Chương 219: Về doanh
Ra khỏi rừng trúc, Diệp Hoan lại đi một chuyến tới thư phòng Thẩm Đốc Lễ, cha hắn rất bận rộn, chẳng mấy khi ở nhà, con ruột gọi điện thoại tới còn phải chờ thư ký riêng của ông nối máy, giống như sắp xếp lịch phỏng vấn vậy, phải chờ nghe lãnh đạo chỉ thị, mỗi lần như vậy khiến Diệp Hoan rất mất hứng.
Nghĩ đến chính mình vừa được một phen phát tài, Diệp Hoan không khỏi trong lòng nở hoa, lúc này liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Hầu Tử.
"Hầu Tử, gần đây có thứ gì đặc biệt muốn ăn lại không nỡ ăn không?" Diệp Hoan cố gắng kiềm chế tâm trạng hân hoan vui sướng của hắn.
Đầu bên kia điện thoại, Hầu Tử hơi ngẩn người, nói: "... Vấn đề này rất có chiều sâu nha, khi còn bé không hiểu chuyện, có vài lần muốn thử ăn cứt xem là cái mùi vị gì, sau này lớn lên mới phát hiện món đồ này không thể ăn được..."
Diệp Hoan chán nản: "Tao đang hỏi mày muốn ăn thứ gì đặc biệt đắt tiền không, gan rồng gan phượng gì gì đó, về phần ăn cứt... Nếu mày có hứng thú, tao mang mày đi tìm nhà vệ sinh công cộng, không chỉ bao ăn no, hơn nữa còn miễn phí."
Hầu Tử cười nói: "Anh Hoan, anh hôm nay tại sao hào phóng như vậy? Phát tài rồi hả?"
Diệp Hoan cười nói: "Cưng đoán chuẩn đấy, anh mày đúng là phát tài rồi."
"Anh mở câu lạc bộ kiếm được mấy tỷ cũng chưa thấy anh cao hứng như thế, bây giờ bao nhiêu tiền ở trong mắt anh mới có thể xưng tụng hai chữ 'Phát tài' thế?"
"Tiền đối với tao mà nói đã chỉ là một đống con số không có chút ý nghĩa nào..." Diệp Hoan giả bộ dáng vẻ thâm trầm rất bức người: "... Sau này anh em muốn tìm tao cứ nhìn lên bảng xếp hạng Forbes."
Hầu Tử kinh hãi lắp bắp: "Xem ra anh thực sự kiếm bộn rồi, khó trách gọi điện thoại thôi mà giọng điệu kiêu căng vẫn cứ khốn kiếp như vậy, đặc biệt thiếu đòn..."
Diệp Hoan cười ha ha: "Nói, muốn ăn cái gì anh Hoan mời khách! Thứ bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất hay bơi lội trong nước, chỉ cần dùng tiền mua được đều sẽ không thành vấn đề!"
Hầu Tử đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, nghe vậy há mồm giở công phu sư tử ngoạm: "Nghe nói nhà hàng Kinh Thành rất đắt đỏ. Em muốn ăn Đàm Gia Thái, bào ngư loại tươi nhất, thêm hai bình Laffey năm 82 nữa..."
Diệp Hoan khổ sở nói: "Đàm Gia Thái, bào ngư không thành vấn đề, bất quá Laffey năm 82 thì hơi khó, Laffey năm 82 có người nói đều bị bọn phú hào cất kỹ, những thứ trên thị trường không chừng đều là pha nước đường đỏ... Mở cho mày hai lon bia Tiger năm 82 được chứ?"
Để Hầu Tử gọi Trương Tam, hẹn buổi tối ăn cơm tại nhà hàng Kinh Thành, Diệp Hoan thu hồi điện thoại di động liền vui vẻ đi ra ngoài.
Ngẫm lại thời gian trước đây tại Ninh Hải, ba huynh đệ ngay cả quán ăn bình thường đều ăn không nổi, hôm nay bản thân ngồi trên mấy chục tỷ, khoảng thời gian này thật phải gọi là đột phi mãnh tiến a.
Cao hứng qua đi, vẻ mặt Diệp Hoan bỗng nhiên có chút ảm đạm.
Nếu như Kiều Mộc chưa từng rời đi, vẫn một mực ở bên cạnh hắn, tất cả liền hoàn mỹ. Hắn thật sự rất muốn mua cho Kiều Mộc thật nhiều quần áo đẹp, đồ trang sức châu báu đắt tiền, biệt thự, xe hàng hiệu... Hắn muốn đem tất cả những thứ mình có cho cô ấy, sau đó nhìn nụ cười xinh đẹp của cô ấy, loại cảm giác khiến người yêu tỏa ra nụ cười hạnh phúc còn cho hắn có cảm giác thành công hơn cả nắm giữ của cải trên toàn bộ thế giới.
Ra khỏi nhà cũ Thẩm gia, Diệp Hoan mới vừa đi tới bên dưới đền thờ Trạng Nguyên, phía sau truyền đến giọng Thẩm Duệ.
"Diệp Hoan, đợi chút."
Thẩm Duệ bước nhanh đi tới, trên mặt vẫn là nụ cười nho nhã, người này dù ở hoàn cảnh nào đều biểu hiện như một người cực kỳ ôn hòa thủ lễ, chính nhân quân tử.
Diệp Hoan xưa nay không thích quân tử, bởi vì bên trong hàng ngũ quân tử đó, từ xưa tới nay vàng thau lẫn lộn, vẫn có quân tử chân chính nhưng càng nhiều chính là ngụy quân tử. Không giống hắn, hắn là tiểu nhân, từ cổ chí kim, tiểu nhân chính là tiểu nhân, chân tiểu nhân, chưa từng nghe nói có ngụy tiểu nhân.
Trên đời có hai loại người sống được vui sướng nhất, đó là chân tiểu nhân và chân quân tử. Tại sao vui sướng? Bởi vì cuộc đời của bọn họ từ góc cạnh đến màu sắc đều rất chân thực. Tiểu nhân chính là tiểu nhân, quân tử chính là quân tử, tiểu nhân luồn cúi tự tư tự lợi vì lợi ích mà sống, quân tử rộng rãi không tự tư tự lợi vì nhân nghĩa mà sống, bất luận chân tiểu nhân hay là chân quân tử, bọn họ điều sống không giả tạo, bởi vì bọn họ chỉ cần sắm một loại vai diễn mà thôi.
Rõ ràng là tiểu nhân nhưng nhất định phải giả trang thành dáng dấp quân tử, nội tâm tham lam tự tư tự lợi không chỉ muốn lợi còn hám danh nhưng bề ngoại lại một mặt không tranh với đời, người trước người sau hai loại diện mạo, hai loại góc cạnh màu sắc liên tục biến hóa, thời gian càng dài tính cách càng vặn vẹo, người như vậy đã bị quá nhiều thứ thao túng khống chế, làm sao vui sướng lên được?
Diệp Hoan vẫn luôn nhìn không thấu người anh họ Thẩm Duệ này. Khí chất của Thẩm Duệ quá điềm đạm rồi, nếu như cho y đổi một bộ cổ trang thì chính là từ trong sách đi ra, là một thư sinh nho nhã miệng đầy "chi, hồ, giả, dã", nhưng cái dáng vẻ nho nhã điềm đạm kia của hắn đến tột cùng là thật là giả? Hoặc là, khi hắn trở về gian phòng của chính mình, đóng lại cửa phòng, khi đó gương mặt của hắn lại như thế nào?
Những suy nghĩ đó cũng không phải là Diệp Hoan hồ tư loạn tưởng, tuy rằng không hiểu rõ Thẩm Duệ này, nhưng hắn có thể chắc chắn một điểm
Năm đó Thẩm gia nội đấu, anh em trong nhà cãi cọ, có thể nói cha của Thẩm Duệ đã chết trong tay anh cả Thẩm Đốc Lễ, thù giết cha không đội trời chung, đổi lại Diệp Hoan là Thẩm Duệ thì đã sớm rút dao liều mạng cùng kẻ thù, nhưng Thẩm Duệ vẫn cứ nhẹ như mây gió, dường như chuyện năm đó chưa từng đã xảy ra vậy, khí độ như vậy chỉ sợ cao tăng đắc đạo cũng không làm được.
