Chương 191: Tranh đoạt
Chỉ là, Lâm Tử Hàn cũng không phải người khác, cho nên, anh tức giận với cô cũng là vô ích. Cô biết Lãnh Phong thương yêu Tiểu Thư Tuyết, cũng biết sau khi anh mất đi Tiểu Thư Tuyết nhất định sẽ rất thương tâm. Nhưng cô cũng không thương yêu ít hơn anh, những năm gần đây, cô cũng sớm đã quen những ngày có con bé.
Cô nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Phong, mở miệng nói: "Tiểu Thư Tuyết là tôi sinh, là tôi nuôi lớn, cái gì anh cũng không làm, dựa vào cái gì phải giao nó cho anh?"
"Được, em trả giá bao nhiêu, tôi trả lại gấp đôi cho em!"
"Thời gian, thời gian ba năm anh có thể trả lại cho tôi không? Anh có thể đổi lại máu trong cơ thể nó xóa sạch quan hệ của tôi với anh không?" Lâm Tử Hàn nhìn đôi mắt thụ thương của anh, lời nói sắc như dao vẫn cứ tàn nhẫn mà thốt ra như thế. Trái tim sớm đã đau đến chết lặng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lãnh Phong ngưng tụ đau đớn dưới đáy mắt, cũng không phải lạnh lùng có thể che giấu được, gần như điên cuồng gầm nhẹ: "Lâm Tử Hàn, là em không đúng! Tôi đã đồng ý cho em đi, chẳng qua là muốn giành lại con gái ruột của mình mà thôi, như vậy rất quá mức sao?"
"Đương nhiên quá mức! Bởi vì tôi không thể không có nó!" Lâm Tử Hàn giương giọng nói, nỗ lực nhịn xuống nước mắt muốn tràn khỏi mi, không phải cô không đúng, cô chỉ là không có cách nào mới làm như vậy. Con là bọn họ cùng sở hữu, nhưng lại chỉ có một, là tài sản không thể phân cách!
"Con tôi nhất định phải mang đi" Lãnh Phong lạnh lùng nói, nếu cô nhẫn tâm như vậy, anh cần gì phải van xin cô chứ?
"Anh dám!" Lâm Tử Hàn hổn hển kêu lên: "Anh dám mang con bé đi, tôi lập tức chết cho anh xem!" Không sai, dùng một chiêu này nhất định sẽ linh nghiệm, Lâm Tử Hàn hoảng loạn nghĩ. Lãnh Phong nếu muốn cướp đi con từ bên người cô, quá dễ dàng, cô thực sự rất sợ hãi!
Quả nhiên, một chiêu này của cô linh nghiệm, trong mắt Lãnh Phong hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng không đành lòng. Dù cho cô phản bội anh, anh vẫn còn yêu cô như vậy, làm sao có thể cam lòng để cô đi cái tìm chết đây!
"Ba ba!" Phòng trong vang lên tiếng non nớt mà vui mừng của Tiểu Thư Tuyết, ngay sau đó, thân thể nhỏ bé chạy tới phía hai người. Lâm Tử Hàn kinh hãi, xông lên đi một tay ôm con bé vào trong ngực, kinh sợ trừng mắt nhìn Lãnh Phong.
"Ba ba, con muốn ba ba ôm…" Tiểu Thư Tuyết không nghe lời giãy dụa thân thể nho nhỏ, mắt to tròn trông mong nhìn Lãnh Phong cách đó vài mét.
"Không nên! Không cho phép!" Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, lo lắng quát Lãnh Phong: "Anh đi đi! Lập tức đi! Cút khỏi đây đi!"
Lãnh Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hãi của cô, đau lòng lại bất đắc dĩ nhắm mắt, ôn nhu nói: "Tử Hàn, em không nên kích động như vậy, bình tĩnh một chút, ngẫm lại rõ ràng xem em làm như vậy có đúng không? Là chân tình của em sao?"
"Tôi đã nghĩ rất rõ ràng!" Lâm Tử Hàn không chút nào suy nghĩ mà gào lên, chuyện này căn bản là không cần phải suy nghĩ, quan hệ đến chuyện sinh tử tồn vong của Tiêu gia, căn bản không cho phép cô suy nghĩ nhiều!
Cô lùi về phía sau một bước lần thứ hai, lớn tiếng đe dọa: "Anh mau tránh ra! Nếu không đi tôi lập tức chết cho anh xem!" Cô sợ anh sẽ cướp đi Tiểu Thư Tuyết, càng sợ Đỗ Vân Phi trở về, cô không thể để cho bọn họ gặp mặt, đặc biệt không muốn để cho Đỗ Vân Phi biết Tiểu Thư Tuyết là con gái của Lãnh Phong.
Vì có thể diễn càng thật hơn một chút, Lâm Tử Hàn cuống quít chạy ào trong phòng lấy dao gọt hoa quả để trên cổ mình, tuyệt vọng hô: "Anh có đi hay không?! Cút đi!"
Tiểu Thư Tuyết đã bị dọa đến oa oa khóc lớn lên, dao gọt hoa quả lóe ra ánh sáng trắng trước mắt con bé khiến con bé hoảng loạn. Không chỉ có con bé, ngay cả Lãnh Phong cũng bị hành vi điên cuồng của Lâm Tử Hàn dọa, rất sợ cô sẽ không nghĩ nhiều sẽ gây thương tổn choTiểu Thư Tuyết.
"Tôi sẽ đi" Lãnh Phong nghiến răng nói ra những lời này, tàn bạo trừng mắt nhìn người phụ nữ giống như người điên, sau đó không cam lòng quét mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, lui về phía sau hai bước xoay người đi ra ngoài.
"Ba ba… Ba ba ơi…" Tiểu Thư Tuyết giãy dụa chân tay, khóc lớn, lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn xe càng đi càng xa.
Lâm Tử Hàn thất bại tê liệt ngã xuống đất, dao gọt hoa quả rơi khỏi tay cô, "Leng keng" một tiếng rơi xuống sàn nhà. Nâng đôi mắt yếu ớt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tuyết áy náy nức nở nói: "Bảo bối, xin lỗi, mẹ cũng không muốn mà!"
"Mẹ! Con hận mẹ! Con ghét mẹ ——!" Tiểu Thư Tuyết khóc gào, mới mặc kệ cô là không phải cố ý, nó chỉ biết là mẹ nó ép ba ba rời đi!
Lâm Tử Hàn gắt gao ôm con bé, khóc rống lên: "Đừng hận mà…" Cô thật sự vô tội , Lãnh Phong nhìn cô như vậy, nếu như Tiểu Thư Tuyết lại hận cô, cô thực sự sẽ tan vỡ!
Tìm chết tìm sống diễn trò thành như vậy, mục đích chính là vì tránh cho Đỗ Vân Phi trở về. Đáng tiếc, trời không chịu lòng người, khi xe Lãnh Phong vừa rời đi, thân ảnh Đỗ Vân Phi liền xuất hiện trước mặt hai người đang ôm nhau mà khóc.
Lâm Tử Hàn hoảng sợ, kinh ngạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, kinh hãi thậm chí đã quên rơi lệ. Anh ta sao lại đột nhiên xuất hiện? Xuất hiện lúc nào? Anh ta…
Đỗ Vân Phi thông minh như thế, đương nhiên sẽ không để cô ở nhà một mình, nếu như không là bởi vì có chuyện gì, Lâm Tử Hàn sao lại dốc sức khuyên hắn đi làm?
Như thế, hắn chạy xe đến cục cảnh sát liền trực tiếp quay về, không nghĩ tới sẽ thấy được một màn quyết liệt như thế. Kinh ngạc, đồng thời càng đau lòng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Tử Hàn, xem ra cô thật sự hạ quyết tâm phải rời khỏi Lãnh Phong.
"Vân Phi…" Lâm Tử Hàn sững sờ lên tiếng, không biết nên mở miệng như thế nào, anh ta nghe được bao nhiêu? Đã biết bao nhiêu? Trời ạ!