Chương 124: Tát tai, chịu cơn giận của Đinh Hạo

Trương Nghị chưa dứt lời...

- Đinh Hạo sư huynh? Sư huynh trở về rồi? Sư huynh thật sự quay về? Tốt quá, tốt quá...

Đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lúc trước bị đệ tử ngoại môn khỉ ốm tát sưng mặt hưng phấn đứng bên cạnh người áo xanh, hét to:

- Lần này có người bênh vực cho Thanh Sam Đông Viện chúng ta rồi!

Đinh Hạo!

Mọi người ngộ ra.

Thì ra là Đinh Hạo.

Đệ nhất nhân đại tái năm viện đệ tử ký danh lần đầu tiên, Đinh Hạo!

Hèn gì.

Chỉ trạng nguyên đại tái năm viện mới có thực lực, quyết đoán đi tới cửa Thiên Lý Lâu ra tay tát bay hai thành viên của Thiên Lý Lâu.

Danh tiếng của Đinh Hạo sớm lan khắp năm viện, cực kỳ nổi tiếng trong đệ tử ký danh. Trừ người Thiên Lý Lâu nhóm Trương Nghị không biết mặt ra nhiều đệ tử ký danh nhận ra thân phận của Đinh Hạo, chẳng qua mới rồi tất cả biến đổi quá nhanh, bọn họ chưa kịp kêu tên hắn.

Con ngươi Trương Nghị co rút:

- Đinh Hạo? Thì ra ngươi là Đinh Hạo. Nghe nói ngươi là đệ nhất đại tái năm viện đệ tử ký danh, nhưng đó chỉ là đệ tử ký danh, muốn bày uy phong trước Thiên Lý Lâu thì ngươi tìm sai chỗ rồi!

Khóe môi Đinh Hạo cong lên, phớt lờ Trương Nghị.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn biển chữ Thiên Lý Lâu trên cửa tòa lầu gỗ đỏ, nhấc chân bước tới.

Trương Nghị hét to:

- Hừ! Sao? Ngươi thật sự muốn đối nghịch với Thiên Lý Lâu? Đinh Hạo, ngươi phải suy nghĩ kỹ... Bà nội nó, đứng lại cho ta!

Trương Nghị nhìn động tác của Đinh Hạo không có chút nào nhường bước, trong lòng gã thầm lo âu, thụt lùi một bước.

- A!

Thấy vậy khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười khinh thường, chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt mọi người theo Đinh Hạo nhìn lên tấm biển uy phong, bắt mắt treo trên cửa.

Trong chớp mắt mọi người đoán được Đinh Hạo định làm gì.

Quả nhiên...

Trong khoảnh khắc Đinh Hạo bỗng vận chuyển huyền khí, tự quyết yên trong Yêu Đào Mê Ly thân pháp bùng nổ. Đinh Hạo tựa tia chớp lắc người một cái như quỷ quái.

Mọi người chỉ thây trước mắt hoa lên.

Nhìn kỹ lại không biết từ khi nào tấm biển vàng Thiên Lý Lâu bị Đinh Hạo hái xuống.

Dưới ánh mặt trời ba chữ to Thiên Lý Lâu rồng bay phượng múa vênh váo phản xạ ánh vàng chói mắt, tràn đầy khí thế như rồng bay.

Nó là tượng trưng của Thiên Lý Lâu.

- To gan, ngươi... Ngươi làm gì? Đinh Hạo, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi to gan lấy bảng hiệu xuống... Ngươi...

- To gan, mau thả xuống!

- Ngươi muốn khai chiến Thiên Lý Lâu chúng ta thật sao? Thật là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình!

Trương Nghị và các thành viên Thiên Lý Lâu khác đã đoán được Đinh Hạo muốn làm gì, ai nấy tức giận rống to. Có mấy đệ tử ngoại môn không quan tâm mặt mũi rút binh khí ra vội hét to bao vây Đinh Hạo, muốn giật lại bảng hiệu từ tay hắn.

Vũ khí chớp lóe ánh sáng lạnh, bọn họ vứt bỏ tôn nghiêm đệ tử ngoại môn, chọn vô sỉ đánh hội đồng.

Đùa giỡn cái gì!

Nếu tấm biển bị vỡ thì mặt Thiên Lý Lâu bị người giẫm xuống vũng bùn.

Thiên Lý Lâu không thể chịu nổi.

- Đinh sư huynh cẩn thận!

- Tồi tệ, mười mấy người cùng bao vây một người...

- Các ngươi có còn mặt không vậy?

Một vài đệ tử ký danh gào lên muốn chạy tới giúp đỡ Đinh Hạo.

Đệ tử ký danh Thiên Lý Lâu có tai như điếc, những người này đã sớm vứt đi kiêu ngạo, vinh diệu của võ giả, tự cam đọa lạc. Bọn họ chọn sống hèn, chỉ cần đánh gục Đinh Hạo thì đánh hội đồng có là gì? Bọn họ có thể làm chuyện càng tồi tệ hơn.

Ánh sáng lạnh chớp lóe bao vây Đinh Hạo.

Nhưng mà...

Bốp bốp bốp!

Đinh Hạo phất tay.

Trong không khí vang một chuỗi tiếng tát tai vang dội.

Các thành viên Thiên Lý Lâu lao lên bị Đinh Hạo tát bay văng ra ngoài càng nhanh hơn.

Từ đầu đến cuối Đinh Hạo một tay cầm bảng hiệu tay kia vỗ ra như phủi ruồi, trên không trung hiện một chuỗi cái bóng. Không ai né được bàn tay kia, vì đường đi và tốc độ quá nhanh, quá huyền diệu. Nhiều đệ tử ký danh trông thấy người Thiên Lý Lâu giống như đưa mặt lên cho Đinh Hạo đánh.

Chỉ vài giây, mấy chục đệ tử ngoại môn diễu võ dương oai bị tát bay.

Trên bậc thang chỉ còn lại Trương Nghị và một thành viên Thiên Lý Lâu mặt trắng tròng mắt xoay tròn há hốc mồm, biểu tình khó xem đứng tại chỗ, vẻ mặt sợ hãi.

Từ đầu đến cuối Đinh Hạo không nói một câu.

Nhưng một loạt hành động của Đinh Hạo cho người cảm nhận được giận dữ trong lòng hắn.

Bàn tay liên tiếp tát người Thiên Lý Lâu muốn sống muốn chết.

- Ngươi... Ngươi...

Chân Trương Nghị run lập cập chỉ vào Đinh Hạo, vừa tuthj lùi vừa lắp bắp nói:

- Ngươi gây chuyện lớn rồi, ngươi có biết đã làm gì không? Ngươi có biết sau lưng Thiên Lý Lâu chúng ta là ai không? Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi... Ngươi...

Trương Nghị chưa dứt lời chợt thấy hoa mắt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bên tai Trương Nghị nghe tiếng sấm nổ, gã thấy đầu như bị búa sắt đập trúng, mắt tóe sao, cảnh vật và bóng người trong tầm mắt điên đảo bay múa. Thân hình Trương Nghị đập mạnh xuống mặt đất cứng, gã đau đớn và tiếng xương gãy vang lên.

Trong đám người vang lên tiếng kinh kêu.

Mọi người chính mắt thấy Đinh Hạo lộ biểu tình không iên nhẫn, hắn tựa làn khói xuất hiện trên bậc thang một tay nhẹ nhàng tát bay Trương Nghị.

Lại là bàn tay!

Trương Nghị là tiểu đầu mục, thực lực không tầm thường, bình thường gã tác uy tác phúc làm ác nhiều, coi như đầu lĩnh trong đệ tử ngoại môn. Bây giờ Trương Nghị bị Đinh Hạo tát bay như con quay trước mặt mọi người.

Máu loãng tung toé, răng rụng.

Trương Nghị và mấy đệ tử ngoại môn khác không có gì khác, lúc trước bọn họ kiêu ngạo và có chỗ dựa dẫm không là gì trước mặt Đinh Hạo.

Không khí lạnh lan tràn ra.

Rầm bịch!

Thành viên mặt trắng cuối cùng của Thiên Lý Lâu nhìn Đinh Hạo đứng trước mắt, cảm giác như xúc tua của tử thần bóp cổ họng không nói nên lời, đầu óc gã trống rỗng sợ đến sắp xỉu.

Đinh Hạo nhíu mày.

- A! Đừng, đừng đánh ta...

Chân đệ tử ngoại môn này run run, mất hồn mất vía sợ hãi hét to, chân mềm nhũn té xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc rống.

Đệ tử ngoại môn này sắp bị hù ngu.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện