Chương - 228: Chợt tỉnh như giấc mộng Đế Vương điên cuồng xuyên qua (kết cục1)
Cuối cùng, nàng đã ra đi, còn hắn chỉ có thể canh giữ ngôi vị Đế Vương lạnh lẽo, cô độc tới già!
"A Lạc... Sao nàng có thể nhẫn tâm như thế......"
Hắn ôm chặt lấy nàng, sắc mặt tái nhợt, giọng nói nức nở nghẹn ngào.
Hắn chưa bao giờ do dự yêu nàng, làm việc từ trước đến giờ không thích dài dòng dây dưa.
Hắn là người lạnh lùng tình cảm dứt khoát, vì lẽ đó, khi hắn cùng Tống Chỉ Thi hoàn toàn cắt đứt quan hệ, hắn chỉ có thể tận mắt chứng kiến nàng huyết tẩy phủ thái tử, tìm người chà đạp Tống Chỉ Thi. Hắn không hề ngăn cản, đơn giản là vì hắn trước giờ không thích dài dòng dây dưa, cần cắt thì phải cắt đứt triệt để.
Bởi vì nàng trúng độc, hắn lặng lẽ sắp đặt kế hoạch, cướp đoạt ngôi vị hoàng đế.
Bát bằng vàng cần phải có máu trong tim của thiên tử làm thuốc dẫn, hắn nguyện ý cho.
Nhưng mà, có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không, ngay cả một cái ôm sưởi ấm lần cuối cùng cho nàng hắn cũng đến không kịp, còn nàng thì đã đi thật xa.
Tại sao như thế?
Tại sao phải đối xử tàn nhẫn với hắn như thế?
Khóe mắt có giọt lệ trong suốt đọng lại, hắn giống như một đứa trẻ khóc thút thít: "Nàng sao có thể nhẫn tâm làm cho ta yêu nàng rồi sau đó bỏ lại ta, nàng làm sao có thể nhẫn tâm để ta cô đơn một mình ngồi trên ngôi vị Đế Vương lạnh lẽo như băng này, nàng làm sao có thể nhẫn tâm cứ ra đi như thế bỏ lại mình ta ——"
Trong khi ta vẫn còn chưa kịp nói yêu nàng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại ta hiu quạnh một mình?
Hắn còn chưa kịp nói với nàng là ‘Hắn yêu nàng’, nàng sao có thể bỏ đi như vậy?
Trên gương mặt bị cứng lại còn có nước mắt của nàng, đôi môi tái nhợt hơi giương lên.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, từ hốc mắt có giọt nước trong suốt rơi xuống.
Sao lại thế này? Hắn nhìn nàng không còn rõ nữa rồi.
Cảm giác được sức nặng trên tay càng lúc càng nhẹ, trong lòng hắn tiếp theo cả kinh, chùi chùi máu đỏ tươi nơi hốc mắt, trợn mắt há miệng mà nhìn người con gái hắn yêu nhất đang từ từ tan thành mây khói ở ngay trên tay mình.
"A Lạc?!!"
Hắn vươn tay bắt lại, bàn tay to lớn xuyên thẳng qua thân thể của nàng, bắt được chỉ là vô tận hư không.
Cuối cùng một chút dấu vết cũng không còn, giống như một giấc mộng?
"A Lạc?"
Hắn đau xé lòng gào thét lên, thế nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chậm rãi mà biến mất không còn bóng dáng.
Long Khuynh Anh cũng kinh sợ quá mức, không dám tin rằng, người nọ cứ như vậy mà biến mất.
Biến mất không hề lưu lại một chút dấu vết, giống như từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện.
Hắn nhìn Chủ Thượng của mình, thần sắc điên cuồng, dung nhan tiều tụy.
Thời điểm Thập Thất cùng Huyền Chi Thất bước vào, nhìn thấy bộ dáng Đông Phương Tuyết đang run rẩy, mà người con gái đó đã biến mất không còn thấy nữa.