Chương 423. Cái kiệu biết lung lay
Tần Tiên Nhi vỗ bàn tay nhỏ bé của mình mỉm cười, trên mặt không hề có chút thần sắc sợ hãi nào:
- Thiếp cũng lâu lắm rồi không giết người nào, trong lòng cũng thấy nhơ nhớ. Tướng công, chàng muốn giết ai? Để thiếp giúp.
Mẹ ơi! Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi lãnh khí, mụ vợ này của ta thật sự là không kiêng kỵ gì cả, giết người mà cứ như ném một nắm bùn vậy. Nhưng nghĩ lại Tiên Nhi vốn là ma nữ Bạch Liên Giáo, không sợ trời, không sợ đất, giết vài người thấm vào đâu. Hắn nhè nhẹ vuốt tóc Tiên Nhi, cười khẽ:
- Ai làm hại ta, ta giết kẻ ấy.
Hai ngày trước vì Lâm Vãn Vinh bị thương, Tần Tiên Nhi luôn luôn nghĩ đến người sau lưng ám toán. Bây giờ thấy hắn thoát hiểm, tâm tư cũng vui vẻ hơn, khẽ gật đầu:
- Tướng công, chàng có thương tích trong người, sự tình này cứ để thiếp đi làm. Chàng yên tâm, người hại chàng thiếp tuyệt sẽ không tha hắn đâu.
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười âm hiểm:
- Chuyện này một người làm không vui, phải đi nhiều người, ta thích nhất chuyện đánh hội đồng đấy.
Đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng xôn xao truyền đến từ bậc thang dưới lầu, tiếp theo có tiếng bước chân loẹt xoẹt phía ngoài.
- Đại ca, đại ca, huynh ngủ chưa?
Thanh âm ngọt ngào của Xảo Xảo vang lên ngoài cửa.
- Chưa, chưa ngủ muội ạ.
Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên:
- Đổng bảo bối, muội mau vào đi.
Xảo Xảo nghe thế đỏ mặt lên, trong lòng vô cùng ấm áp bèn vén rèm tiến vào, chỉ thấy Tần Tiên Nhi nửa thân ngực trần, có một tấm chăn mỏng đắp lên trên ẩn hiện lộ ra hai ngọn đồi đầy đặn, ép sát vào tay đại ca. Cả người nàng vô cùng tuyệt mỹ, đường cong lả lướt, mái tóc thật dài như thác nước chảy xuống, mềm mại quang khiết xõa xuống bả vai, đôi tay thanh tú như ngó sen mềm mại bóng loáng. Đang ôm chặt lấy Lâm Vãn Vinh, sắc mặt ửng đỏ, hiện ra hai má lúm đồng tiền động lòng người, trông còn tươi tắn xinh đẹp hơn cả một đóa hoa, kiều mỵ động lòng người.
- Tướng công, chàng xấu quá.
Tần Tiên Nhi tuy là lớn mật, nhưng việc cùng tướng công đang ôm ấp bị một nữ tử khác thấy như vậy thì cũng là lần đầu, trong lòng khó tránh khỏi ngượng ngùng. Cũng may người đó là Đổng Xảo Xảo, hai người đã quen biết nhau ở Kim Lăng. Hơn nữa nàng cũng rất thích tiểu ny tử ôn thuận khéo léo này.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Xảo hồng lên, ánh mắt không ngừng đánh giá trên người mình và đại ca, Tần tiểu thư cười ngọt ngào:
- Xảo Xảo, mau tới đây, ta cùng muội đổi vị trí, để tướng công làm muội đau.
Nàng nói rồi vươn bàn tay mềm mại, vỗ nhẹ nhẹ lên cái gối trên đầu. Trong tiếng cười khanh khách duyên dáng, không cẩn thận hé mở góc chăn, làm một dãy núi đồi rung động trong suốt phơi ra trong ánh sáng đèn khiến người ta hoa cả mắt. Lâm Vãn Vinh càng nhìn càng muốn rơi cả tròng mắt.
Xảo Xảo tuy cùng Lạc tiểu thư cùng nhau hầu hạ hắn, nhưng vẫn rất thẹn thùng. Thấy vậy một màn hương diễm như vậy, trong lòng ngượng ngùng, cúi đầu nói khẽ:
- Tiên Nhi tỷ tỷ, ta không thấy gì cả ... chỉ thấy đại ca thôi.
Tuy nói là tỷ muội trong phòng vẫn thường nhìn thấy nhau, nhưng Tần Tiên Nhi bị tiểu ny tử này trêu chọc một phen cũng rất ngượng, hai má đỏ bừng, kêu lên một tiếng rồi chui vào chăn. Vừa thẹn vừa vui.
Lâm Vãn Vinh vừa cười ha ha, tiện thể một tay nắn bóp bộ ngực căng mọng vươn cao của Tiên Nhi, tay kia cầm bàn tay ngọc ngà của Xảo Xảo:
- Ta hỏi đang tự hỏi, sao đã trễ thế này mà còn không ngủ, có phải là nhớ ta không? Đại ca cũng lâu lắm rồi không được ăn cháo hạt sen do muội nấu, đang rất thèm đây.
Xảo Xảo "ừm" một tiếng, ngồi xuống bên người hắn, ôn nhu thốt:
- Phu nhân còn đang bận rộn, nói là lại nấu thêm cho ngươi một nồi nhân sâm huyết yến để sáng mai huynh ăn, muội phải giúp bà ấy một tay. Đại ca, huynh muốn ăn cháo hạt sen thì bây giờ muội đi làm cho huynh.
Thấy nàng đứng dậy muốn rời đi, Lâm Vãn Vinh vội lôi nàng lại. Thấy hai mắt nàng vằn lên những tia máu, hiển thị mấy ngày mấy đêm vừa rồi chưa hề ngủ ngon, Lâm Vãn Vinh nhất thời vô cùng đau lòng:
- Nha đầu ngốc, muội cần phải chiếu cố thân thể mình, đại ca thích cháo hạt sen muội nấu là muốn ăn cả mười kiếp cơ.
- Ừm! Muội sẽ vĩnh viễn hầu hạ đại ca.
Xảo Xảo mừng rỡ cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy hắn, nếu không phải cố kỵ Tần Tiên Nhi ở bên cạnh, sợ đã sớm vùi đầu vào ngực hắn rồi.
Trong số những cô gái mà Lâm Vãn Vinh biết, thân thế Xảo Xảo là bình thường nhất, nhưng lại là người hắn thân cận nhất. Trong số các vị tiểu thư, chỉ có nha đầu đó là làm người ta yêu mến nhất, nàng cũng làm bạn với mình lâu nhất, một mạch lặng lẽ ở bên mình không hề có lấy một câu oán hận làm người khác đau lòng.
Lâm Vãn Vinh hơi đỏ mắt, dịu dàng thủ thỉ:
- Đổng bảo bối, chờ cho ta khỏi hẳn, đại ca sẽ nấu vài món ăn ngon cho muội, chỉ cho một mình muội được ăn, không cho phép ai tranh.
Hắn nói rất kiên quyết, bất chấp Tần Tiên Nhi đang ở bên, trong lòng đúng là vô cùng thương yêu Xảo Xảo.
- Đại ca...
Tiểu nha đầu nấc nhẹ một tiếng, dòng lệ nóng bỏng cuối cùng không kìm được nữa, nhào vào trong ngực hắn vui sướng khóc lớn. Có thể được một nam nhân như vậy đích thân xuống bếp, nàng có cảm giác mình là nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ, chịu khổ bao nhiêu nữa cũng rất xứng đáng.
Tần Tiên Nhi nghe hắn trước mặt mình bộc lộ tình thâm với Xảo Xảo như vậy, trong lòng không hề chua xót. Đối với Xảo Xảo một người thiện lương nhất thiên hạ như vậy, đến cả mình cũng phải thương yêu, huống chi là tướng công trời sinh vốn đa tình. Thấy bộ dáng kiên định của Lâm Vãn Vinh, trong lòng nàng sinh ra chút cảm động khó hiểu, cùng Xảo Xảo đồng thời chui vào lòng hắn, lặng lẽ nỉ non:
- Tướng công, ta cũng vĩnh viễn hầu hạ chàng.
Ômg một khối ngọc thơm tho ấm áp trong ngực, tuy động vào vết thương rất đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu, diễm phúc như vậy không thể mỗi ngày đều có được.
- Ừm ... đại ca ...
Xảo Xảo đột nhiên thở nhẹ một tiếng, thân thể hơi run, gương mặt nóng bừng lên như ráng chiều.
Tiên Nhi hiểu rất rõ tính tình tướng công mình. Có hai mỹ nhân trong ngực mà hắn lại không động chút tay chân thì không phải là Lâm Tam nữa rồi. Nàng duyên dáng cười khanh khách, cất giọng êm ái:
- Tướng công, bây giờ không phải là lúc chàng sủng ái Xảo Xảo. Đợi cho khi thương thế lành hẳn, chàng muốn như thế nào mà cô ấy không thuận theo chứ?
- Tiên Nhi tỷ tỷ xấu quá.
Xảo Xảo mặt đỏ tới mang tai, liếc trộm hắn rồi ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lâm Vãn Vinh cười tít mắt, có chút không cam lòng nên hắn luồn bàn tay to tướng vào trong áo ngực Xảo Xảo, xoa đi nắn lại, cảm giác sờ vào bộ ngực mềm mại tròn trĩnh vô cùng hấp dẫn, thế mà chỉ có thể tâm động, không thể hành động.
- Xảo Xảo, muộn như vậy rồi mà còn tìm ta, có phải là có chuyện gì không?
Ba người cười đùa một trận, Tần Tiên Nhi chợt nhớ ra mới hỏi.
Xảo Xảo gật đầu liên tục, trong lòng xấu hổ, chỉ lo nói chuyện với đại ca, thiếu chút nữa quên mất cả chính sự:
- Đại ca, Cao thị vệ đến rồi, đang ở dưới lầu đợi huynh đó.
Tiên Nhi liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, chỉ thấy hắn trầm tư gật đầu, trên mặt không thấy chút kinh ngạc nào, nhất thời tỉnh ngộ:
- Tướng công, chàng muốn phái Cao Tù đi làm việc hả?
- Không phải phái hắn đi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, hừ mạnh:
- Mà là ta cùng đi.
- Không được!
Tiên Nhi và Xảo Xảo đồng thời kinh hãi kêu lên.
- Tướng công, chàng trọng thương chưa lành, sao có thể dễ dàng hành động được? Có việc gì, để ta đại diện chàng đi cũng được.
Xảo Xảo cũng vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đại ca, hình dáng huynh lúc này làm sao có thể xuất môn được? Có việc gì cứ dặn dò muội đi làm là được.
Nhìn vẻ mặt hai người, Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài một tiếng, thần sắc nghiêm túc:
- Chuyện này rất trọng yếu. Nếu làm tốt, ta có thể Bắc thượng mà không còn gì lo nghĩ nữa, các nàng cũng có thể an hưởng thái bình tại Kinh thành. Nếu không làm xong, không chỉ nhà chúng ta không được an bình, đến cả Đại Hoa cũng sẽ rơi vào đại họa. Việc này, ta nhất định phải tự mình đi xem mới có thể an tâm được.
Thần sắc hắn rất nghiêm túc. Xảo Xảo và Tiên Nhi đang muốn khuyên, nhưng bị ánh mắt hắn nhìn nên không dám nói nữa. Mọi người hiểu rõ tính tình Lâm Vãn Vinh, trong khi đùa giỡn thì thế nào cũng được, nhưng một khi quyết định việc gì tuyệt không hề thay đổi. Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau vẻ lo lắng, chẳng biết làm sao khuyên được.
- Các nàng đừng lo.
Thấy hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy mình tựa hồ hơi nghiêm khắc, Lâm Vãn Vinh cười trấn an:
- Việc này cũng không có gì nguy hiểm, ta chỉ cần đứng nhìn một bên, không cần phải tự mình động thủ. Hơn nữa, các nàng xem tình hình của ta hiện tại, muốn động thủ cũng không được mà.
Thấy tâm tư hắn đã quyết, trong lòng biết có khuyên nữa cũng vô dụng, Tần Tiên Nhi tỏ vẻ kiên định nói:
- Tướng công, ta và chàng cùng đi.
Đêm đó, hắn gặp nạn xảy ra trong mắt mình, nếu không phải hắn phúc lớn mạng lớn sợ là đã sớm mất mạng rồi. Tần Tiên Nhi tự thấy áy náy trong lòng, vô luận làm sao cũng không chịu rời khỏi hắn.
Có Tiên Nhi bên người cũng tốt, bằng vào công phu của nàng không có mấy người có thể sánh được. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, Tần tiểu thư lúc này mới nhoẻn miệng cười, thật là kiều mỵ.
Trong lòng Xảo Xảo biết không thể làm gì giúp hắn được, từ trước đến giờ nàng đối với đại ca chưa bao giờ nghĩ tới phản đối bất kỳ việc gì, chỉ than nhẹ rồi nhỏ nhẹ hỏi:
- Đại ca, muốn ta đem việc này báo cho tỷ tỷ không?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Thanh Tuyền lo lắng nhiều ngày rồi, nàng lại có mang chắc là rất mệt. Đã bảo nàng phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi ta làm xong mọi việc sẽ nói cho nàng.
Xảo Xảo ừm một tiếng, rồi cùng Tần Tiên Nhi hai người hầu hạ hắn mặc quần áo. Vết thương nặng nhất của Lâm Vãn Vinh là ở đùi, tuy được diệu thủ của Tần Tiên Nhi cùng Tiêu Thanh Tuyền chữa trị, nhưng cũng không thể khôi phục dễ dàng như vậy. Cái nẹp dày cộp bằng thạch cao trên đùi rất vướng víu khó chịu, hành động lại bất tiện. Cũng may hắn da thô thịt dày, trước ngực sau lưng đều chỉ bị chút thương ngoài da, so với gãy chân thì xem như không đáng kể.
Xảo Xảo đặc ý tìm một khối đệm mềm mại đặt phía dưới mông đùi hắn, thật vất vả hai người mới mặc áo quần cho hắn xong, trên đùi nhất thời đau đớn đến tận tim óc. Lâm Vãn Vinh cắn răng rên hừ hừ, mồ hôi toát ra đầm đìa, cố nén không kêu lên. Tiên Nhi thấy thế đau lòng vô hạn, lấy ống tay áo lau cái trán đầy mồ hôi của hắn, mắt rơm rớm, nói nhỏ:
- Tướng công, nếu đau quá chàng cứ kêu lên đi, nơi này không có ngoại nhân.
Lâm Vãn Vinh cười mếu:
- Ta là người chết vài lần rồi, trải qua nhiều sự tình kinh khủng lắm, việc này thấm vào đâu. Nhưng nếu nàng hôn ta mười cái, đau đớn của ta nhất định sẽ giảm bớt không ít.
Tần Tiên Nhi làm gì không rõ ý trong lời của hắn, hắn lại giở giọng dâm tiếu như lúc trước, vừa đau lòng vừa buồn cười. Nhưng lúc này có vẻ rất cứng cỏi, khác hẳn với phong cách hi hi ha ha của hắn lúc trước, càng khiến nàng yêu hắn hơn.
Cao Tù sớm đã chờ ở phía dưới nhờ Xảo Xảo nhắn lên lầu. Khi hắn vào trong nhà, thấy Lâm Tam đang ngồi trên ghế lớn, cả người băng bó kín mít, Cao Tù sửng sốt một lát, đột nhiên bước tới một bước, rồi mặc kệ sinh tử của hắn, vươn tay ôm lấy hắn, kêu lên kích động:
- Lâm huynh đệ ... ngươi.. ngươi không có việc gì chứ?.
- Không có việc gì, ta đỡ nhiều rồi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Ngoại trừ gãy mất cái chân, gãy vài khúc xương sườn, những chỗ khác không có gì nặng.
Cao Tù rốt cuộc quì sụp xuống, kích động nói:
- Huynh đệ, ta Cao Tù xin lỗi ngươi ...
- Cao đại ca, ngươi làm cái gì thế?.
Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người, vội vươn tay dìu hắn lên, nhưng lại động vào vết thương trên người, đau đớn không chịu được.
Cao Tù cúi đầu xấu hổ, nắm chặt lấy bàn tay hắn, mắt rơm rớm:
- Tại lão Cao thất chức, làm ngươi thụ trọng thương như thế. Thiếu chút nữa mất mạng rồi, lão Cao ta xin lỗi ngươi. Huynh đệ, ngươi xử ta đi, như vậy trong lòng ta mới có thể đỡ khổ sở ...
Hắn rút xoạt ra một cây bội đao, rồi nhét vào tay Lâm Vãn Vinh.
Đoản đao lóe ra ánh sáng lập lòe, Xảo Xảo bị dọa sợ hãi kêu a một tiếng, không dám nói gì cả.
Lâm Vãn Vinh đè tay hắn, lạnh lùng:
- Cao đại ca, tại sao ngươi dám coi thường Lâm Tam ta? Ngươi đã quên khi chúng ta ở Sơn Đông, Tế Ninh rồi à? Nếu không nhờ có ngươi hộ vệ cho ta, Lâm Tam ta sớm đã là một bộ xương trắng. Thiên hạ đều nói Lâm mỗ gian trá giảo hoạt, việc này không giả. Nhưng đối với ngươi, Lâm mỗ đều ghi nhớ, đại ca đối xử tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng. Ân tình cứu mạng ở Sơn Đông, ta chưa bao giờ nhắc lại với ngươi. Bởi vì ta cảm thấy không cần phải như vậy. Chúng ta là huynh đệ trao tính mạng cho nhau trên chiến trường, còn dùng mấy lời nói nhảm làm gì? Ngươi nếu thật sự coi trọng ta, thật sự coi ta là huynh đệ, ngươi cứ đường đường chính chính đứng lên. Mẹ nó, ép vào tay ta đau muốn chết ...
Cao Tù đột nhiên cả kinh, rồi cười ha ha, bối rối đừng dậy:
- Huynh đệ, lão Cao ta sai rồi, xin lỗi ngươi.
- Xin lỗi không phải là xong đâu. Ngươi thu hồi đao này lại đi, giả vờ giả vịt, biết rõ ta sẽ không động thủ với huynh đệ mà ...
Nhét đoản đao vào vỏ, Lâm Vãn Vinh phì cười:
- Cao đại ca, hai ngày không thấy, không ngờ ngươi cũng học được rất nhiều mấy thứ hay ho, tiến bộ không nhỏ a.
- Cái này ... cái này ....
Bị hắn nhìn ra mánh khóe, Cao Tù cũng có chút bối rối, cười hê hê trả lời:
- Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, đi theo huynh đệ không học được một hai điểm, chẳng phải để người trong thiên hạ cười khinh bỉ sao?
Mẹ kiếp! Đây là khen ta hay chửi ta thế? Lâm Vãn Vinh cười giơ chân lên, muốn đạp cho lão tiểu tử này một chút, nhưng lại dính phải cơn đau trên đùi, mặt biến sắc kêu lên ối chà một tiếng.
Lúc đầu thấy tình ý của huynh đệ bọn họ, Xảo Xảo có chút cảm động. Về sau thấy hai người thi nhau đùa giỡn, trong lòng nhất thời vui vẻ lên.
Thấy trên người hắn quấn đầy băng, Cao Tù nhỏ giọng cương quyết:
- Lâm huynh đệ, ngươi có thương tích trong người, sự tình đó để ta đi làm cho. Ngươi yên tâm, nếu làm việc không tốt, lão Cao ta cũng không còn mặt mũi nào tới gặp ngươi đâu, trực tiếp đưa cổ cho người ta chém trước.
Hắn nóng lòng muốn lập công chuộc tội, tâm tình tự nhiên có thể giải thích được, Lâm Vãn Vinh cười:
- Cao đại ca, không phải ngươi quá khách khí rồi sao. Nếu làm chuyện tốt, ta tự nhiên sẽ không cướp công của ngươi, nhưng làm chuyện xấu này thiếu Lâm Tam ta, nếu để lọt ra ngoài còn không làm cho người trong thiên hạ cười chê sao?
Cao Tù cười phá lên, trong lòng biết không khuyên hắn được, đành phải thuận theo, thiên hạ ác nhân, ai cũng xấu như Lâm Tam, khi làm chuyện xấu mà không có hắn bên người, quả là trong lòng thật không nỡ.
- Cao đại ca, đồ của ta muốn đã chuẩn bị xong chưa?
Hai người vừa cười cợt, bây giờ Lâm Vãn Vinh mới nghiêm mặt hỏi.
- Đã chuẩn bị xong rồi.
Cao Tù vội vàng gật đầu, từ phía sau lấy ra một cái bao thật to, mềm mềm xốp xốp, cũng không biết là cái gì ở bên trong.
- Vậy là tốt rồi.
Lâm Vãn Vinh hai mắt tỏa sáng, cười hắc hắc, nhìn bên ngoài sắc trời đã không còn sớm nữa, hừ một tiếng nói:
- Đêm tối, trăng khuất là lúc giết người, chúng ta động thân thôi.
Hắn hành động không tiện, Cao Tù sớm đã chuẩn bị kiệu khiêng, mọi người từ từ đưa hắn xuống lầu. Gió lạnh đầu mùa xuân thổi vù vù, như đâm vào hai má hắn đau rát, một vầng trăng rằm còn treo trên bầu trời đêm, ánh sáng u ám chiếu tràn trên mặt đất, chiếu xuống hoa viên sáng một cách dị thường.
Ngồi bên trong kiệu, Tần Tiên Nhi dựa vào người hắn, đang muốn bảo người bắt đầu đi, bỗng nghe thanh âm cung kính của Cao Tù từ bên ngoài nói nhỏ:
- Ty chức Cao Tù, xin ra mắt công chúa.
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền ra:
- Làm phiền Cao thống lĩnh rồi, mau đứng lên đi.
- Thanh Tuyền?
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng vén rèm lên, chỉ thấy Tiếu tiểu thư đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn mình. Dưới ánh trăng, da thịt nàng trắng nõn như ngọc, hai mắt trong suốt như hồ thu, hai má phơn phớt đỏ, miệng chúm chím tươi tắn ướt át như đóa hồng, bộ áo màu vàng nhạt ôm lấy thân thể mềm mại đầy đặn của nàng, tựa như một tiên nữ hạ phàm trần. Bên người nàng còn có Lạc tiểu thư, ngực đầy đặn, long đồn nhô cao, hương diễm mê người, đang liếc nhìn Lâm Vãn Vinh cười đầy kiều mỵ.
- Nàng đến đây làm gì?
Thấy Thanh Tuyền bước tới, chậm rãi đến bên kiệu, Lâm Vãn Vinh vội vàng đưa tay ra cửa sổ, cầm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của nàng.
Tiêu tiểu thư mỉm cười:
- Chàng muốn đi ra ngoài làm đại sự, làm sao thiếp không tới được cơ chứ?
- Nàng biết rồi à?
Lâm Vãn Vinh hoảng sợ hỏi lại.
Lạc Ngưng cười nói:
- Đại ca, muội thấy người hiểu huynh nhất là tỷ tỷ đó. Tỷ tỷ nói Từ tiên sinh đến gặp huynh tất phải có đại sự, chúng ta ở chỗ này chờ chàng khoảng chừng uống cạn hai tuần trà rồi.
Nhìn Tiêu Thanh Tuyền yêu kiều cười nhẹ, bộ dáng đạm nhã như tiên, trong lòng Lâm Vãn Vinh vừa vui vừa buồn. Vui vì Thanh Tuyền quả nhiên không hổ là lão bà tốt nhất của ta, hiểu rõ ta như thế, thật sự ta đã không cưới lầm người. Buồn là vì nàng có thể đoán như vậy, xem ra biết được chính xác tâm tư của ta, sau này ta còn có gì bí mật gì nữa đây - nhất là việc về Tiên tử tỷ tỷ và An tỷ tỷ thì phải làm sao bây giờ?
- Chàng đang nghĩ gì thế?
Tiêu tiểu thư như nhìn thấu tâm tư hắn, đôi tay nhỏ bé trong suốt cọ nhẹ trong lòng bàn tay hắn, khẽ cười:
- Những gì cần biết, thiếp tự nhiên sẽ biết. Những việc không nên biết, thiếp cũng sẽ không hỏi tới, chàng chớ lo lắng.
