Chương 4: Sảy thai

”Phu nhân!”

Diêu Cẩm Ngọc vừa ngất, trong phòng lập tức trở nên nhốn nháo, đúng lúc này ma ma bên người Diêu Cẩm Ngọc mang theo mấy đứa nha hoàn bà vú tiến vào phòng, ai cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của Tạ Thiếu Văn.

Tạ Thiếu Văn hiện giờ mới hơn hai mươi tuổi, dưới gối chưa có con nối dõi, năm xưa vì kết hôn với Cẩm Sắt mà chống đối với mẫu thân, dây dưa hai năm mới cưới Diêu Cẩm Ngọc về nhưng lại toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Cẩm Sắt, thậm chí vì thấy hổ thẹn khi không thể để nàng làm chính thê nên chấp nhận mang dang “sủng thiếp diệt thê”, nửa năm không viên phòng với Cẩm Ngọc, một lòng một dạ mong Cẩm Sắt sinh hạ thứ trưởng tử, bản thân hắn thì ở sau lưng làm chỗ dựa, giúp nàng đứng vững trong phủ.

Tiếc rằng Cẩm Sắt vào phủ ba năm nhưng mãi vẫn chưa có con, trong một lần tình cờ hắn nghe thấy bọn nha hoàn của Diêu Cẩm Ngọc tán gẫu mới biết được hoá ra nàng... Hoá ra nàng lại dùng thuốc tránh thai, cho nên làm sao mà mang thai được!

Hắn khổ sở mấy ngày nay cũng không muốn chất vấn nàng, trong lòng lại tự tìm cớ hộ nàng, nghĩ chắc nàng làm như vậy là vì Diêu Cẩm Ngọc, nàng muốn chăm sóc tỷ tỷ, không muốn hắn mang tiếng xấu, bị người khác lấy cớ hãm hại.

Nhưng xem ra hôm nay hắn cảm thấy thật buồn cười! Diêu Cẩm Sắt chỉ biết để ý đến danh dự, cốt cách của mình, vì nàng ta bị buộc phải trở thành thiếp, vì nàng ta bị bôi nhọ sự trong sạch nên trút hận lên hắn, nàng ta từ trước đến nay không hề muốn sinh con cho hắn!

Nghĩ như vậy, Tạ Thiếu Văn càng nhìn chằm chằm Diêu Cẩm Sắt với ánh mắt đầy thâm độc, khuôn mặt tuấn tú biến hoá liên tục, vẻ mặt càng ngày càng hung dữ.

Con người có đôi khi lạ lùng như vậy, khi bức màn bí mật ủ kín đã lâu được vén lên thì người ta mới chợt phát hiện ra, hoá ra rất nhiều chuyện trước kia từng cho là đúng, hiện tại bất tri bất giác đã biến đổi lớn lao như vậy, không còn giống xưa kia nữa.

Hôm nay với Tạ Thiếu Văn, trong nháy mắt yêu đã biến thành hận, hận đến ngập trời, khi xưa hắn yêu Diêu Cẩm Sắt bao nhiêu thì giờ đây càng hận nàng bấy nhiêu.

Hắn cảm thấy người con gái trước mắt không xứng đáng để hắn yêu thương nhiều năm như vậy, ngược lại Cẩm Ngọc... Đúng, chỉ có nàng mới là người vợ dịu dàng lương thiện, lại một lòng ngưỡng mộ hắn, hiện giờ trong bụng nàng đang mang thai cốt nhục của hắn, đứa con đầu tiên của hắn...

Nghĩ tới đây Tạ Thiếu Văn chợt bừng tỉnh, chút thương tiếc dành cho Cẩm Sắt đã sớm tiêu tan, hôm nay trước mặt bọn đầy tớ hắn đã đủ mất mặt, làm sao lại có thể tha thứ cho nàng?

Ngay lập tức hắn nhìn chằm chằm Cẩm Sắt rồi chỉ tay nói: “Đứng ngây ra đấy làm cái gì, mau lôi con tiện thiếp này xuống! Nhốt vào phòng chứa củi trước, sau đó ngày mai bẩm mẫu thân ta xử trí! Mau đi mời đại phu lại đây, nếu phu nhân mà bị động thai, cơ thể có chỗ nào không khoẻ thì các người cứ chờ xem!”

Tôn ma ma vui vẻ ra mặt, vội vàng đáp ứng rồi gọi hai bà vú khoẻ mạnh hướng tới Cẩm Sắt, nhưng nàng dù đang chịu đau đớn vẫn tự chống người đứng lên, lạnh lùng nói: “Không phiền hai vị, ta tự đi được“.

Cẩm Sắt là người có xuất thân bất phàm, khí chất cũng không giống với một tiểu thiếp bình thường, trong ánh mắt toát ra vẻ tôn nghiêm, hai bà vú già cũng không dám đụng vào. Rốt cuộc đã nhìn thấy kết quả như mong đợi, Tôn ma ma không cần phải chấp nhất việc nhỏ này, bà ta cũng không thừa dịp mà ức hiếp nàng, ngược lại đám nô tài nhìn Cẩm Sắt chống thân thể yếu ớt đi từng bước một ra ngoài cửa mà trong lòng mỗi người đều cảm thấy ái ngại.

Trong khi đó Tạ Thiếu Văn chỉ biết đứng im một chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng Cẩm Sắt tuy có vẻ cô độc mỏng manh nhưng vô cùng kiêu hãnh đang dần khuất, hắn cảm thấy trong lòng như bị thứ gì đó khuấy đảo, cảm giác khó mà tả nổi.

Khi Diêu Cẩm Sắt bước ra chính phòng thì trong sân đã có vô số đứa đầy tớ đang trộm ngó nhìn, dù đang trong mùa đông nhưng nàng ăn mặc vô cùng phong phanh, chỉ lặng lẽ đứng dưới mái hiên, ánh sáng từ chiếc đèn lồng đỏ chiếu vào người càng làm nàng lộ ra vẻ yếu đuối, mỏng manh vô cùng, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng đầy máu kia, nhìn đến bóng lưng thẳng tắp ngạo nghễ đó thì người ta lại thấy nàng càng toát lên vẻ kiên cường mà lại tao nhã.

Vị di nương này sinh ra cũng coi như tôn quý, lúc bảy tuổi đã được tiên đế gia ngự khẩu khen ngợi, khi nàng tới tuổi cập kê thì nổi tiếng khắp vùng Giang Nam với vẻ đẹp tuyệt trần, khi gả vào Hầu phủ thì được thiếu gia yêu thương vô cùng, bọn nô tài trong lúc nhất thời cảm khái không thôi.

Nhưng cho dù nàng ta là thiên chi kiêu nữ thì cũng không thoát khỏi thành ngữ của người đời, “Phượng hoàng gãy cánh còn không bằng gà tây“. Lần này di nương xem ra thật sự đã đắc tội với lão gia, chỉ sợ sẽ khó xoay chuyển được tình thế. Qua hai năm nữa khi nàng già đi thì dù là minh châu sáng rỡ cũng sẽ bị nhuộm màu, chìm ngập trong tăm tối mà thôi. Phải biết rằng bên trong hậu viện này chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, đây cũng là nơi chôn vùi tuổi xuân của biết bao người con gái.

Cẩm Sắt đứng lặng im ở hành lang, gió lạnh thổi qua kích thích mọi giác quan trên cơ thể nàng đồng thời cũng làm những cơn đau trên người nhói lên từng cơn. Trán bị trầy da, người lại bị Tạ Thiếu Văn đá trúng một cái, nhưng đau nhất vẫn là những cơn quặn thắt ở bụng, máu nóng chảy dọc ống quần, trong lòng nàng tràn ngập bi thương, môi lại khẽ mỉm cười, vẻ mặt rạng rỡ đến kỳ quái.

Tạ Thiếu Văn, ngươi từng khát khao thầm thì bên tai muốn có con biết bao, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết, đứa trẻ mà ngươi mong chờ lại bị chính ngươi giết chết!

Cẩm Sắt khẽ vuốt vuốt bụng, nụ cười vừa chìm xuống liền biến thành nỗi đau khổ và day dứt đến tột cùng.

Con à, đừng hận ta, con đầu thai nhầm chỗ rồi, so với việc con vừa sinh ra đã bị người sỉ nhục, tương lai gặp phải hoạ diệt môn, cả đời sống cảnh đầu đường xó chợ thì ta thà không để con đến với Hầu phủ đê tiện này.

Con yên tâm, ta sẽ đến với con nhanh thôi, cũng sẽ làm... Ta cũng sẽ làm cho cả Hầu phủ này phải chôn cùng con!

Trong sân nhỏ phía xa xa, d­ưới bóng đêm thấp thoáng một nhóm người mang đèn lồng đỏ, nhìn dáng người lờ mờ kia Cẩm Sắt lại nở nụ cười, đó đúng là mẫu thân của Tạ Thiếu Văn, cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, xem ra tối nay nàng không phải ngủ ở phòng chứa củi rồi.

Trông thấy người đó, Cẩm Sắt trái lại đứng chờ, Tôn ma ma cũng không vội giục nàng, bởi bà biết Vạn lão phu nhân vẫn là người luôn không ưa Cẩm Sắt, hôm nay nàng ta đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, sao bà ta lại không thuận thế trừng phạt nàng chứ?

Trong bóng đêm, Tôn ma ma nhìn nhóm người đang chậm rãi tiến đến mà lòng thì mong ngóng phu nhân nhà mình từ nay được sủng ái độc nhất, sau này các nàng cũng được nở mày nở mặt, tha hồ làm mưa làm gió trong phủ. Chính vì thế nên bà ta không chú ý chiếc váy màu hồng cánh sen của Cẩm Sắt đang nhuộm đầy máu tươi!

Vạn lão phu nhân toàn thân mặc bộ váy bằng tơ tằm màu xanh lam đậm thêu chữ phúc, chân đi đôi giày vải thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng màu tím, được đại nha hoàn bên người nâng đỡ bước từng bước vững vàng trên bậc thang, trong khi bọn hạ nhân vội vàng ào tới thi lễ chào hỏi thì Cẩm Sắt chỉ đứng im tại nơi đó, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào nàng.

Vạn Tân Lôi, vốn là trưởng nữ nhà Lại bộ thượng thư, từng là chị em kết nghĩa với người mẹ Liêu Hoa của Cẩm Sắt, đến tuổi trưởng thành nàng gả cho Võ An hầu, trở thành Hầu phu nhân, còn mẹ nàng thì được gả cho vị Trạng nguyên lang Diêu Thành, cũng chính là phụ thân của nàng, trở thành con dâu của Thủ phụ đại thần. Hai người xuất giá cùng thời, cùng gả cho những gia đình hiển quý, lại có thai cùng một năm, vì thế nên hai người cũng nhanh chóng ước định hôn nhân cho con cháu, chỉ tiếc rằng mẹ nàng mang thai ba tháng nhưng không may sảy thai, làm cho hai gia đình càng lấy làm tiếc nuối.

Mùa xuân năm Phong Khánh thứ chín, Vạn Tân Lôi sinh hạ trưởng tử Tạ Thiếu Văn, ba năm sau mẹ nàng lại mang thai, nàng ta nhân thể nhắc lại chuyện ước định hôn nhân với mẹ nàng, mẹ nàng cũng vui vẻ chấp thuận, Phong Khánh năm thứ mười ba quả nhiên Liêu Hoa sinh hạ trưởng nữ Diêu Cẩm Sắt, vào bữa tiệc đầy tháng, Võ An hầu phủ chính thức ước định hôn nhân. Một nhà mang danh quý tộc Đại Cẩm, một nhà tiếng tăm lẫy lừng, hai nhà thông gia đúng là một giai thoại lý thú.

Giai thoại lý thú ư? Cẩm Sắt nghĩ mà trong mắt lộ ra vẻ trào phúng.

Hai năm sau khi sinh ra em trai, mẫu thân vì mang chứng rong huyết nên qua đời, phụ thân đau lòng quá độ, không lâu sau cũng liền tạ thế, ông nội vì cái chết của con trai mà không còn tâm trí theo đuổi công danh sự nghiệp, lúc nàng được chín tuổi liền mang hai chị em trở về quê hương, chỉ một lòng muốn dạy dỗ hai đứa cháu, nhưng không ngờ trên đường bị nhiễm cảm lạnh liền cứ thế mà qua đời.

Nàng và em trai được gửi nuôi nhà thúc bá trong họ, hai năm sau em trai bị người giết hại, nàng cứ thế trở thành một bé gái mồ côi, một người sa cơ lỡ vận như vậy, sao có thể trở thành chính thê của thế tử Võ An hầu tôn quý rạng ngời đây? Nhưng Võ An hầu phủ cũng không muốn chủ động từ hôn để bị người đời nhục mạ mắng chửi, cho nên họ bèn liên kết với đường thím trong họ để hủy hại sự trong sạch của nàng, bắt nàng phải chịu nhục làm thiếp!

Chỉ hận nàng lúc đó làm người mà quá hồ đồ, đứng giữa cái bẫy được bọn họ tỉ mỉ thiết kế mà chẳng hề biết, mấy năm nay chỉ biết thân thiết với phường ăn gian nói láo, mấy ngày gần đây mới từ những hành vi của Diêu Cẩm Ngọc mà đoán ra mọi chuyện, nhưng cũng chỉ là uổng phí, em ruột bị hại chết thảm như vậy, chính bản thân mình lại trở thành một tiện thiếp chỉ biết an phận thủ thường.

Những người đàn bà đó hủy hoại cả đời nàng, chỉ mong lấy mạng nàng, có thù mà không báo, tại sao nàng lại phải làm thế!

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng càng trở nên lạnh giá.

Vạn lão phu nhân chậm rãi bước trên bậc thang, ánh mắt rơi thẳng vào người Cẩm Sắt đang đứng thẳng trên bậc tam cấp, nhìn thấy cả người nàng phủ trong bộ quần áo nhợt nhạt đang bay phất phơ theo gió, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đầy máu nhưng sáng trắng như tuyết, đôi con mắt tối om, trông đúng thật là thê lương thảm thiết, làm nàng ta thấy trong lòng tự dưng trở nên lạnh lẽo. Nàng ta bất giác xoay chuỗi hạt châu thơm hương gỗ tử đàn lâu năm mấy vòng, thầm niệm hai tiếng mới cảm thấy khá hơn.

Cùng lúc đó Vạn lão phu nhân khẽ nhíu mày, nàng ta không hề thích Diêu Cẩm Sắt, một cô gái hàng ngày chỉ thích đọc sách, đọc đến mức lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo thanh cao thì làm sao còn biết thể hiện dáng vẻ dịu dàng khiêm tốn?

Nhìn lại Diêu Cẩm Sắt, toàn thân tỏa ra khí thế uy hiếp, vẻ mặt thì tàn khốc như ma quỷ, dáng vẻ như vậy trông giống hệt hồ ly tinh chuyên lấy mạng người trong các câu chuyện thường ngày kia. Cũng may con trai mình đã tỉnh ra, sau này sẽ không phải nhìn gương mặt này nữa.

Vạn phu nhân vừa nhìn Cẩm Sắt vừa bước lại gần, phía sau nàng bà vú già liền đá vào chân bắt nàng quỳ xuống, giận dữ mắng: “Còn không mau thỉnh an lão phu nhân! Quỳ xuống!”

Mang tiếng là lão phu nhân nhưng Vạn thị chẳng qua mới hơn 40 tuổi, lại thường xuyên bảo dưỡng cơ thể nên nhìn chỉ hơi đứng tuổi một chút, Cẩm Sắt ngắ, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của nàng ta mà lại nhớ đến mẹ mình, thầm nghĩ nếu không phải mẹ vì khó sinh nên bị bệnh mà chết thì hiện giờ cũng có dáng vẻ này, có lẽ cha cũng sẽ không đi theo mẹ, như thế ông nội càng không thương tâm quá độ mà qua đời, cũng sẽ không mang theo bọn họ trở về cố hương... Có lẽ tất cả, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên khác nay chăng.

Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, Diêu gia suy cho cùng vẫn sẽ suy tàn, Hầu phủ bội ước, thói đời nóng lạnh, đại khái nàng có thể hiểu tại sao bọn họ muốn hủy hôn, nhưng bọn họ không nên hủy hoại danh tiết của nàng, hủy hoại cả cuộc đời nàng!

Cẩm Sắt nghĩ đến mức mắt sáng cháy như ánh lửa, Khương ma ma đá nàng đau đến mức ngã xuống, ngay lập tức lại đè bả vai bắt nàng quỳ gối, bất chợt chẳng ngờ lại nhìn thấy một vũng máu đen đang chảy bên chân nàng.

Khương ma ma sửng sốt, trên người di nương đâu có chỗ nào bị thương đến chảy máu đâu? Rốt cuộc vẫn là lão ma ma sống lâu trong trạch viện, bà liền bừng tỉnh hét lên: “Di nương sảy thai!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện