Chương 276: Tin vui
Diệp Lan vừa cười vừa nói: “Thôi đi, hiện tại lớp của tôi sao có thể so sánh với lớp của anh. Anh đừng nghĩ tới học sinh tốt nhất của lớp tôi nữa, hiện tại Chu Tiểu Vân là trụ cột của lớp tôi đó. Tôi trông cậy vào trò ấy.”
Tiếu Quân cười ha ha, sau này cũng ngượng không dám nhắc tới đề tài này.
Đương nhiên Diệp Lan cực kỳ thích Chu Tiểu Vân, có lẽ không có giáo viên nào không thích nữ sinh bình tĩnh thận trọng thông minh điềm đạm như vậy. Làm đâu chắc đấy, nghiêm túc cố gắng làm đến nơi đến chốn, vĩnh viễn không cần lo lắng cô bé gặp sai lầm. Học sinh như vậy có thêm nhiều người nữa thì quá tốt!
Huống chi, trình độ môn ngữ văn của Chu Tiểu Vân rất cừ.
Chu Tiểu Vân viết văn có thể coi như bài văn mẫu. Trên thực tế, Diệp Lan cũng làm như vậy, cô thường lấy bài văn của Chu Tiểu Vân đọc trước lớp, khiến Chu Tiểu Vân rất xấu hổ. Khoa trương hơn chính là lúc Diệp Lan dạy ngữ văn lớp chọn một ban tự nhiên cũng lấy bài văn của Chu Tiểu Vân ra đọc.
Lúc tình cờ gặp Thiệu Sắc Vi, cô ta sẽ cười nói: “Chu Tiểu Vân, hôm nay cô Diệp lại lấy đại tác phẩm của cậu đọc trước lớp tớ đấy, viết rất hay!” Chu Tiểu Vân mẫn cảm nhận ra trong lời nói của cô bạn cùng bàn trước kia có một tia địch ý không dễ phát hiện.
Chu Tiểu Vân cười nói chuyện phiếm với Thiệu Sắc Vi mấy câu, nét mặt hai người lúc nói chuyện rất hòa hợp, nhưng trong lòng mỗi người đang suy nghĩ gì thì không ai biết.
Chờ Chu Tiểu Vân đi rồi, ý cười trên mặt Thiệu Sắc Vi dần dần biến mất, nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân có chút thất thần: Chu Tiểu Vân, vì sao hiện tại không học chung lớp nhưng cậu vẫn luôn xuất hiện xung quanh tôi chứ! Cô Diệp thích cậu như vậy, luôn luôn tán tụng ca ngợi cậu, trong mắt nam sinh đó chỉ có cậu, khi nói chuyện với tôi cậu ấy thường tỏ ra rất lãnh đạm, chẳng lẽ tôi vĩnh viễn không thể bằng cậu sao?
Hiển nhiên Chu Tiểu Vân không biết cơn sóng dữ trong lòng Thiệu Sắc Vi, cô vừa đi vừa thấy khó hiểu, tại sao cô luôn mơ hồ cảm thấy Thiệu Sắc Vi có một loại địch ý đối với mình? Nụ cười trên mặt cũng không thể che được cảm giác kỳ quái ẩn sâu trong đôi mắt kia.
Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu đơn giản không nghĩ đến nữa, dù sao sau này cơ hội tiếp xúc gần như không có, Thiệu Sắc Vi thích thế nào thì thế ấy đi!
Chủ nhật về nhà, Đại Bảo xuân phong đắc ý*, hăng hái thông báo một tin tức tốt khiến cả nhà kích động.
Không ngờ Đại Bảo lại được huấn luyện viên đội tuyển điền kinh của tỉnh nhìn trúng! ~
Đại Bảo sắp gia nhập đội tuyển điền kinh của tỉnh!
Nghề nghiệp của Đại Bảo bây giờ chính là vận động viên!
(Xuân phong đắc ý: câu thành ngữ này có xuất xứ như sau: Nhà thơ đời Đường Mạnh Giao thời trẻ ẩn cư ở núi Tung Sơn, được mẹ khuyến khích nên đã vào kinh thành Trường An dự thi nhiều lần nhưng đều không đỗ. Mãi đến năm 41 tuổi mới đỗ tiến sỹ, trong lòng tràn ngập niềm vui bèn viết mấy câu thơ:
昔日龌 龊不足夸,今朝放荡思无涯。春风得意马蹄疾,一日看尽长安花 (tích nhật ác xúc bất túc khoa, kim triêu phóng đãng tư vô nhai. Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Trường An hoa), tạm dịch là: Ngày xưa bẩn thỉu chẳng dám khoe, sáng nay phóng khoáng ý vô bờ. Gió xuân đắc ý vó ngựa lẹ, một ngày xem hết hoa Trường An. Trường An là kinh thành hoa lệ, xem hoa đây chỉ hoa lệ, tinh hoa, tưoi đẹp của Trường An chứ không phải bông hoa.
Ban đầu câu thành ngữ chỉ sự việc đắc ý, trong lòng hứng khởi vui vẻ, ngày nay người ta lại dùng nó để nói về những sự việc không được xem xét, nghiên cứu cẩn thận hoặc làm cái gì cũng qua loa và sơ sài.)
Tin tức khiến Chu Tiểu Vân chấn động nửa ngày không nói ra lời. Trước đây cô từng nghe anh ấy nhắc tới chuyện tỉnh đang chọn tuyển thủ, lúc đó Đại Bảo còn nói không sao cả, dù sao vào đội điền kinh của thành phố cũng không thành vấn đề.
Nửa năm nay không nghe Đại Bảo nhắc lại chuyện này, Chu Tiểu Vân sớm cho rằng nhất định là anh ấy nói đùa, không ngờ mang tới sự vui mừng lớn như vậy! Trái tim sắp không chịu nổi rồi!
Chu Quốc Cường phản ứng lại đầu tiên, cười không thấy mắt đâu chỉ thấy răng, bàn tay to mạnh mẽ vỗ lên người Đại Bảo: “Tốt tốt tốt” ba chữ tốt liên tiếp, sau đó không nói thêm lời nào khác nữa.
Triệu Ngọc Trân có chút mờ mịt, nhìn Đại Bảo đang vui vẻ, lại nhìn Chu Quốc Cường hài lòng không nói nên lời, nửa ngày sau mới xác định tin mình vừa nghe đều là sự thật. Triệu Ngọc Trân ôm lấy Đại Bảo còn cao hơn so với mình một cái đầu: “Con trai, con đúng là đứa con trai tài giỏi của mẹ.” Viền mắt bà ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào.
Tiểu Bảo nắm chặt tay đấm một quyền vào ngực Đại Bảo: “Anh, anh thực sự là tấm gương tốt.”
Đầu tiên bị Chu Quốc Cường dùng bàn tay sắt vỗ mạnh đã đau nhe răng trợn mắt nay lại bị Tiểu Bảo đập một cái vào ngực Đại Bảo kêu lên một tiếng: “Ai ui”, “Tiểu Bảo, em xuống tay quá độc ác vậy! Anh là anh ruột em đấy!”
Ai còn đi quản Đại Bảo kêu cái quỷ gì? Chu Tiểu Vân không che giấu được sự kích động cùng vui sướng trong lòng: “Anh ơi, anh giỏi quá! Em cảm thấy tự hào vì anh…” Nước mắt trào dâng, nhanh chóng rơi xuống.
Đây là những giọt nước mắt vui sướng hạnh phúc, cũng là những giọt nước mắt bùi ngùi xúc động.
Anh Đại Bảo, cuối cùng anh cũng tránh xa quỹ đạo kiếp trước đi trên con đường rộng mở, cuối cùng anh cũng trở thành một thanh niên ưu tú, cuối cùng anh cũng không phụ sự kỳ vọng của em đối với anh, giúp cả nhà chúng ta được hãnh diện tự hào…
Nhị Nha đang cười đùa ầm ĩ, thấy Chu Tiểu Vân và Triệu Ngọc Trân rơi lệ cô bé cũng bị ảnh hưởng “Oa” khóc lên.
Tiếng vang kinh thiên động địa khiến Chu Tiểu Vân và Triệu Ngọc Trân đều giật mình, cảm xúc đã bị cắt đứt nhưng vẫn chảy nước mắt. Nhìn dáng vẻ Nhị Nha gào khan không giọt lệ nào, hai người không khỏi nở nụ cười.
Chu Tiểu Vân thương yêu vỗ cái đầu nhỏ Nhị Nha: “Được rồi, đừng gào khóc nữa, gào nửa ngày chẳng thấy rơi một giọt nước mắt!” Nhị Nha cười hì hì. Lúc này Chu Quốc Cường đi báo tin vui lớn cho bà nội, sau khi bà nội biết luôn miệng nói “Tốt” khiến Đại Bảo đứng một bên vui vẻ cười ngây ngô.
Chu Quốc Phú và Thẩm Hoa Phượng khen không dứt miệng, khen Đại Bảo như thể trên trời có dưới đất không, nhất là Thẩm Hoa Phượng, bà vui mừng giống như đứa nhỏ nhà mình được chọn trúng vậy.
Cho tới bây giờ Đại Bảo đều là người không chống cự nổi trước lời khen, lại bắt đầu lâng lâng. Chẳng qua, lúc này chẳng ai để ý chuyện Đại Bảo đắc ý cả. Cần phải như vậy!
Chu Quốc Cường đi đến đâu cũng vang lên tiếng chúc mừng, trên người ông nhét thêm bao nhiêu thuốc lá cũng không đủ dùng. Về sau ông dứt khoát đi siêu thị mua hai cây thuốc để trong nhà.
Hứa Đại Sơn ồn ào bắt Chu Quốc Cường mời ăn cơm. Chu Quốc Cường liên tục gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Triệu Ngọc Trân đến chợ chính bán thịt đều thấy rất hãnh diện. Có ai thấy bà mà không khen Đại Bảo hai câu? Con trai có tiền đồ khiến người làm mẹ cũng cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Chu Phương nghe được tin tức qua điện thoại xong vui vẻ chạy tới kéo tay Đại Bảo không buông: “Xem nào, hiện tại cháu trai tôi rất có tiền đồ, người làm cô cũng cảm thấy vinh quang lây!”
Đại Bảo không biết nói gì chỉ cười. Chu Tiểu Vân sau lưng hiếu kỳ hỏi Đại Bảo: “Anh, chuyện lớn như vậy sao cho tới bây giờ không thấy chút tiếng gió nào thế!”
Theo tính cách của Đại Bảo chẳng phải một việc bé tí đã loan ra cho mọi người trong biết? Lần này tin tức tốt tới đột nhiên như vậy, trước đó lại không có nửa điểm dấu hiệu, thật khiến người ta trở tay không kịp!
Đại Bảo thành thật đáp: “Bởi vì trước đó anh cũng không biết, nghe huấn luyện viên nói ban đầu quyết định nội bộ anh sẽ không được chọn, chỉ có điều lúc thi đấu anh thể hiện xuất sắc được huấn luyện nhìn trúng, thầy kiên trì muốn chọn anh, tranh cãi rất lâu mới chuyển người được chọn thành anh. Với anh mà nói, giống như miếng bánh thịt rơi từ trên trời xuống, anh bị đập trúng hôn mê.”
Bản thân Đại Bảo cũng không dám tin mình có thể được chọn! Tất cả tới bất ngờ như vậy, khiến Đại Bảo không có sự chuẩn bị trước không biết phương hướng ra sao. Thật giống như nằm mơ… Đại Bảo ngây ngốc nở nụ cười.
Tiểu Bảo đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ Đại Bảo đắc ý vui mừng ngốc nghếch không khỏi cảm thán: Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, nhìn người kém thông minh như Đại Bảo có lẽ sau này lại là người có tiền đồ nhất trong nhà!
Thật là thế sự khó lường!