Bởi vì một điểm này, Diệp Hoan đối với Thẩm Duệ vẫn ôm tâm lý đề phòng tương đối cao.
Nghiêm chỉnh mà nói, hắn và Thẩm Duệ cũng không đơn thuần là anh em họ ruột thịt mà còn là cừu nhân. Một đôi anh em như vậy, làm sao có khả năng thân thiết môi hở răng lạnh? Thế nhưng Thẩm Duệ lại luôn luôn biểu hiện ra vẻ thân thiết quá mức.
"Anh họ, về nội thành đi làm à?" Diệp Hoan đắp nụ cười lên mặt
Thẩm Duệ lắc đầu một cái, cười nói: "Ngày hôm nay không đi làm, Diệp Hoan, cậu trở về Thẩm gia hơn mấy tháng rồi, hai anh em chúng ta dường như còn chưa trò chuyện riêng với nhau lần nào?"
"Anh họ bận bịu mà, anh là cán bộ quốc gia, em chỉ là một tên lính nghèo, ở trước mặt anh còn không phải sẽ tự ti mặc cảm sao, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là vòng qua anh mà đi..."
Thẩm Duệ bật cười, thân thiết dùng ngón tay dí vào trán Diệp Hoan, nói: "Sớm đã nghe ông nội nói, cái miệng này của cậu có thể đem người chết nói cho sống lại, hôm nay được lĩnh giáo, quả nhiên danh bất hư truyền, giữa anh em với nhau tại sao phải so sánh thân phận, không phải giống người ngoài rồi sao? Huống chi hiện tại chúng ta còn là đối tác làm ăn, thế nào, ngày hôm nay hai anh em chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi, coi như là mở đại hội cổ đông mỏ Urani được không?"
Thẩm Duệ thân thiết mời mọc, không có chút dáng vẻ kiêu căng của huynh trưởng với đàn em. Hơn nữa lời nói kín kẽ đến mức không một lỗ hổng, Diệp Hoan vốn là muốn kính nhi viễn chi với y, giờ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
... ...
Xe của Thẩm Duệ là con Audi A4 giản dị khiêm tốn, tính như là xe đời cũ rồi. So với đám công tử bột ở Bắc Kinh ở biệt thự, lái xe thể thao, cách ngày lại tụ tập tiệc tùng, ỷ thế hiếp người thì có thể coi như thánh nhân rồi.
Ngồi trên xe Thẩm Duệ, Diệp Hoan luôn có một loại cảm giác không an tâm.
Từ khi biết Thẩm Duệ đến bây giờ, biểu hiện của Thẩm Duệ hầu như có thể nói là hoàn mỹ, tìm không ra bất kỳ một tia khuyết điểm nào của y, cách ăn nói nho nhã, mỉm cười thân thiết, lúc nào cũng biểu hiện ra sự rộng lượng, phóng khoáng khiến Diệp Hoan từng có lần sản sinh ảo giác phải chăng hắn đề phòng y như vậy là đã lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử?
"Anh họ, xe này của anh hơi cũ rồi, bằng không để emi tặng anh một chiếc xe mới nhé? Ferrari hay là Lamborghini gì đó..., anh cứ việc nói, em không thiếu tiền." Diệp Hoan nhếch miệng cười nói.
Thẩm Duệ mang trên mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn kỹ phía trước, hai tay vẫn vững vàng nắm tay lái, cười nói: "Cái này không được, anh và cậu không giống, có tiền cũng không thể xài trên mấy loại hàng xa xỉ này, anh một công chức nhà nước, nếu như lái Lamborghini chạy loạn ngoài đường, thanh tra sẽ lập tức phái người xuống điều tra anh, tuy rằng anh không tham ô nhưng sẽ có ảnh hưởng rất xấu, Thẩm gia cũng sẽ cảm thấy mất mặt, công vụ viên coi trọng nhất chính là danh tiếng."
"Chiếu theo lời anh nói thì có tiền cũng không thể xài, dù cho trên người có vài chục tỷ, anh cũng chỉ có thể lái con Audi cũ nát này, ở đơn vị ăn một bữa cơm đều chỉ có thể theo như tiêu chuẩn quốc gia ăn bốn món mặn một chén canh, làm quan như vậy thì cũng rất đáng thương..." Diệp Hoan lộ vẻ mặt đồng tình.
Thẩm Duệ cười ha ha, nói: "Xác thực rất đáng thương, bất quá đó vốn là cái gốc của người làm quan ở quốc gia chúng ta từ xưa tới nay. Mục tiêu nỗ lực phấn đấu cuối cùng của một người đàn ông chính là có thể làm quan, tuy rằng quan trường rất nhiều hạn chế, nhưng nó có một thứ rất thần kỳ rất có ma lực, đó chính là quyền lực, một câu nói quyết định ra vận khí số mệnh quốc gia, một lời mà định ra sống chết của kẻ khác, loại thao túng khống chế tất cả đó, cảm giác khảo sát chúng sinh đó, thực sự tuyệt không thể tả..."
Lúc Thẩm Duệ nói những lời này, chẳng biết vì sao sắc mặt bỗng nhiên hơi đỏ lên, ánh mắt vẫn cứ nhìn kỹ phía trước, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra mấy phần ánh sáng cuồng nhiệt.
Loại ánh mắt này khiến Diệp Hoan cảm thấy rất không thoải mái.
Nội tâm Thẩm Duệ cuồng ngạo như vậy, giống dấu hiệu kích động của mấy bệnh nhân tâm thần
Diệp Hoan bỗng nhiên rất muốn nói với Thẩm Duệ, hắn quen biết một bác sĩ tâm lý rất nổi danh...
... ...
Xe tiến vào thành phố, Thẩm Duệ tìm một cửa hàng cà phê, cùng Diệp Hoan đi vào ngồi xuống.
Đợi sau khi phục vụ bưng lên cà phê lên rồi lễ độ lui ra, Thẩm Duệ dựa lưng vào trên ghế salon tìm tư thế thoải mái, sau đó mỉm cười nhìn kỹ Diệp Hoan.
"Diệp Hoan, đã thích nghi với cuộc sống bộ đội chưa? Trước đó vài ngày nghe nói cậu ra chiến trường, thành thật mà nói, lúc đó anh còn lo lắng cho cậu đấy. Chú năm cũng thực là, tuy nói Tư lệnh quân khu hẳn nên công tư phân minh nhưng cũng phải tùy người tùy việc. Thế hệ này ở Thẩm gia chúng ta chỉ còn lại hai đứa con trai là cậu và anh, chú ấy còn nhẫn tâm đưa cậu ra chiến trường, có hơi không xem trọng thân tình rồi..."
Diệp Hoan liên tục gật đầu, người nào nói xấu Thẩm Đốc Trí, hắn đều rất tình nguyện nghe. Người ta là tướng quân, đương nhiên là không thể động gì được ông ta, nhưng Diệp Hoan không ngại dùng miệng hành hạ ông ta vài câu, tuy rằng nguyền rủa mấy câu chỉ tốn nước bọt, chẳng thay đổi được điều gì nhưng cũng hả giận.
"Đúng đấy, đúng là chẳng ra sao, nếu như nói lão ta cưỡng chế ra lệnh cho em thì cũng thôi. Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, đáng hận nhất chính là lão già này làm người mà không đứng đắn, thậm chí liên tục dụ dỗ lừa gạt em ra chiến trường. Thật không tin được một người nhân phẩm kém như thế làm sao lại lên được cấp Tướng cơ chứ? Chẳng lẽ là dựa vào tiền lì xì? Trong quân đội nhân dân vì sao lại dung túng cho kẻ xấu thật giả lẫn lộn như vậy, một nồi nước dùng đang ngon lành tự nhiên lại có cục cứt chuột lẫn vào….”
Diệp Hoan vừa mở miệng nói xấu Thẩm Đốc Trí là lập tức thao thao bất tuyệt, xem ra oán niệm rất sâu đậm với ông.
Thẩm Duệ hai mắt đăm đăm, y thực sự không nghĩ tới mình chỉ mới vừa gợi chuyện, Diệp Hoan lập tức bắn không ngừng nghỉ. Ông trời thật có mắt rồi, vừa nãy y quả thật chỉ muốn kiếm chuyện làm quà mà thôi, tựa như người ta thường hay mở đầu câu chuyện bằng mấy chuyện thời tiết vu vơ
"... Anh có giúp hay không?" Diệp Hoan đang thao thao bất tuyệt chợt quay sang hỏi Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ ngẩn ngơ, phục hồi tinh thần lại: "Hả? Cái gì?"
Diệp Hoan nhẫn nại lập lại: "Em là nói, đêm nay chúng ta đến cổng trụ sở quân đội chặn lão, em giữ bao tải, anh cầm gậy, tìm chỗ tối lửa tắt đèn úp sọt lão đến không nhận ra đường về nhà..."
Trầm Duệ lã chã mồ hôi lạnh, lập tức cự tuyệt cái ý nghĩ cấu kết coi trời bằng vung này: "Không!"
"... Anh giữ bao tải, em cầm gậy?"
"Không! "
Diệp Hoan thở dài.
Quả nhiên, Diệp Hoan đề phòng Thẩm Duệ không phải là không có lý do nào. Người xưa có câu “Đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh”, những kẻ bình thường xưng huynh gọi đệ, thắm thiết tới hoa rơi nước chảy nhưng đến thời khắc mấu chốt thì lập tức rụt vòi, những kẻ anh em như vậy có thể tin tưởng hay sao?
Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh: “đánh hổ” phải do anh em ruột thịt đồng tâm hiệp lực là thích hợp nhất; “ra trận” chỉ có cha con xông pha mới giành được chiến thắng, tỷ như Dương gia tướng. Ý nói tùy trường hợp mà có hướng giải quyết khác nhau – theo covannhahac2412.wordpress.com
Thẩm Duệ không ngừng thấm mồ hôi, nụ cười mỉm như gió xuân giờ biến thành nụ cười như thiếu cơm.
Sau khi mặt đối mặt tiếp xúc, Thẩm Duệ mới dần dần phát hiện y hiểu rất ít về Diệp Hoan, hơn nữa y rất khó theo kịp loại tư duy giật cục như thiên mã hành không của Diệp Hoan. Vừa mới một giây trước còn đang thao thao, một giây sau đã thương lượng chuyện ám toán trưởng bối. Người như vậy làm sao nắm bắt mò mẫm thấu được?
"Diệp Hoan, chúng ta hay là nói chuyện chính sự đi..." Thẩm Duệ sâu sắc thở dài.
"Vừa nãy không phải là chính sự sao?"
"Không phải." Thẩm Duệ rất khẳng định mà lắc đầu.
Diệp Hoan than thở: "Ngoại trừ úp sọt lão già Thẩm Đốc Trí, thằng em này hiện tại chẳng cảm thấy hứng thú với chuyện gì khác…..”
"Đời người hẳn sẽ có những chuyện nhiều ý nghĩa hơn chuyện đánh đấm chứ? " Nụ cười của Thẩm Duệ ngày càng khó giữ.
"Thí dụ như?"
"Như mỏ Urani..."
"Mỏ Urani làm sao vậy?" Diệp Hoan ngẩn người một chút, nói tiếp: "Anh họ không hài lòng đối với quyền phân phối cổ phần của ông nội hả? Để em trở lại nói một tiếng với ông, hai ta vẫn là mỗi người một nửa đi, hoặc là em lấy chín, anh giữ mười một, vài chục tỷ lợi nhuận, thêm một ít hay bớt đi một ít với em mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì”
Thẩm Duệ vội vã lắc đầu nói: "Không, cổ quyền là ông nội định ra, anh không có bất kỳ điều gì không hài lòng, anh là muốn nói, ông nội muốn chúng ta phái đại biểu đi Bắc Phi giám sát, anh suy nghĩ một chút, dự định gửi đơn xin nghỉ bệnh cho cơ quan, trước đi Bắc Phi nhìn xem, cậu bên kia có đại diện nào thích hợp không? Nếu như có, qua mấy ngày đi cùng anh."
Diệp Hoan cười nói: "Em chỉ có một mình, ở đâu ra đại biểu chứ. Anh họ, chúng ta là anh em ruột, em tin anh. Có anh ở Bắc Phi thì em còn cần phái đại biểu nữa sao?”
"Anh em ruột..." Thẩm Duệ mỉm cười, ánh sáng trong mắt lóe lên khó lường: "... Cụm từ này nghe thật mới mẻ, anh từ nhỏ đến lớn đều không anh em gì cả.”
"Sau này sẽ có..." Diệp Hoan cười đến rất vui vẻ: "Anh họ, chính sự nói xong chưa?"
"Nói xong rồi."
"... Anh thật không có ý định cùng em đi đánh lén chú năm sao? Cân nhắc lại đi mà..."
Thẩm Duệ giơ tay nhìn đồng hồ, biểu hiện vô cùng bận rộn: "... Buổi tối anh còn có buổi họp, buổi họp rất khẩn cấp, lần sau, lần sau đi."
Thẩm Duệ vội vội vàng vàng rời đi, bóng người thảng thốt giống như đang chạy thoát thân.
Cán bộ chính là cán bộ, giác ngộ so với người bình thường như Diệp Hoan càng cao hơn, có thể tưởng tượng đến hình tượng ở bên trong đơn vị của y nhất định là phi thường vĩ đại, nhìn tư thế đi họp mà oai hùng hệt như đi cứu hỏa liền biết, thời đại này còn có lãnh đạo đi tham gia cuộc họp như sấm rền gió cuốn thật là không nhiều lắm.
Diệp Hoan cười hắc hắc, bóng lưng của Thẩm Duệ vừa biến mất trước mắt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khó lường.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Hoan bắt máy.
Xạ Lang tận lực giảm thấp xuống thanh âm truyền đến, ra vẻ rất thần bí: "Diệp Hoan, cậu ở chỗ nào vậy?"
"Đang dạo trong thành phố."
"Diệp Hoan, không có chuyện gì thì mau chóng trở về đơn vị. Đại đội trưởng nổi đóa rồi..."
Diệp Hoan ngẩn người: "Hắn nổi đóa mắc mớ gì đến tôi?"
"Cậu... Đội trưởng tức giận rồi đó! Rất khủng bố!"
"Hiếm lắm sao? Lão ấy bị bệnh tâm thần đấy, tức giận lên càng kinh khủng hơn... Hắn uống nhầm thuốc rồi à? Không có chuyện gì nổi bão gì chứ?"
"Cậu thử tính toán ngày tháng xem cậu rời quân doanh mấy ngày rồi?"
"Tôi từ Tây nam trở về căn bản là không có trở lại quân doanh, mấy ngày... Bốn năm ngày chăng?" Diệp Hoan cũng nhớ không rõ ràng lắm.
"Huynh đệ, cậu quá mức rồi đó, rõ ràng nói chỉ xin ba ngày, kết quả nghỉ luôn một lèo bốn năm ngày, đội trưởng mất hứng rồi, bây giờ nghe nói hắn đang chuẩn bị đi tòa án quân sự của quân khu, muốn tóm cậu xử lý như đào binh đấy."
Diệp Hoan ngẩn ra rồi nổi giận đùng đùng: "Tên khốn Hà Bình âm hiểm kia, vượt quá kỳ nghỉ thì gọi điện nói tôi một tiếng không phải được rồi sao? Cần phải náo ra tòa án quân sự sao? Lão tử chỉ là vượt qua kỳ hạn hai ngày, hắn liền đem lão tử đưa ra tòa án quân sự..."
"Được rồi, người anh em. Những gì nên nói tôi đã nói rồi, có trở về hay không thì cậu xem đó mà làm thôi, không nói nữa, điện thoại này là tôi lén lút gọi cho cậu đấy." Xạ Lang nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Hoan giận rồi, Hà Bình lúc nào trở nên âm hiểm cay độc như thế? Lẽ nào sau khi Chính ủy hi sinh, anh ta liền thay tính đổi nết?
Có trở về hay không?
Đương nhiên phải trở về!
Diệp Hoan có quân tịch quân nhân chính thức, đường hoàng ra dáng cấp một sĩ quan, trên bả vai cũng treo lủng lẳng hai viên Kim Đậu Đậu (hai ngôi sao), giờ không trở về thì làm sao xứng đáng với ma luyện và thực chiến cực khổ suốt thời gian qua? Từ nhỏ đến lớn hiếm khi Diệp Hoan ôm ấp chí hướng vĩ đại gì trong lòng, làm sao có thể để tên Hà Bình kia quét hắn ra cửa như quét rác được?
Ra khỏi cửa hàng cà phê, Diệp Hoan ngăn lại một xe taxi, như gió bay điện chớp chạy đến doanh trại đại đội Lam Kiếm.
... ...
Diệp Hoan tức muốn nổ phổi tiến vào quân doanh, quân trang còn không kịp đổi liền vọt vào văn phòng Hà Bình.
"Hà Bình, ông đừng có mà..."
Lời mới vừa ra khỏi miệng, Diệp Hoan sững người.
Trong phòng làm việc có một đống người, tất cả đều là chiến hữu quen biết, mỗi người đều ăn mặc giản dị áo lót quần ngắn, hô to gọi nhỏ vây quanh trước mấy máy vi tính trong phòng làm việc của Hà Bình, náo nhiệt giống như đang tập trận, nhìn kỹ, nhóm người này đều đang chơi CS.
Lửa giận căng đầy cùng ý chí chiến đấu của Diệp Hoan trong nháy mắt bị dập tắt.
Rất hiển nhiên, trạng thái phẫn nộ của chính mình cùng bầu không khí vui vẻ tại hiện trường rất không thích hợp, khiến Diệp Hoan có một loại cảm giác nắm đấm vô lực đánh vào vải bông.
Hà Bình khoanh hai tay đứng ở phía ngoài đoàn người quan sát cuộc chiến, quay đầu lại, hơi kinh ngạc nhìn Diệp Hoan, sau đó nhíu nhíu mày.
"Nhanh như vậy đã trở lại rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày đấy."
Diệp Hoan nhất thời không xác định được tâm trạng của mình.
Các chiến hữu lúc này cũng nhìn thấy Diệp Hoan, một người đi tới cười vui vẻ chào hỏi hắn, người này đấm hắn một cái, người kia đạp hắn một cước, rất thân mật.
Xạ Lang ôm vai Diệp Hoan nháy mắt cười cười: "Thật ngại quá, vừa nãy trong điện thoại là lừa gạt cậu thôi... Chủ yếu là mấy ngày nay cậu không trở lại, các huynh đệ đều nhớ cậu, lúc này mới lừa gạt cậu trở về đó."
Diệp Hoan: "... ..."
Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở chung với thành phần thiếu đạo đức như hắn, xem ra những năm tháng hồn nhiên ngây thơ của đám chiến hữu thật sự một đi không trở lại rồi...
"Đều tránh ra! Để lão tử chơi!" Diệp Hoan xắn tay áo liền chen vào chiếm máy vi tính của đồng đội.
Mọi người cũng không phật lòng, hi hi ha ha nhường ra vị trí.
Diệp Hoan một bụng hờn dỗi không dám tìm người khác phát tác, bởi vì hiển nhiên là ở đây người nào cũng đều có thể dễ dàng quật ngã hắn.
Thế là hắn dự định tại phát tiết hết vào CS
Nhập số tài khoản, gõ mật mã, đăng nhập trò chơi...
Còn chưa bắt đầu chính thức đấu võ, Hà Bình vẫn đứng sau lưng Diệp Hoan cười ha ha xem cuộc chiến bỗng nhiên biến sắc, tiếp theo liền duỗi bàn tay lớn xách Diệp Hoan ra khỏi ghế ngồi, lồi xềnh xệch ra sân tập, hung hăng tẩn cho hắn một trận.
Lần đánh này một chút cũng không oan uổng, Diệp Hoan lúc đó đang đầy bụng oán khí đã hoàn toàn quên mất tên ID trong game của mình không thể lên được mặt bàn —— đặc biệt là ở trước mắt Hà Bình, càng không thể công khai.
—— "Bán mình mai táng Hà đội trưởng" Đây là tên ID trong trò chơi của Diệp Hoan.