Chương 166: Cuộc thi tháng đầu tiên (1)

Thi tháng là cuộc thi toàn trường. Nghe nói đề thi đều là nhờ các chuyên gia bên ngoài đặc biệt ra đề, trong trường không có. Nghe thấy thế, học sinh càng căng thẳng. Tất cả các lớp thi chéo, đằng trước đằng sau có hai giám thị không ngừng đi lại.

Đề bài chằng chịt chi chít chữ khiến người khác nhìn cũng chặc lưỡi hít hà, đâu còn thời gian lo lắng ngồi bên cạnh là ai nữa. Mọi người vùi đầu vào làm.

Đến khi làm gần xong, còn chưa kịp kiểm tra lại thì đã phải nộp bài thi rồi.

Chu Tiểu Vân thầm nghĩ thời gian làm bài thi thật sít, ngay cả soát lại bài cũng không có thời gian. Xem ra sau này phải tập nâng cao tốc độ làm bài của mình. Hơn nữa, lúc làm bài phải vô cùng cẩn thận, làm sai chẳng còn thời gian sửa lại!

Sau khi thi xong bốn môn, Chu Tiểu Vân nhân dịp chủ nhật nghỉ ngơi thật tốt.

Trường trung học Anh Minh này đúng là thắt chặt, đặc biệt coi trọng chất lượng dạy học. Đại Bảo cũng không có cuộc thi tháng như thế này, xem ra đây là sáng tạo độc đáo riêng của Anh Minh.

Khó trách các thầy cô giáo vào lớp cũng giành giật với thời gian. Quản lý căng thẳng cỡ này có sự thúc đẩy rất lớn với giáo viên trong trường. Theo lời thím Ba nói, tiền thưởng của giáo viên liên quan trực tiếp đến thành tích thi. Bảo sao giáo viên không tận tâm tận lực chứ!

Không trách được mọi người đều nói chất lượng dạy học trường trung học Anh Minh rất tốt! Ngôi trường như thế, hoàn cảnh học tập như thế, giáo viên học sinh như thế, chất lượng dạy học muốn không tốt cũng không được!

Nhị Nha vào lớp Một hòa nhập không tệ lắm, nghe nói vì biểu hiện không kém được làm tổ trưởng.

Khi Chu Tiểu Vân hỏi, Nhị Nha đắc ý ngẩng cao đầu, bộc lộ nét trẻ con đáng yêu.

Chu Tiểu Vân mỗi tối ngoại trừ làm bài tập của mình còn đôn đốc cả Nhị Nha, thói quen Tiểu Bảo rất tốt căn bản không cần cô lo lắng. Nhị Nha chẳng chịu ngồi yên bao giờ mới cần quản kĩ.

Vì thế mới nói, học sinh giỏi đều từ gia đình có giáo dục đi ra.

Cha mẹ bận buôn bán kiếm tiền nuôi sống cả nhà, không có nhiều thời gian, không có sức đi hỏi chuyện học của các con. Đại Bảo và Chu Tiểu Vân đều tự học.

Không sao, các em có mình hỏi đến là được. Chu Tiểu Vân tự tin nghĩ thầm.

Sự thật đúng như thế. Dưới sự ảnh hưởng của mình, thành tích của Tiểu Bảo vững bước tăng lên, ở lớp cầm cờ đi trước. Nhị Nha mở đầu cũng không tệ, xem ra chỉ cần kiên trì bền bỉ quản lí, rèn thành thói quen học tập là có thể an tâm rồi.

Đại Bảo à, là người không có thiên phú đọc sách nhất trong bốn anh em, cũng là người có thành tích kém nhất. Năm lớp ba cực kì yếu, dù đến lớp bốn, lớp năm bắt đầu chăm chỉ, nhưng xuất phát hơi muộn nên thành tích chỉ ở tầm trung.

Hơn nữa Đại Bảo nóng tính, không thể im lặng nổi, lại không có quyết tâm học tập, vô số nguyên nhân, khiến sau khi Đại Bảo nỗ lực thi đỗ vào Khải Minh thành tích cũng không quá xuất sắc.

Chẳng qua, Chu Tiểu Vân đã thỏa mãn với anh ấy lắm rồi. Tốt nhất Đại Bảo có thể an phận đi học, không đi đường rẽ, chớ say mê chơi game, đừng đi đánh nhau gây chuyện là cô đã cám ơn trời đất.

Tác phẩm thư pháp của Đại Bảo nghe nói được tuyên truyền rộng trong trường, cả ngày giắt ngoài miệng nói không ngừng Chu Tiểu Vân muốn không biết cũng không được.

Không khen mấy câu chắc chắn sẽ phụ vẻ mặt đầy mong đợi của Đại Bảo. Khen mấy câu thì lại không quen nhìn bộ dạng đắc ý kiêu ngạo kia. Thật là mâu thuẫn mà.

Vì biểu hiện xuất sắc trong môn thể dục, năm nay Đại Bảo được chọn là cán sự thể dục.

Khi Đại Bảo mang tin tức tốt này nói cho các em, lòng tràn đầy mong nhận được vô số ánh mắt hâm mộ, kết quả lại là:

Tiểu Bảo bĩu môi: “Như thế mà cũng đem ra khoe, em ở lớp cũng làm lớp phó học tập rồi. Chỉ có học sinh có thành tích cao trong lớp mới được làm cán bộ thôi!”

Nhị Nha nhỏ tuổi nhất cũng không thèm ngó tới chức cán sự thể dục của Đại Bảo: “Anh à, anh đúng là rất hợp với chức cán sự thể dục.” Nhị Nha nghĩ thầm làm cán sự thể dục thì có bản lãnh gì, phải giống như chị gái làm lớp trưởng mới oai phong.

Chu Tiểu Vân chưa bao giờ ở nhà đề cập tới chuyện mình làm cán sự số học lúc này không thể không nói một tiếng: “Anh à, giờ em đang làm cán sự số học.” Đừng để Đại Bảo tự cho rằng mình không bằng anh ấy, rồi cái đuôi của anh ấy có thể vểnh lên trời. Anh ấy đúng kiểu được khen mấy câu đã bay lên chín tầng mây, thỉnh thoảng cũng nên đả kích đả kích anh ấy một chút.

Đại Bảo cảm nhận rõ sự thật tàn nhẫn này, các em ai cũng mạnh hơn mình. Không được, Đại Bảo quyết định sau này ở lớp phải biểu hiện tốt một chút, giả vờ bận rộn đi ra đi vào cho các em ấy thấy. Hừ!

Sáng thứ hai, không khí trong lớp hơi lạ. Mọi người ai cũng cố giả vờ bình tĩnh thật ra trong lòng của mỗi người đều đang gõ trống: không biết mình thi thế nào? Nghe nói hôm nay tất cả thành tích sẽ được công bố.

Sáng thứ hai đúng lúc có bốn tiết của bốn môn chính, tiết thứ nhất chính là giáo viên ngữ văn cô Khổng ra trận đầu tiên.

Tiếng phổ thông quá tốt, giọng nói cực kỳ ngọt ngào, cô Khổng có gương mặt baby, giáo huấn người khác cũng không có bao nhiêu độ uy hiếp. Lúc đọc điểm, giọng nói êm tai.

Một trăm hai mươi là điểm tuyệt đối, cũng có người thi hơn một trăm mười, kém hơn thì hơn tám mươi, hơn chín mươi. Tần Tuyết vừa nghe thấy mình thi được một trăm mười hai điểm thì vui vẻ cầm bài thi đi xuống. Đi qua chỗ Chu Tiểu Vân cô bé còn thị uy nhìn cô một cái.

Chu Tiểu Vân nghĩ không cần ngây thơ thế được không, giờ mới là môn đầu tiên đâu biết thành tích tốt hay không tốt.

Lưu Lộ là cán sự môn văn cũng không kém, cư nhiên được một trăm mười lăm điểm. Vẻ mặt Lưu Lộ vui mừng về chỗ, Chu Tiểu Vân giơ ngón tay cái về phía bạn ấy.

Chu Tiểu Vân chậm chạp không nghe thấy tên mình trong lòng thấp thỏm không yên. Ngữ văn vốn là môn ưu thế của mình, nếu thi không tốt, đúng là đã phụ lòng năm năm cay đắng nhọc lòng học thầy Phương Văn Siêu rồi.

“Lâm Ba, một trăm mười sáu điểm!”

Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, Lâm Ba không phải là nam sinh ngồi cạnh mình sao? Thành tích nhập học hình như cũng không cao lắm, sao lúc thi điểm cao vậy nhỉ?

Chiều cao Lâm Ba xêm xêm cô, bình thường không thích nói chuyện, chẳng thân thiết gì lắm cô. Thường ngày, cậu ta luôn vùi đầu nghiêm túc học.

Nghe điểm cao như thế, Lâm Ba nở nụ cười, cầm bài thi về.

Chu Tiểu Vân chờ rồi chờ, đến cuối cùng mới nghe được tên của mình: “Chu Tiểu Vân, một trăm mười tám điểm!”

Ồn ào! Cả lớp xôn xao, điểm cao nhất!

Chu Tiểu Vân trước ánh mắt của bạn học thản nhiên nhận bài thi, trong lòng lại nghĩ: sao lại bị trừ hai điểm nhỉ?

Vẻ mặt Tần Tuyết cực kì đặc sắc, hung hăng nghĩ: Còn ba môn nữa, Chu Tiểu Vân, chờ xem!

Hứa Mỹ Lệ nhìn điểm của mình một trăm linh ba, than thở, chênh lệch đây chính là chênh lệch mà. Trước kia ở tiểu học Hưng Vượng luôn tự cao tự đại cho là mình rất giỏi, nhưng vừa vào Anh Minh, Hứa Mỹ Lệ rốt cuộc phát hiện mình bình thường cỡ nào.

Tâm trạng này như sự chênh lệch quá lớn giữa con sông và mặt biển, nhất thời rất khó thích ứng kịp.

Lâm Ba dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn nữ sinh thanh tú ngồi bên cạnh mình, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra miệng: “Chu Tiểu Vân, thành tích ngữ văn của cậu rất tốt, trước kia có phải thành tích của cậu luôn cao vậy không?”

Chu Tiểu Vân nhàn nhạt nói: “Không đâu, có lẽ lần này chỉ là may mắn thôi.” Dĩ nhiên trong cuộc thi lần này cô sẽ nhiều lần cố gắng “gặp may” như thế. Ha ha, trong lòng thật đắc ý vui vẻ.

Lưu Lộ thò đầu lên hâm mộ nói: “Oa, Chu Tiểu Vân, thật siêu!”

Quan hệ Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ không tệ, nghe câu nói dí dỏm cười đáp: “Kế tiếp không được đâu, đây làm môn sở trường nhất của tớ!”

Lưu Lộ liếc nhìn cô, căn bản không tin lời cô nói.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện