Chương 159: Miêu thần tượng, lão nhân xấu xa
Không biết từ khi nào trên bàn đá không dính hạt bụi có một con mèo ngồi chồm hổm, lông trắng to cỡ bàn tay. Lông mèo xù như bông tuyết không dính bụi bẩn hay màu nào khác, đôi mắt to như thủy tình làm lòng người mềm mại, mũi nhỏ màu hồng như tác phẩm nghệ thuật đại sư điuê khắc. Tai nhỏ tròn tròn cụp xuống, bộ dáng tội nghiệp ướt nước, đôi mắt hòa tan lòng người và đá cứng ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo.
Là một con mèo con màu trắng tai cụp.
Một con mèo tai cụp?
Đinh Hạo sắp điên rồi. Chuyện gì đây?
Một giây trước trên bàn đá không hề có cái gì, hắn mới xoay người đã có một con mèo cụp đuôi màu trắng nếu ở trên địa cầu kiếp trước của Đinh Hạo là con mèo có huyết mạch thuần khiết cực kỳ hiếm thấy. Là thiên sứ đại tỷ đùa với Đinh Hạo sao? Con mèo này chỉ là mèo con cụp tai sao? Con mèo từ đâu chui ra?
Dường như cảm nhận được Đinh Hạo giật mình, mèo con khẽ ngẩng đầu kêu lên:
- Meo...
Tiếng kêu trong trẻo yếu ớt làm tim người đập nhanh, muốn ôm mèo con vào lòng xoa vuốt.
Bộ dáng mèo con ngây thơ vô hại.
Đinh Hạo do dự. Chuyện này rất quái dị, chắc mèo con không phải là yêu thú hung tàn nào đó biến ra đi? Cái miệng nhỏ hồng kia có khi nào há ra sẽ to như bồn máu nuốt trọn hắn vào không?
- Meo meo meo...
Mèo con mềm nhũn làm nũng với Đinh Hạo, nghiêng ngả bò tới, một chân đạp không khí nó té xuống.
Đinh Hạo bản năng vươn tay ra đón lấy mèo con.
Xúc giác mềm mại, ấm nóng truyền đến từ lòng bàn tay, như làn da mềm mại của nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới. Đinh Hạo chỉ do dự không phẩy một giây đã ôm mèo con vào ngực.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu như bông gòn trắng mềm kêu một tiếng:
- Meo...
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thè lưỡi hồng thân thiết liếm lòng bàn tay Đinh Hạo.
- Cha mẹ ơi, chịu không nổi, dễ thương chết mất, nhóc con này đúng là trời sinh vật đáng yêu!
Đinh Hạo cảm thấy trái tim bị hòa tan.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu quá đáng yêu, bất cứ động tác nào đều khiến người yêu thương. Mặc dù không rõ lai lịch nhưng trực giác nói cho Đinh Hạo rằng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không có chút uy hiếp nào với hắn.
Đinh Hạo cẩn thận tìm kiếp khắp hang động bí ẩn, không thấy mèo mẹ hay thứ gì khác. Cuối cùng với tinh thần không sợ chết, Đinh Hạo giữ lại mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đáng yêu tùy thời bị đói chết.
- Cha nó, không thể trơ mắt nhìn nhóc con bị đói chết trong hang đi?
Đinh Hạo tự tìm lý do cho mình, quyết định nuôi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu Đinh Hạo vẫn đang giả chết, có kêu gọi thế nào cũng không được đáp lại. Đinh Hạo đành ngừng tìm tòi hang động bí ẩn, tính thời gian đã qua một đêm, hắn chuẩn bị quay về.
Đinh Hạo đi tới cửa hang động bí ẩn, nhét mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vào ngực. Đinh Hạo vận chuyển công thể nhảy lên, đạp các góc đá nhô ra mượn lực leo lên.
Thực lực của Đinh Hạo tăng nhiều dễ dàng đối kháng gió và lực hút đáng sợ của sương mù.
Đinh Hạo mất gần nửa nén nhang trở về mặt đất.
Lúc này chân trời đã có mặt trời nhô lê, mây trắnglượn lờ ngọn núi, sương mù như tấm màn trắng xinh đẹp quấn quanh dãy núi. Trong thiên địa dào dạt sức sống.
Đinh Hạo thở ra một hơi, nhanh như chớp xẹt qua khí độc, đầm lầy có độc, rất nhanh ra khỏi khu vực đống rác.
Trong ngực Đinh Hạo có tiếng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu làm nũng:
- Meo...
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu mấp máy thò đầu ra, đôi mắt to trong veo như thuy tinh pha lê tò mò đánh giá thế giới.
- Mèo con đáng yêu nhỏ như vậy chắc chỉ có thể uống sửa, cần đi khu bần dân mua một con mèo cái có sữa cho nó.
Đinh Hạo túm mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra nâng trong lòng bàn tay, cười gian nói:
- Này nhóc con, ngươi là đực hay cái?
- Meo meo meo!
Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nghe hiểu được Đinh Hạo trêu chọc, tức giận meo mấy tiếng, rất nhân tính kẹp chặt chân sau, bộ dáng xấu hổ.
Chết tiệt, ngươi sẽ không là yêu ma biến ra đi? Quá thông nhân tính!
Đinh Hạo tò mò và máu gian ác nổi lên, cố ý vươn tay khều chân sau của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Đinh Hạo cười gian nói:
- Đừng xấu hổ, để chủ nhân ta nhìn xem là đực hay cái.
- Meo!
- Ui da, ngươi là chó sao?
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu phản kích, cắn ngón tay Đinh Hạo không chịu nhả.
Trong khi nói chuyện Đinh Hạo đã đến trước sân hàng rào lúc trước cư ngụ, nghe bên trong có tiếng luyện công hít hà. Đinh Hạo quay đầu nhìn, thấy hai mươi mấy đứa trẻ bảy, tám, chín tuổi xếp thành hàng luyện công trên cọc gỗ trong Vô địch Huyền Vũ học viện.
Đều là con nít xóm nghèo mặc đồ rách rưới, có nam có nữ nhưng biểu tình cực kỳ nghiêm túc đứng trên cọc gỗ đứng trung bình tấn, khuôn mặt nhỏ chảy mồ hôi, vung quyền, la hét.
Một lão nhân mặt mày xấu xa đứng bên cạnh lớn tiếng hét.
- Có phải cảm thấy eo, chân đau không? Có thấy ngực nóng không? Có phải cảm thấy sắp không thể kiên trì được nữa? Có phải muốn từ bỏ không?
Dưới ánh ban mai, lão nhân xấu xa lớn tiếng rống.
- Dù có gặp thống khổ gì thì các ngươi phải kiên trì! Muón giống như thiên tài Đinh Hạo trong Vấn Kiếm tông đi ra khỏi ổ bình dân rác rưởi này thì các ngươi phải cố gắng gấp trăm lần. Nhớ kỹ, các ngươi là người hạ đẳng, rất thấp hèn, các ngươi không có gia thế hùng mạnh. Muốn thay đổi vận mệnh của mình thì các ngươi chỉ có cố gắng, đổ mồ hôi! Hiện tại ta hỏi các ngươi, có thể kiên trì tiếp không?
- Có thể!
- Ta muốn giống Đinh Hạo ca ca trở thành đệ tử Vấn Kiếm tông!
- Ta muốn ra khu bần dân!
- Ta muốn phụ mẫu không vất vả xuống ngày nữa!
Tiếng trẻ con non nớt bay trong gió, dù đôi chân run, dù vẻ mặt bọn nhỏ đau đớn nhưng vẫn cắn răng cố chống. Vài đứa trẻ cắn rách môi, chúng đứng trên cọc gỗ đứng tấn, vừa ra quyền vừa rống to.
Đinh Hạo đứng bên ngoài sân nhỏ hàng rào.
Không hiểu sao Đinh Hạo thấy cảm động.
Có lẽ vì Đinh Hạo bước ra từ xóm nghèo rác thỉa này, có lẽ vì trong ký ức có xót xa mấy năm qua, cho nên Đinh Hạo rất hiểu khát vọng của bọn nhỏ. Từng tiếng hét non nớt làm máu nóng trong lòng Đinh Hạo sục sôi.