Quyển 3 - Chương 12: Vào ngục cùng sư huynh

Cảm giác của Hoa Cửu Dạ đối với Ca Xuy rất phức tạp.

Cho dù Ca Xuy đã hạ trên dưới mười mấy cổ độc chí mạng lên người y, hơn nữa còn bắt cóc Thẩm Tri Ly, lột hết quần áo bao gồm cả áo yếm trên người nàng gửi cho y nhằm buộc y về Nam Cương, nhưng thực tế Ca Xuy chẳng có chút thù địch nào với y, cũng chưa từng làm chuyện gì thật sự tổn thương đến y.

Điều này nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng sự thực là vậy.

Trên thực tế, năm đó nếu không phải Ca Xuy bất ngờ có hứng thú với Cổ Hoàng trên người y, y có lẽ đã không còn sống đến bây giờ, ở một góc độ nào đó, Ca Xuy thậm chí có thể coi là ân nhân của y.

Nhưng chưa đến độ phải cảm kích.

Thầm cười một tiếng, ánh mắt Hoa Cửu Dạ càng lúc càng lạnh lùng.

Ca Xuy là người thế nào, ở bên cạnh gã chừng ba ngày là có thể biết được tường tận.

Gã không ham tiền tài, không yêu đương, không thích nữ sắc, đối với tất cả đều lạnh nhạt, duy chỉ có một hứng thú duy nhất là nghiên cứu cổ độc.

Có lẽ gã chỉ muốn nghiên cứu, nhưng không tránh được những trải nghiệm đau đớn kinh hoàng mà những cổ độc đó mang lại cho y, mỗi khi cổ độc phát tác là đau đớn quằn quại, vật vã chỉ muốn lập tức chết đi cho rồi. Hoa Cửu Dạ im lặng nhắm đôi mắt nhỏ dài lại, dù tôn nghiêm đã bị chà đạp khi rơi vào nghịch cảnh nhưng y vẫn cảm thấy nhục nhã.

Lúc đó y không có bất kỳ sức phản kháng nào, còn bây giờ, không ai được đụng vào người của y.

Cho dù có đốt hết cả Nam Cương này một lần nữa cũng không có gì hối tiếc!

Ca Xuy hình như giờ mới hiểu ý của Hoa Cửu Dạ, bình thản nói: “Người đi rồi”.

Hoa Cửu Dạ cười gằn: “Ngươi nói đi là đi sao? Cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?”.

Ca Xuy trầm ngâm một lúc, quan sát kỹ sắc mặt Hoa Cửu Dạ: “Hiện giờ cổ độc trên người ngươi bao lâu thì phát tác một lần?”

Liền sau đó, một cánh tay lạnh toát kẹp chặt cổ Ca Xuy, Hoa Cửu Dạ vận hết sức lực, nhoài về trước, đẩy Ca Xuy chưa kịp phản ứng vào sát tường.

Trùng địch trong tay rơi bộp xuống đất, lưng bị ép sát vào tường, nhưng Ca Xuy không chút nhíu mày.

Giọng nói Hoa Cửu Dạ vang lên bên tai, sắc lạnh hệt như lưỡi đao nhuộm máu: “Trả lời câu hỏi của ta, nếu không chỉ với một ngón tay ta cũng có thể giết ngươi”.

Đám vận áo choàng đen không ít gã căng thẳng đến mức kêu lên, nhưng lại sợ Hoa Cửu Dạ không dám tiến lại gần.

Ca Xuy nói rít qua cổ họng, rõ ràng rất khó khăn, nhưng không có chút gì là đau đớn: “Không biết”.

Hoa Cửu Dạ bóp chặt tay hơn, một đốt xương cổ gãy trong tay hắn.

Đẩy Ca Xuy ra, Hoa Cửu Dạ đạp lên cổ Ca Xuy, ánh mắt tóe lửa: “Không biết thì dùng ngươi làm vật cúng tế đầu tiên”.

Thế nhưng, trong mắt Ca Xuy vẫn là một màu chết chóc khiến người ta phải căm hận.

Không hề van xin, không hề suy sụp, thậm chí không hề cảm thấy đau đớn, cứ yên lặng như thế nhìn y, giống như nhìn một sự vật, hoặc có thể nói là vật nghiên cứu của Ca Xuy.

Đúng vậy, Ca Xuy chưa bao giờ nhìn y với tư cách là một con người.

Đến giờ phút này, người thân đã chết hết, chẳng còn có ai thật sự quan tâm đến y.

Ý định giết người bỗng bộc phát trong đầu y, ánh mắt mang nỗi tuyệt vọng u tối không thể chế ngự, men theo tim lan tỏa khắp người y.

Giết đi, giết tất cả thế giới này! Giết cái thế giới lạnh lùng và tàn khốc này! Hủy diệt tất cả!

Cái thế giới này đã hủy hoại y, giữ lại thì có ích gì!

Đám người vận áo choàng đen không ngừng lên tiếng can ngăn.

“Dừng tay, ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần không động thủ với Ca Xuy đại nhân!”

“Nếu ngươi dám giết Ca Xuy đại nhân, dù có chạy đến chân trời góc bể, chúng ta cũng nhất định sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan!”

Hoa Cửu Dạ cười gằn trong cuống họng, giọng nói lạnh như băng: “Các ngươi rất quan tâm đến hắn sao?”.

Gót chân ấn mạnh vào cổ Ca Xuy, chỉ cần y thêm một chút lực nữa thôi, chiếc cổ yếu ớt này sẽ lìa khỏi thân.

“Thế thì ta…”

Khóe miệng y nhếch lên, càng làm nổi rõ vết sẹo trên mặt, trông vô cùng ma quái.

***

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc!

“Hoa Cửu Dạ, huynh làm gì thế hả?”

Một giọng nữ vừa thở hổn hển vừa kêu lên, tiếng nói lanh lảnh hơi khàn vang vọng, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng vọng lại.

Đám người vận áo choàng đen kinh ngạc nhìn sang.

Thì thấy một cô gái ăn vận giống nha hoàn tay nhấc váy hớt hải chạy tới, tiếp đó đẩy Hoa Cửu Dạ đang đằng đằng sát khí giống nhƠthần chết không ai dám đến gần ra…

Đám người vận áo choàng đen không nén nổi hoang mang, tiếp theo sau chỉ sợ sẽ diễn ra một trận chiến đẫm máu…

Ai ngờ, một người đang trong trạng thái cuồng bạo như Hoa Cửu Dạ sau cái đẩy nhẹ hẫng chẳng chút sức lực đó lại lùi ra thật!

… Thế này là thế nào!

… Vì sao thỏ trắng nhỏ đẩy chó sói lớn, chó sói lớn đã chịu lùi bước ngay?

Không đợi mọi người kịp phản ứng, cô gái cúi người, quỳ một gối xuống, tay sờ nắn chiếc cổ nhuốm đầy máu của Ca Xuy, khẽ giọng nói với Ca Xuy: “Ngươi khoan hẵng nói, có một đốt xương gãy chèn vào khí quản rồi”, tiếp đó nói với đám người vận áo choàng đen: “Đi chuẩn bị một con dao mỏng, than nóng, nước, vài miếng gạc…”.

Lời dặn dò rành rẽ của nàng khiến người ta bất giác tin phục.

“Được, được, đi ngay đây.”

Thẩm Tri Ly dặn dò xong, lại cẩn thận xé cổ áo Ca Xuy để lộ một mảng da lớn, da trên người gã còn nhợt nhạt hơn cả mặt, Thẩm Tri Ly bất giác nhíu mày, đây quả thật không phải là dấu hiệu của một thân thể khỏe mạnh.

Niềm vui nhìn thấy Thẩm Tri Ly đã bị sự lạnh lùng của nàng dội một gáo nước lạnh.

Hoa Cửu Dạ bỗng lảo đảo một bước, ánh mắt nhìn Thẩm Tri Ly đã gần như tối sầm lại.

Một cô gái không biết thức thời nào đó vẫn đang cẩn thận từng chút một chăm sóc kẻ mà y muốn giết…

Cái cô nương này rốt cuộc có hiểu rõ cục diện hiện giờ không vậy!

Rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào trong đầu y có vấn đề mà phải lặn lội đường xa đến đây để cứu cô gái ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng này!

Nhưng Hoa Cửu Dạ không phát hiện, trong khoảnh khắc, ý định giết người của y không biết đã tan biến tự lúc nào.

Phát hiện trên người Ca Xuy ngoài vết thương ở cổ ra không còn vết thương nào khác, Thẩm Tri Ly thở phào quay đầu, nói như thể lúc này mới chú ý đến Hoa Cửu Dạ: “Xin lỗi, người này chưa từng làm bất cứ điều gì tổn thương muội, cho nên muội không thể giương mắt nhìn huynh giết hắn được”.

Hoa Cửu Dạ không chút khách sáo nâng cằm Thẩm Tri Ly, hừ một tiếng: “Ai nói là ta giết hắn vì muội?”.

Thẩm Tri Ly ngớ ra: “À há?”, khí thế hùng hổ vừa nãy đã bay vèo.

Hoa Cửu Dạ nhìn gương mặt đang đần ra, bất giác đưa tay bẹo đôi má hơi núng nính như trẻ con của Thẩm Tri Ly, ấn bẹp vo tròn kéo dãn, sảng khoái làm sao, đã đời làm sao, rồi y cất giọng uể oải pha châm biếm: “Cái gì cũng không biết mà đòi nhúng tay vào chuyện người khác, gan của muội cũng lớn lắm đó! Chuyện giữa ta và hắn muội không cần phải biết”.

Thẩm Tri Ly cố sức giằng ra, tiếc là sức không bằng người ta, nên hồi lâu sau mới thoát ra được.

Nghĩ kỹ lời của Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly kinh ngạc: “Giữa hai người thật sự có chuyện sao? Không đúng, Ca Xuy rõ ràng nói hắn không thích nam nhân mà…”.

Hoa Cửu Dạ đánh lên đầu Thẩm Tri Ly một cái, bực bội nói: “Đầu óc bã đậu của muội rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả?”.

Thẩm Tri Ly ôm đầu, rên ư ử, bất mãn nói: “Rõ ràng là tại huynh biểu đạt có vấn đề mà!”.

Đám người vận áo choàng đen tay bưng những thứ mà Thẩm Tri Ly dặn lúc nãy, nói như sắp khóc: “Cô nương, cô có thể cứu Ca Xuy đại nhân trước không…”.

Các ngươi lúc nào tán tỉnh ve vãn nhau cũng được nhưng ta đang gấp lắm, Ca Xuy đại nhân nhà ta hình sắp tắt thở rồi…

Thẩm Tri Ly húng hắng ho một tiếng, đẩy Hoa Cửu Dạ ra đứng thẳng người nhận mấy thứ mình cần, đồng thời sắc mặt cũng nghiêm túc trở lạỉ, không còn tìm thấy một chút dấu vết nghịch ngợm vừa nãy.

Nàng là một đại phu, bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.

Cho dù bệnh nhân này có nên cứu hay không, lúc này, đợi cứu sống người ta đã rồi hẵng nói.

Nàng suỵt nhẹ một tiếng, Cổ Vương Điện rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng than hồng cháy tí tách.

Kiểm tra tỉ mỉ xong, Thẩm Tri Ly hơ dao trên lửa đỏ, chuẩn bị mổ.

Một gã trong đám người vận áo choàng đen có chút bất an, nghi ngờ hỏi: “Cô có thật là có thể cứu Ca Xuy đại nhân không? Nhất định phải mổ sao?”. Tuy nàng là người đã đẩy Hoa Cửu Dạ ra, khí thế là vậy nhưng suy cho cùng cũng không đáng tin cho lắm.

Thẩm Tri Ly quay phắt đầu sang, ánh mắt sắc lẹm: “Muốn hắn ta chết thì cứ cắt ngang ta vài lần nữa nhé!”.

Rõ ràng đây chỉ là một cô gái trói gà không chặt, nhưng vẻ uy nghiêm toát ra từ đôi mắt đen láy đó khiến người ta không dám phản kháng.

Cứ thế, chẳng còn ai dám cắt ngang nàng.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Tri Ly thu dọn đồ đạc, rửa sạch tay; lúc đứng lên bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt chút thì ngã, may mà một cánh tay đã kịp thời giữ eo nàng lại.

Hoa Cửu Dạ ôm Thẩm Tri Ly, liếm môi nhìn Ca Xuy: “Cứu xong rồi?”.

Thẩm Tri Ly gật đầu.

Đám người thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Cửu Dạ mỉm cười: “Thế ta có thể tiếp tục giết hắn rồi chứ?”.

Mọi người: “…”

Chân Thẩm Tri Ly nhũn ra, suýt chút đứng không vững, không nén nổi tức giận nói: “Muội khó khăn lắm mới cứu được, huynh…”.

Hoa Cửu Dạ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ừm, thực ra vừa nãy ta giết hắn là vì muội”.

Thẩm Tri Ly tóm lấy cổ áo của Hoa Cửu Dạ: “Hắn thật sự không có làm gì muội hết, huynh không cần…”

Ngoặt tay nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, Hoa Cửu Dạ cười dịu dàng biết bao: “Ta biết, muội tha thứ cho hắn rồi mà, cho nên ta để muội cứu hắn, nhưng…”, nhe hàm răng trắng ởn ra, y nói, “Ta đã nói ta tha thứ cho hắn đâu”.

Xoa đầu Thẩm Tri Ly, y dịu giọng nói: “Đám Nam Cương từng làm tổn thương sư huynh, sư huynh phải giết từng đứa một”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Huynh có thể không sờ muội được không, muội nổi hết da gà lên rồi đây này.

Lời của Hoa Cửu Dạ thật có sức nặng khiến đám người vận áo choàng đen đứng một bên lập tức cảnh giác, nhìn hai người bằng ánh mắt phòng bị.

Ánh mắt uể oải và u tối quét qua từng người có mặt ở đây, như thể một cơn gió u ám thổi qua, mọi người đều bất giác thấy lạnh sống lưng.

Hoa Cửu Dạ lười nhác tựa vào vai Thẩm Tri Ly như người không xương, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Thẩm Tri Ly cảm nhận được sức nặng đè lên một bên vai, đẩy hắn ra nói: “Nặng quá, đừng dựa nữa”.

Hoa Cửu Dạ chùng giọng nói bên tai nàng: “Ta cũng không muốn…”, cố sức nuốt mùi tanh ngọt trong miệng, y quả thật không nén nổi chửi thề một câu, “Mẹ kiếp, cổ độc phát tác rồi, mau đưa ta đi. Bị phát hiện thì hai chúng ta chết chắc”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Ngay lúc quan trọng này sao huynh lại giở chứng thế hả? Chết tiệt thật!

Thực tế chứng minh, cái màn cáo mượn oai hùm này không phải ai cũng có thể làm được.

Chí ít, Thẩm Tri Ly chơi không lại.

Một canh giờ sau, hai người đều bị nhốt trong địa lao của Cổ Vương Điện, con mãng xà Tiểu Hoa bị nhốt vào lồng riêng.

Thẩm Tri Ly vô cùng rầu rĩ nghĩ.

Năm nay nàng rốt cuộc là đã tạo ra nghiệp chướng gì, từ đầu năm đến giờ chẳng có việc gì là suôn sẻ hết.

Nên biết, nếu lúc đó không phải Ca Xuy ra hiệu không được giết Hoa Cửu Dạ, chắc là hai người họ giờ này đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

Một cánh tay đặt lên vai nàng, rồi trượt xuống chỗ hõm cổ, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói khàn khàn, đầy sức mê hoặc mang nỗi khát khao vô hạn:

“Cho ta…”

Thẩm Tri Ly thầm nghĩ: Cho huynh cho huynh, cho cái đầu huynh thì có!

***

Không biết đã phát tác bao nhiêu lần, Hoa Cửu Dạ cũng đã quen với sự đau đớn.

Chỉ là Cổ Hoàng phản phệ, nỗi khát khao đến cả tâm linh cũng rung động đó, khát khao đến nỗi khiến cho cả cơ thể y như bị vét sạch…

Hư ảo, hoàn toàn là hư ảo.

Mất đi sự khắc chế từ máu con mãng xà, nỗi khát khao tỏa ra từ từng thớ thịt trên người, gào thét đến mức thần tri y như sắp nổ tung.

Nếu chưa từng nếm trải thì thôi, bỗng mất đi một thứ đã thành thuốc phiện đối với y mà nói quả thật không dễ dàng chút nào.

Lưng tựa vào tường, co rúm người lại, Hoa Cửu Dạ cắn môi, máu theo khóe miệng chảy xuống, mà vẫn không hay biết.

Hắn muốn, rất muốn…

Muốn đến không thể kìm chế được…

Địa lao, mật thất, ánh sáng lờ mờ, một nam một nữ.

Đối với một người tay trói gà không chặt như Thẩm Tri Ly mà nói, quả thật không phải là một tình huống tốt.

Cánh tay đó vẫn lưu luyến trên hõm cổ nàng, như thể trên đó có thứ gì mê hoặc lắm vậy.

Thẩm Tri Ly giữ tay Hoa Cửu Dạ lại, ngón tay đặt lên mạch môn của y, ngẩng đầu nhìn Hoa Cửu Dạ: “Huynh muốn gì?”.

Ánh mắt Hoa Cửu Dạ hằn lên những đường gân máu, giọng nói hàm hồ: “Máu…” nhưng cũng đủ để nàng hiểu ra.

Lòng Thẩm Tri Ly chùng xuống.

Đối với thể chất của nàng, chảy máu mang đến điều gì nàng rõ hơn ai hết…

Cuối cùng thở dài một tiếng, Thẩm Tri Ly khẽ kéo cổ áo ra, để lộ chiếc cổ nhỏ nhắn, quỳ hai gối xuống, cúi người nghiêng về phía trước, đưa làn da mỏng manh đến sát miệng Hoa Cửu Dạ, mím môi nói: “Cần máu thì uống đi, ấy, đừng uống quá nhiều, muội sẽ chết…”.

Hàm răng sắc nhọn cắm phập vào da, lập tức giằng ra.

Hoa Cửu Dạ tựa vào vai Thẩm Tri Ly thở ra yếu ớt, ngón tay ấn chặt vết thương nhỏ trên cổ Thẩm Tri Ly: “Đừng cử động”, một lúc sau lại khó khăn nói tiếp: “Sư huynh có thiếu thốn thế nào cũng không bí bách đến mức phải dùng muội…”.

Thẩm Tri Ly: “Lúc này huynh còn gắng gượng gì nữa! Dù gì cũng đã cắn rách rồi, đừng lảng phí…”.

Hoa Cửu Dạ hết kiên nhẫn bịt miệng nàng lại: “Bảo muội đừng cử động”.

Mùi tanh nồng của máu tỏa ra trong không khí.

Đặc biệt là máu của Thẩm Tri Ly, mang mùi hương không thể nói thành lời, khiến y không nén nổi miệng khô đắng.

Địa lao nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở khó nhọc, nặng nề của Hoa Cửu Dạ.

Hơi thở của hắn lạnh giá còn của Thẩm Tri Ly thì ấm áp.

Chỉ trong một khoảnh khắc mà tưởng như đã trải qua một thời gian rất dài, Hoa Cửu Dạ từ từ buông nàng ra, tự đẩy mình vào một góc.

Ánh sáng trong địa lao lờ mờ, cả người Hoa Cửu Dạ giấu trong một góc tăm tối, nhìn không rõ.

Y không nói, Thẩm Tri Ly cũng không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tri Ly khều Hoa Cửu Dạ. “Này này, sư huynh, huynh không sao đấy chứ?”

Hoa Cửu Dạ lạnh lùng quay đầu lại: “Muội rất hy vọng ta xảy ra chuyện đúng không?”.

Thẩm Tri Ly giơ hai tay qua đầu nói: “Không có! Không có mà!”.

Ánh đèn vàng vọt chiếu sáng một nửa bên mặt Thẩm Tri Ly, không phải là nhan sắc khiến người ta ngẩn ngơ nhưng dưới ánh đèn lại hiện ra rất dịu dàng, đường nét dịu dàng, ngũ quan dịu dàng, đến cả đường cong nơi khóe môi cũng ấm áp dìu dịu, như chưa bao giờ biết tức giận.

Cho dù bị đối xử thế nào, nàng dường như vẫn có thể dịu dàng xinh đẹp như thế mãi mãi.

Hệt như một tia nắng mặt trời.

Thế nên ngay cả khi nàng tức giận, giống như băng tuyết tan ra, không nhìn thấy rõ.

“Lại đây.”

Hoa Cửu Dạ vẫy tay gọi Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly do dự một lát, Hoa Cửu Dạ đã hết kiên nhẫn chồm tới kéo nàng vào lòng.

Ôm thân hình mềm mại, thơm tho trong tay mà sao chẳng có chút cảm giác rạo rực nào, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm men theo cơ thể tràn vào tim, như thể quay về nhiều năm trước, sống những ngày tháng vô nghĩ vô lo ở Hồi Xuân cốc.

Đến ngay cả cảm giác đau đớn phải dùng toàn bộ sức lực để khống chế sự cấu xé của cổ độc cũng chẳng đáng kể nữa.

Nàng không cần biết y đã hao tổn bao nhiêu sức lực để khắc chế dục vọng muốn hủy hoại nàng của bản thân, cũng không cần biết y đã gặp phải chuyện gì ở Nam Cương, bởi vì cho dù có căm hận hơn nữa, y cũng chưa từng có giây phút nào thật sự muốn giết nàng.

Nhưng. vì sao…

Vì sao năm đó nàng lại chọn đứng về phía Thẩm Thiên Hành…

Rõ ràng…

Ánh mắt Hoa Cửu Dạ bỗng tối sầm lại, hơi đẩy Thẩm Tri Ly ra, y hỏi: “Thẩm Tri Ly, năm đó muội…”.

Lời còn chưa nói dứt, phía cửa địa lao vọng lại tiếng bước chân.

Giống như chợt bừng tỉnh, Hoa Cửu Dạ xô mạnh Thẩm Tri Ly ra, ánh mắt sắc lẹm nhìn người đang đi tới.

Gã vận áo choàng đen đến truyền lệnh không nén nổi rùng mình, rồi mới nói: “Hoa Cửu Dạ, đại nhân cho gọi ngươi”.

Hai sợi xích sắt to bản khóa chặt Hoa Cửu Dạ. Cổ độc vừa mới phát tác, Hoa Cửu Dạ vẫn còn đuối sức căn bản chẳng còn chút sức phản kháng nào đành để ặc bọn chúng kéo lê đi.

Thẩm Tri Ly vịn cửa nhà lao lo lắng, dù là sau đó nàng đã cứu Ca Xuy nhưng rất khó đảm bảo Ca Xuy sẽ không trút giận lên đầu Hoa Cửu Dạ, may mà Ca Xuy chắc không cần tính mạng của Hoa Cửu Dạ…

Chỉ là…

Thẩm Tri Ly bất giác nhớ trước đây khi bôi thuốc cho Hoa Cửu Dạ từng nhìn thấy vô số vết sẹo lồi lõm trên người y.

Lắc lắc cửa nhà lao, Thẩm Tri Ly rầu rĩ vô cùng, nếu không phải nàng bất cẩn bị Ca Xuy bắt được thì đâu liên lụy đến Hoa Cửu Dạ.

Một tràng cười lạnh lẽo vọng đến bên tai.

Thẩm Tri Ly quắc mắt nhìn: “Ngươi cười cái gì?”.

Đó là một giọng nam khàn đục, vì thân hình bị nhà lao che khuất nên Thẩm Tri Ly không nhìn rõ tướng mạo của hắn: “Cười vì có người gặp xui xẻo, ta thích nhất là nhìn thấy người khác xui xẻo”.

Thẩm Tri Ly: “… Ngươi có tin cách một nhà lao ta cũng có thể khiến ngươi gặp xui xẻo không?”.

Đối phương ho một tràng nói: “Tiểu cô nương, cô biết vị đại nhân nào cho gọi hắn không?”.

Thẩm Tri Ly đần ra một lúc, hỏi ngược lại: “Không phải là Ca Xuy sao?”.

Đối phương cười hê hê: “Nếu là Ca Xuy thì còn tốt, cô không nhận ra đồng phục của hai tên trói người đó sao, rõ ràng là người của Trưởng lão điện”, rồi hắn lại cười, tiếng cười khàn đục làm cho địa lao càng u tối hơn, “Thủ đoạn của Trưởng lão điện rất thâm độc, cô nên cầu phúc cho tình lang của cô đi”.

Thẩm Tri Ly: “Huynh ấy không phải là…”, giọng gấp gáp, “… Đợi đã, cái gì gọi là thâm độc? Bọn chúng dẫn huynh ấy đi để làm gì?”.

***

Trung Nguyên.

Thanh trường kiếm sáng chói nằm ngoan ngoãn trong tay hắn, qua mấy lần vung ra như mây bay nước chảy đã đánh bại biết bao người.

Hắn phóng vọt người lên, nhẹ tựa chim bay, thân kiếm như làn nước mùa thu lan tỏa hình cánh cung, sau vài tiếng “choang choang”, đám người vây tứ phía trong phút chốc như bị đẩy dạt ra, ngã sõng soài trên đất kêu rên thảm thiết

Người đó thu kiếm, thân kiếm còn nằm trong vỏ đâm thẳng về phía sau, kẻ đánh lén kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, đám phía sau hắn cũng ngã rạp theo.

Lại nhìn người đó, trên gương mặt hắn như hé mở một nụ cười khiến người ta thấy lạnh cả sống lưng.

Tô Uyển Chi nhấp nhổm ăn dưa hấu: “Chắc chắn không xảy ra chuyện chứ?”.

Cơ Khác ngồi bên cạnh đút một miếng dưa hấu sang, cái nóng bức của ngày hè tan biến theo miếng dưa mát lạnh, nhìn Tô Uyển Chi ngoan ngoãn ăn hết, Cơ Khác cười nói: “Đừng lo lắng, mặc dù không cho nó tuốt kiếm đả thương người khác, nhưng bọn cấm vệ quân kia lại ném chuột sợ vỡ bình, không dám mạnh tay với nó, tóm lại vẫn đang ở thế quân bình”.

Tô Uyển Chi: “Không phải nói cái này!”.

Cơ Khác ngập ngừng: “Thế ý nàng là…”.

Tô Uyển Chi ngoái đầu sang, nói bằng giọng vô cùng hoài nghi: “Thiếp cảm thấy nếu nó cứ đánh như thế, có khi nào sẽ tìm ra cách thoát thân không… Dạo này nó tiến bộ thật đáng sợ, nhỡ đâu được chúng ta dạy dỗ thành thiên hạ đệ nhất gì đó thì đáng sợ lắm…”.

Cơ Khác rờ cằm trầm tư: “Đây đúng là vấn đề đấy, ừm, ta bảo Kỳ Từ sang châu phủ bên cạnh mượn thêm một vạn quân nữa vậy”.

Tô Uyển Chi lắc lắc vỏ dưa: “Có nhiều quá không vậy…”. Dù gì cũng là con cháu trong nhà, làm mạnh tay cũng có chút không nhẫn tâm.

Cơ Khác cười: “Ngọc không mài không sáng, nàng không cần lo lắng nhiều vậy đâu…”, rồi vòng tay ôm eo Tô Uyển Chi, “Đừng xem nữa, chúng ta quay về thôi”.

Tô Uyển Chi không hiểu: “Quay về? Quay về làm gì”.

Cơ Khác nhìn trời: “Tiểu Định Loan nói muốn có một muội muội, chúng ta về cố gắng nhé…”.

Tô Uyển Chi: “…”

Ở một góc khác.

Thanh Hạnh bám vào tường, có chút lo lắng nhìn theo bóng người trong trận chiến đang hồi cam go: “Chủ thượng đánh được mười ngày rồi, mỗi ngày quay về người đầy thương tích, ngày hôm sau lại đánh, như thế có quá…”.

Trạch Phượng vừa lau cây roi da trong tay vừa hờ hững nói: “Hoàng đế không vội thái giám vội gì, cô cô cô gia người ta không sốt ruột, người ngoài như ngươi sốt ruột làm quái gì! Hơn nữa…”. Ả ngẩng đầu, không kìm được bá vai Thanh Hạnh phấn khích nói: “Ngươi biết ta đợi hắn bị đánh bao lâu rồi không? Năng lực hồi phục của gã này thật biến thái, chỉ cần dưỡng thương hai ngày là khỏi rồi, hiếm khi được thấy hắn bị đánh dầm dề như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sảng khoái, sung sướng sao?”.

Thanh Hạnh: “… Ngươi đừng như thế, hắn dù gì cũng là chủ thượng của chúng ta đấy”.

Trạch Phượng thu tay về, tiu nghỉu nhìn ra xa: “Vũ bộ các ngươi quanh năm ở bên ngoài không hiểu gã này đáng căm hận thế nào đâu, thật khiến người ta hận tận tâm can, hận không thể róc thịt lột da”.

“Trạch đường chủ, ngươi đang nói gì vậy?”

Giọng nói như của người đang thi hành công vụ khiến cả hai rơi vào yên lặng, hồi lâu sau, Trạch Phượng mới cười cầu tài: “Lôi thống lĩnh, vừa nãy tôi chỉ là nói chơi thôi, đừng tưởng thật, đừng tưởng thật…”.

Thập Nhị Dạ Ám bộ thống lĩnh Lôi Ảnh khoanh tay trước ngực, bước ra từ một góc tối.

Mái tóc đuôi ngựa cột cao buông dài tới tận hông, chiếc áo bó thân màu đen càng tôn thêm thân hình cao ráo thẳng tắp của gã, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sợ sệt.

Gã là trúc mã của Tô Trầm Triệt, từ bé đã tập võ cùng Tô Trầm Triệt, còn làm ám vệ cho Tô Trầm Triệt mấy năm, sau đó được điều làm cai quản giám sát ngục hình của Thập Nhị Dạ, không thích người khác nịnh bợ, công tư vô cùng phân minh, hơn nữa vì mối quan hệ đặc biệt với Tô Trầm Triệt, đến ngay cả bản thân Tô Trầm Triệt cũng nể gã ba phần, những người khác thì không cần phải bàn…

Ánh mắt không chút gợn của Lôi Ảnh nhìn Trạch Phượng: “Sao ngươi có thể có ý nghĩ giết chủ thượng được nhỉ?”.

Trạch Phượng lạnh toát, cúi đầu kính cẩn: “Lôi thống lĩnh, là tiểu nữ nhất thời thất ngôn, thật không hề có…”.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Lôi Ảnh: “Loại người này nên trói lại dốc ngược xuống mà đánh, dùng hai sợi gai bện lại thành roi, nước ớt hòa lẫn nước muối, cứ đánh ngất là lại xát lên vết thương…”.

Gã càng miêu tả càng phấn khích, như thể muốn tiến đến thực hành ngay điều gã đang nói.

Trạch Phượng: “…” Đây có thể xem là câu nói dài nhất của Lôi Ảnh mà ả từng nghe rồi chứ! = =

Thanh Hạnh: “…” Thì ra Lôi thống lĩnh là một gã máu nóng. >.

Nói đã đời xong, Lôi Ảnh nghiêm sắc mặt nói: “Công tử rốt cuộc là tại làm sao mà nhất quyết đòi ra ngoài thế hả?”.

Trạch Phượng huých Thanh Hạnh.

Thanh Hạnh oan ức đứng mũi chịu sào: “Là vì một cô gái”.

Lôi Ảnh chau mày: “Cô gái? Diệp…”.

Thanh Hạnh vội cướp lời: “Không phải Diệp Thiển Thiển”.

Lôi Ảnh: “Ta biết, trước đó Diệp Thiển Thiển đều ở cùng ta”.

Thanh Hạnh: “…”

Đâm sau lưng chủ thượng, chuyện này ta thật sự không muốn biết chút nào đâu nhé!

Lôi Ảnh: “Rốt cuộc là cô gái nào vậy?”.

Thanh Hạnh: “Cốc chủ Hồi Xuân cốc Thẩm Tri Ly,… chính là vị thần y Hồi Xuân cốc mà chúng tôi đến cầu cứu đấy ạ”.

Lôi Ảnh: “Cô ta rất đẹp?”.

Thanh Hạnh đắn đo: “Ầy, rất có khí phách”.

Lôi Ảnh: “Thế công tử thích cô ta nhiều không? Ngươi chắc là thích chứ không phải vì người ta lúc chữa bệnh làm đau công tử nên công tử có ý báo thù đấy chứ? Hay là lúc bất cẩn có chỗ nào đắc tội với công tử?”.

Thanh Hạnh lắc đầu: “Không phải đâu… Chủ thượng xem ra rất thật lòng. Giả ngốc nghếch, giả ngây ngô, tự hạ mình, giả đáng yêu, chỉ tính riêng ngân lượng đã xài hết mấy chục vạn lượng rồi đó…”.

“Thế à?”

Lôi Ảnh quay người suy nghĩ, một tay cuộn lại đấm vào tay kia: “Chắc không phải vì nguyên nhân đó chứ…”

***

Tiếng cười khàn đục vẫn lởn vởn trong địa lao vắng lặng.

Thẩm Tri Ly co người lại, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”.

Đối phương hình như động đậy, qua ánh đèn leo lét có thể nhìn thấy bóng dáng một nam nhân gầy đét, thậm chí chỉ còn da bọc xương, ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt của người đó, Thẩm Tri Ly giật mình kinh hãi, bất giác đờ người ra.

Khuôn mặt đó đã bị hủy bảy tám phần, quái gở đến nỗi hoàn toàn không thể nhận ra hình dạng vốn có.

Nụ cười tắt ngóm, gã nói: “Ta ấy mà, cũng là một gã xui xẻo”, ngừng một lát, “Tình lang của cô họ Hoa à? Thật là một cái họ khiến người ta nhớ nhung. Ồ, Hoa Cửu Dạ… Cái tên quen quá, thời gian lâu quá rồi, thật không nhớ rõ nữa…”.

Tuy gương mặt đó rất đáng sợ, nhưng qua cơn kích động, Thẩm Tri Ly cũng bình tĩnh trở lại, hỏi: “Ngươi biết rất nhiều chuyện sao?”.

Gã đó: “Nói như thế cũng không sai, bí mật vương thất Nam Cương ta cũng có biết chút ít”.

Thẩm Tri Ly vịn chặt cửa ngục: “Thế ngươi có thể nói cho ta biết được không?”.

Gã đó cười sằng sặc: “Vì sao ta phải nói cho cô biết?

Thẩm Tri Ly suy nghĩ trong tích tắc: “Nếu ta có thể trị thương thế trên người ngươi thì thế nào?”.

Gã đó ngẩn ra, lập tức xua tay: “Ra ngoài không được thì chữa bằng cách nào”.

Một tràng âm thanh xích sắt va vào nhau vang lên, Thẩm Tri Ly lúc này mới phát hiện người gã bị trói bởi vô số xích sắt, đều xuyên qua những vết thương rỉ máu.

Thấy Thẩm Tri Ly nhìn chằm chằm vào sợi xích trên người mình, gã đó lại nói: “Huyền thiết đấy, không cách nào tháo ra được”.

Thẩm Tri Ly thở dài không thành tiếng, nói: “Thế này đi, ngươi nói cho ta biết, nếu ta có cơ hội ra ngoài, sẽ giúp ngươi đưa tin cho người thân bạn bè của ngươi, thế nào?”.

Gã đó ngập ngừng, rồi cúi đầu nói: “Không biết”.

Thẩm Tri Ly: “Cái gì?”.

Gã đó khẽ giọng: “Ta có thể nhớ chuyện của người khác, nhưng chỉ duy nhất không nhớ mình là ai”.

Thẩm Tri Ly nhất thời không biết nói gì, lục lọi trong người một hồi, lấy ra một chiếc bình nhỏ mà nàng tiện tay mua lúc xem bệnh ở đối diện y quán.

Giữ lại mấy viên cho mình, rồi luồn qua khe vứt cho gã đó: “Đây là thuốc giảm đau, nhai nát rồi bôi lên vết thương có thể thay thế thuốc trị thương… ừm, lúc đói cũng có thể ăn cầm cự”.

Gã đó chụp lấy chiếc bình, cười hiền lành: “Tiểu cô nương, cô đang thương hại ta ư? Ta đã không còn cảm giác đau nữa rồi, chi bằng cô giữ lại cho tình lang vài viên”.

Thẩm Tri Ly: “Không phải thương hại, chỉ là cho người khác đường sống cũng là cho mình một con đường sống. Nếu có ngày người mà ta quan tâm cũng bị rơi vào tình cảnh như ngươi, ta hy vọng cùng có người làm như vậy”.

“Ồ, thế thì ta nhận nhé.” Gã đó buồn buồn nói, “Lời của cô khiến ta bỗng có chút kính phục, tiểu cô nương, ta nợ cô một ân tình, cô muốn biết chuyện gì cứ hỏi, ta sẽ cố gắng trả lời cô”.

Thẩm Tri Ly ngồi xuống: “Thôi khỏi”.

Gã đó kinh ngạc: “Sao thế?”.

Thẩm Tri Ly: “Một người đến cả bản thân mình cũng không nhớ là ai thì không thể khiến cho người khác yên tâm…”.

Gã đó: “Ta rõ ràng…”.

Thẩm Tri Ly cắt ngang: “Ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ một lát”.

Gã đó: “…”

Thẩm Tri Ly không nói nữa, gã đó ngược lại bắt đầu tìm chuyện để nói.

“Tiểu cô nương, đừng ngủ, trời đẹp như thế này ngủ gì chứ. Lại đây, nói cho ta biết, cô tên gì? Sao lại bị nhốt ở đây?

“Tiểu cô nương, bên ngoài bây giờ thế nào, kể ta nghe với mà.”

“Tình lang của cô tướng mạo xem ra cũng được đấy chứ nhỉ, vừa rồi nhìn loáng thoáng thấy quen quen, nếu ta không bị hủy hoại dung nhan nhất định sẽ không thua kém gì hắn ta.”

“Ấy ấy, tiểu cô nương, đại thúc nói với cô nhiều như thế, cô ừ một tiếng có được không.”

Thẩm Tri Ly; “Ừ”.

Gã đó: “…”

Không phải là Thẩm Tri Ly không muốn để ý đến gã, nhưng quá nhiều chuyện xảy ra trong cùng một ngày, vừa chạy trốn vừa khám bệnh cả ngày, cuối cùng còn gặp Hoa Cửu Dạ rồi bị nhốt trong địa lao này. Vừa rồi Hoa Cửu Dạ lại dằn vặt khiến thần kinh nàng như muốn nổ tung, đến giờ mới thả lỏng được một chút, quả thật gắng gượng không nổi nữa.

Trong mơ màng nàng lại quay về Hồi Xuân cốc.

Một công tử tướng mạo hiền lành ánh mắt trong vắt, chân thành bê một đĩa bánh nếp cho nàng, cười thẹn thùng: “Tri Ly, ăn thử xem ngon không? Tự tay ta làm đó”.

Nàng nghi ngờ cầm một chiếc bánh, cắn một miếng, mùi vị tuyệt diệu tan ra trong miệng, khiến nàng không nhịn được liền ăn tù tì hết cả đĩa bánh.

Công tử ngóng đợi: “Ngon không?”.

Thẩm Tri Ly: “Còn không…”. Đói quá.

Chỉ nhìn thấy vị công tử quay người đi, trên tay bỗng chốc xuất hiện ba bốn đĩa bánh, phía trên chất đầy bảy tám loại bánh nếp thơm lừng.

Thẩm Tri Ly mắt sáng lên, hai tay bốc lấy bốc để nhét vào miệng, không đầy một tuần nhang tất cả bánh đều nằm gọn trong bụng Thẩm Tri Ly.

Công tử: “Ngon không Tri Ly?”.

Thẩm Tri Ly xoa bụng, nở nụ cười mãn nguyện: “Ngon”.

Công tử nhe răng cười: “Nàng ăn no rồi, đến lượt ta ăn nàng”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Vị công tử lột sạch quần áo rồi nhào về phía Thẩm Tri Ly như hổ đói vồ mồi…

Thẩm Tri Ly vùng dậy… tỉnh rồi, ánh mắt từ hoang mang chuyển thành sợ hãi chỉ trong giây lát.

Tựa người vào tường, tay đặt lên trán, Thẩm Tri Ly vừa giật giật khóe môi vừa đánh mạnh lên đầu mình, nàng sao lại có thể mơ một giấc mộng đáng sợ đến thế nhỉ!!!

Rốt cuộc là vì quá đói hay là vì…

Không đúng, nhất định là vì đói quá!

Không liên quan chút nào đến Tô Trầm Triệt hết!

Nhưng… hu hu hu hu, giờ này mà có mấy chiếc bánh trong mơ thì tốt biết mấy… Quả thật rất đói… Sớm biết thì trước đó ăn đã đời rồi mới đến đây.

***

Nghĩ tới nghĩ lui, khuỷu tay Thẩm Tri Ly đột nhiên chạm phải vật gì đó.

Quay sang nhìn, Hoa Cửu Dạ đang nằm gục bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê.

Thẩm Tri Ly tái mặt, bổ nhào về phía trước bắt mạch Hoa Cửu Dạ, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm đến tính mạng mới kiểm tra vết thương trên người y.

Trong lúc lật qua lật lại, ngực của Hoa Cửu Dạ lại hiện ra trước mặt Thẩm Tri Ly.

Thẩm Tri Ly ngập ngừng, cổ tay bỗng bị ai đó giữ lại, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt nhỏ dài của Hoa Cửu Dạ, đuôi mắt nheo lại, gương mặt ma mị hệt như hoa quỳnh nở trong đêm, tỏa ra vẻ mê hoặc dìu dịu.

Y hé môi, cười chế nhạo: “Sư muội nóng vội quá đó, không thể chờ được nữa à?”.

Còn trêu chọc được nàng là không sao rồi, nhưng…

Thẩm Tri Ly: “Huynh không phải bị người của Trưởng lão điện mang đi sao, chúng không đối với huynh…”.

Nét mặt Hoa Cửu Dạ thay đổi: “Sao muội biết Trưởng lão điện?”.

Thẩm Tri Ly: “Là…”

Một cái đầu thò ra: “Là ta nói đó”.

Hoa Cửu Dạ ấn Thẩm Tri Ly ra sau lưng, giọng lạnh lùng: “Ngươi là ai?”.

Gã đó: “Chàng thiếu niên, tâm lý muốn giữ hình tượng trước mặt người mình yêu ta có thể hiểu được, nhưng, gắng gượng như vậy có tốt không?”.

“Xoạt” một tiếng, một vật gì đó bay với tốc độ chóng mặt đến trước mặt Hoa Cửu Dạ.

Hoa Cừu Dạ bị tấn công, lưng còng xuống, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Gã đó nói: “Nhìn bộ dạng, ngươi chắc đã bị…”.

Hoa Cửu Dạ ngẩng phắt đầu lên, giọng giận dữ: “Câm miệng!”.

Gã đả thương Hoa Cửu Dạ bằng chính viên thuốc mà Thẩm Tri Ly cho hắn, Thẩm Tri Ly im lặng nhặt viên thuốc lên, ấn Hoa Cửu Dạ nằm xuống.

“Huynh cũng câm miệng đi!”

Hoa Cửu Dạ rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, Thẩm Tri Ly dùng tay đẩy nhẹ đã ngã ra.

Nhìn Thẩm Tri Ly bôi thuốc với nét mặt rất kiên quyết, y cam chịu nhắm mắt lại.

Thẩm Tri Ly vừa cởi y phục vừa bôi thuốc, lúc này phát hiện đòn tấn công vừa nãy khiến vết thương trên người Hoa Cửu Dạ bắt đầu rỉ máu. Đối phương rõ ràng là không có ý giết Hoa Cửu Dạ, mọi vết thương đều sâu nhưng không chí mạng, thậm chí những vết đặc biệt nghiêm trọng đã được xử lý rồi, chỉ là cách xử lý…

Thẩm Tri Ly bất giác cắn môi dùng tay quệt vệt muối chưa kịp tan trên mép vết thương…

Cách chữa đơn giản mà thô bạo như vậy chắc là xót lắm đây.

Thẩm Tri Ly bỗng cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Chắc biết mình không thể phản kháng, Hoa Cửu Dạ ngoan ngoãn nằm yên mặc cho Thẩm Tri Ly ngồi lên người, đầu nghiêng sang một bên, môi mím chặt, để mặc Thẩm Tri Ly giúp y xử lý các vết thương.

Gã bên cạnh lại lên tiếng: “Tiểu cô nương, cô biết y thuật thật à… Hê hê, vừa nãy ta không phải muốn đánh tình lang của cô mà chỉ giúp y phun máu bầm ra thôi”.

Thẩm Tri Ly cẩn thận lấy dằm gỗ ra khỏi vết thương của Hoa Cửu Dạ: “Ta biết”.

Từ ngữ khí có thể đoán được tâm trạng nàng đang rất xấu, gã đó thấy vậy cũng ngồi thu lu một góc không nói gì nữa.

Địa lao lại rơi vào tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng cử động không ngừng của Thẩm Tri Ly.

Xử lý xong vết thương cuối cùng, Thẩm Tri Ly lau mồ hôi trên trán, rời khỏi người Hoa Cửu Dạ.

Hoa Cửu Dạ vẫn giữ nguyên tư thế đó không động đậy, hàng lông mi cử động nhè nhẹ, như hai cánh bướm rung rung, yếu ớt mà đẹp đẽ.

Lại một màn yên lặng.

Thẩm Tri Ly: “Sư huynh, nếu một mình huynh có thể thoát ra ngoài không?”.

Hoa Cửu Dạ lúc này mới xốc lại áo sống, từ từ ngồi dậy duỗi một chân ra, như vừa từ cõi chết trở về, chậm rãi quay đầu nói: “Sao lại một mình ta?”.;.

Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt: “Thì là… huynh…”.

Hoa Cửu Dạ: “Muội muốn ta thoát ra trước?”.

Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa: “Đúng, chính là ý này! Dù gì mục tiêu của chúng là huynh, chỉ cần…”.

Hoa Cửu Dạ: “Chỉ cần ta không ở đây, họ sẽ không giết muội đúng không?”.

Thẩm Tri Ly gật đầu lia lịa.

Hoa Cửu Dạ: “Trong đầu muội có gì thế hả, não heo à? Hay chỉ toàn bã đậu?”.

Y cốc mạnh vào Thẩm Tri Ly một cái, động phải vết thương, thở hắt ra rồi mới mỉa mai nói: “Nếu ta không đến, muội thấy muội vẫn toàn vẹn nhu bây giờ ư? Ca Xuy không làm gì nhưng Trưởng lão điện hay… Hơn nữa, một khi bọn chúng biết không thể dùng muội uy hiếp ta, muội nghĩ muội còn có thể sống được mấy ngày”.

Thẩm Tri Ly cứng họng.

Cho nên Hoa Cửu Dạ đến đây, Hoa Cửu Dạ chịu đựng nỗi giày vò thân xác này, đều là vì nàng?

Lần đầu tiên trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy căm hận cơ thể mình, vì sao không thể khỏe mạnh như những người khác, vì sao không thể học võ công, nếu…

Thẩm Tri Ly đang nghĩ gì, có thể nhìn thấy rõ ràng qua nét mặt của nàng.

Hoa Cửu Dạ ho một tiếng, dựa vào tường, giọng nói uể oải mà châm biếm: “Muội không quan trọng đến thế đâu. Cứu muội chẳng qua là tiện thể mà thôi, sớm muội gì ta cũng sẽ trở lại Nam Cương, ta từng nói, người làm tổn thương ta, ta sẽ giết từng người từng người một, câu nói này không phải đùa đâu”.

Thẩm Tri Ly tóm lấy tay của Hoa Cửu Dạ: “Nói cho muội biết được không, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”.

Hoa Cửu Dạ lòng gang dạ sắt: “Không được”.

Thẩm Tri Ly không hiểu: “Vì sao?”.

Hoa Cửu Dạ: “Không liên quan gì đến muội, muội cũng không cần biết làm gì”.

Thẩm Tri Ly: “Sư huynh! Huynh đừng như vậy có được không!”.

Hoa Cửu Dạ: “Ta mệt rồi, hoặc ngủ với ta hoặc cút đi”.

Thẩm Tri Ly: “…”

Bên kia có người xen vào: “Thanh niên khỏe thật đấy, nếu các ngươi muốn ngủ cùng nhau, ta thật sự không lấy làm phiền đâu”.

***

Ngủ thì nhất định là phải ngủ rồi.

Nhưng ngủ cùng sư huynh là chuyện không thể.

Trong địa lao không có chăn êm nệm ấm, đành nằm trên đất lạnh tạm bợ một đêm vậy.

Sáng tỉnh dậy, Thẩm Tri Ly vươn vai thì thấy một chiếc làn rách nát để trên nền đất.

Bên trong đựng thức ăn, toàn bộ đồ ăn chỉ có hai bát cháo và bốn cái màn thầu lạnh ngắt.

Thẩm Tri Ly cầm lên, cắn một miếng màn thầu.

Sau đó… nàng hít một hơi thật sâu bụm miệng.

Răng cắn phải đá hay sao mà đau quá!

Nhờ ngâm vào bát cháo còn âm ấm mà màn thầu mới mềm được một chút, ăn hết một cái, nàng quay sang hỏi Hoa Cửu Dạ: “Sư huynh, huynh…”.

Hoa Cửu Dạ: “Không muốn ăn”.

Thẩm Tri Ly bê một bát cháo đến trước mặt y: “Đừng nhõng nhẽo nữa!”.

Hoa Cửu Dạ rõ ràng ngủ không ngon, hai mắt thâm quầng, thái độ không được tốt lắm liếc nàng một cái, khinh khỉnh nói: “Muốn ăn thì muội ăn đi, như kẻ chết đói”.

Không giống như Thẩm Tri Ly từ nhỏ sống trong nghèo khổ chỉ cần no bụng còn ăn bất cứ thứ gì cũng được, Hoa Cửu Dạ trước nay đều rất kén chọn trong chuyện ăn mặc, nhưng lúc này…

Thẩm Tri Ly cầm một chiếc màn thầu, ánh mắt hung dữ: “Huynh ăn không thì bảo?”.

Hoa Cửu Dạ: “Ta…”.

Thẩm Tri Ly vừa lặp lại câu hỏi, vừa giơ nắm đấm, khí thế hung hãn.

Hoa Cửu Dạ đón lấy chiếc màn thầu, chê bai nhìn một cái, than: “Hổ lạc đồng bằng…”.

Ăn lấy sức xong, nhờ ánh sáng yếu ớt hắt vào, Thẩm Tri Ly nghiên cứu xung quanh, xem có cách nào thoát ra ngoài không.

Hoa Cửu Dạ cười uể oải: “Nơi này ta đã từng ghé, đừng phí sức nữa, địa lao này được xây bằng đá to, cột trụ toàn bộ đều dùng huyền thiết”.

Gã ngồi góc bên kia phụ họa theo: “Hơn nữa nghe tiếng bước chân, bên ngoài ít nhất có hơn hai chục gã canh chừng, tình lang của cô bộ dạng thế kia, căn bản là chẳng thể nào xông ra được”.

Hoa Cửu Dạ nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc là kẻ nào thế hả?”.

Gã đó: “Ấy, kẻ qua đường”.

Hoa Cửu Dạ hừ một tiếng.

Dừng một lát, gã đó lắc đầu rồi nói: “Chàng trai trẻ, nhìn ngươi cũng có chút quen quen, không biết ngươi có nhận ra ta không?”.

Chỉ thấy gã đó thò nửa đầu ra, để lộ khuôn mặt vô cùng thê thảm như hôm qua ra, Hoa Cửu Dạ giật mình, nhưng lập tức lạnh lùng nói: “Ngươi thành thế này rồi, bảo người khác sao nhận ra ngươi?”.

Gã đó hình như do dự một lát, tay bị trói bởi xích sắt lấy ra từ trong ngực áo một thứ: “Cái này… ngươi nhận ra không?”.

Dưới một lớp ánh sáng lờ mờ, thứ đó có hình dạng như một miếng ngọc bội sáng loáng.

Hoa Cửu Dạ: “Nhìn không rõ, để gần một chút”.

Gã đó: “Không được, biết đâu ngươi cướp mất thì sao?”.

Hoa Cửu Dạ chẳng để tâm: “Thế thôi vậy”.

Gã đó hình như trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới đưa lại gần hơn một chút.

Hoa Cửu Dạ nhếch môi cười, thình lình cướp lấy, gã bên kia lập tức la lên: “Trả cho ta!”, đồng thời cả người vùng vẫy, tiếng xích sắt vang lên leng keng.

Thẩm Tri Ly biết Hoa Cửu Dạ thích trêu đùa người khác, thở dài: “Sư huynh, đừng đùa người ta nữa, trả lại cho hắn ta đi”.

Hờ hững nhìn miếng ngọc bội trên tay, Hoa Cửu Dạ mỉa mai nói: “Ta cứ tưởng thứ gì tốt lắm, chẳng qua chỉ là một miếng…”, y đột nhiên im bặt, nét mặt đột ngột thay đổi, đặt miếng ngọc bội vào lòng bàn tay, vừa cẩn thận lật tới lật lui, vừa săm soi tỉ mỉ.

Ngẩng đầu lên, phóng người ra phía cửa ngục, nhìn chằm chằm gã đó, giọng nói không giấu nổi tâm trạng đang dậy sóng: “Ngươi là…”.

Gã đó cướp lại miếng ngọc bội, đang định hỏi thì bỗng có tiếng bước chân vang lên.

“Hoa Cửu Dạ, đại nhân lại cho gọi ngươi.”

Hoa Cửu Dạ nghiêm giọng: “Đợi đã…”.

Lần này bọn vận áo choàng đen thấy Hoa Cửu Dạ thương tích khắp người, biết y miệng hùm gan sứa, nên không chút khách khí nói: “Đợi cái gì mà đợi, mau đi với bọn ta”.

Nói đoạn xông đến lôi Hoa Cửu Dạ đi.

Thẩm Tri Ly âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Đợi bóng Hoa Cửu Dạ khuất hẳn, Thẩm Tri Ly mới đấm mạnh vào tường.

Cảm giác không làm nổi việc gì thật tệ.

Gã vận áo choàng đen dẫn đầu thình lình quay sang: “Đúng rồi, đại nhân cũng dặn, dẫn cả cô gái kia theo”.

Thẩm Tri Ly đứng thẳng người, trong lòng lại có chút hân hoan, so với việc ngồi một mình trong ngục tối nhấp nhổm chờ đợi tin tức của Hoa Cửu Dạ thì có thể tận măt chứng kiến cho dù có phải chịu khổ cũng vẫn tốt hơn.

Gã bên cạnh khẽ giọng nói: “Tiểu cô nương, cô đi lần này không biết còn có thể quay lại được nữa hay không, cứ xem như ta cảm tạ cô làm bạn với ta một ngày, ta nói cho cô biết một chuyện. Vương thất Nam Cương thật ra họ Hoa, gã tình lang của cô chắc chắn có liên quan đến vương thất, thoát thân e rằng rất khó”.

Vương thất Nam Cương?

Nếu là vưong thất Nam Cương, sao bọn chúng lại đối xử với huynh ấy như vậy…

Hoa Cửu Dạ huynh ấy… rốt cuộc đã trải qua những gì?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện