Chương 190: Trở về nhà cũ
Khi Lâm Tử Hàn thừa dịp Tiêu Ký Phàm thương tâm quá độ, một thời khắc không lưu ý, mang theo Tiểu Thư Tuyết trở lại thôn Ninh Thủy. Bà Vương và Vương Văn Khiết sợ hãi, kinh ngạc đánh giá cặp mẹ con biến mất gần nửa năm.
Vương Văn Khiết trong khoảng thời gian đó gặp Lâm Tử Hàn nhiều lần, kinh ngạc lại không nhiều như bà Vương, nhưng là đã đủ vô cùng kinh ngạc. Sững sờ hỏi thăm: "Hai người đang làm gì vậy? Sao mắt lại sưng đỏ vậy?"
"Con muốn ba ba…" Tiểu Thư Tuyết khóc nức nở nói, chớp chớp hai mắt đẫm lệ, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, vội ngồi xổm người xuống nói với con bé: "Không phải đã nói với con rồi sao? Chú ấy không phải ba ba con, không thể nhắc lại ba ba!" Dọc theo đường đi, cô đã nghiêm túc dặn dò hơn mười lần, không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới Tiêu Ký Phàm.
Vương Văn Khiết ôm cổ Tiểu Thư Tuyết, lau nước mắt trên mặt con bé nói: "Muốn ba ba thì bảo mẹ con đi tìm một người nha, ngoan, đừng khóc" Nói xong hai mắt nghiêm lại, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn chất vấn: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Soái ca thổ phỉ đẹp trai kia bỏ hai người bọn em?"
Lâm Tử Hàn buông mắt xuống, gật đầu một cái xem như là đáp lại, trước mặt hai người, cô cũng chỉ có thể nói như vậy.
"Dì đã nói gã đàn ông kia nhìn không giống người tốt, haizzz, Tử Hàn, cháu sao lại ngốc như vậy, sao lại nhất định không nghe khuyên bảo?" Bà Vương thở dài nhắc đi nhắc lại.
"Cháu đã biết sai rồi" Lâm Tử Hàn bấm chặt ngón tay như sắp xuất huyết, thương cảm nói, chuyện căn bản không phải như vậy, cô không muốn nghe đến hai người nói Tiêu Ký Phàm như thế này, nhưng mà lại không thể thay anh phản bác, loại cảm giác này thực sự là quá khó tiếp thu rồi!
"Tử Hàn, hoan nghênh em trở về" Ngoài sân vang lên tiếng của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn xoay người lại, nhìn phía cửa. Đỗ Vân Phi đang cười dài đi vào trong, phía sau theo là Tô Lâm Lâm vẻ mặt mất mát.
Lâm Tử Hàn muốn lên tiếng gọi Tô Lâm Lâm, há miệng ra lại nói không nên nửa câu nói, cô biết cô ấy nhất định sẽ hận chết mình, bởi vì cô lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Đỗ Vân Phi.
Tô Lâm Lâm gian nan hé ra nụ cười, nói với Lâm Tử Hàn: "Tử Hàn, hoan nghênh cậu trở về" Cũng thắm thiết nhìn liếc mắt Đỗ Vân Phi đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết.
Đỗ Vân Phi nâng cao Tiểu Thư Tuyết lên, thoải mái cười nói: "Tiểu Thư Tuyết, có nhớ ba ba Đỗ không nào?"
Tiểu Thư Tuyết im miệng lắc đầu, lại gật đầu, vô luận Đỗ Vân Phi đùa con bé thế nào, nhất định không lộ ra nụ cười nào.
Đỗ Vân Phi ôm Tiểu Thư Tuyết, xoay mặt nói với Lâm Tử Hàn: "Tử Hàn, em tạm thời sang nhà anh ở đi, ở đây lâu lắm em không ở, không quá an toàn"
"Buồn cười, ở đây có chỗ nào không an toàn? Em không phải sống rất tốt sao? Cái cớ này cũng quá nát vụn rồi?" Vương Văn Khiết cười ha ha trêu chọc.
Lâm Tử Hàn đương nhiên biết anh không chỉ an toàn là cái gì, phỏng chừng rất nhanh Tiêu Ký Phàm sẽ tìm tới nơi này, nếu phải diễn, sẽ diễn rất thật một chút không phải sao?
Cô gật đầu, khẽ cười nói: "Vậy cám ơn anh trước, tạm thời em cũng chưa thu dọn được phòng"
"Chúng ta đây thì hãy đi trước thôi, cơm tối anh cũng đã chuẩn bị xong" Đỗ Vân Phi vui vẻ nói, nói xong bỏ ra một tay nắm tay cô.
Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt Tô Lâm Lâm không nói một câu, cảm giác tội ác đột nhiên tập kích lên đỉnh đầu, lòng đau khổ, theo Đỗ Vân Phi đi ra sân.
Đỗ Vân Phi dẫn hai mẹ con về đến nhà, thả Tiểu Thư Tuyết xuống, đánh giá vẻ mặt mất mát của Lâm Tử Hàn, đau lòng nói: "Em có đúng là không muốn rời khỏi Lãnh Phong hay không?"
Lâm Tử Hàn cười khổ một tiếng, nói: "Ở chung lâu như vậy, chắc chắn sẽ có một chút khó xử, để em và Tiểu Thư Tuyết tốt hơn, em sẽ không hối hận"
"Vậy là tốt rồi, nghĩ thông suốt là tốt rồi" Đỗ Vân Phi cười tươi, nhìn liếc mắt bốn phía gian nhà lớn nói: "Ở đây có nhiều phòng, em cứ yên tâm ở chỗ này đi"
"Cám ơn anh" Lâm Tử Hàn cảm kích nói, càng có nhiều hổ thẹn, Đỗ Vân Phi đối xử với cô tốt như vậy, cô lại đang lợi dụng hắn, cảm thấy mình thật là quá có lỗi với hắn!
"Sao mới rời khỏi nửa năm, em lại trở nên khách khí như vậy?" Đỗ Vân Phi hơi không hài lòng nói.
"Em… Em là thực sự rất biết ơn anh" Lâm Tử Hàn bị lời anh nói có chút xấu hổ, nâng mắt lên nhìn hắn.
Đỗ Vân Phi ôn nhu cười một cái, cưng chiều vuốt tóc cô, nói: "Được rồi, đừng cám ơn tới cám ơn lui nữa, anh là thật tâm muốn giúp em, ăn cơm trước đi"
Lâm Tử Hàn gật đầu, cùng đi vào phòng ăn với hắn.
—————–
Ngây ngốc qua một đêm, khuyên can mãi mới khuyên được Đỗ Vân Phi đi làm, Lâm Tử Hàn mới đi ra ngoài sân, đờ người nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa thỉnh thoảng lại lướt qua.
Đỗ Vân Phi mới vừa đi không lâu sau, một chiếc xe Porsche nhìn quen mắt xuất hiện ở trước mắt Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn kinh hãi, bỗng dưng đứng lên bỏ chạy vào trong phòng, đáng tiếc, sức đôi bàn chân của cô đâu so được với thân cường lực kiện của Lãnh Phong. Mới vừa chạy không đến vài bước liền bị Lãnh Phong bắt được, cánh tay bị anh gắt gao giam giữ trong bàn tay.
"Anh ——!" Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn anh, hổn hển mà giãy dụa.
"Giao con ra đây!" Cánh tay dài của Lãnh Phong duỗi ra, thân thể Lâm Tử Hàn cách anh gần thêm một bước, trừng mắt nhìn vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô dừng lại tất cả giãy dụa vô ích. Lắc đầu, nói: "Không có khả năng!"
"Em đã đồng ý theo Đỗ Vân Phi, được, tôi không ngăn cản em, Tiểu Thư Tuyết là con gái tôi, tôi phải mang nó đi" Giọng nói của anh lạnh lùng kiên quyết không cho người khác chống cự!