Chương 1709: Yêu cùng hận. (2)
Lão thần tiên cũng không có nói cái gì, hắn đối với môn hạ đệ tử của mình là lòng tin mười phần, nhưng mà, thực lực của Lý Thất Dạ hắn cũng tận mắt nhìn thấy, hắn cũng minh bạch, coi như là đệ tử của mình cường đại tới đâu, cũng vô pháp cùng Lý Thất Dạ tranh giành thiên mệnh, nếu muốn cưỡng ép tranh giành thiên mệnh, đó không thể nghi ngờ là đi chịu chết.
Cũng không biết qua bao lâu, Lý Thất Dạ tỉnh lại, khi tỉnh lại, hắn phát hiện vết thương toàn thân mình đã khỏi hẳn.
- Ngươi tỉnh lại.
Ở thời điểm này, một khuôn mặt mỹ lệ đến không cách nào dùng bút mực hình dung chiếu vào tầm mắt của Lý Thất Dạ, trên khuôn mặt này tràn đầy quan tâm.
Ngoại trừ Trung Châu công chúa Bộ Liên Hương ra, còn có người nào? Lúc này Trung Châu công chúa ngồi ở bên cạnh, bồi tiếp hắn, tựa hồ, nàng vẫn luôn ngồi ở chỗ đó bồi tiếp Lý Thất Dạ, một tấc cũng không rời.
Lý Thất Dạ nhìn Bộ Liên Hương, nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Cám ơn ngươi, Liên Hương, nếu như không phải ngươi cứu ta, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Bộ Liên Hương nhìn lấy hắn một hồi, sau đó lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ một chút, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi không phải là giả vờ đi, giả bộ đáng thương với ta.
- Giả vờ?
Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Đây là sự tình liều mạng, không cẩn thận, ta sẽ đem tính mạng của mình góp vào a.
- Thật sao?
Bộ Liên Hương lạnh lùng nói:
- Ngươi chuyện gì chưa làm qua? Hừ, chuyện như liều mạng, đối với ngươi mà nói, kia bất quá là chuyện thường ngày mà thôi.
- Nếu như ngươi cho rằng như vậy, ta cũng không có cách nào.
Lý Thất Dạ cười khổ một cái, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng mà, hắn vừa nhúc nhích, liền động tới vết thương, đau đến hắn nhe răng trợn mắt.
Bộ Liên Hương lập tức đỡ Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng nói ra:
- Ngươi toàn thân là thương, ở thời điểm này ngươi sính cường cái gì, coi như cậy mạnh, cũng chờ ngươi thương lành lại cậy mạnh cũng không muộn!
Dù Bộ Liên Hương đối với Lý Thất Dạ bất mãn, dù trong miệng nàng đối với
Lý Thất Dạ tràn đầy phàn nàn, nhưng mà, nhất cử nhất động của nàng, vẫn
toát ra yêu mến.
Lý Thất Dạ gối lên đùi ngọc của Bộ Liên Hương, nhìn lấy mỹ nhân gần trong gang tấc, nhìn gương mặt không cách nào bắt bẻ kia của nàng, không
khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cảm khái nói:
- Bao nhiêu năm tháng đi qua, ngươi vẫn mỹ lệ như vậy, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn mê người như vậy, giống như không có bất kỳ biến hóa nào. Năm đó tất cả mọi người xưng ngươi là Cửu Giới đệ nhất mỹ nhân, cái này đích
xác là nói quá đúng.
Bộ Liên Hương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói ra:
- Thế nào, đột nhiên rót thuốc mê cho người ta, có phải lại muốn giật dây người khác đi làm chuyện gì hay không.
- Ta có hư hỏng như vậy sao?
Lý Thất Dạ gối lên chân ngọc của nàng, cười nói:
- Ta chỉ bất quá là biểu lộ cảm xúc, ta nói là, nếu như thời gian có thể đảo lưu, tựa như ngươi năm đó, Cửu Giới đệ nhất mỹ nữ này, ta sẽ nhịn không được theo đuổi ngươi.
- Hừ, đảo ngược thời gian!
Bộ Liên Hương tú mục phát lạnh, ánh mắt như đao liếc mắt nhìn hắn.
- Tốt, tốt, tốt, là ta nói sai.
Lý Thất Dạ vội nhấc tay đầu hàng, nói ra:
- Ý tứ của ta là, hiện tại ta theo đuổi ngươi, ngươi nói có chút trễ hay không?
Bộ Liên Hương lãnh ngạo liếc mắt nhìn hắn, lãnh ngạo mà cao quý, lạnh lùng nói:
- Hừ, cái này phải nhìn thành ý của ngươi, nếu như ngươi có thành ý, ta sẽ cân nhắc một chút.
- Chỉ là suy tính một chút sao.
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:
- Ngươi phải biết, ta là một nam nhân vạn người mê, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nếu như ngươi suy nghĩ nhiều, sẽ bị người đoạt đi.
- Đi chết đi!
Bộ Liên Hương lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh giọng nói:
- Coi như ngươi là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ta cũng không thèm!
Dù nàng nói như thế, nhưng mà, không ngờ ở giữa, trong nội tâm nàng lại có một cỗ ngọt ngào không nói được, tựa như là một đôi tình lữ cãi nhau.
- Tuế nguyệt a, luôn luôn vô tình.
Lý Thất Dạ gối lên cặp đùi đẹp của Bộ Liên Hương, nhìn gương mặt hoàn mỹ
đến khó mà bắt bẻ kia của nàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cảm khái nói ra:
- Nhưng, người hữu tình.
Bộ Liên Hương không khỏi trầm mặc, nhìn lấy nam nhân gối lên đùi ngọc của mình, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, là chân thật như vậy, là tự nhiên như vậy, một loại cảm giác không nói được, tràn ngập trong lòng nàng.
Trăm ngàn năm truy đuổi, đó cũng không phải một giấc mộng, cái này cũng không hoàn toàn là giả. Nhớ năm đó, ở dưới ánh trăng, bọn hắn chỉ là xa xa tương vọng, một mắt nhìn nhau kia, tựa hồ cũng đã chú định bọn hắn đời này kiếp này phải ở bên nhau.
Nhớ năm đó, nàng chẳng qua là một tiểu cô nương, nhưng mà, ở sau lưng có
một người, yên lặng quan tâm nàng, nhìn chăm chú lên nàng...
Ở trong tháng năm dài đằng đẵng, nàng từng hoài nghi đây hết thảy đều là
giả, trong này cũng thật có quá nhiều hư giả, nhưng mà cuối cùng, đây đều là thật.
Sờ lấy khuôn mặt này, nàng biết đây là chân thực cỡ nào.
- Ngươi thiếu nợ ta.
Cuối cùng, Bộ Liên Hương vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng nói.
- Trăm ngàn vạn năm, lẫn nhau dây dưa, ta cũng không biết là ai thiếu người nào.
Lý Thất Dạ cười khổ một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
- Chí ít, một thế này ta không muốn đi lừa ngươi, có lẽ, đây là một thế cuối cùng của ta.
- Xuỵt…
Bộ Liên Hương dùng ngón tay đè ép bờ môi của Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta không hy vọng ngươi nói điềm xấu như thế, ngươi là vĩnh hằng bất tử, ngươi có thể sống sót, có thể sống trăm ngàn vạn thế, có thể sống đến ức vạn thời đại, coi như thương thiên chết héo, ngươi cũng có thể y
nguyên sống sót.
- Vĩnh cửu sống sót? Sống ức vạn thế?
Lý Thất Dạ gối lên đùi ngọc của Bộ Liên Hương, không khỏi lộ ra tiếu dung, nói ra:
- Sống lâu như thế, cái kia sẽ thành lão quái vật trong lão quái vật.
- Ngươi bây giờ không phải là lão quái vật trong lão quái vật sao?
Bộ Liên Hương tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói ra:
- Thế gian còn có tồn tại sống được càng lâu hơn ngươi sao?
- Cho nên nói, ta sống đến có chút ngán, thật.
Lý Thất Dạ thoải mái cười một tiếng, nói ra:
- Tuế nguyệt từ từ, nên trải qua cũng đã trải qua, có lẽ, hẳn là lúc kết thúc.
- Cũng là nói bậy.
Bộ Liên Hương hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói:
- Ta không cho phép ngươi nói điềm xấu như vậy, trăm ngàn vạn năm ngươi cũng đã sống, sống thêm trăm ngàn vạn năm, đối với ngươi mà nói, đó cũng
không phải sự tình khó khăn gì.
- Sống thêm trăm ngàn vạn năm a.
Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Có một số việc, không phải là sự tình muốn hay không muốn.
- Coi như ngươi không muốn, ta cũng hi vọng ngươi có thể một mực sống
sót, coi như không vì chính ngươi, vì ta, ngươi cũng phải một mực sống sót.
Bộ Liên Hương nhìn lấy Lý Thất Dạ, thần thái mười phần nghiêm túc.