Chương 20
Ôm hài tử, dẫn theo đám bà vú Hoàng đế ban thưởng, rời khỏi cửa cung. Những gia nhân tâm phúc đã chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ta ở cửa cung rồi.
“Lão gia đã hồi phủ chưa?”
“Thưa phu nhân, vẫn chưa. Thuộc hạ ngày nào cũng đến phủ Lý Thái phó tìm lão gia, nhưng đều bị Lý phu nhân ngăn lại, chưa gặp lần nào. Vì không có chỉ thị của phu nhân, thuộc hạ không dám tự ý xông vào.”
Khinh người quá đáng.
Ôm hài tử bước lên xe ngựa, “Đến phủ Lý Thái phó.”
Vừa đi đường vừa hỏi: “Lý Thái phó thật sự lấy một vị Huyền chủ làm bình thê.”
“Dạ đúng, tám ngày trước đã thành thân. Vị Huyền chủ kia nghe nói từ nhỏ đã có bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, không thể sống lâu. Lúc xuất giá ngự y cũng nói nàng ấy sống không quá một năm nữa, vì mong về sau có thể danh chính ngôn thuận nhập mộ xây từ đường (đền thờ cúng cho người chết). Cũng vì nàng ấy bệnh triền miên, rất khó mang thai, mà thân phận lại cao quý, khó tìm được đám hỏi tốt. Thân thể sắp không trụ được nữa, đành phải khuất thân (bản thân chịu thua thiệt) gả cho người ta làm bình thê.”
Thì ra là thế. Nếu nữ nhân không xuất giá, thì sau khi chết đi không thể nhập mộ gia tộc nhà mẹ đẻ, chỉ có thể chôn cất nơi hoang vu. Vợ chồng Lý Thái phó thủ đoạn thật cao, đã được lợi rồi, còn gọi Trương Lai về Kinh thành “làm chủ” cho muội muội.
Có lẽ Hoàng đế cũng góp tay vào? Hắn hiện giờ là lão bản (ông chủ) của ta, ta chẳng thể so đo được.
Nhưng mà ba ngày này Trương Lai ở trong Lý phủ chắc chắn gặp sự cố, nếu không vì sao không cho hạ nhân đến gặp hắn? Trương Lai đối phó với người ngoài có thể coi là khôn khéo, nhưng đối với người trong nhà thì hoàn toàn không có sự phòng bị. Nhất là muội muội hắn nâng niu trong lòng.
Ta không dám nghĩ sâu hơn, vợ chồng Lý Thái phó mấy ngày nay đã tính kế gì với hắn. . . . . . Quá sơ suất, vừa đến Kinh thành Trương Lai đã vội vã đi gặp muội muội hắn, mà ta không kịp chuẩn bị gì cả đã bị triệu vào cung. . . . . .
Đến Lý phủ, Lý phu nhân dẫn theo một thiếu nữ mười sáu ăn mặc như cô nương thôn quê, mà không thấy bóng dáng Lý Thái phó và Trương Lai đâu. Việc đã đến nước này, nghe xem các nàng ấy nói gì. Liếc mắt nhìn hai người, ta yên lặng ngồi xuống, bà vú ôm hài tử cùng các nha hoàn đứng đằng sau ta. Ta nâng chén trà nhấp một ngụm, buông tầm mắt xuống, chờ các nàng mở miệng.
“Tẩu tử (Chị dâu), hài tử này là . . . . . ?”
“Thập công chúa của đương kim bệ hạ, sau này sẽ là con ta”, ta thản nhiên mở miệng nói.
“Công chúa?, nàng ta dường như càng hoảng sợ, “Tẩu tử phúc khí thật tốt.”
Nuôi công chúa cũng coi như là phúc khí? Ta đúng là chưa nghe thấy kiến giải thế này bao giờ. Không tiếp lời nàng ta. Thật ra mấy ngày ở trong cung tâm tư cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa phải trơ mắt nhìn cố nhân (bạn cũ) sắp sửa bị xử tử, trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Đối với Lý gia tuy không có tình cảm gì, nhưng bọn họ dù sao cũng là người thân của Trương Lai. Ta vạn lần không ngờ, đến đây mà cũng phải nói chuyện như đang đàm phán buôn bán. Hơn nữa người đàn bà chanh chua còn không phân rõ phải trái hơn cả Hoàng đế.
Ta thoải mái nghe nàng ta độc thoại, “Tú Hà là cháu gái của Tam đại gia (bác) trong thôn muội, năm trước Tam đại gia qua đời, nàng ấy đến Kinh thành nương tựa chỗ muội, là một cô nương thanh bạch.”
“Lúc muội rời khỏi thôn, nàng ấy mới chỉ là một tiểu ny tử (cô bé) năm sáu tuổi, vừa chớp mắt đã đến mười sáu rồi.”
“Tẩu tử tẩu cùng ca ca gần đây vợ chồng ân ái, ca ca là một người yêu cố hương, vì tẩu mà đã ở lại biên cương đến mười năm.”
“Muội cũng biết tẩu tử hiền lành tài giỏi, không phải là nữ nhân tầm thường, nhưng bổn phận của nữ nhân không phải là nối dõi tông đường, giúp chồng dạy con sao? Trương gia đến đời chúng ta chỉ còn lại mỗi ca là nam đinh (con trai), nếu bị chặt đứt hương hoả tại đây, sau này huynh muội chúng ta sao dám đi gặp tổ tông đây.”
“Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, dù nói thế nào, thiếp có nhiều cũng không bằng được chính thất, tẩu thấy có đúng không?”
“Tú Hà nàng ấy không phải là loại nữ nhân được nuông chiều từ bé, có thể chịu được cực khổ, con người cũng trung thực. Hơn nữa muội đã tìm người xem tướng mạo rồi, nàng ấy rất mắn đẻ.”
“Tú Hà đã cùng ca ca viên phòng (xxoo) rồi, tương lai nếu có thể có thêm con cháu, tẩu cũng có thêm người dưỡng lão tống chung (chăm sóc trước khi lâm chung) không phải sao?”
Viên phòng?
Ta quay đầu nhìn người theo hầu sau lưng, hắn lập tức lui ra khỏi phòng khách.
Vẻ mặt toàn gia này đúng là làm ta thấy buồn nôn, “Xin hỏi Lý phu nhân dùng thủ đoạn bỉ ổi gì mới bắt được bọn họ viên phòng? Rượu? Hay là dược?”
“Ngươi. . . . . .”, Lý phu nhân nhìn ta gầm lên một tiếng, nhưng cũng không phản bác ý ta.
“Lợi dụng tình cảm cùng sự tín nhiệm của người thân để đạt được mục đích, đúng là không bằng cầm thú”, ta tiếp tục chậm rãi mở miệng.
Lý phu nhân phẫn nộ ném vỡ chén trà trong tay, trợn mắt nhìn ta, dường như chỉ một khắc sau là xông đến bóp cổ ta.
Ngay tại thời khắc gươm kiếm sẵn sàng này, Trương Lai vừa hay được người hầu vừa rồi đưa đến. Người hầu kia nhìn ta làm mấy động tác bí mật ý nói: Trương Lai không biết ta đến, chuyện viên phòng là thật.
Trương Lai nhìn ta trên mặt có sự áy náy, xấu hổ, rồi nhìn thấy vẻ mặt của Lý phu nhân, thì phẫn nộ quát: “Ngươi còn muốn làm gì nữa? Ngươi hại ta còn lo hại chưa đủ sao? Bây giờ còn giương nanh múa vuốt với tẩu tử ngươi? Trong lòng ngươi còn coi ta là ca ca nữa không?”
“Muội sao lại hại ca? Tất cả việc muội làm đều vì muốn tốt cho ca, suy nghĩ cho chuyện nối dõi tông đường Trương gia”, Lý phu nhân gân cổ lên cãi, cứ như bị chịu oan ức nhiều lắm, rồi bắt đầu nức nở.
Trương Lai không để ý tới nàng ta nữa, chỉ căng thẳng nhìn ta. Đúng vậy, mười năm trước hắn sẽ ấp úng tranh luận với muội muội, cố gắng giải thích ý nguyện của mình. Nhưng qua mười năm hắn đã trưởng thành rất nhiều, hắn đã hiểu ra, có những việc, những con người chỉ nói là không có tác dụng.
Tình yêu của ta với Trương Lai chưa đến mức quá sâu đậm, cực nóng bỏng làm người ta choáng váng đầu óc. Nếu mười năm trước gặp phải chuyện này, lúc đó tình cảm của ta với Trương Lai không có bao nhiêu, cùng lắm chỉ là tìm một người sống cùng thôi, lúc đó ta có lẽ sẽ vì ghét bỏ thân thể Trương Lai bị người khác chạm qua, hoặc ghét bỏ Trương Lai có một đám thân thích bỉ ổi như vậy, mà dứt khoát rời bỏ hắn. Dù sao nam nhân có đủ hai chân cũng đầy đường.
Nhưng trải qua mười năm đồng cam cộng khổ, rất nhiều lần cùng sinh cùng tử, sớm tối có nhau, cùng nhau chín chắn trưởng thành. Ta không biết những chuyện đó có ý nghĩa gì với hắn, nhưng đối ta mà nói, hắn đã trở thành máu thịt trên người ta, nếu cắt đi có lẽ sẽ không chết, nhưng tất nhiên sẽ đau đến tận tim gan.
Huống hồ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, ta sao có thể vì một tính toán sau lưng, mà buông bàn tay đang nắm chặt tay hắn chứ.
Trương Lai đứng trước mặt ta, sốt ruột nhìn ta. Lòng ta có chút chua xót, đưa tay nắm chặt tay hắn, “Lúc tỉnh táo chàng tự nguyện cùng nữ nhân kia viên phòng sao?”
Hắn lắc đầu, “Ta sẽ không đụng đến bất kỳ nữ nhân nào ngoài nàng.”
“Xảy ra chuyện như vậy, tại sao không trở về nhà?”
“Ta không dám gặp nàng, ta không biết phải nói như thế nào với nàng. . . . . .”
“Chàng đã không tự nguyện, ta sẽ không trách chàng. Chàng đã từng đáp ứng ta không nạp thiếp, nhưng dù sao cũng đã cùng nàng kia có da thịt chi thân (quan hệ), sau này có ý định sắp xếp gì cho nàng ấy?”
Nghe thấy ta nói không trách hắn, hắn mới nhẹ thở phào. Chợt liếc nhìn Tú Hà ánh mắt phức tạp, “Tam đại gia từng có ân với huynh muội ta, ta lại cùng nàng ấy. . . . . . Sau này chăm sóc cuộc sống cả đời cho nàng ấy vậy, nhưng ta không nạp thiếp”, hắn nắm tay ta lặp lại lần nữa như cam đoan.
Ta nghĩ ngợi, khẽ gật đầu. Trương Lai mới hoàn toàn yên tâm, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Tú Hà”, ta nhìn cô bé kia, tuy ăn mặc như một cô nương thôn quê, nhưng mặt mày thanh tú, cũng là một tiểu mỹ nhân.
“Dạ”, nàng ấy lo lắng đứng lên.
“Vừa rồi những lời Lý phu nhân cùng phu quân ta nói ngươi đều nghe rõ ràng chứ?”
“Vâng”
“Nếu ngươi nguyện ý vào phủ, ta sẽ chăm lo cuộc sống sau này của ngươi”, ta liếc nhìn nàng ấy, “Nhưng mà từ nay về sau ngươi cũng không có tự do, phải tuân thủ những quy củ trong phủ ta, ngươi sống cũng được chết cũng được, đều phải ở trong phủ. Nếu ngươi không muốn vào phủ, ta sẽ chuẩn bị một phần đồ cưới, tự ngươi chọn một nam nhân tâm đầu ý hợp rồi gả đi. Ngươi lựa chọn thế nào?”
Nàng ấy nhìn ta, lại nhìn Lý phu nhân, cuối cùng nhìn xuống đất, do dự, “Ta. . . . . .”
“Có gì muốn nói cứ nói.”
“Lý phu nhân. . . . . . đã cho ta uống thuốc, nói nhất định có thể mang hài tử.”
Ta nghĩ ngợi, “Vậy trước tiên theo ta hồi phủ. Nếu quả thực mang thai, thì cứ an tâm sinh hạ hài tử”, ta ra hiệu bảo một nha hoàn đến đỡ nàng ấy, “Bây giờ đi thôi, đồ trong phủ này không cần mang theo gì hết, ta sẽ chuẩn bị đồ mới cho ngươi”, sau đó ta quay đầu nhìn Trương Lai : “Chúng ta về nhà đi.”
Hắn gật đầu, “Được, về nhà.”
Hai người chúng ta lên một xe ngựa, lúc này ta mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng tuy oán trách hắn chủ quan, nhưng cũng thật sự không đành lòng trách cứ hắn. Mười năm nay ở Tây Vực sinh tử đã nhìn nhiều, những người kết giao đều là người khoáng đạt, hắn lại không có chủ ý thế, nên ta cũng không để trong lòng.
Hắn đưa tay ôm ta, để đầu ta đặt lên vai hắn, “Tiểu Khê, ta thực sự xin lỗi nàng.”
Ta ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ nói: “Vợ chồng Lý thái phó đã tính kế vợ chồng chúng ta hai lần rồi. Ta có thể nhịn lần một lần hai, nhưng không thể có lần thứ ba.”
Hắn trầm mặc không nói gì.
Ta nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Ta sẽ không ngăn chàng qua lại với muội muội chàng, nhưng từ nay về sau ta sẽ không coi họ là thân thích nữa, cũng sẽ không quản chuyện nhà bọn họ.”
Nếu còn tính kế lần thứ ba, ta sẽ coi bọn họ là kẻ địch, giống như những đạo tặc trên thảo nguyên, mạnh tay trả thù. Đến lúc đó ta sẽ không quản bọn họ là muội muội em rể Trương Lai nữa, nhất định phải để cho bọn họ thân bại danh liệt.
Hắn đưa tay chạm lên mặt ta, “Tiểu Khê hận bọn họ như vậy?”
“Chưa đến mức hận, chỉ là bọn họ làm ta buồn nôn. Lúc ăn cơm bên cạnh chàng có một đống giòi bọ, chàng không muốn cách xa bọn chúng sao?”
“Vậy thì chúng ra rời khỏi Kinh thành đi. Chỉ cần rời đi, sẽ không nhìn thấy nữa, lòng cũng không phiền bực.”
“Trễ mất rồi, Hoàng đế đã để cho người khác tiếp nhận tiêu cục, để chúng ta lưu lại Kinh thành làm việc cho hắn. Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
“Vậy nàng nói phải làm sao bây giờ?”
Ta nở nụ cười, “Không làm thế nào hết. Ta tất nhiên không qua lại với bọn họ, nhưng mà chàng bị kẹp ở giữa sẽ thấy khó xử. Nhưng có một điều, chàng phải cảnh giác với bọn họ, tránh tương lại lại nhận thêm người thứ ba, thứ tư vào phủ. Vô duyên vô cớ hại những cô nương trong sạch.”
Hắn thở dài, ôm chặt ta hơn, “Bọn họ. . . . . . lòng người thay đổi rồi.”