Q.10 - Chương 9: Bữa tiệc của các cường giả hư cảnh
Cũng vừa mới quen mấy ngày trước." Đằng Thanh Sơn cười trả lời.
"Hô Hòa, sắp bốn năm không gặp rồi nhỉ." Đứng bên cạnh Bùi Tam, một hòa thượng mặc tăng bào màu hồng híp mắt, cười ha ha, nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Thiên Thần." Đằng Thanh Sơn cười gật đầu, "cũng bốn năm rồi."
Tuy rằng Đằng Thanh Sơn và vị Thiên Thần của Thiên Thần Sơn đang nói chuyện, nhưng những hư cảnh cường giả đang có mặt đều cảm giác được giữa phe Thiên Thần Cung và phe Doanh Thị ẩn chứa sự đối lập, đặc biệt là Bùi Tam đang cười mỉm và nam tử mặc ào màu hoàng kim (kim bào nam tử) có gương mặt lạnh lùng. Khí chất hai người này ẩn chứa sự đối kháng.
"Đây là sự tranh đấu của "Thần"?" Đằng Thanh Sơn cảm thấy được áp lực không lời, trong lòng tự nhủ.
"Kinh Ý huynh." Doanh Hải Đồng của Doanh thị gia tộc đi tới, vốn không nhìn Bùi Tam mà cười híp mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, "Tới đây, để tại hạ giới thiệu với huynh."
Đằng Thanh Sơn áy náy nhìn hòa thượng, sau đó bước tới.
Doanh Hải Đồng chỉ nam tử thân hình gầy còm cũng mặc bộ trường bào màu tím than : "Vị này, là Thái thượng trưởng lão của gia tộc ta 'Vương Thông'." Hư cảnh cường giả thân hình gầy còm này hướng Đằng Thanh Sơn mang bộ mặt tươi cười, tỏ ra thân thiện: "Kinh Ý, tại hạ tuy rằng ở gia tộc rất ít khi ra ngoài, nhưng cũng đã nghe được đại danh của huynh."
"Quá khen."Đằng Thanh Sơn trả lời.
"Vị này." Doanh Hải Đồng lại dẫn Đằng Thanh Sơn tới trước mặt nam tử mặc áo màu hoàng kim.
Đứng ở trước mặt nam tử mặc áo hoàng kim, Đằng Thanh Sơn không nhịn được nín thở, đây chính là sự tồn tại của cảnh giới động hư.
Nhìn mặt nam tử mặc áo hoàng kim này rõ ràng là rất ít cười, bởi vì cả con người đều rất lạnh lùng. Nhưng khi Đằng Thanh Sơn đi tới, vị kim bào nam tử liền khó khăn mang theo một bộ mặt tươi cười, khóe miệng cố gắng nhếch lên, hễ nhìn liền tạo cho người khác cảm giác người này cười rất khó chịu.
"Kinh Ý, tại hạ tên Tần Thập Thất." Kim bào nam tử cười nhìn Đằng Thanh Sơn nói, "Huynh không phiền gọi ta một tiếng Tần huynh là được rồi."
"Người này cười thật khó chịu." Đằng Thanh Sơn tự nhủ, hắn thấy được siêu cấp cường giả tên 'Tần Thập Thất' trước mặt này rất ít cười, có thể đã quên luôn cười là như thế nào. Vì thế mà nụ cười mới khó chịu như vậy. Nhưng chính vì nụ cười khó chịu này, Đằng Thanh Sơn cảm giác được, vị siêu cấp cường giả này đối với bản thân rất có thiện ý.
Tất nhiên, loại tuyệt thế cường giả cô độc và kiêu ngạo này không hề giả tạo.
Hễ y đã cười thì chính là thật lòng có hảo cảm đối với mình.
"Tần huynh." Đằng Thanh Sơn trong lòng hiểu rõ, Tần Thập Thất này có thể làm bạn.
"Kinh Ý, nghe nói vị huynh đệ này của tại hạ lần trước mời huynh gia nhập Tần thị gia tộc, huynh có điều gì khó xử à?" Kim bào nam tử lúc này cũng mặc kệ Bùi Tam, tập trung chú ý lên người Đằng Thanh Sơn, "Gia tộc Tần thị chúng ta đối với Kinh Ý huynh, thật sự rất có thành ý, mong huynh suy nghĩ suy nghĩ, như thế nào?"
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài...
Cường giả này dù là động hư cường giả, đối với bản thân lại không hề có tí gì ngạo mạn, ngược lại còn dùng lễ đối đãi như vậy.
"Tần huynh." Đằng Thanh Sơn suy nghĩ một lúc, nhìn hư động cường giả 'Tần Thập Thất' với ánh mắt kỳ vọng này, chỉ có thể nói "Ta tạm thời không có nghĩ qua sẽ gia nhập bất kỳ tông phái nào. Ngay cả Thiên Thần Cung, ta cũng chỉ là đảm nhận chức vị khách khanh. Nếu như ngày nào đó ta muốn gia nhập tông phái, sẽ chọn các người đầu tiên, được không?"
"Doanh thị gia tộc chúng ta có thể là đầu tiên, lời nói này của huynh, ta nhớ rồi." Tần Thập Thất không hề nổi giận, ngược lại càng vui vẻ.
Chính ngay lúc này.
Sưu! Sưu!
Một đạo ảo ảnh xuất hiện bên cạnh, đây là một con phi hành yêu thú làm người thất kinh. Con yêu thú phi hành này toàn thân cao khoảng ba trượng, từ miệng tới đuôi, thân thể thon thả, phủ ngoài một lớp lông tơ, dưới lớp lông tơ là từng miếng lân phiến màu nâu đen giống như long lân, đôi mắt yêu thú phi hành này có màu lục.
Trên lưng yêu thú phi hành này còn có hai người, một người Đằng Thanh Sơn nhận ra là cường giả hư cảnh Vũ Hoàng Môn, Vũ Đồng Hải, hư cảnh cường giả còn lại Đằng Thanh Sơn không biết.
Có lẽ, cũng là người của Vũ Hoàng Môn. Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn hư cảnh phi hành yêu thú đó: "Trong truyền thuyết, Vũ Hoàng Môn có hư cảnh yêu thú, không lẽ chính là con trước mặt?
"Ha ha... Tần Thập Thất!" Vũ Đồng Hải với cặp lông mày chổi xể, ha ha cười nhảy khỏi lưng hư cảnh yêu thú, "Ông nói Kinh Ý huynh nếu gia nhập tông phái, sẽ gia nhập Tần thị gia tộc ông đầu tiên? Cái này ông sai rồi. Lúc đầu, Kinh Ý huynh từng nói với tại hạ, nếu gia nhập tông phái, đầu tiên sẽ gia nhập Vũ Hoàng Môn ta."
Tần Thập Thất mặt biến lạnh, lườm Vũ Đồng Hải không nói gì.
Đằng Thanh Sơn lông mày khẽ nhăn: "Vũ Đồng Hải, tại sao nói như vậy?"
Bất kể là đối với Vũ Hoàng Môn, hay là Tần thị gia tộc, Đằng Thanh Sơn đều từ chối đối phó. Nhưng giữa hai tông phái, nếu nói là có hảo cảm, Đằng Thanh Sơn đối với Tần thị gia tộc luôn giữ thái độ thân thiện rất có hảo cảm. Về mặt thân thiện, trong lòng tuyệt không có hảo cảm với Vũ Hoàng Môn ngạo mạn.
"Kinh Ý huynh, tại hạ nói đúng không?" Vũ Đồng Hải cười cười đi tới bên cạnh Đằng Thanh Sơn.
Vũ Hoàng Môn trên Cửu Châu đại lục đã quen kiêu ngạo, coi như đối đãi hư cảnh cường giả có thể coi là bình đẳng, nhưng lời nói việc làm, trong xương tủy đều ngạo mạn! Vũ Đồng Hải lần trước mời gọi Đằng Thanh Sơn không thành công, tận đáy lòng đối với Đằng Thanh Sơn đã có cảm giác căm ghét, bất mãn.
Xem ra lão...
Vũ Hoàng Môn tới mời gọi, đặc biệt là lão - Vũ Đồng Hải, một hư cảnh đại thành cường giả tới mời, Kinh Ý này dám không nể mặt?
Với lại....
Vũ Hoàng Môn đối với Kinh Ý và Lục Túc Đao Trì, không hề không có không được. Nên thái độ tự nhiên là cao cao tại thượng.
"Vũ lão huynh." Đằng Thanh Sơn nhìn lão, cười rất thuần phác, "Vũ lão huynh, huynh nói cái gì? Tại hạ có nói qua sẽ gia nhập Vũ Hoàng Môn các người đầu tiên, tại hạ tại sao lại nghĩ không ra..."
Vũ Đồng Hải sắc mặt thay đổi, sắc mặt chợt lạnh: "Kinh Ý, ngươi..."
Trên mặt những người của Tần thị gia tộc và Thiên Thần Cung đều mang theo nét cười. Bọn họ ai cũng biết Vũ Hoàng Môn có loại suy nghĩ ngạo mạn cho rằng: Vũ Hoàng Môn chúng ta là đệ nhất tông phái của Cửu Châu đại địa, tổ sư khai sơn tông phái chúng ta là đệ nhất chí cường giả Vũ Hoàng, tông phái chúng ta là tông phái cổ lão nhất.
Rất nhiều người bất mãn.
Nhưng mà không có cách nào, năm đó Vũ Hoàng để lại cho Vũ Hoàng Môn rất nhiều chỗ dựa, nên Vũ Hoàng Môn tới nay vẫn như trước cường đại vô cùng.
"Chẳng lẽ ta có nói qua?" Đằng Thanh Sơn vỗ đầu, liền nói, "A, thật xin lỗi, con người tại hạ trí nhớ thật không tốt. Vũ lão huynh, huynh đừng để ý."
"Ta không để ý đâu."
Vũ Đồng Hải cười mà nét mặt lại lạnh lùng liền nói mấy lời, không nói thêm.
Cùng với sự có mặt của người của Vũ Hoàng Môn, các hư cảnh cường giả quen biết liền nói chuyện với nhau.
Nhưng lúc này, Lý Triều đi tới bên cạnh Đằng Thanh Sơn, truyền âm nói: "Hô Hòa huynh, huynh tại sao lại đấu võ miệng với người của Vũ Hoàng Môn? Người của Vũ Hoàng Môn, tính khí vốn xấu, đắc tội bọn họ không phải là chuyện tốt." "Vũ Hoàng Môn các đời đều thế này à?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.
"Tính ra các đời trước không phải như thế này, có lẽ cũng có phẩm hạnh tốt. Nhưng mà trong suy nghĩ của Vũ Hoàng Môn thì cho rằng Vũ Hoàng Môn bọn họ là tông phái lâu đời nhất, chính tông nhất, cường đại nhất. Thời gian lâu dần, đệ tử trong môn đều bị ảnh hưởng." Lý Triều lắc đầu, "nhưng Vũ Hoàng Môn quả thật rất mạnh. Ngay cả sư phụ cũng không muốn va chạm Vũ Hoàng Môn."
"Tông phái thế này? Vậy mà không suy bại?" Đằng Thanh Sơn không hiểu.
"Bọn họ đối với người ngoài đều như thế, nội bộ Vũ Hoàng Môn rất đoàn kết." Lý Triều truyền âm nói.
Những hư cảnh cường giả có mặt, rất rõ ràng chia làm mấy trận doanh: Thiên Thần Cung, Vũ Hoàng Môn, Tần thị gia tộc ba phương, còn có Đằng Thanh Sơn, Lý Hàng, một hư cảnh cường giả của Tuyết Ưng giáo, mấy người hư cảnh cường giả các nơi.
"Kinh Ý huynh, huynh xem." Lý Hàng cười đứng cạnh Đằng Thanh Sơn.
"Xem cái gì?" Đằng Thanh Sơn không hiểu.
Lý Hàng truyền âm nói: "Huynh có phát hiện, Vũ Hoàng Môn và Tần thị gia tộc tuy rằng không có hảo cảm, nhưng hôm nay bọn họ có vẻ nhắm vào Thiên Thần Cung. Tại hạ nghĩ bọn họ đang đợi đội nhân mã cuối cùng của Ma Ni Tự." "Ủa?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên trời.
"Người của Ma Ni Tự tới rồi." Đằng Thanh Sơn nhỏ giọng cười nói.
Chỉ thấy trên trời có ba tia sáng bay tới, xuyên qua bầu trời, sau đó rơi xuống chính giữa Vũ Hoàng Môn, Tần thị gia tộc, ba người tới, đều mặc hoàng sắc tăng bào, trên tay áo của tăng bào thêu hoa văn ba thanh đao màu tím. Trong ba hòa thượng đầu trọc này, một người có lông mi màu trắng rủ xuống. Còn có một người vạm vỡ, cao gần một trượng, cuối cùng là tăng nhân Ma Ni Tự, là một tăng nhân thiếu niên mập mạp, xem ra tuổi còn trẻ.
"Ba người này nếu như mình đoán không sai, đều là hư cảnh đại thành." Đằng Thanh Sơn than.
Ma Ni Tự không hổ là tông phái được mọi người công nhận là đệ nhất, đương nhiên là Vũ Hoàng Môn không thừa nhận điều này.
Ở xa, tăng nhân Ma Ni Tự và người của Vũ Hoàng Môn, Tần thị gia tộc đang nói chuyện thân mật, những tăng nhân này đều có vẻ hòa nhã.
"Lý Hàng huynh, huynh có biết tại sao Tần Thập Thất lại có cái tên này không?" Đằng Thanh Sơn tò mò truyển âm hỏi, hắn đối với hư cảnh cường giả của Cửu Châu đại địa biết rất ít.
Lý Hàng truyền âm nói: "Kinh Ý huynh, Tần Thập Thất này... là thế này. Trong Tần thị gia tộc, hễ có thể trở thành cường giả của Tần thị gia tộc, có hai loại người, một loại vốn là tộc nhân của Tần thị gia tộc, còn loại khác chính là đệ tử thu nhận ở Ung Châu, những đệ tử gia nhập Tần thị gia tộc này, chỉ cần trở thành người trong nội bộ Tần thị gia tộc, tất cả đều được ban cho họ Tần."
"Tần?" Đằng Thanh Sơn cũng biết. Năm đó Tần Lĩnh thiên đế thống nhất thiên hạ, quốc hiệu chính là Tần.
"Ừ, chẳng qua vì nội bộ đệ tử quá nhiều, bị một người phụ trách của Tần thị gia tộc, là một người lười biếng tùy ý đặt tên bằng số, từ Tần Nhất, Tần Nhị... Cứ như thế mà truyền xuống. Một hơi lấy liền tám mươi bảy cái tên, Tần Thập Thất chính là cái tên bị đặt cho lúc đó."
"Chẳng lẽ khi hắn trở thành tiên thiên, hư cảnh cũng không đổi tên à?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
"Theo lý mà nói thì nên đổi tên, cũng có thể đổi tên." Lý Hàng cười nói: "Nhưng Tần Thập Thất rất quật cường, nghe nói hắn là người rất cao ngạo, nghe đồn trong Tần thị gia tộc, hắn rất ít để ý người khác. Cho tới khi trở thành hư cảnh cường giả, y vẫn giữ cái tên Tần Thập Thất."
"Nhưng nói tên hắn, thiên hạ không ai không giơ ngón tay cái (ý nói number one)?" Lý Hàng khen ngợi.
Ngay khi Lý Hàng nói, đột nhiên... "Ủa?" Đằng Thanh Sơn, Lý Hàng hầu như đồng thời quay đầu lại.