Tub hừ mũi, giọng khiêu khích và thù địch – Ngươi đã giết mẹ anh K’Brêt, làm cho ba anh K’Brêt biến mất, bây giờ anh K’Brêt cũng chết luôn, ta nghĩ chắc ngươi khoái chí lắm!

Badd như không nghe thấy K’Tub. Lão cứ đứng trơ ra đó và chìa bộ mặt ngờ nghệch vô mặt bọn nhóc, miệng không ngừng lẩm bẩm:

– Tại sao? Tại sao lại như thế được? Tại sao chứ?

K’Tub liếc Êmê rồi lại quay sang Nguyên nhưng không đứa nào nhìn nó khiến nó không thể chia sẻ những câu hỏi đang nảy mầm trong đầu như một thứ nấm độc.

Suốt một lúc lâu, sứ giả Badd vẫn đứng lảm nhảm với những câu hỏi kỳ quặc, còn bọn trẻ câm nín dán mắt vào lão, thấp thỏm chờ xem điều khủng khiếp gì sẽ xảy ra khiến cuộc đối đầu tự nhiên trở nên tịch mịch một cách khác thường.

– Lão già này bữa nay mắc chứng gì vậy há? – Như không chịu đựng nổi, K’Tub cụng đầu vào đầu Suku, thì thầm.

– Ờ, trông lão là lạ. – Suku băn khoăn đáp, mắt nhìn lom lom sứ giả thứ nhất phe Hắc Ám, thầm mong lão hóa đá luôn cho rồi.

– Một là ngươi tránh đường cho ta đi. – Nguyên xốc Kăply trên tay, mím môi nói cứng – Hai là ngươi cứ giở thần chú Nảy nở từa lưa ra đi, bọn ta không ngán đâu!

– Nảy nở từa lưa ư? – Badd bần thần hỏi lại, và Nguyên ngạc nhiên thấy lão lắc đầu – Không được. Loại thần chú đó ta dùng để đối phó với Balibia chứ không phải đối phó với bọn ngươi. Với bọn ngươi, ta đâu có bệ rạc đến mức phải xài tới…

Đang nói, lão bỗng nhớn nhác ngoái đầu nhìn ra sau lưng. Lập tức, một vệt đen bất thình lình vút ra từ tay Păng Ting nhanh như tên bắn, lao vào giữa ngực lão. Vệt đen bay với tốc độ vô cùng khủng khiếp, không ai nhìn kịp, Nguyên đoán đó là chiếc đinh ma thuật và phấp phỏng chờ tên sứ giả ngã vật xuống.

Badd dĩ nhiên không trông thấy đòn tập kích bất ngờ của Păng Ting. Khi lão quay đầu lại, mũi đinh đã cắm phập vào ngực lão.

Bọn trẻ nghe rõ một tiếng “bụp”, chưa kịp reo lên đã thấy chiếc đinh rớt thẳng xuống đất trong khi tên sứ giả vẫn đứng yên như chưa hề có vật gì chạm vào người.

Cả bọn hấp tấp bước lùi ra sau, đồng loạt chĩa tay ra phía trước, sẵn sàng đánh trả sự phản kích của đối phương.

Nhưng trái với sự lo lắng của bọn trẻ, Badd chẳng có vẻ gì nổi giận. Lão thản nhiên cúi nhìn chiếc đinh dưới chân rồi ngước lên dòm Păng Ting, tặc tặc lưỡi:

– Ngươi là cháu của Đại phù thủy Păng Sur phải không?

Lão nhún vai:

– Phải nói thiệt là trình độ của nhóc ngươi quá kém. Bà của ngươi ít khi nào chơi cái trò trẻ con này. Nhưng một khi ngài đã phóng đinh ra, chắc chắn không có ai thoát chết…

Một lần nữa, Badd bỏ ngang câu nói và dáo dác nhìn quanh.

– Ta phải chuồn đây. Trùm Bastu sắp tới rồi.

Lão nói nhanh, và biến mất còn nhanh hơn. Bọn trẻ chớp mắt một cái, đã không thấy lão đâu nữa.

Bọn Suku chưa kịp trấn tĩnh, đã thấy hiện ra ngay chỗ sứ giả Badd vừa đứng một bóng người tầm thước với chiếc áo chùng màu mỡ gà bay phần phật, dáng dấp vô cùng thanh nhã.

Trùm Hắc Ám! Bọn trẻ rên lên trong bụng và thoái lùi về phía sau thêm mấy bước dài, đầu gối như nhũn ra. Những hình ảnh của lần giăng bẫy hụt hôm trước của trùm Hắc Ám và tả hộ pháp Balibia thoắt hiện về trong tâm trí khiến tụi nó bất giác nghe lạnh từ đầu tới chân.

Bastu đứng bất động như một pho tượng, hai tay khoanh trước ngực và cũng như Badd trước đó, từ đằng sau tấm khăn che mặt màu xanh ngọc, ánh mắt sáng quắc của hắn đang tò mò rọi lên cái xác trên tay Nguyên.

Ánh mắt của trùm Hắc Ám từ từ di chuyển lên gương mặt đau buồn của Nguyên, đọng ở đó một lúc rồi rớt trở xuống cái xác cứng đờ của Kăply.

Mãi một hồi lâu, hắn không nói tiếng nào, chỉ có tấm sa mỏng rung động khe khẽ. Chung quanh bọn trẻ lúc này, không khí bị nén lại, căng thẳng và tức thở như trước một cơn bão lớn.

Nguyên dán mắt vào tấm sa mỏng trên mặt trùm Hắc Ám, cảm thấy bất lực khi cố đoán xem hắn đang nghĩ gì đằng sau vẻ câm nín khó hiểu kia.

– Nó chết rồi à? – Trùm Bastu bất thần lên tiếng, hắn hỏi bằng giọng mượt mà quen thuộc.

– Chết rồi. – Nguyên nghiến răng, nói như nhai từng tiếng – Từ nay ngươi bớt được một đối thủ rồi đó.

– Hừm, bọn ngươi chưa xứng là đối thủ của ta. – Trùm Bastu nói, giọng tỉnh bơ. Hắn liếc Nguyên một cái rồi lại xoáy mắt vào Kăply – Nó bị con basilic mổ trúng à?

Nguyên không trả lời, vì cảm thấy không cần trả lời. Nó lặng lẽ cúi nhìn Kăply, lòng thắt lại.

– Ta nghĩ vẫn còn cơ may cứu sống thằng bé.

Trùm Bastu lại nói, giọng trầm trầm nhưng đủ làm bọn trẻ nhảy dựng như đạp phải lửa.

– Ngươi nói sao? – K’Tub ré lên, giọng kích động – Có thể cứu sống anh K’Brêt ư?

– Ờ. – Trùm Bastu thờ ơ đáp, có vẻ như hắn đang nghĩ ngợi hay tính toán điều gì đó.

– Ngươi nói láo! – K’Tub lại hét lên – Hổng lẽ nọc độc của con basilic không phải là một trong ba thứ chất độc không có thuốc giải sao?

Bọn trẻ phập phồng dồn mắt vào trùm Bastu, chờ xem hắn đáp như thế nào.

– Ta không nói là trên đời này có thuốc giải nọc độc của con basilic. – Trùm Bastu rùn vai – Ta chỉ nói là thằng bé này vẫn còn cơ hội được cứu sống.

– Thiệt là hoang đường! – Bolobala dài môi “xì” một tiếng – Đã không có thuốc giải thì làm sao cứu sống được chớ!

Trùm Bastu lừ mắt nhìn Bolobala, tuy gương mặt phần lớn bị che khuất sau tấm khăn nhưng ánh mắt của hắn vẫn toát ra một uy lực ghê người đến nỗi Bolobala phải quay mặt đi, tim đập thình thịch.

– Ngươi thì biết cái quái gì chứ! – Hắn nhạt nhẽo nói – Xưa nay, những ai bị con basilic mổ trúng đều có thể kéo dài mạng sống trong vòng một ngày.

Ánh mắt của trùm Bastu lại đáp lên cái xác Kăply:

– Thằng bé này bị trúng độc chưa quá một ngày, dĩ nhiên là chưa chết hẳn.

– Ngươi nói là K’Brêt chưa chết ư? – Nguyên rùng mình một cái, đưa mắt nhìn trùm Bastu, thảng thốt hỏi. Ở phía sau, Mua và K’Tub cũng tự động nhích tới trước một bước.

– Nó chỉ chết lâm sàng thôi. – Trùm Bastu chớp mắt – Bây giờ cho đến trưa mai, nếu nó may mắn gặp được một con basilic, có thể nó sẽ sống lại.

– Là sao? – Nguyên ngơ ngác – Ta chẳng hiểu gì cả.

– Nọc độc của con basilic hẳn nhiên là không có thuốc giải. – Hai cánh tay của trùm Bastu bây giờ không khoanh trước ngực nữa. Hắn chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn lên những đám mây lơ lửng trên cao, chậm rãi nói – Nhưng trong lúc chưa chết hẳn, nếu được một con basilic dùng miệng hút hết chất độc từ vết thương ra thì nạn nhân sẽ sống lại.

Nguyên thấp thỏm quay sang Suku:

– Có đúng vậy không em?

Suku lúc lắc những lọn tóc trước trán, nhăn nhó đáp:

– Em chưa nghe nói tới vụ này, anh K’Brăk.

Nguyên nhìn Bastu, chưa kịp hỏi thêm đã giật bắn khi thấy trùm Hắc Ám thình lình giơ tay lên.

Cả đám hấp tấp lùi lại trước cử chỉ đột ngột của Bastu, chưa biết phải làm gì thì mắt đã hoa lên. Hành động của trùm Hắc Ám xem ra còn nhanh hơn ý nghĩ của bọn trẻ: từ tay hắn, một tấm lưới bạc xuất hiện sáng lòa khiến cả đống cặp mắt vội nhắm lại, cả đống cái miệng cùng hốt hoảng kêu lên:

– Thần chú kim cương!

Tiếng kêu vừa rời khỏi đôi môi, bọn trẻ đã hoảng kinh thấy cơ thể tụi nó lập tức dính chặt vào một tấm lưới bùng nhùng, mềm mềm, deo dẻo, nhưng lại dai nhách, càng cựa quậy càng bị thít chặt, nhưng cái làm tụi nó hãi nhất là vừa dính vào tấm lưới, năng lượng pháp thuật trong người mỗi đứa tự động theo lỗ chân lông thoát hết ra ngoài. Con Chacha bị trói chặt, giãy đùng đùng và kêu chí chóe liên hồi càng khiến tụi nó thêm bấn loạn.

– Ngươi… ngươi…

Nguyên lắp bắp, không rõ vì tức giận hay sợ hãi, hay là vì cả hai.

Đang ấp úng, mắt nó chợt trố lên khi nhác thấy một quả cầu pha lê óng ánh từ một bụi rậm bay ra, lặng lẽ lao thẳng vào lưng Bastu, im ru không một tiếng động. Sứ giả Badd! Nguyên mừng rỡ reo lên trong đầu, tự hỏi không biết lão này dùng đến bao nhiêu gam can đảm để có thể quyết định một cái chuyện tày trời là ra tay đánh lén trùm Hắc Ám.

Bastu như không hay biết hiểm họa đến từ sau lưng. Hắn nhìn bọn trẻ đang bị trói chặt trong tấm lưới bạc, hừ mũi:

– Yên tâm đi, K’Brăk. Nếu muốn giết bọn ngươi, ta cần gì phải dùng đến thần chú kim cương.

Hắn nhích chân về phía trước, giọng dịu dàng đến khó tin:

– Chẳng qua ta muốn cứu thằng bé này.

Trùm Bastu vừa nói vừa hất tay một cái, cái xác cứng đơ của Kăply lập tức nhấc mình lên khỏi vòng tay Nguyên, từ từ trôi về phía hắn, vững vàng như trên một tấm ván trượt.

Trong chỗ nấp, sứ giả Badd có lẽ kịp phát giác ra sự lạ. Quả cầu bay gần tới chỗ Bastu liền khựng lại, khẽ ngúc ngoắc vài giây rồi hối hả bay lui, thoáng mắt đã biến mất chỗ bụi cây um tùm ven dốc.

Cái xác Kăply trôi đến trước mặt trùm Bastu, cách vài tấc thì dừng lại và lơ lửng một chỗ, như có một bàn tay vô hình đỡ lấy.

Trước vẻ mặt lo âu của bọn trẻ, trùm Bastu cho tay vào túi, lôi ra một chiếc mặt nạ quỷ màu gạch cua, không biết làm bằng vật liệu gì nhưng trông thật dữ dằn.

Mua bồn chồn nhìn chiếc mặt nạ vuông vức với cặp lông mày xếch, chiếc mũi dài và đỏ ửng như củ cà rốt, run run quay sang Suku:

– Hắn định làm gì thế, Suku?

– Chị yên tâm đi. Chiếc mặt nạ này trông đáng sợ thiệt nhưng nó chính là gương mặt thần hộ mệnh xưa nay vẫn treo ở đền thờ phúc thần Kalăm, có tác dụng xua đuổi ma quỷ và tiêu trừ sát khí.

Trùm Bastu úp chiếc mặt nạ lên mặt Kăply rồi duỗi tay ra phía trước, miệng lầm rầm, cặp mắt sáng quắc của hắn lúc này khép hờ như đang ngủ.

Bọn trẻ nhìn chòng chọc vào Kăply, mừng quýnh khi thấy cái xác khẽ động đậy. Nhưng Kăply chỉ cựa quậy có một chút rồi lại nằm im như cũ.

Nguyên gần như nín thở, cố không chớp mắt. Nó không rõ trùm Hắc Ám đang có âm mưu gì nhưng trong giờ khắc quan trọng này nó đang tìm mọi cách làm dịu đi mối nghi ngờ trong đầu.

– Xong!

Trùm Bastu chợt thở phào và khẽ phất tay. Chiếc mặt nạ chui vô túi áo chùng của hắn, còn cái xác Kăply lững lờ trôi ngược về phía Nguyên. Hắn phất tay một cái nữa, tấm lưới bạc quanh người bọn trẻ biến mất.

Nguyên đỡ lấy Kăply, chưa kịp nói gì trùm Bastu đã trầm giọng tiếp:

– Ta đã cố gắng duy trì mạng sống của thằng bé thêm hai ngày nữa. Trong thời gian đó, nếu gặp may thì nó sẽ sống lại. Còn nếu số nó đã tuyệt thì…

Bastu bỏ lửng câu nói, kết thúc bằng một tiếng thở dài và quay mình bỏ đi, vạt áo chùng màu mỡ gà rực lên trong nắng chiều như một cánh chim lớn.

– Khoan đã! – Nguyên la lên, những câu hỏi nó đã cố dìm đi, bất chợt hiện lên lăn tăn trong óc nó – Ngươi hãy nói thật đi: Tại sao ngươi cứu K’Brêt? Tại sao ngươi buông tha bọn ta?

– Đơn giản thôi, K’Brăk. – Trùm Bastu cất tiếng cười ngạo mạn, chân vẫn không dừng bước – Chẳng qua ta muốn xem chiến binh giữ đền là thứ quái vật gì? Bajaraka Đầu Bự và Pô Palay Tàn Phế sợ chiến binh giữ đền chứ ta thì không. Ha ha ha…

Cho đến khi trùm Hắc Ám đã mất hút, tiếng cười của hắn vẫn còn ong ong trong đầu bọn trẻ, âm i, dai dẳng và nhức buốt.

Nguyên cúi nhìn Kăply, săm soi tỉ mỉ vẫn không thấy có gì đặc biệt. Gương mặt thằng bạn nó vẫn nhợt nhạt như nặn bằng bột, chỉ có tay chân mình mẩy dường như mềm đi được một chút.

– Ảnh tỉnh lại chưa, anh K’Brăk? – K’Tub nôn nóng hỏi, nó và Mua đang xô nhau nhảy bổ lại.

Nguyên lắc đầu, cười khổ:

– Vẫn thế.

– Sứ giả Badd! – Suku nhìn về phía bụi cây, giọng nghi hoặc – Ngươi ra đây đi!

– Có lẽ hắn đi rồi. – Êmê hờ hững nói, khi cả bọn chong mắt một hồi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, ngoài những nhánh cây bị gió chiều bẻ cong khiến những chiếc lá chúi vào nhau rì rào như trò chuyện.

– Tiếc thật. – Suku chớp đôi mắt sáng – Có thể Badd biết được âm mưu thật sự của trùm Bastu.

– Hắn không nói cho chúng ta nghe đâu. – Êmê khụt khịt chiếc mũi hếch – Em đừng quên hắn dù sao cũng là sứ giả thứ nhất của phe Hắc Ám.

Mua cau mày:

– Nhưng gần đây giữa bọn chúng hình như xảy ra bất hòa nghiêm trọng, chị Êmê.

– Đúng là vậy đó, Mua. – Nguyên chen lời – Badd và Balibia rõ ràng đang xung đột với nhau dữ dội, lý do bên ngoài không có gì to tát nhưng nguyên nhân sâu xa có lẽ do hai bên ngấm ngầm tranh chấp quyền lực. Nhưng trùm Bastu lại đứng về phía Balibia, chúng ta cũng biết rồi đó.

Tam gật gù:

– Sự thiên vị đó có vẻ làm Badd nổi điên.

– Còn hơn cả nổi điên nữa, Tam. – Nguyên tặc lưỡi – Theo tao thấy, Badd bắt đầu tỏ thái độ chống đối. Có thể sự khắt khe của trùm Hắc Ám đã dồn hắn tới chỗ buộc phải làm phản. Mày không thấy khi nãy hắn định tập kích Bastu sao.

Kan Tô mơ màng:

– Khi nãy nếu quả cầu pha lê của Badd đánh trúng Bastu thì chuyện gì sẽ xảy ra há? Theo em, Bastu có sẽ tiêu tùng không, Suku?

– Em nghĩ là không. – Suku lắc đầu – Em không tin một đại phù thủy cỡ Bastu, lại vừa luyện thành công thần chú kim cương, có thể bị hạ gục dễ dàng như thế. Lúc nãy, nếu quả cầu đánh trúng Bastu, người thê thảm chính là Badd.

– Thôi, chúng ta lên đường đi. – Păng Ting giục – Tên nào ngủm cũng tốt. Bọn chúng mà tàn sát lẫn nhau được thì càng đỡ khổ cho xứ Lang Biang.

Lần này Nguyên đi thụt lại sau lưng Suku, vẫn với Kăply nặng trĩu trên tay.

– Sao mày không biến K’Brêt nhỏ lại như một đứa bé để ẵm cho đỡ mệt, K’Brăk? – Kan Tô nhìn bạn, góp ý, nhưng lời khuyên vừa buột ra khỏi miệng nó chợt biết ngay là mình vừa nói một câu đại ngu.

Quả nhiên, Nguyên lạnh lùng:

– Không bao giờ, Kan Tô. Tình cảm của tao không cho phép tao làm như thế.

* * *

Sáng hôm sau, bọn trẻ thức dậy từ rất sớm dù cơ thể và thần kinh phải nói là vô cùng mệt mỏi. Đã vậy, cánh tay của Baltalon lại xuất hiện và quậy tưng suốt đêm khiến không đứa nào dỗ giấc được.

Sau khi trải qua một đêm chẳng ra gì ở khu rừng chè dưới chân dốc, tụi nó kéo nhau lên đường lúc trời còn tù mù, lòng chỉ mong cuộc hành trình chóng kết thúc.

Nguyên rảo bước lên để đi song song với Suku.

– Suku nè. – Nó cất giọng lo lắng – Có thật là trùm Bastu đã kéo dài mạng sống của K’Brêt thêm hai ngày không?

Suku ngập ngừng:

– Cái đó thì em không biết chắc, anh K’Brăk à.

Nguyên cúi nhìn Kăply. Nó nói mà nghe sống mũi cay cay:

– Nếu hắn nói láo thì K’Brêt chỉ giữ được mạng sống đến trưa nay nữa thôi. Sau đó thì vô phương, phải không Suku?

Suku quay nhìn Nguyên, giọng đắn đo:

– Thực ra nếu mạng sống của anh K’Brêt kéo dài thêm hai ngày nữa, cơ may cũng rất thấp, anh K’Brăk à.

– Ờ, – Nguyên nói, ủ ê và tuyệt vọng – tụi mình biết tìm ở đâu ra một con basilic trong thời gian ngắn như vậy. Basilic chứ đâu phải là một con rắn nước.

Nguyên thở hắt một cái, như người ta vẫn làm thế để tống mọi phiền não ra khỏi đầu, nhưng trong hoàn cảnh này động tác của nó lại giống như là sự bất lực:

– Mà giả dụ có gặp thì làm sao sai nó hút chất độc cho K’Brêt được. Không khéo nó biến bọn mình thành tượng đá cả lũ không chừng.

– Thú thiệt là chuyện này rất khôi hài, anh K’Brăk. – Suku ngọ nguậy đầu – Em không hiểu trùm Bastu muốn gì khi bày ra trò này.

Nguyên nhún vai:

– Cách xử sự của bọn chúng bao giờ cũng khó lường. Nếu anh không lầm, lúc đầu Bastu có ý định trừ khử chúng ta. Hắn chẳng tử tế gì khi trói chúng ta lại. Nhưng đến phút chót có lẽ hắn phát giác có người bí mật luẩn quẩn bên cạnh.

– Hắn không biết kẻ đó là Badd?

– Không. Đối với trùm Bastu, Badd đâu có nghĩa lý gì. Sở dĩ Bastu chùn tay vì hắn nghĩ đến Đại phù thủy Păng Sur.

– Nhưng cách hắn cứu chữa anh K’Brêt thì không phải là trò bịp. Em nhận ra chiếc mặt nạ đó, anh K’Brăk.

– Bịp là không bịp. Không bịp tức là bịp. – Nguyên cay đắng, trông nó lúc này giống hệt một triết gia chán đời, từ giọng lưỡi cho đến vẻ mặt mỗi lúc một cau có – Bởi vì phương pháp cứu sống K’Brêt mà trùm Bastu chỉ dẫn là một phương pháp nếu có thật cũng không thể thực hiện được, và chính vì biết như thế nên hắn không ngại ngần gì mà không nói ra.

Nguyên liếc Suku, cười khảy:

– Hơn nữa, hắn cũng nhân cơ hội này để mua chuộc anh, Suku à!

– Hắn mua chuộc anh để làm gì? – Suku nghệt mặt ra.

– Giết anh thì lúc nào hắn cũng giết được. Ngay cả khi ăn được quả táo vàng trên núi Lưng Chừng, anh cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng theo anh, cái hắn đang cần hiện nay không phải là mạng sống của anh hay của K’Brêt…

– Em hiểu rồi. – Suku gật đầu – Hắn đang cần cái báu vật quỉ quái gì đó ở lâu đài K’Rahlan.

– Ở lâu đài K’Rahlan chẳng có báu vật gì hết á!

Tiếng Êmê vang lên từ sau lưng, nó đã tới sát Nguyên và Suku lúc nào không hay và giọng nói của cô nàng thì dù vô tâm như Suku cũng thấy rõ là đang ra chiều giận dỗi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện