Chương 1708: Yêu cùng hận. (1)
Thật là Tiên thể đại thành sao?
Có người không khỏi thì thào nói.
Nếu như quả thật là Tiên thể đại thành, vậy liền quá đáng sợ, đứng ở trên Đại Hiền đỉnh phong, một khi Tiên thể đại thành, truyền thuyết có thể hoành kích Tiên Đế.
- Nàng là ai vậy?
Một hồi lâu sau, rốt cục có người lấy lại tinh thần, không khỏi lầm bầm nói:
- Là người hộ đạo của Lý Thất Dạ, hay là một thác đại khác?
- Trung Châu công chúa, một tồn tại trong truyền thuyết.
Chỉ có người sống qua mấy thời đại mới biết nhân vật số má dạng này, lầm bầm nói ra:
- Truyền thuyết, năm đó nàng là Cửu Giới đệ nhất mỹ nữ, tam thánh chi tư, đã từng đem Cửu Giới quấy đến mưa gió chập chờn, đã từng đem Cửu Giới giết đến máu chảy thành sông.
- Khủng bố như vậy sao?
Có vãn bối không khỏi tò mò nói.
Tồn tại kia nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Tại Cổ Minh thời đại xa xôi kia, truyền thuyết Trung Châu cổ quốc là truyền thừa duy nhất có thể đánh với Cổ Minh, có truyền thuyết cho rằng, bất thế tiên thuật của Trung Châu cổ quốc truyền thừa từ Tiên giới, bọn hắn có được thực lực cường đại nhất thế gian...
-... Truyền thuyết, tại thời đại kia, Trung Châu công chúa là người duy nhất quán thông bất thế tiên thuật của Trung Châu cổ quốc. Về sau, mặc dù Trung Châu cổ quốc bị diệt, nhưng mà, Trung Châu công chúa vẫn quét ngang Cửu Thiên Thập Địa, ngay cả Cổ Minh cũng không làm gì được nàng.
Nói đến đây, vị tồn tại kia cảm khái nói:
- Phải biết, tại thời đại kia, đã là thiên hạ của Cổ Minh, mà Thiên Đồ Tiên Đế là tồn tại được Cổ Minh xưng là đệ nhất Tiên Đế.
- Tại thời đại Cổ Minh bao phủ, truyền thuyết, Cổ Minh đã từng truy sát qua nàng, nhưng, nàng vẫn toàn thân trở ra, cái này đầy đủ nói rõ sự cường đại của nàng. Đáng tiếc, nàng là sống ở thời đại kia, nếu như nàng sinh ở thời đại Chư Đế, nói không chừng đã sớm trở thành Nữ Đế.
Vị lão nhân kia không khỏi thì thào nói.
Thật vất vả, người thất thần mới lấy lại tinh thần, không khỏi lầm bầm nói:
- Chẳng lẽ nói, Trung Châu công chúa này là sư phụ hoặc là người hộ đạo của Lý Thất Dạ?
Đối với dạng thuyết pháp này, rất nhiều người cũng cảm thấy có đạo lý, có người không khỏi gật đầu nói:
- Cũng chỉ có người nghịch thiên như vậy mới có thể bồi dưỡng được đệ nhất hung nhân.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người nhao nhao thảo luận, đa số người không khỏi thảo luận sự tình của Trung Châu công chúa.
- Hắn vẫn là không có xuất toàn lực.
Ở giữa chân trời, Chiến Sư trầm mặc thật lâu không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thì thào nói.
Mới vừa rồi, Lý Thất Dạ bị Trảm Đạo Tiên Trát trấn sát đến hấp hối, tất cả mọi người cho rằng Lý Thất Dạ không địch lại bọn người Thần Tổ, nhưng mà, bọn người Chiến Sư cùng Lý Thất Dạ giao thủ mới chính thức minh bạch, coi như là thời điểm sắp chết vừa rồi, Lý Thất Dạ cũng như cũ không dùng toàn lực.
Chiến Sư cùng Lâm Thiên Đế minh bạch, tại một khắc cuối cùng, Lý Thất Dạ vẫn bảo lưu lại thực lực.
- Đến tột cùng là địch nhân thế nào mới có thể để cho hắn toàn lực ứng phó.
Lâm Thiên Đế cũng không khỏi cười khổ một cái, hắn cười có chút đắng chát, dù hắn có lai lịch phi phàm, nhưng mà, y nguyên không cách nào nhìn thấu Lý Thất Dạ, hắn thấy, Lý Thất Dạ giống như là vực sâu, thâm bất khả trắc, bất luận là ai, cũng không thể nhìn thấu hắn.
Không có ai biết Lý Thất Dạ sâu bao nhiêu, không có ai biết Lý Thất Dạ nguy hiểm cỡ nào.
- Có lẽ, chúng thần vẫn lạc, cũng khó mà lấp đầy vực sâu dạng này.
Cuối cùng, Lâm Thiên Đế chỉ có thể cảm khái nói như thế.
- Chúng ta, cuối cùng không phải là địch thủ của hắn.
Chiến Sư cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng như thế.
Đối với dạng này, Lâm Thiên Đế cũng thừa nhận, đành phải nói:
- Chỉ sợ chúng ta không người có thể siêu việt hắn. Mặc kệ tương lai lấy được thành tựu như thế nào. Hắn mãi mãi sẽ trở thành truyền kỳ. Thành tựu của hắn, mãi mãi không người có thể siêu việt.
Chiến Sư cũng không biết lại nói cái gì mới tốt, đánh với Lý Thất Dạ một trận, kiến thức thực lực của Lý Thất Dạ, kiến thức vô thượng đại đạo của Lý Thất Dạ, cái này khiến hắn vô lực, thậm chí có thể nói, để hắn tuyệt vọng.
Chiến Sư hắn đạo tâm kiên cố, khó mà rung chuyển, dạng người như hắn, sẽ không dễ dàng coi nhẹ mình, nhưng mà, cùng Lý Thất Dạ chiến một trận, hắn cảm giác ngạo khí, tự tôn của mình, đã nát đến không thể nát lại.
Coi như hắn muốn siêu việt Lý Thất Dạ, cái kia cũng không thể nào hạ thủ, cũng không thể nào đi siêu việt. Cảm giác này giống như là một ngọn cỏ non ở trước mặt một tòa Thần Sơn, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
- Chỉ có thể nói, đây là mệnh!
Dù Chiến Sư lại kiêu ngạo, hắn cũng không thể không nhận mệnh, hắn cũng không thể không nhận thua, hắn lầm bầm nói:
- Chúng ta thua, vĩnh viễn không cách nào thắng trở về.
- Bại trong tay đệ nhất hung nhân, cái này cũng không tính là chuyện mất mặt gì.
Lâm Thiên Đế đành phải cười khổ nói:
- Mặc kệ là thiên tài thế nào, gặp đệ nhất hung nhân, chỉ sợ cũng lấy thất bại kết thúc. Nghịch thiên cũng tốt, yêu nghiệt cũng được, những vật này ở trước mặt đệ nhất hung nhân, đều không đáng giá được nhắc tới.
- Cũng chỉ có thể nói như vậy.
Chiến Sư không khỏi cười khổ một cái, bọn hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình a.
Mặc kệ là Lâm Thiên Đế hay Chiến Sư, bọn hắn đều không phải hạng người nhụt chí, bọn hắn cũng không phải loại người thích an ủi bản thân, nhưng mà, đối mặt đệ nhất hung nhân, bọn họ đích xác là bất lực, chỉ có thể nói lời an ủi bản thân.
- Chiến huynh, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hôm nay tiểu đệ xin từ biệt.
Cuối cùng, Lâm Thiên Đế cũng cáo từ.
Chiến Sư hướng Lâm Thiên Đế ôm quyền, cũng cảm khái nói:
- Có thể cùng Lâm huynh kết bạn, là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời ta, hi vọng chúng ta hữu duyên lại tụ họp.
- Hy vọng như vậy.
Lâm Thiên Đế không khỏi có chút buồn vô cớ, ôm quyền nói:
- Lần này trở về, chỉ sợ sư môn sẽ không dễ dàng thả ta đi ra. Bất kể nói như thế nào, hi vọng ngươi ta có thể lần nữa gặp nhau, mặc kệ là mấy chục năm sau, hay là mấy trăm năm sau.
Lần này bọn người Chiến Sư, Lâm Thiên Đế đánh với Lý Thất Dạ một trận, hao tổn cực lớn, bọn hắn trở lại tông môn, chỉ sợ là cần tháng năm dài đằng đẵng tới tu dưỡng. Đối với Lâm Thiên Đế mà nói, lần này thảm bại, đây quả thực là mất mặt mũi sư môn, trở lại, chỉ sợ sư môn sẽ không dễ dàng thả hắn rời núi.
- Hữu duyên, cuối cùng sẽ có ngày tụ họp.
Chiến Sư cũng có chút buồn vô cớ, mặc dù hắn cùng Lâm Thiên Đế tương giao không lâu, nhưng mà, có câu nói rất hay, người già như mới, nghiêng che như cũ, hắn cùng Lâm Thiên Đế có thể nói là sinh tử chi giao.
- Tạm biệt.
Cuối cùng, Lâm Thiên Đế liền ôm quyền, phiêu nhiên mà đi, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.
Chiến Sư đưa mắt nhìn Lâm Thiên Đế rời đi, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đối với lão thần tiên ở bên người nói ra:
- Lão tổ, chúng ta trở về đi, một thế này nhất định là thời đại của đệ nhất hung nhân, ta cũng nên rời khỏi sân khấu của thời đại này.