Chương 167: Cuộc thi tháng đầu tiên (2)

Cô Khổng biểu dương những người được điểm cao nhất một lượt. Không thể không nói đến Dương Phàm điểm đầu vào cao nhất rất nổi tiếng, ngữ văn cũng được một trăm mười bày điểm, chỉ kém Chu Tiểu Vân!

Dương Phàm tương đối cao, ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên. Bình thường suốt ngày hi hi ha ha, thuộc kiểu học sinh vô cùng thông minh, không cần tốn nhiều công chăm chỉ học giống như những người khác trong lớp. Điểm cao như thế đúng là khiến mọi người cắn răng nghiến lợi mà!

Thời điểm thầy Nghê vào lớp cả lớp yên lặng như tờ. Cách trả bài thi của thầy Nghê cũng khác giáo viên khác, thầy trả từ cao đến thấp.

Điểm tuyệt đối là Dương Phàm, cậu bé kia tiêu sái đi từ bục giảng xuống làm điên đảo một loạt nữ sinh.

Kế tiếp lại là Lâm Ba, Chu Tiểu Vân không khỏi lau mắt nhìn Lâm Ba một lần nữa. Thâm tàng bất lộ, cao thủ a!

Điểm số học của Chu Tiểu Vân cũng không tệ lắm, một trăm mười sáu điểm, cũng có thể nói xếp vào mấy thứ hạng đầu tiên.

Chu Tiểu Vân vẫn tương đối hài lòng với lần thi này, thầm nghĩ về sau cần luyện nhiều hơn dạng đề khó. Lần này cô bị đề bài cuối cùng quấn lấy, bị trừ bốn điểm, phần còn lại làm tương đối thuận lợi.

Tần Tuyết thấy mình lại thấp hơn Chu Tiểu Vân hai điểm, lỗ mũi đã tức sắp vẹo đi.

Giáo viên tiếng Anh họ Từ, cũng là nữ, hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất tây. Nếu không sao có thể dạy tiếng nước ngoài chứ, tất cả giáo viên dạy tiếng Anh đều có phong cách tây hơi khác thầy cô giáo khác một chút, khi nói chuyện cách nhấn nhá cũng không giống.

Điểm tiếng Anh của Chu Tiểu Vân không khác số học lắm, không đứng thứ nhất nhưng ít ra có thể chiếm mấy vị trí đầu. Kiến thức ngữ pháp cần tăng cường thêm.

Không thể không bội phục Dương Phàm, dễ dàng lại được điểm tiếng Anh cao nhất. Gần như trở thành thần tượng của tất cả học sinh trong lớp.

Môn cuối cùng là chính trị, thầy chính trị cầm bài thi vào lớp còn thấy kỳ quái. Bình thường xôn xao ầm ĩ, sao hôm nay lại an tĩnh như vậy, thật là khiến người khác không quen lắm.

Phải biết kỷ luật tiết chính trị là kém nhất, một đống đạo lý lớn ai mà thích nghe chứ!

Thầy Hạ chính trị tranh thủ cơ hội khó có được này tiến hành giáo dục khai thông tư tưởng cho học sinh, chủ yếu là muốn coi trọng tiết chính trị hơn, ngoan ngoãn chăm học hơn vân vân và vân vân. Bình thường tai trái nghe ra tai phải, hôm nay không ai dám mất tập trung nữa.

Thầy Hạ thuyết giáo hài lòng xong, ung dung thong thả lấy bài thi ra trả. Tất cả học sinh đều nghển cổ về phía trước. Thói quen trả bài của thầy Hạ vừa vặn ngược lại với thầy Nghê, thích từ điểm thấp đến điểm cao từ từ phát xuống.

Người lên đầu nhận bài cũng ủ rũ cúi đầu, càng về sau nụ cười trên mặt học sinh càng nhiều. Hứa Mỹ Lệ thấy điểm chính trị của mình cuối cùng thi được một trăm mười bốn điểm, vui vẻ trở về vị trí.

Chu Tiểu Vân thấy bạn học bên cạnh từng người một đi lên trong lòng nói thầm: xem ra điểm chính trị của mình không kém, chỉ còn ba bốn người mà đã đến một trăm mười sáu điểm rồi.

Đến bài thi cuối cùng thầy Hạ rốt cuộc dừng lại: “Tiếp theo là bạn Chu Tiểu Vân điểm cao nhất lớp chúng ta. Trò ấy được một trăm mười chín điểm, là bài thi chính trị điểm cao nhất trong toàn trường lần này.”

Trong tiếng xì xào, Chu Tiểu Vân nhận lấy bài thi mà giống như bước lên nhận giải quán quân. Lúc xuống không thể nghi ngờ nhìn thấy ngay ánh mắt phóng lửa của Tần Tuyết.

Cô dở khóc dở cười, cô bé này cũng đúng là, coi mình như kẻ thù vậy, cả ngày so tới so lui. Mình cũng không có ý định đấu với bạn ấy. Con người mà, quan trọng nhất là tự vượt qua chính mình! Cứ so sánh với người khác thì có bản lĩnh gì!

Lần này, Chu Tiểu Vân coi như thi rất tốt, ngữ văn và chính trị quả thực là Đỗ Trạng Nguyên, số học và Anh ngữ cũng nằm trong mấy tên đầu, cộng vào trừ trừ tính tính, thấp hơn một chút so với quái thai Dương Phàm kia.

Ừ, cố gắng lên, Chu Tiểu Vân, về sau phải vượt qua Dương Phàm!

Chu Tiểu Vân không khỏi nảy sinh lòng hiếu thắng, hừ, tôi muốn thử nhìn xem chăm chỉ quan trọng hay là thông minh quan trọng hơn. Tôi không tin rồi, mình chăm chỉ nghiêm túc lại không bằng Dương Phàm đầu óc thông minh!

Dương Phàm từ sau khi nhận được bài thi chính trị, vẻ mặt không thoải mái như lúc đầu nữa. Trong lòng cậu nghĩ thầm, bạn gái nhìn văn văn tĩnh tĩnh này không đặc biệt gây chú ý, không ngờ nền tảng chắc như vậy. Điểm số học, tiếng Anh của mình khá hơn một chút, nhưng người ta điểm ngữ văn và chính trị rất cao! Không thể coi thường được!

Tan học, Hứa Mỹ Lệ tới chỗ Chu Tiểu Vân hâm mộ nói: “Chu Tiểu Vân, bây giờ tớ mới biết thành tích của cậu cao hơn tớ nhiều. Sau này tớ cũng muốn cố gắng học tập gắng sức đuổi theo cậu.”

Chu Tiểu Vân rất kinh ngạc. Ơ, hôm nay Hứa Mỹ Lệ nói chuyện đúng lý hơn trước kia nhiều. Xem ra đối với Hứa Mỹ Lệ, đến trường trung học Anh Minh đọc sách là một quyết định đúng đắn!

Buổi trưa khi đến nhà thím Ba ăn cơm, Tống Minh Lệ hỏi han thành tích của Chu Tiểu Vân. Cô không khoe khoang cũng không quá khiêm tốn, thẳng thắn đọc hết các điểm.

Tống Minh Lệ lại một lần nữa phải lau mắt mà nhìn Chu Tiểu Vân. Nếu số điểm này ở lớp cô chính là xếp thứ nhất. Đứa bé này, không lạnh không lạnh không ngờ lại giỏi như vậy. Lập tức cô khen ngợi Chu Tiểu Vân một tràng.

Bà nội nghe thấy mắt cũng cười híp thành một đường thẳng. Không cần biết người khen là ai, dù sao chỉ cần khen cháu trai, cháu gái của bà là bà đã vui vẻ.

Chu Chí Viễn sợ hãi than lên tiếng: “Chị họ, chị giỏi quá! Học còn giỏi hơn anh Đại Bảo nhiều.”

Đối với chuyện em gái học giỏi hơn mình Đại Bảo cũng không quan tâm lắm, sớm đã quen rồi. Cậu cũng rất vui vẻ, so với mình thi tốt còn vui hơn.

Buổi chiều vừa đến thay ca, chỉ thấy tất cả bạn học đều đang hỏi thăm tổng điểm bốn môn của nhau. Thầy Nghê sớm đã công bố rõ, sẽ dán bảng xếp hạng tổng điểm trong lớp, sau đó căn cứ vào kết quả cuộc thi điều chỉnh chức vụ cán bộ lớp.

Điều này đối với đám học sinh quá mức kích thích. Chỉ sợ trong lòng không chịu nổi!

Dương Phàm yên ổn xếp thứ nhất, Chu Tiểu Vân kém hai điểm theo sát phía sau. Xếp thứ ba không ngờ lại là Lâm Ba im lặng không lên tiếng. Lưu Lộ thứ tư, Tần Tuyết thứ năm.

Ngũ đại cao thủ trong lớp lần đầu tiên xuất hiện khiến cả lớp kinh ngạc.

Lưu Lộ cực kì vui vẻ, nói thầm sau lưng với Chu Tiểu Vân: “Cậu đừng coi thường Lâm Ba, trước kia cậu ấy cùng lớp với mình, thành tích khá tốt đấy. Chỉ là trước khi thi tốt nghiệp bị sốt, mang bệnh đi thi nên điểm số hơi thất thường, nhưng cậu đừng coi thường cậu ấy. Danh tiếng Dương Phàm thì càng lớn, hồi tiểu học cậu ấy cùng lớp với Tần Tuyết, chưa từng đứng thứ hai. Đầu óc vô cùng thông minh còn muốn nhảy vượt lớp nữa.”

Chu Tiểu Vân lập tức cảm thấy kính nể, cao thủ Ngọa Hổ Tàng Long nhiều như mây!

Tất nhiên cô không biết trong mắt người khác mình là một sự bất ngờ cực kì lớn. Bình thường không có biểu hiện gì cực kì nổi trội, cùng lắm chỉ là tiết chính trị học thuộc lòng khái niệm, viết văn trôi chảy một chút tốt một chút, sao thành tích lại cao thế chứ!

Vui vẻ nhất dĩ nhiên là thầy Nghê, lớp của anh xếp thứ nhất trong khối, nhiều điểm cao nhất, có nhiều hảo mầm như vậy không cần lo sau này không dẫn đầu trong khối.

Sau đó, ban cán bộ điều chỉnh tương ứng.

Tần Tuyết làm lớp trưởng không thay đổi, Dương Phàm cũng làm lớp trưởng. Lâm Ba làm cán sự môn tiếng Anh, chức vụ của Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ không thay đổi.

Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, xem ra chức cán sự số học này không thoát khỏi được rồi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện