Chương 176: Bão táp ở đại hội thể dục thể thao ( 1 )
Đại hội thể dục thể thao học sinh trung học toàn huyện được tổ chức rầm rộ tại trường trung học Anh Minh, đây là tin tức cực lớn.
Sân vận động trường trung học Anh Minh rất lớn, có thể chứa đến hai, ba nghìn người. Hơn nữa sân vận động và mặt cỏ vừa mới được tu sửa đẹp đẽ, vì thế trung học Anh Minh được chọn đăng cai là chuyện đương nhiên.
Toàn huyện có hơn mười trường trung học đều phái thí sinh tham dự đại hội thể thao lần này, trường Anh Minh thân là chủ nhà tự nhiên càng coi trọng. Nghe nói, thí sinh tham dự đều được chọn ra từ những học sinh năm hai (lớp 7) hoặc ở năm ba mới trúng tuyển,được các giáo viên thể dục tăng cường huấn luyện trong thời gian dài.
Lần này, Đại Bảo cũng là thí sinh tham gia đại hội thể dục thể thao, gần đây nghe nói ngoại trừ những môn chính ở trường, thời gian khác cậu đều tập trung tập luyện.
Thấy thời gian Đại Bảo tan học càng ngày càng trễ, Chu Tiểu Vân liền đề nghị Đại Bảo đừng đến chờ cô tan học nữa, đổi thành lúc tan học để cô đến đợi anh.
Đại Bảo có cùng suy nghĩ, tan học để Chu Tiểu Vân đứng bên ngoài sân vận động trường Khải Minh chờ mình.
Bạn có biết nghi thức khai mạc như thế nào không? Mỗi trường chuẩn bị một đội hình đi sát nhau bước vào sân, người thì giơ bảng thẻ, người giơ cờ, trong tiếng nhạc từng nhóm người tiến vào khu vực lễ đài vô cùng náo nhiệt đẹp mắt.
Trường Anh Minh muốn tạo sự vượt trội, từ mỗi lớp chọn ra một số nữ sinh ưa nhìn tạo thành một đội hình, lên sân khấu biểu diễn thể dục nhịp điệu thúc đẩy bầu không khí đại hội thể dục thể thao thêm sôi động.
Lớp cuối cấp sắp đứng trước kì thi sát hạch, học tập khẩn trương. Vì vậy không được chọn, trọng điểm là các em học sinh lớp sáu, lớp bảy.
Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ và Tần Tuyết đều vinh dự được chọn, ngoài ba người, trong lớp còn có hai nữ sinh cao xấp xỉ nhau cùng tham gia. Một bạn là Trần Hân, một bạn tên là Hà Mộng Nghiên.
Diện mạo Trần Hân thanh tú, thành tích ở tốp giữa, là một nữ sinh hay nói, ríu ra ríu rít khiến Chu Tiểu Vân liên tưởng đến hai người bạn tốt Vương Tinh Tinh và Ngô Mai.
Trong lớp, Hà Mộng Nghiên được bầu là nữ sinh mốt nhất, là bạn của Tần Tuyết, đừng nhìn thành tích không cao nhưng khả năng quan sát người khác tương đối kĩ, đối với Chu Tiểu Vân Lưu Lộ không có va chạm quá lớn.
Chiều nào, buổi trưa sau khi học xong cũng phải đến sân vận động tham gia huấn luyện, năm nữ sinh chia thành hai phe không đi cùng nhau.
Tần Tuyết đi cùng Hà Mộng Nghiên; Trần Hân, Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân thành một nhóm, phân chia phe phái rõ ràng.
Hứa Mỹ Lệ rất muốn tham gia, lúc giáo viên thể dục vào lớp chọn người, cô ngồi thẳng lưng hi vọng được chọn, đáng tiếc diện mạo bình thường lại không cao nên không được chọn.
Hứa Mỹ Lệ thấy mấy bạn nữ xinh xắn trong lớp đều được chọn lại không có mình, trong lòng vô cùng thất vọng, lúc mấy người Chu Tiểu Vân bị gọi đi tập trung, Hứa Mỹ Lệ đều đỏ mắt.
(đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng. Từ này rất hay xuất hiện nên lâu lâu ta lại để chú thích không mọi người lại hiểu nhầm)
Nam sinh đều thích náo nhiệt, vừa tan học liền đổ xô ra sân vận động xem các bạn nữ tập luyện.
Không cần biết là tập cái gì, chỉ cần nhìn thấy tám chín, chín mươi bạn nữ xinh xắn cũng thoải mái!
Các nam sinh thầm coi đây là cuộc thi chọn người đẹp, hễ là các bạn nữ xinh xắn của lớp sáu, lớp bảy đều được chọn.
Khiến một số bạn nữ không được chọn ăn dấm chua: “Tham gia thi đấu như vậy có gì tốt, mất thời gian, còn ảnh hưởng đến học tập nữa!”
Xì, không ăn được nho thì nói nho xanh, có bản lĩnh lúc nói lời này đừng có chua như thế. Mặc kệ nói như thế nào, huấn luyện tiết mục thể dục nhịp điệu chính thức bắt đầu.
Trước tiên là lập đội, chín chín tám mươi mốt nữ sinh. Nghe nói lúc chính thức lên sân khấu sẽ loại bớt, bây giờ chọn nhiều để chọn ra những người tốt nhất.
Sau khi nghe tin tức này, các bạn nữ còn không chú tâm vào luyện tập. Nghĩ tham gia là một chuyện, nhưng có được chọn hay không lại là chuyện khác.
Nếu đã được chọn, cuối cùng bị loại thì thật mất mặt! Quay về lớp cũng không dám nhìn mặt bạn bè thầy cô.
Ngoại trừ hai giáo viên thể dục đi huấn luyện vận động viên còn lại tất cả đều đến, trong đó có giáo viên thể dục của Chu Tiểu Vân – Lục Vân Phi. Vóc dáng Lục Vân Phi khá cao, khuôn mặt lại đẹp, mới tốt nghiệp không lâu đang đứng trước một nhóm nữ sinh nũng nịu làm mẫu.
Không có cách nào khác, giáo viên thể dục đều là nam, anh trẻ nhất đành phải xuất trận.
Nhìn Lục Vân Phi biểu diễn một loạt động tác đơn giản như nước chảy mây trôi, mấy nữ sinh phía dưới phát ra một loạt tiếng hô thán phục.
Lục Vân Phi làm mẫu xong sau đó hô to khẩu hiệu cho các nữ sinh phía dưới tập theo.
Thật kì quái, thầy tập gọn gàng linh hoạt thế sao đến lượt mình tay chân luống cuống vậy trời?
Chu Tiểu Vân và Trần Hân đứng cùng một hàng đều nhìn thấy động tác của nhau không nhịn được bật cười.
Các bạn khác tập cũng không khác biệt lắm, động tác kì quặc gì cũng có.
Lục Vân Phi đứng phía trên phân tích giảng giải từng động tác, ba giáo viên khác đi lại xung quanh sửa chữa động tác sai, mới qua một buổi chiều mà các bạn nữ đã kêu mệt không chịu nổi.
Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ Trần Hân tập xong uể oải trở về lớp, mấy bạn nữ trong lớp đố kị không nhịn được, ồn ào không cho là đúng nói: “Rõ thật là khoa trương quá, có thể mệt thành như vậy à?”
Mấy người Chu Tiểu Vân đương nhiên đều nghe thấy những lời thì thầm bàn tán đó. Chịu thôi, lời nói mười phần vị chua đúng là cố tình nói cho mấy người Chu Tiểu Vân nghe.
Trần Hân thao thao bất tuyệt kể chuyện tập luyện vất vả, lúc đầu chỉ có một, hai người nghe, lát sau các bạn trong lớp không được tham gia đều chạy qua.
Chu Tiểu Vân gục xuống bàn nghỉ ngơi một lúc, Lưu Lộ khỏe hơn cô nhiều, vẫn đang đứng cùng Trần Hân nước miếng tung bay với các bạn trong lớp!
Đúng là học múa, thể lực rất tốt!
May mắn hằng ngày Chu Tiểu Vân đều đạp xe đạp, thể lực coi như không tệ, nghỉ ngơi một lúc cũng tạm thích ứng.
Lai nhìn hai người Tần Tuyết và Hà Mộng Nghiên, các bạn ấy còn khoa trương hơn, hai người dựa vào nhau về lớp.
Chu Tiểu Vân và Tần Tuyết bốn mắt giao nhau trong nháy mắt, đều cười khổ. Hai người vốn rất ít trao đổi nay lại đứng nói chuyện mấy câu, có chung đề tài nên khoảng cách lúc này được kéo lại gần hơn.
Đại Bảo biết Chu Tiểu Vân cũng tham gia biểu diễn hôm khai mạc, chạy hai vòng quanh sân vận động xong đợi đến lúc tuyên bố được ra về, Đại Bảo lập tức cầm lấy túi sách bên cạnh chuẩn bị đi tìm Chu Tiểu Vân.
Nam sinh bên cạnh cùng tập luyện chung mặt nghiêm túc chạy lại hỏi” “Chu Chí Lương, hôm nay em gái cậu không tới chờ cậu cùng về nhà hả?”
Con gái xinh xắn dịu dàng lại ít nói hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
Đại Bảo lập tức kéo dài mặt: “Cậu hỏi làm gì?” ý thức bảo hộ em gái của Đại Bảo rất mạnh, lập tức cảnh giác.
Nam sinh kia tập nhảy xa, cũng là học sinh năm hai giống Đại Bảo. Bị thái độ của Đại Bảo làm bẽ mặt, lập tức giải thích: “Tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút, thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Kính nhờ, đừng dùng ánh mắt phòng sói nhìn cậu có được không. Người ta đã mười sáu tuổi đến thời kì trưởng thành, nhìn thấy bạn gái xinh xắn muốn ngắm nhiều một chút cũng không được sao?
Đại Bảo lườm nam sinh kia một cái, không lên tiếng. Thầm nghĩ tốt nhất là vô tình hỏi thôi, đừng hòng mơ tưởng có ý đồ gì với em gái bảo bối của cậu. Chu Chí Lương cậu cũng không phải là người dễ chọc, hừ!
Sau đó Đại Bảo không cho Chu Tiểu Vân đến sân vận động tìm mình, nói là để mình đợi Chu Tiểu Vân ở cửa lớp 6-2.
Hai anh em về nhà chậm hơn nửa tiếng so với mọi khi, cũng may mùa xuân ban ngày dài hơn về tới nhà trời cũng chưa tối.