Q.10 - Chương 5: Cửu Châu đỉnh
- Cung chủ, việc này để tại hạ và Tiểu Quân đến hỏi Đao Trì rồi nói sau.
Đằng Thanh Sơn lập tức đứng dậy. Nói là làm, hắn cùng Lý Quân đi thẳng về phía chỗ ở của Lục Túc Đao Trì.
Trong đình.
- Cha, làm việc này mà thiếu hắn một cái ơn à?
Tuyết Liên giáo chủ Bùi Tuyết Liên nhìn cha. Theo Tuyết Liên giáo chủ thấy, cha nàng là nhân vật tài ba nhất Địa, tài hoa nhất trên cả Cửu Châu Đại. Cho dù dùng một cái ơn mời hư cảnh yêu thú ở những tông phái khác cũng không là việc khó.
Cho dù Bùi Tam không muốn cúi đầu trước các tông phái khác, nhưng Bùi Tam cũng biết thú ngữ!
Bản lĩnh của Ô Hầu Thú Vương đều là do Bùi Tam truyền lại.
Đã biết thú ngữ, Bùi Tam hoàn toàn có thể đi tìm một vài yêu thú hư cảnh độc lập, dùng thân phận cường giả động hư, dùng một cái ơn mời hư cảnh yêu thú tới hỗ trợ, e rằng ngay cả hư cảnh yêu thú đại thành, tới tám chín chúng cũng sẽ đồng ý.
Nhưng…
Bùi Tam lại mời tên Hô Hòa.
Bùi Tam cười nhìn nàng, truyền âm nói:
- Tiểu Liên, đúng! Cha thật sự có biện pháp khác. Nhưng thiếu một cái ơn cũng là một thủ thuật. Có đôi khi thiếu nhân tình không phải là chuyện xấu... Bây giờ cha thiếu Hô Hòa một cái ơn, cũng rất tự nhiên hắn sẽ có quan hệ tốt với cha, quan hệ sẽ gần gũi hơn không ít. Cho dù không thể kéo hắn vào Thiên Thần cung nhưng hắn sẽ có quan hệ càng gần gũi hơn với Thiên Thần cung ta.
Tuyết Liên giáo chủ giật mình.
- Thi ân cùng người, ân huệ quá ngược lại trở thành thù nhân. Cũng một đạo lý, thiếu nhân tình ngược lại trở thành bằng hữu tốt hơn.
Bùi Tam quay đầu nhìn về phía phòng của Lục Túc Đao Trì.
- Hy vọng Hô Hòa có thể khuyến phục được con yêu thú đó. Lão tặc Tiêu Dao Cung chẳng khác con bọ chét, luôn nhảy vọt ra rất đáng ghét.
...
Trong phòng.
Đằng Thanh Sơn khống chế lực thiên địa, ngưng kết không gian chung quanh làm thanh âm nơi này không truyền ra ngoài.
- Hô Hòa đại ca, một cái ơn đó…
Lý Quân rất vui nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Đây là chuyện tốt.
- Ừm, có được một cái ơn của lão đích xác có không ít chỗ tốt.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Tiểu Quân, muội nói với Đao Trì đi.
Kỳ thật với những gì hắn hiểu về tính cách Lục Túc Đao Trì, việc này Lục Túc Đao Trì chắc sẽ đồng ý giải quyết. Bởi vì, Lục Túc Đao Trì là một con yêu thú vô cùng hiếu chiến.
- Hậu.. hống hống...
Trong yết hầu Lý Quân phát ra tiếng gầm gừ, lúc cao lúc thấp, thanh âm có tiết tấu nhất định.
Lục Túc Đao Trì dán mắt vào Lý Quân, trong cặp đồng tử đỏ ké loé ra vẻ vui mừng.
Hiển nhiên rất lâu không gặp Lý Quân, chắc nó cũng gầm gừ hỏi thăm Lý Quân.
Một lát sau...
- Hô Hòa đại ca.
Lý Quân vẫn rất cẩn thận, vì Bùi Tam ở ngày bên ngoài nên nàng không dám gọi tên Thanh Sơn.
- Lục Túc Đao Trì nói là để nó hỗ trợ việc giết người thì đơn giản thôi. Nó đồng ý rồi, nhưng...
- Nhưng gì? - Đằng Thanh Sơn giật mình.
Lý Quân cười hì hì:
- Lục Túc Đao Trì nói, nó rất mê được đánh với cao thủ. Nhưng... nếu địch nhân quá mạnh, thì đừng để nó đi, nó còn chưa muốn chết.
- Ha ha.
Đằng Thanh Sơn cười lớn.
- Tiểu Quân nói cho nó biết, sau này nếu trong khu vực cảm ứng cảm ứng được một cái hắc động như người ngồi bên ngoài thì phải cẩn thận cảnh giác, không đánh, lập tức phải quay đầu bỏ chạy. Đó là cường giả động hư.
Cũng như Đằng Thanh Sơn, Lục Túc Đao Trì cũng lần đầu tiên cảm ứng được cường giả động hư.
- Ừm.
Lý Quân vội nhắc nhở Lục Túc Đao Trì.
Sau này có cảm ứng được hắc động, Lục Túc Đao Trì sẽ biết... đối phương là cường giả động hư.
...
- Cung chủ, việc này đã xong.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân đi ra rồi ngồi xuống.
- Đao Trì đã đồng ý rồi.
- À, đã xong rồi à.
Bùi Tam đứng phắt lên.
- Hô Hòa, Lý Quân, các người chuẩn bị một chút, mang theo Lục Túc Đao Trì theo ta cùng đi U Châu.
- Đông bắc U Châu, bây giờ hả?
Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
- Đương nhiên là bây giờ.
Tuyết Liên giáo chủ bên cạnh cất tiếng:
- Hô Hòa khách khanh, lão cung chủ Tiêu Dao Cung rất giảo hoạt. Ai biết hắn khi nào thì tập kích? Chúng ta chỉ có thể thủ chu đãi thỏ. Nếu ngươi ở Nghi thành, đợi đến khi chúng ta phát hiện ra lão cung chủ Tiêu Dao Cung, không biết hắn sớm đã chạy trốn tới đâu rồi.
- Cậu theo chúng ta cùng đi, cả con yêu thú tên là Lục Túc Đao Trì cũng. Đến lúc đó, một khi lão cung chủ Tiêu Dao Cung xuất hiện, các người lập tức ra tay đánh chết tên đó ngay.
Mắt Tuyết Liên giáo chủ lóe lên hàn quang.
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu ý của đối phương.
- Hắc hắc… Cũng tốt, dù sao tại hạ bây giờ cũng không làm gì ở Nghi thành.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
- Hơn nữa bây giờ nghe nói đại quân Thiên Thần cung ở U Châu khí thế như chẻ tre, đã chiếm lĩnh hơn phân nửa U Châu. Ước chừng vài ngày nữa cũng sắp công chiếm được Hồng Thiên Thành. Trận này nhất định phải xem mới được.
- Ừm.
Bùi Tam mỉm cười gật đầu.
- Vậy đi ngay bây giờ.
Đằng Thanh Sơn mang theo hộp gỗ chứa Khai Sơn Thần Phủ, cùng Lý Quân và Lục Túc Đao Trì cũng theo Bùi Tam, Tuyết Liên giáo chủ ly khai Nghi thành. Trước khi đi, Đằng Thanh Sơn cũng dặn dò đại đồ đệ Đằng Thú một việc.
Sau khi đạt tới hư cảnh, hình thể Lục Túc Đao Trì cũng không lớn lắm, đặc biệt là độ rộng trên lưng nó. Do đó, trên lưng Lục Túc Đao Trì cũng chỉ miễn cưỡng ngồi được ba người thôi.
Lúc này Tuyết Liên giáo chủ, Lý Quân, Đằng Thanh Sơn đều ngồi trên lưng Lục Túc Đao Trì. Chỉ có Bùi Tam cùng ngự không phi hành một bên. May mà Lục Túc Đao Trì đã giảm bớt tốc độ, bảo trì cùng tốc độ với Bùi Tam. Nếu không Lục Túc Đao Trì sớm đã bứt xa Bùi Tam rồi. Mặc dù Bùi Tam có thực lực rất mạnh, nhưng tốc độ phi hành của lão vẫn thua xa hư cảnh yêu thú phi hành.
Trên tầng mây cao vạn trượng.
Bốn người một yêu thú cùng bay về phương bắc.
- Hô Hòa.
Bùi Tam bay một bên, vừa bay vừa cười vừa nói:
- Tương lai Lý Quân là giáo chủ Tuyết Liên Giáo Thiên Thần cung chúng ta. Còn Hô Hòa thì vô môn vô phái. Bùi Tam ta, lấy thân phận cung chủ Thiên Thần cung, hôm nay mời cậu gia nhập vào Thiên Thần cung. Cậu thấy được không?
Đằng Thanh Sơn giật mình quay đầu nhìn lại. Trong ánh mắt Bùi Tam chứa đầy thành ý.
Nếu Đằng Thanh Sơn thật sự một mình, không có dã tâm, việc gia nhập Thiên Thần cung quả thật là một chuyện tốt. Nhưng hắn còn có rất nhiều việc phải làm. Quy Nguyên Tông cũng phải nhờ hắn chống đỡ. Hắn há có thể gia nhập Thiên Thần cung, chịu sự điều khiển của người khác?
- Làm cung chủ thất vọng rồi.
Đằng Thanh Sơn uyển chuyển cự tuyệt:
- Nói vậy chắc với tình báo của Thiên Thần cung, sớm đã biết ở chỗ tại hạ có không ít thiếu niên. Kiếp này tại hạ chỉ đem sở học và những cảm ngộ truyền cho những thế hệ kế tiếp.
Bùi Tam nhướng mày một cái, chỉ cười khẽ rồi nói một câu:
- Khai tông lập phái, là chuyện tốt.
Rồi không nói thêm gì nữa.
Lão có thân phận như thế nào chứ?
Chính thức mời đối phương mà bị cự tuyệt, Bùi Tam sẽ không lằng nhằng.
...
Phi hành hồi lâu, rốt cục cũng tiến vào địa giới U Châu.
- Ở phía dưới.
Lưu quang màu xám đục chung quanh thân thể Bùi Tam đột nhiên phồng lên, bao cả Đằng Thanh Sơn, Tuyết Liên giáo chủ, Lý Quân vào,
- Chúng ta xuống dưới.
Rồi lão kéo cả mấy người cùng bổ xuống phía dưới. Lục Túc Đao Trì cũng bay theo phía sau... nhưng lúc này...
Bùi Tam biến sắc, nhìn Đằng Thanh Sơn bên cạnh thật sâu.
Trên đời này việc có thể làm cho Bùi Tam biến sắc quả là rất ít.
Vì vừa rồi, Bùi Tam thừa dịp đưa bọn người Đằng Thanh Sơn, Tuyết Liên giáo chủ xuống dưới, cũng trong nháy mắt dò xét kỹ càng toàn thân Đằng Thanh Sơn một chút!
Cường giả động hư muốn dò xét, phải phóng ra một chút thế giới lực của mình. Trong cảm ứng của cường giả hư cảnh, thế giới lực chính là sợi tơ tối đen. Lúc trước Bùi Tam đi mời Đằng Thanh Sơn làm việc, tự nhiên sẽ không dùng một sợi tơ thế giới lực đi dò xét Đằng Thanh Sơn. Làm như vậy quá thất lễ.
Mãi tới giờ, thừa dịp lúc bổ xuống, lão nhìn như tùy ý dùng thế giới lực của mình bao lấy mấy người cùng xuống dưới, mới quan sát kỹ được Đằng Thanh Sơn!
‘Hắn, hắn lại có...‘ Bùi Tam cảm thấy rất khiếp sợ.
Lão tuyệt không phải khiếp sợ vì Khai Sơn Thần phủ trong hộp gỗ của Đằng Thanh Sơn. Thế giới lực chỉ giống như có mắt, có thể quan sát thôi, chứ không thể phân tích vật chất thực tế. Do đó, khi lão quan sát, khai sơn thần phủ chỉ là một binh khí lợi hại. Về bộ dáng tổng quan cũng không giống khi trước.
Hắn cũng không thấy Khai Sơn Thần Phủ có gì đặc thù.
Cái chính thức làm hắn khiếp sợ là...
Một cái hộp ngọc trong lòng Đằng Thanh Sơn, cùng với một tiểu đỉnh!
Trong hộp ngọc để hai gốc Bất Tử thảo. Trước ngực Đằng Thanh Sơn đang đeo Cửu Châu đỉnh. Bất Tử thảo... Đằng Thanh Sơn mang bên mình hai gốc Bất Tử thảo, cũng để ngừa khi chiến đấu lỡ xuất hiện cái gì bất ngờ, có thể sử dụng được ngay. Dù sao Bất Tử thảo có thể cứu mạng vào thời điểm quyết định.
Tỷ như Lý Quân bị người đâm thủng chỗ nguy hiểm nhất định sẽ chết, không thể đợi Đằng Thanh Sơn chạy về lấy Bất Tử thảo được. Mang theo bên mình là việc rất trọng yếu!
Tiểu đỉnh, trước giờ vẫn là vật thiếp thân do Đằng Thanh Sơn luôn mang theo bên mình.
‘Bất Tử thảo? Hắn lại có Bất Tử thảo? ‘ ‘Cửu Châu đỉnh? Đến cả loại bảo vật này mà hắn cũng có? ‘ Bùi Tam hoàn toàn khiếp sợ.
‘Bất Tử thảo này cũng chỉ có con bất tử Phượng Hoàng giữa Bắc Hải mới có được. Năm đó, ta chạy khắp Man Hoang, đi khắp Cửu Châu, cuối cùng mới tìm đến được con bất tử Phượng Hoàng ở giữa Bắc Hải! Con bất tử Phượng Hoàng này đi theo chí cường giả Lý Thái Bạch, đến cả ta cũng chỉ có thể lấy được của nó một gốc cây Bất Tử thảo thôi!‘
Bùi Tam hiểu rõ sự đáng sợ của bất tử Phượng Hoàng!
Bất tử Phượng Hoàng, riêng nói về thiên phú, trong số yêu thú hư cảnh đã được xếp vào loại đỉnh cao nhất rồi. Số có so được với bất tử Phượng Hoàng là cực nhỏ.
Hơn nữa, con bất tử Phượng Hoàng lại là hư cảnh đại thành, đây đã là cực hạn của yêu thú rồi.
Tiếp theo, bất tử Phượng Hoàng, đi theo chí cường giả ‘ Lý Thái Bạch ’ khá lâu. Lý Thái Bạch đương nhiên giúp bất tử Phượng Hoàng, chỉ đường cho bất tử Phượng Hoàng làm sao lợi dụng được ưu thế của mình để thi triển ra ra uy lực cực mạnh.
Hơn nữa bất tử Phượng Hoàng lại tìm hiểu mấy ngàn năm, bất tử Phượng Hoàng bây giờ đích xác có thể nói là con đáng sợ nhất trong số hưư cảnh yêu thú. Bùi Tam mặc dù tự ngạo, nhưng sau khi giao thủ ngắn ngủi với bất tử Phượng Hoàng, song phương đều cảm thấy đối phương không dễ đối phó. Cũng nhờ Bùi Tam khách khí, bất tử Phượng Hoàng mới cho hắn một gốc Bất Tử thảo.
‘Hai gốc Bất Tử thảo? Đúng, Hô Hòa, quả thật đã xuất hải phiêu bạt.’ Bùi Tam khẳng định.’ Hắn có thể có tới hai gốc Bất Tử thảo, với thực lực hắn, việc dùng sức mạnh khẳng định là không thể làm được. Với tốc độ của bất tử Phượng Hoàng... Trừ phi chí cường giả, nếu không không ai có thể dùng sức mạnh với con bất tử Phượng Hoàng cả.‘
‘Vậy cho thấy, hắn có quan hệ rất tốt với bất tử Phượng Hoàng. Nếu không bất tử Phượng Hoàng sao lại cho hắn hai gốc Bất Tử thảo, tới ta cũng chỉ có được một gốc thôi. ‘ Bùi Tam thầm nghĩ, hắn không biết... Đằng Thanh Sơn có được chín gốc.
‘Còn có Cửu Châu đỉnh.‘
Bùi Tam thầm nhủ.’ Chẳng trách, Hô Hòa tu luyện tốc độ kinh người như thế. Cho dù hắn có thiên phú kinh người, nếu không có Cửu Châu đỉnh, e rằng tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn mấy lần.‘
...
Nhóm bốn người và Lục Túc Đao Trì đã đáp xuống đất.
- Cha đang nghĩ gì thế?
Tuyết Liên giáo chủ thấy Bùi Tam tựa hồ ngẩn người. Cảnh này rất ít khi xảy ra. Trong trí nhớ và cũng chỉ phát sinh rất ít lần thôi.
- Không có gì.
Bùi Tam cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Hô Hòa.
- Hả? Cung chủ? - Đằng Thanh Sơn giật mình.
Bùi Tam mình tựa hồ vô tình sờ xuống ngực, chỉ thấy một tiểu đỉnh từ trong áo của lão lộ ra.
Mắt Đằng Thanh Sơn co rụt lại, nhìn chằm chằm vào ngực Bùi Tam...
Kiếp trước mình đeo một Cửu Châu đỉnh. Kiếp này mình cũng đeo, tuyệt đối không lầm. Bùi Tam trước mắt cũng đeo tiểu đỉnh trước ngực...
- Cửu Châu đỉnh, giống với Cửu Châu đỉnh của ta. - Đằng Thanh Sơn hơi kinh sợ.