Trong câu của Tiêu tiểu thư còn có thâm ý, Lâm Vãn Vinh tuy thông minh nhưng cũng khó đoán được, vội hỏi:
- Thanh Tuyền hảo lão bà, chuyện đêm nay ta không cố ý lừa nàng đâu. Mấy ngày nay nàng cũng đã mệt mỏi lắm rồi, ta chỉ hy vọng nàng nghỉ ngơi cả đêm thôi.
- Cảm ơn Lâm lang nghĩ tới.
Tiêu tiểu thư ngọt ngào cười:
- Sự tình chàng muốn làm thì cứ đi làm đi, bọn tỷ muội đều ủng hộ. Chỉ là hy vọng chàng làm việc gì cũng nghĩ tới chúng ta, chớ xúc động lỗ mãng mới được.
Lâm Vãn Vinh ậm ừ vài tiếng, Tiêu tiểu thư ôn nhu cười, gỡ áo choàng trên người xuống, chậm chậm phủ lên người hắn. Quay sang Tần Tiên Nhi bên cạnh nói:
- Muội muội, ta giao Lâm lang cho ngươi đó.
Tần Tiên Nhi hừ một tiếng:
- Không cần ngươi lo, hắn cũng là phu quân của ta - Cao Tù, mau đi thôi.
Ny tử này quả là mạnh miệng mềm lòng, Tiêu tiểu thư cười khẽ, rồi nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh không muốn buông ra, cảm giác ấm áp đó cứ đọng lại mãi trong tim.
- Tướng công, chàng rốt cuộc thích thiếp nhiều hơn, hay là thích nàng nhiều hơn.
Cỗ kiệu đi được vài bước, Tần tiểu thư đã dựa mạnh vào vai hắn thì thầm hỏi, có vẻ rất cứng đầu, không chịu thua.
Vấn đề như vậy làm sao có thể đáp được chứ. Lâm Vãn Vinh cười lấp liếm, đang muốn trả lời cầu toàn, bàn tay của Tần Tiên Nhi đã ép vào miệng hắn, nói:
- Không cho nói đều thích, nhất định phải nói thích ai nhiều hơn.
Nha đầu đó quả là bá đạo, Lâm Vãn Vinh khổ sở một lúc lâu, rồi ghé tai nàng cười nhẹ nói:
- Lúc ở với nàng thì thích nàng hơn.
Hắn đúng là một tên giảo hoạt, nói ra nửa câu trước thì mơ mơ hồ hồ, làm người nghe không rõ ràng lắm, nửa câu sau thì nói ra rất rõ ràng, đến cả tảng đá cũng có thể nghe thấy được.
Tần Tiên Nhi tuy là ma nữ Bạch Liên không sợ trời, không sợ đất, nhưng nếu nói về xảo trá, thì còn xa mới bằng được hắn, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào, chỉ nghe được nửa câu sau, trong lòng nhất thời ngọt ngào như mật đường, chủ động ôm cổ hắn, áp cả thân thể nóng bừng vào...
- Ơ, cỗ kiệu này làm sao lắc lư thế? Lâm huynh đệ, công chúa, các ngươi không có việc gì chứ?
Cao Tù cảm thấy kỳ quái, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Thấy nha đầu Tiên Nhi hai má nóng bừng lên, quần áo nửa thân trần, lộ ra bộ ngực trắng như ngà voi, bàn tay Lâm Vãn Vinh điểm nhẹ vào ngọn đồi của nàng một chút, Tiên Nhi kêu khẽ một tiếng, cả người run lên, bàn tay sáng bóng như ngó sen, vòng tay như con rắn nhỏ quấn lấy cổ hắn.
- Không có việc gì là tốt, chúng ta sắp xuất phủ rồi.
Cao Tù cuối cùng thở phào một hơi. Làm việc lần này không được có sơ xuất, nếu Lâm huynh đệ xảy ra chuyện gì, không nói người khác, lão tử chắc cũng không còn chỗ ăn cơm.
Lâm Vãn Vinh hừ hừ trong mũi, tiện tay nhấc rèm lên, ánh mắt không cố ý liếc qua tình hình lên ngoài, đột nhiên ngẩn người.
- Tướng công, chàng làm sao thế?
Tần Tiên Nhi đang dán vào người hắn, hoàn cảnh đặc biệt trong kiệu, hai vợ chồng mê mải sờ mó du hí, tuy không thể làm việc tiêu hồn, nhưng cũng là một loại tình thâm, cảm giác kích thích nóng bừng cả người. Đột nhiên thấy động tác của tướng công bỗng ngừng lại, Tần tiểu thư như con mèo nhỏ kêu lên một tiếng, mở miệng hỏi.
Lâm Vãn Vinh kêu lên một tiếng, không nói gì, Tần Tiên Nhi vội vàng theo rèm cửa nhìn ra ngoài.
Cách tú lâu không xa có một căn phòng nhỏ u tĩnh, đã khuya như vậy rồi mà vẫn còn một ngọn đèn heo hắt còn lộ ra. Một thân ảnh nữ tử yểu điệu thành thục đang chớp động phía trước cửa sổ, ngực cao vút, eo thắt lại, hình thể mềm mại, đẹp không thể nói hết. Nàng mặc một bộ áo màu phấn hồng, mái tóc vấn cao, chỉ có thể thấy một bên mặt, lông mi dài mượt, đôi mắt dài như phượng, dưới ngọn đèn vàng vọt chiếu lên hai má trong suốt như ngọc của nàng, mịn màng không hề có tì vết, như một đóa hoa mẫu đơn kiều diễm.
Trong phòng vang ra những tiếng lanh canh, một mùi thơm nhàn nhạt bay vào mũi, nữ tử đó không ngừng cúi người xuống, một lát lại đứng dậy, trong tay cầm một cái thìa nhỏ, thỉnh thoảng đưa lên đôi môi hồng nếm nếm, rồi khẽ cau mày lắc đầu, rồi lại cúi người xuống.
- Là phu nhân?
Tiên Nhi cũng giật mình:
- Đã muộn thế này rồi mà sao nàng còn không nghỉ ngơi, vào bếp làm gì thế nhỉ?
Nhớ tới Xảo Xảo có nói qua, nàng lại ồ lên một tiếng, giật mình hiểu ra cười:
- Tướng công, phu nhân đối với chàng quả thật là quá tốt. Đã khuya như vậy mà còn ở trong bếp nấu nồi nhân sâm yến sào cho chàng, ta thấy Tiêu gia tỷ tỷ không được hưởng thụ như vậy.
- Thật không?
Tiểu kiệu dừng lại tại đây, lặng yên vô cùng, Tiêu phu nhân vẫn không hề phát hiện ra. Thấy nàng bận rộn trong bếp, Lâm Vãn Vinh cười khẽ hỏi.
Tần Tiên Nhi gật đầu ừm một tiếng:
- Tướng công, trước kia phu nhân cũng quan tâm chàng nhiều như vậy sao?
- Cái này ...
Nhắc tới chuyện cũ, Lâm Vãn Vinh không nhịn được cười:
- Từ khi ta đến Tiêu gia, phu nhân tìm trăm phương ngàn kế để lợi dụng giá trị của ta. Bắt ta làm lợi cho Tiêu gia, đừng nói là nhân sâm yến sào, cho dù chỉ nấu cho ta một nồi nước nóng, ta cũng đã hài lòng lắm rồi.
- Đó là vì tình hình bất đồng mà.
Tiên Nhi ở cùng với phu nhân khá lâu, cảm tình cũng sâu, bất giác giải thích thay cho nàng:
- Chàng xem, lần này chàng cứu mạng phu nhân, nàng lập tức báo đáp. Tướng công, chàng không biết rằng, thiếp nghe Tiêu gia tỷ tỷ nói, cho dù lúc Tiêu lão gia còn sống trên đời, phu nhân cũng rất ít xuống bếp. Mấy ngày nay lại đối với chàng bận tay bận chân, quả là đối xử với chàng không tệ chút nào.
Lâm Vãn Vinh cười, nói vẻ không quan tâm:
- Nàng cảm kích ân cứu mạng của ta thôi, có thể nói, chỉ cần vài ngày nữa là lại khôi phục nguyên trạng thôi.
Tần Tiên Nhi thầm thở dài, lắc đầu nói:
- Không cần phải vài ngày đâu, phu nhân muốn về Kim Lăng rồi, chàng chỉ còn ăn được có nồi nhân sâm yến sào này thôi. Ai khuyên phu nhân cũng không chịu nghe. Tướng công, chàng nói với phu nhân mấy câu được không?
Nói chuyện? Ta nói với phu nhân cái gì đây? Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ, hôm nay đã tỉnh lại một ngày, Ngọc Nhược Ngọc Sương đều đến thăm ta, duy độc có phu nhân là không tới, mà lúc này lại đòi về Kim Lăng, nói trắng ra là không muốn thấy ta. Ân nhân cứu mạng như biến thành cừu nhân, thật không hiểu phu nhân đang nghĩ gì nữa.
Hắn càng nghĩ càng buồn bực, khoát khoát tay nói:
- Xem ra đêm khuya rồi, ta thấy phu nhân cũng không đi đâu, vài ngày nữa hãy nói lại đi. Cao đại ca, chúng ta đi thôi.
Hắn ra đi rất bí mật, tiểu kiệu tới nhanh, đi cũng nhanh, không một tiếng động tiến về phía trước. Đợi đi được một quãng xa, Tiêu phu nhân mới ngẩng đầu lên nhìn theo cỗ kiệu, thần sắc lộ rõ nét ảm đạm.
Ra khỏi phủ, tiểu kiệu cứ theo hướng bắc đi rất nhanh. Cao Tù sớm đã phái người thăm dò xung quanh, xác nhận không có ai mới dám đi tới nơi này. Đã xảy ra một lần sự cố, Cao Tù tự nhiên cẩn thận hơn rất nhiều, không dám sơ ý chút nào.
Đi tới một ngõ nhỏ, phía trước sớm đã có mấy tiểu kiệu đang chờ ở đây. Từ Vị vém rèm lên, từ trong kiệu bước ra bước tới:
- Lâm tiểu huynh, cậu đến rồi hả.
Tiên Nhi vèn rèm kiệu lên, Lâm Vãn Vinh cười chắp tay:
- Thứ tội, thứ tội, tiểu đệ đến chậm.
Thấy hắn cả người băng bó, mang thương xuất chinh, Từ Vị vừa cảm động, vừa vui mừng:
- Không muộn, không muộn, làm việc lúc này chính là đúng nhất.
Ông lấy từ trong lòng ra một cái bọc nho nhỏ đưa cho Lâm Vãn Vinh, nhỏ giọng thì thầm:
- Huynh đệ, đây là mật chỉ tuần tra do Hoàng thượng ban cho cậu. Hoàng thượng nói, cậu tùy cơ mà làm việc, chớ câu nệ gì, tự mình sinh sát, có thể tiền trảm hậu tấu.
Lâm Vãn Vinh nhận đạo thánh chỉ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ý của lão gia tử này là ta muốn giết ai thì giết, giết xong thì báo lại với lão. Mẹ kiếp, so với Hoàng thượng cũng chẳng kém bao nhiêu cả.
- Từ tiên sinh, đối phương có cử động gì khác không?
Đút thánh chỉ vào ngực, cố gắng bình tĩnh một chút Lâm Vãn Vinh hướng về phía Từ Vị hỏi.
- Xem ra trước mắt vẫn không có động tĩnh gì khác. Hôm nay y một mực ở trong Tướng quốc lễ phật, không thấy có hành vi gì dị thường.
Từ Vị khẽ gật đầu:
- Nhưng thật ra hôm nay lại truyền tin Hoàng thượng tự mình đến phủ của ngươi, y biết được nhưng vẫn chỉ ở trong phòng, chừng hai canh giờ mà chưa hề xuất hiện, làm lão hủ vô cùng khẩn trương.
Hai canh giờ? Lâm Vãn Vinh sửng sốt:
- Có người vào phòng y hay không?
- Không có!
Từ Vị lắc đầu kiên định:
- Y tắm rửa trai giới, tế tự tiên hoàng, những người khác đều đợi, không ai được tiến vào sương phòng. Huống hồ theo lão hủ điều tra, hôm nay cũng không có người nào đi vào phòng nói chuyện gì với y cả.
Hai canh giờ có thể làm rất nhiều việc, chẳng lẽ y cứ một người trốn trong phòng suy tư? Sao có thể như vậy được nhỉ? Còn Tiểu vương gia đâu?
Nơi này quả nhiên có nhiều điều cổ quái, Lâm Vãn Vinh nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu rõ, đơn giản là hắn không thèm quản nữa:
- Từ tiên sinh, theo ngài nói, có phải là bây giờ đại bộ phận lực lượng chúng ta đều tập trung ở Tướng quốc tự không?
Từ Vị chính sắc gật đầu:
- Như vậy chính đang ở Tướng quốc tự, đo đó chúng ta phải tập trung ở đây. Ở chỗ Vương phủ tuy cũng có bố trí chút nhân mã, nhưng ít hơn một chút.
- Ngài cho rằng, chúng ta bố trí trọng binh ở Tướng quốc tự thì bên kia có biết hay không?
Lâm Vãn Vinh cau mày, xem ra hắn đang tự hỏi.
- Với cơ trí và khứu giác của y làm gì mà chẳng biết?
Nghĩ vậy, Từ Vị đột nhiên cả kinh:
- Huynh đệ, có phải cậu phát hiện điều gì không?
Lâm Vãn Vinh cười khổ trả lời:
- Từ tiên sinh, ngài nhìn hình dáng ta bây giờ, chỗ nào thương vẫn còn thương, chỗ nào tàn vẫn tàn, có thể phát hiện được gì? Ta chỉ cảm thấy kẻ đối đầu quá bình tĩnh, bình tĩnh một cách bất thường. Chẳng lẽ y thật sự không có gì thẹn với lương tâm?
Không thẹn với lương tâm? Từ Vị cười ha ha lắc đầu:
- Ta cùng với người này làm quan đồng triều hơn hai mươi năm, há có thể chẳng biết tâm tính y? Không nói việc khác, chỉ nói về việc y âm thầm bồi dưỡng Bạch Liên giáo gây họa cho Đại Hoa, cũng đủ nói hắn là gian nhân rồi. Còn việc cấu kết Oa nhân và Hồ nhân, phản bội tổ tông nữa chứ.
Lâm Vãn Vinh nhướng mày một cái, quả quyết:
- Mặc kệ như thế nào, việc này chúng ta nhất định phải làm tốt. Từ tiên sinh, Tướng quốc tự cố nhiên rất trọng yếu, nhưng Vương phủ bên kia cũng không thể buông lỏng, nhân thủ phải được an bài tuyệt không yếu hơn bên này.
- Tiểu huynh, ý của ngươi là ...
Từ Vị kinh ngạc.
Lâm Vãn Vinh cắn răng giải thích:
- Thỏ khôn có ba hang, Từ tiên sinh, ngài chắc đã nghe nói qua đạo lý này rồi? Y đang bình tĩnh như thế trong Tướng quốc tự, vị tất không phải là muốn đánh lạc hướng chúng ta.
- Đa tạ tiểu huynh nhắc nhở.
Từ Vị tỉnh ngộ:
- Ta sẽ trở về an bài.
- Đừng khẩn cấp.
Lâm Vãn Vinh ngăn lão lại, ung dung cười dặn:
- Từ đại nhân, việc tối nay vô cùng trọng đại, vô luận như thế nào ngài nhất định phải vây chặt y ở Tướng quốc tự, tuyệt không thể để y nửa đường chạy mất, ta sẽ làm việc cần làm. Lợi dụng tín hiệu pháo sáng, ngài sẽ trùng tiến vào, nếu có phản kháng cứ giết chết.
Nụ cười của hắn tự nhiên biến mất, thanh âm lạnh lùng kèm theo một cỗ hàn ý kinh người, làm cho Từ Vị cũng sinh ra chút sợ hãi. Từ Vị vội vàng gật đầu, ước định với hắn về tín hiệu hành động song phương. Xác nhận xong mới xoay người dong kiệu đi.
Thoạt nhìn đã an bài xong xuôi, Lâm Vãn Vinh yên ổn một chút, chỉ là hắn vẫn còn có trực giác kỳ quái, sự tình tối nay chắc chắn sẽ không thuận lợi như tưởng tượng.
- Tướng công, tướng công, chàng làm sao vậy?
Thấy hắn ngẩn người, Tần Tiên Nhi vội vàng lắc hắn vài cái.
Lâm Vãn Vinh đưa tay vuốt mặt nàng, cười nói:
- Tiên Nhi, nàng có biết tối nay người chúng ta muốn đối phó là ai không?
Tần Tiên Nhi "ừm" một tiếng, nàng tự nhiên biết sự tình Thành Vương và Bạch Liên giáo cấu kết vơi nhau, lúc trước còn phụng mạng sư phó hiệp trợ cho Triệu Khang Ninh đối phó với quan quân nữa.
- Sự tình này rốt cục đã đến lúc kết thúc rồi.
Lâm Vãn Vinh hít một tiếng:
- Tính ra, Thành Vương còn là hoàng thúc của nàng. Tiên Nhi, nàng có thể hạ thủ được không?
- Tướng công coi thường thiếp rồi.
Tần tiểu thư chu miệng bất mãn nói:
- Đến cả phụ hoàng cũng muốn làm thịt hắn, thiếp còn cố kỵ cái gì?
Cũng đúng, nàng vốn không có tình cảm gì với hoàng gia cả. Lúc trước trong khi chưa giải oan việc hiểu lầm, nha đầu kia mỗi ngày đều nghĩ muốn ám sát hại cha mình. Bây giờ đối phó với một hoàng thúc, tự nhiên không cần phải nói.
Tiểu kiệu lúc la lúc lắc, đi thẳng về phía Vương phủ, Cao Tù cực kỳ cẩn thận, không ngừng phái ra thị vệ đi trước tìm hiểu, xác nhận không có nguy hiểm mới dám tiếp tục đi tới, có vẻ "bị rắn cắn một lần, mười năm vẫn sợ đây".
Đi tới ngõ nhỏ đối diện Vương phủ, tiến vào một gian nhà dân mở cửa sẵn, tiểu kiệu mới dừng lại. Lâm Vãn Vinh liếc mắt xem qua chỗ này, đây là một căn lầu hai tầng, cách khá xa chỗ mà mấy hôm trước Thành Vương đi ngang qua, Từ Vị làm việc quả thật rất cẩn thận.
Vài thị vệ đêm đó đã gặp qua, thấy Lâm đại nhân bị trọng thương như thế, nhất thời kinh ngạc khó hiểu. Lâm Vãn Vinh lơ đi, phất tay chào mấy người đó, nụ cười vẫn tươi rói.
Tới một gian phòng trống ở lầu hai, nhìn từ nơi này xuống, xuyên qua cửa sổ thấy rất rõ đại môn phủ trạch Thành Vương cách đó không xa. Lúc này trời rất tối, đại môn Vương phủ đang đóng chặt, hai cái đèn lồng màu đỏ treo cao đung đưa, tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, hai còn sư tử đá uy mãnh đứng gác, hình thái hung ác như muốn dọa chết người. Tiếng trống báo canh văng vẳng truyền đến. Lúc này đã qua canh hai, bắt đầu chuyển sang canh ba.
Ánh trăng bị mây đen bao phủ, chỉ còn vài ngôi sao lấp lánh trên trời, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện. Mặt đất tối đen như mực, bốn phía tịch liêu đáng sợ. Xa xa thấy vài ánh đèn chập chờn, âm u thấp thoáng, cứ như một ngọn lửa trôi nổi trong nước, chập chờn ẩn hiện, xuất hiện ra vô số thân ảnh, nhưng không thấy rõ ràng.
Lâm Vãn Vinh lẳng lặng ngồi trên ghế, đùi vẫn âm ỉ đau làm cho ý nghĩ của hắn vô cùng thanh tỉnh. Tần Tiên Nhi lấy cái gối mà Xảo Xảo chuẩn bị kê vào phía sau hắn, rồi lặng lẽ ngồi bên không nói một lời.
- Lâm huynh đệ, khi nào thì chúng ta động thủ?
Thấy Lâm Vãn Vinh trầm mặc như vậy, Cao Tù không nhịn được, thầm thì hỏi.
- Đợi!
Lâm Vãn Vinh phun ra một chữ, vô cùng kiên quyết.
Đợi? Cao Tù không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng nhìn thần sắc hắn rất thong dong, tự biết không nên nói chuyện, thấy hai vợ chồng hắn ngọt ngào thân mật, trong lòng biết nơi này không phải là chỗ mình địa phương có thể ở lâu, liền nháy mắt với Lâm Vãn Vinh, mỉm cười đi xuống lầu.
- Yên tĩnh. Quá yên tĩnh!
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh mới thở ra một hơi rất dài, nhẹ nhàng nói.
- Yên tĩnh không tốt sao?
Tần Tiên Nhi ôm chặt hắn nói thì thào, ôn nhu vô hạn:
- Tướng công, nếu chỉ có hai người chúng ta, vĩnh viễn yên lặng ấm áp như vậy, quả thật là tốt biết bao...
Đàn bà đúng là động vật cảm tình, những lời này đúng thật là rất hay, nhưng thời khắc khẩn trương như thế này mà nha đầu đó lại còn có tâm tư hứng khởi nói nói chuyện tình ái, quả là làm Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười. Hắn búng nhẹ vào mũi Tiên Nhi, cười nói:
- Sau sự yên lặng, thông thường sẽ nổi cơn cuồng phong đại vũ, hơn nữa sẽ là cuồng phong đại vũ mãnh liệt nhất, đây không phải là chuyện tốt.
- Cái gì cuồng phong đại vũ, tướng công xấu quá.
Tần Tiên Nhi mắng khẽ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì nữa.
Ối trời! Ta thật không có ý đen tối đó, thấy nha đầu nghĩ lung tung, Lâm Vãn Vinh cười ha ha, thấy lời mắng của Tần Tiên Nhi quả là ngọt ngào.
- Lâm huynh đệ, ngươi gọi ta hả?
Cao Tù từ dưới lầu đã lâu, nghe tiếng của hắn vang lên vội sầm sập chạy lên lầu.
- Cũng đến lúc rồi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Cao đại ca, nhân thủ đã an bài xong hết chưa?
Thấy thần sắc hắn muốn động thủ, Cao Tù nhất thời hưng phấn:
- Sớm an bài thỏa đáng, một trăm người, đều là huynh đệ mà chúng ta tin được.
Lâm Vãn Vinh chỉ vào cái bao mà Cao Tù mang đến, mỉm cười hỏi thử:
- Cao đại ca, ngươi có biết bên trong có cái gì không?
Cao Tù mờ mịt lắc đầu:
- Ta không biết, khi Từ tiên sinh giao cho ta đã từng dặn dò, nói là ai nhìn lén thì người đó sẽ bị mất đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Lâm Vãn Vinh cười khà khà, chậm rãi mở bao. Bên trong còn có bao lớn bao nhỏ, hình dáng khác nhau, nặng nhẹ cũng khác hẳn.
Cao Tù lấy làm kỳ quái, cũng không biết bên trong là cái gì, hắn làm đương sai nhiều năm ở trong cung, tự nhiên cũng biết nhiều việc, sự tình lạ lùng như vậy, Lâm Vãn Vinh không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
- Cao đại ca, đây là chuyện trọng yếu nhất của đêm nay, cũng là sự tình nguy hiểm nhất, cần có người võ nghệ tốt nhất, đầu óc thông minh nhất đi làm. Ta xem đi xem lại, chắc phải làm phiền ngươi tự mình đi một chuyến.
Lâm Vãn Vinh rỉ tai Cao Tù nói vài câu, cười hì hì bảo.
Gỡ cái mũ xuống, Cao Tù nhất thời mừng không kìm được, vơ lấy cái bao đó, chính sắc nói:
- Huynh đệ yên tâm, nếu ta không làm được việc, cũng không nhọc ngươi động thủ, ta tự mình chặt lấy cái đầu.
Nói xong, không đợi Lâm Vãn Vinh phân phó, hắn cả người giống một con chim hồng bay vút đi lao mình vào trong đêm tối.