Chương 314: Huynh đệ của ta
Càng nghiêm trọng hơn, dường như Lư Bằng Phi thù Đinh Hạo, nửa năm qua viện thủ mới này đối phó bằng hữu của hắn, giữa hai người đã định sẽ có cuộc đụng độ không thể tránh khỏi.
Đây là suy nghĩ của mọi người.
Người ùa hướng Thanh Sam Đông Viện dù là các đệ tử ký danh, đệ tử nội môn, ngoại môn, người tò mò từ khu thương mại đều muốn nhìn thấy cuộc chiến đấu không thể tránh khỏi, như sao băng đụng địa cầu sẽ có kết quả như thế nào.
Là vị vua cũ đoạt lại vinh diệu?
Hay bá chủ hiện giờ bảo vệ tôn nghiêm của mình?
* * *
Đinh Hạo không che giấu tung tích của mình.
Thật ra nửa ngày trước khi Đinh Hạo đến Tẩy Kiếm Trì dưới sơn môn đã gặp mười một đợt cao thủ chặn giết, trong đó có một số tán tu không rõ lai lịch, một ít đệ tử Vấn Kiếm tông đã mất tích thật lâu, còn lại là sát thủ nổi tiếng trong Tuyết Châu.
Kết cuộc của những người này là một kiếm cắt cổ.
Đinh Hạo không hề nương tay.
Lúc Đinh Hạo đi đến Tẩy Kiếm Trì, thanh kiếm rỉ sét đã dính đầy vết máu.
Đinh Hạo đứng lại bên Tẩy Kiếm Trì nửa nén nhang để tẩy vết máu trên thanh kiếm rỉ sét.
Một đệ tử lao công nhận ra Đinh Hạo, truyền tin ra dẫn đến chấn động trong sơn môn. Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy, dọc theo đường cái bên Tẩy Kiếm Trì vừa ngắm phong cảnh quen thuộc vừa từng bước một chậm rãi đi lên sơn môn.
Khi gặp người quen Đinh Hạo sẽ mỉm cười chào hỏi.
Đối phương sẽ lộ biểu tình kinh ngạc, lúng túng.
Đinh Hạo càng đi sâu vào sơn môn Vấn Kiếm tông càng có nhiều người tụ tập, bọn họ không dám đến gần mà xa xa đi theo hắn, như cái đuôi dài. Mãi khi Đinh Hạo tới quảng trường đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông thì sau lưng đã có ba, bốn trăm người đi theo.
- Hạo ca ca, những người này là bằng hữu của ca ca sao?
Cô bé Cao Tuyết Nhi tò mò nhìn xung quanh, ngó đám người bám đuôi Đinh Hạo.
Đinh Hạo mỉm cười vuốt đầu cô bé Cao Tuyết Nhi:
- Từng là như vậy, bây giờ ta không biết thế nào.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn qua.
Trong đám người không thiếu các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Bọn họ từng ăn uống trò chuyện về võ học, giao lưu tâm đắc tu luyện. Nhưng bây giờ ánh mắt các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện do dự, không dám thoải mái đứng ra chào hỏi Đinh Hạo. Khi Đinh Hạo nhìn qua, đa số đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện xấu hổ gục đầu xuống, không có can đảm nhìn hắn.
Đinh Hạo mới rời đi nửa năm, nơi này thay đổi quá lớn.
Thanh Sam Đông Viện đã không phải là Thanh Sam Đông Viện trước kia.
Phương Thiên Dực nhỏ giọng thì thầm bên tai Đinh Hạo:
- Đinh sư huynh, lúc trước đệ tử Thanh Sam Đông Viện có quan hệ tốt nhất với sư huynh bị Lư Bằng Phi tìm đủ cớ làm chuyện gian khổ, nhiều người không thể tới đây ngay. Người xuất hiện tại đây đều là nghiêng hướng Lư Bằng Phi trong nửa năm qua.
Phương Thiên Dực lo tình cảnh trước mắt sẽ hiến Đinh Hạo lạnh lòng, thấy buồn.
Đinh Hạo thu lại tầm mắt, biểu tình bình tĩnh nhấc chân đi hướng khu vực nhà tù đệ tử ký danh.
Đinh Hạo vừa đi vừa mỉm cười nói:
- Lần này xuống núi ta bỗng nhiên hiểu một điều.
Phương Thiên Dực hỏi dò:
- Hiểu chuyện gì?
- Trong thế giới lạnh lùng này không cần nhiều bằng hữu chân chính, không thể mong đợi quá nhiều. Có mấy tri tâm là đủ rồi.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Ta không phải đô la, không thể nào khiến mọi người cam tâm tình nguyện đi theo ta.
Phương Thiên Dực nghi hoặc hỏi:
- Đô la? Là cái gì?
Đinh Hạo cứng người, cười to bảo:
- A! Ngươi không biết sao? Đó là một loại kim loại thần liệu hiếm thấy có ma lực thần kỳ, truyền thuyết nó khiến Võ Đế, Võ Tiên phải điên cuồng.
Phương Thiên Dực trầm ngâm, gã chưa từng nghe nói có kim loại thần liệu này. Nhưng khi Phương Thiên Dực thấy Đinh sư huynh mỉm cười quen thuộc, biết gã không bị đám người ngã theo chiều gió ảnh hưởng thì yên tâm.
Trong phút chốc ba người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, cô bé Cao Tuyết Nhi đã đến cửa tù đệ tử ký danh.
Còn có đám người ngày càng nhiều đi theo đến.
* * *
- Đinh Hạo đi nhà tù?
Lư Bằng Phi ngồi trên bồ đoàn, gật gù.
Không ngoài suy đoán của Lư Bằng Phi, Đinh Hạo vẫn là Đinh Hạo, tính cách không thay đổi. Đinh Hạo quá để ý bằng hữu, không thể nào siêu thoát, sẽ bị tình cảm thế tục vô dụng trói buộc.
Người như vậy dù cường đại đến đâu cũng có điểm yếu trí mạng.
Đinh Hạo sống đi đến sơn môn.
Nói vậy là Lư Bằng Phi bỏ số tiền lớn phái những sát thủ đều chết trong tay Đinh Hạo.
- Ha ha ha ha ha ha! Bọn họ chết thì cứ chết, Lư Bằng Phi không trông chờ họ giết được Đinh Hạo. Bọn họ chỉ là vật hy sinh, tác dụng duy nhất là để Đinh Hạo trút ra sát ý, trừ bớt thế trong lòng hắn.
Khi đã xóa đi kiên quyết, tức giận chất chồng trong lòng Đinh Hạo từ lâu thì Lư Bằng Phi sẽ chiếm chút ưu thế trong quyết đấu.
Chuyện tiếp theo dễ làm.
Trong đại điện yên lặng đáng sợ.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nhìn Lư Bằng Phi ẩn trong bóng tối như ác quỷ địa ngục, ngần ngừ giây lát tiếp tục bảo:
- Chắc bây giờ Vương Tiểu Thất, Lý Vân Kỳ đã được Đinh Hạo thả ra, cái tên này đúng là không biết trời cao đất dày. Hừ, Đinh Hạo tưởng rằng nơi này vẫn là thiên hạ của hắn sao? Lư sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm sao? Có khi nào Đinh Hạo xông thẳng vào đây không?
Câu nói sau cùng lộ ra kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu sợ hãi Đinh Hạo.
Trong bóng tối đại điện, giọng Lư Bằng Phi âm trầm vang lên:
- Trực tiếp giết vào đây? Ha ha ha ha ha ha! Ta cầu còn không được.
* * *
Vương Tiểu Thất khó thể che giấu hân hoan:
- Đinh sư huynh... Cuối cùng cũng về.
Vương Tiểu Thất thấy hốc mắt nóng ướt, vội cúi đầu làm bộ dụi mắt, nói:
- Có hạt cát vào mắt, hơi ngứa... Hì hì, ta sớm biết Đinh sư huynh sẽ trở về. Phải rồi, tiểu Phàm đâu?
Vương Tiểu Thất ngẩng đầu không thấy thiếu niên thợ săn Trương Phàm đi sau lưng Đinh Hạo, thầm giật mình, không lẽ...
- Tiểu Phàm không sao, yên tâm.
Đinh Hạo đấm nhẹ vai Vương Tiểu Thất và Lý Vân Kỳ.
- Đinh Hạo không có nhiều huynh đệ, sau này ngươi chính là trong số đó.
Lý Vân Kỳ kích động người run rẩy.
Động tác đơn giản, một câu nói đã đủ làm Lý Vân Kỳ muốn ngửa đầu hú dài, mấy ngày nay chịu hành hạ đều tan biến hết.