Chương 655: Thần dược chi linh

Chưởng môn Vô Cực Môn cười khổ gật đầu.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên kim quang, cả người đã bị truyền tống ra khỏi quảng trường Chiến Thần.

Mọi người lại càng khiếp sợ hơn.

Thần thông của Đinh Hạo thật sự đã cường đại tới cực điểm. Dường như chỉ cần một ý niệm, hắn đã có thể thay trời đổi đất vậy.

Các đệ tử Vấn Kiếm Tông ở đó nhất thời bắt đầu hoan hô. Đã có người kích động lệ rơi đầy mặt.

Hi vọng Tông môn phục hưng, đang ở trước mắt. Thực lực Đinh Hạo vô cùng cường đại giống như có thể nghiền ép tất cả, thực sự có thể khống chế toàn bộ Tuyết Châu. Không biết vị Đại Thánh Yêu tộc Tiên Hoàng Đại Thánh trong truyền thuyết kia có thể đánh một trận với Đinh Hạo hay không, nhưng trong số các cường giả Nhân tộc, tuyệt đối không có người nào có thể là đối thủ của Đinh Hạo.

Ánh mắt Đinh Hạo nhìn về phía những người khác.

- Đinh Hạo, ngươi không nên khinh người quá đáng. Thần Kiếm Môn ta đã truyền thừa nghìn năm, là một trong những lực lượng Nhân tộc Tuyết Châu. Nếu như ngươi ép buộc Thần Kiếm Môn ta xoá tên, không khác nào tự mình hại đồng bào mình, vậy có khác gì yêu ma đâu?

Chưởng môn nhân Thần Kiếm Môn cắn răng quát:

- Thực lực của ngươi hiện nay đã siêu phàm nhập thánh, vậy không nên tính toán chi li. Ngươi hẳn phải lấy đại cục Nhân tộc Tuyết Châu làm trọng. Chúng ta nguyện ý bồi thường...

Lời chưởng môn nhân Thần Kiếm Môn nói còn chưa dứt, chợt có một kim quang lóe lên.

Chưởng môn nhân Thần Kiếm Môn kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong nháy mắt bị kim quang phong ấn thực lực, bị ném vào trong chảo dầu của quảng trường Chiến Thần.

- A...

Tiếng kêu gào thảm thiết giống như tiếng lợn bị chọc tiết, lại một lần nữa vang vọng ở khắp quảng trường Chiến Thần.

Khóe miệng Đinh Hạo lộ ra một nụ cười nhạt. Hắn căn bản lười nghe những kẻ đê tiện này ăn nói bừa bãi như vậy. Thời điểm chúng bao vây tấn công Vấn Kiếm Tông, sao không nghĩ tới đại cục Nhân tộc Tuyết Châu, hiện tại nói những lời này có nghĩa lý gì?

Thực sự đáng chê cười.

Nếu như Thiết Kiếm Môn cũng tỏ ra ăn năn hối hận giống như Vô Cực Môn, Đinh Hạo chắc hẳn cũng sẽ mở một góc lưới, lưu lại cho bọn họ một con đường sống. Nhưng nếu như người này không dám chịu trách nhiệm, trái lại lấy lý đo đạo đức tới đè người, vậy thực sự chính là tự mình rước lấy cái chết.

Các đệ tử Vấn Kiếm Tông hoan hô ầm ĩ.

Có người giống như một tiểu hài tử, ở tại chỗ cười tới mức nghiêng trái, nghiêng phải.

Thủ đoạn của Đinh Hạo giống như sấm sét, khiến mỗi một đệ tử Vấn Kiếm Tông đều cảm thấy vô cùng hả giận.

- Mấy người các ngươi… định nói như thế nào?

Ánh mắt Đinh Hạo lại nhìn về phía mấy chưởng môn nhân môn phái khác.

Mấy đại chưởng môn nhân mặt vàng như màu đất. Đối mặt với Đinh Hạo đã cường đại vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ như vậy, bọn họ căn bản hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu. Cuối cùng tất cả đều thỏa hiệp, nguyện ý lấy cái chết của mình và những đệ tử đã tham dự bao vây tấn công Vấn Kiếm Tông, để cứu lấy những người già, phụ nữ và trẻ nhỏ khác trong tông môn.

- Mười ngày sau, các ngươi phải tự mình đeo gai, đi tới Vấn Kiếm Tông ta. Mười bước một quỳ, chịu đòn nhận tội, tế những đệ tử Vấn Kiếm Tông đã chết. Bằng không, các đại môn phái trên dưới, chó gà đều không tha!

Sắc mặt Đinh Hạo lạnh thấu xương.

Hắn vừa thoáng động tâm, quang hoa kim sắc lóe lên, trực tiếp truyền tống các đại chưởng môn ra khỏi quảng trường Chiến Thần.

Đinh Hạo cũng không sợ bọn họ giở trò lừa gạt. Bởi vì trong thân thể của bọn họ, hắn đã gieo dấu vết thần thức. Không quan tâm bọn họ chạy trốn tới nơi nào, hắn đều có thể bắt lại được.

Cuối cùng, trong quảng trường Chiến Thần chỉ còn lại đám người của học viện Thanh Bình.

Lục Hùng Phi chính là đệ nhất cao thủ võ đạo Nhân tộc Tuyết Châu ngày xưa, vẫn bị nhấn chìm trong bùn đất. Mấy tên đệ tử học viện Thanh Bình đã qua muốn kéo hắn ra đó. Nhưng bọn chúng ra sức dùng đủ loại phương pháp, cũng không có cách nào làm được...

Những người khác trong học viện Thanh Bình dường như đã không thể Đinh Hạo cũng không nóng vội giết chết những kẻ thù địch này.

Hắn chậm rãi trị thương cho từng đệ tử Vấn Kiếm Tông. Lấy tu vi huyền khí dồi dào của hắn hiện nay, lại thêm kinh nghiệm về phương diện đan dược uyên bác, cùng với vô số thần tài bảo dược nhận được trong vườn thuốc thần linh tại chiến trường Bách Thánh, việc trị liệu thương thế cho những đệ tử này, quả thực chính là dễ như trở bàn tay. Hắn chỉ tốn thời gian chưa đầy một nén nhang, thương thế trên người các đệ tử đã hoàn toàn biến mất. Tu vi huyền khí bị phong ấn, đều đã khôi phục.

Đinh Hạo hoàn toàn không keo kiệt thần tài bảo dược.

Bởi vì hắn biết, đối mặt với lựa chọn sinh tử nghiêm trọng như ngày hôm nay, những người này vẫn kiên định đứng ở phía tông môn, chính là những huynh đệ trung kiên nhất của Vấn Kiếm Tông. Hắn không quan tâm thiên phú tu luyện của bọn họ thế nào, bọn họ đều là tài phú quý báu nhất của tông môn.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình Triệu Tinh Thành.

Vị trí dưới đầu gối của hắn bị đưa vào chảo dầu sôi, da thịt đã tróc ra hết, chỉ còn lại xương bị thiêu đốt đen kịt, thương thế nghiêm trọng đến cực điểm. Có thể nói dưới hai đầu gối đã hoàn toàn không có sức sống. Ngay cả từng mảnh xương cũng bị cháy đen. Chỉ sợ hơi đụng vào một chút, trong nháy mắt cũng sẽ bị gãy nát.

- Đinh... Đinh sư huynh, đừng lãng phí thảo dược nữa. Thương thế của ta, ta biết. Thực sự không cứu được nữa...

Triệu Tinh Thành với hơi thở mong manh nói.

Đúng vậy. Nếu không phải hắn là võ giả, đổi lại là một người bình thường, với thương thế như vậy, hản đã sớm chết từ lâu rồi.

Cho dù là đan vương Tuyết Châu Trần Nam Triều ở chỗ này, chỉ sợ cũng khó mà cứu vãn. Trừ phi có thần đan khiến thịt xương chết sống lại xuất hiện, mới có thể cải tử hồi sinh.

Triệu Tinh Thành đối với thương thế của mình đã hoàn toàn hết hi vọng. Khả năng trị được thật sự quá nhỏ.

Đinh Hạo mỉm cười, nói:

- Yên tâm, chút thương tích như vậy rất dễ trị hết. Cũng là do ta tới quá muộn, mới hại mọi người bị thương. Ngày hôm nay nếu không thể khôi phục hai chân cho ngươi, ta chẳng khác nào có lỗi với mỗi vị huynh đệ trong Vấn Kiếm Tông.

Nói xong, Đinh Hạo lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gốc cây dược thảo giống như cây hoa lan.

Chỉ một thoáng, hương thơm nồng tỏa ra khắp quảng trường Chiến Thần.

- Đó là... Tạo Hóa Tiên Lan sao?

- Là một trong những thần dược đã tuyệt chủng hiện nay. Hơn nữa còn là một gốc cây dược vương vạn năm. Trời ạ...

- Đây... đây… đây... Cho dù ở toàn bộ Bắc Vực, một gốc cây Tạo Hóa Tiên Lan vạn năm cũng đủ khiến cho vô số lão quái vật phải tim đập liên hồi, khiến một vài tông môn siêu cấp phải chấn động? Đinh Hạo lấy đâu ra vật như vậy...

- Thật sự quá xa xỉ. Sử dụng thần dược vương như vậy đi cứu một đệ tử tông môn bình thường. Đầu óc Đinh Hạo có vấn đề sao?

- Suỵt. Đừng có lên tiếng. Ngươi không muốn sống nữa hay sao lại dám nói Đao Cuồng Kiếm Si như vậy?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện