Chương 1791: Khổng Tước Thụ. (1)
Chương 1791: Khổng Tước Thụ. (1)
Trên thực tế tại Khổng Tước Địa rất nhiều tu sĩ đều hiểu, Khổng Tước Thụ thời gian không nhiều lắm, cho nên có năng lực đều mang đi, lưu lại hoặc là tu sĩ không có năng lực hoặc phàm nhân, hoặc là người quyến luyến nơi này thật sâu.
Hải mã chậm rãi tiến lên phía trước, ở chỗ này thôn xóm ẩn hiện, cũng có tiểu thôn trang nhỏ tán lạc trong các dãy núi phập phồng, thời điểm khói bếp bay lên làm cho người ta có cảm giác như thế ngoại đào viên.
Mặc dù nói Cẩm Tú Cốc tại Khổng Tước Địa cũng có phân đàn, nhưng mà Khổng Cầm Như hiện tại đã không tiện đi phân đàn. Nhưng mà thỏ khôn có ba hang, tại Khổng Tước Địa, Cẩm Tú Cốc không chỉ có một hơi đặt chân.
Khổng Cầm Như mang theo Lý Thất Dạ đi vào trong một căn nhà cấp bốn trong thôn trang, chủ nhân nơi này là tán tu, trên thực tế là đệ tử Cẩm Tú Cốc.
- Không biết Lý công tử có tính toán gì không?
Sau khi dàn xếp Lý Thất Dạ xong, Khổng Cầm Như hỏi.
- Nếu như có thể, ta chờ tin tức của ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Khổng Cầm Như, nói ra:
- Chỉ cần ngươi có ta tìm ra người ta cần tìm, ta sẽ rời đi,
Khổng Cầm Như há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào bụng, cuối cùng nàng gật gật đầu, nói ra:
- Công tử yên tâm, ta đã mang tin tức truyền xuống, chỉ cần có hành tung người công tử cần tìm sẽ có tin tức ngay.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, thực lực Cẩm Tú Cốc hắn vẫn tin tưởng, nếu như nói có người tại Thiên Linh Giới mà Cẩm Tú Cốc không tìm thấy, như vậy không có bất cứ thế lực nào tìm ra hành tung của Tô Ung Hoàng.
- Ngày mai ta sẽ từ biệt Khổng Tước Thụ a.
Thời điểm Khổng Cầm Như muốn rời khỏi thì Lý Thất Dạ nói ra.
Khổng Cầm Như dừng bước lại, xoay người, nói ra:
- Ngày mai ta cùng công tử đi Khổng Tước Phong.
- Cũng được!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Chuẩn bị cho ta chút hương khói, hoặc là, sau lần bái tế này sẽ không còn có cơ hội.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Khổng Cầm Như nội tâm trầm xuống, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:
- Ta sẽ.
Mặc kệ Khổng Cầm Như có nguyện ý tiếp nhận sự thật này hay không, nhưng mà Khổng Tước Thụ thật sự gần chết héo.
Khổng Tước Phong, Khổng Tước thụ tổ tọa hóa cây này biến thành chỗ ở lại của Khổng Tước Thụ.
Khổng Tước Thụ rất cao, thẳng vào mây xanh, cắm vào vòm trời, cả tòa Khổng Tước Thụ xem ra là cự nhân trên phiến cổ thụ này, che chở cả Khổng Tước Địa.
Leo lên Khổng Tước Phong, chỉ thấy nơi này bằng phẳng, giống như là một tiểu võ đài, thậm chí có thể nói đá trên đỉnh núi bị mài sáng bóng.
Đây là nơi tu sĩ nhân tộc đấu nhau nhờ Khổng Tước Thụ chứng giám cho nên được giữ gìn và mài giũa sáng bóng.
Lý Thất Dạ sớm tới bái tế Khổng Tước Thụ, trên thực tế đối với hắn mà nói, đây là đưa tiễn thụ tổ lần cuối.
Khổng Tước Thụ muốn chết héo, đó là chuyện sớm muộn, sau khi Khổng Tước Thụ chết khô thì tất cả tan thành mây khói, thế gian không còn có dấu vết của Khổng Tước thụ tổ.
Khi Lý Thất Dạ cùng Khổng Cầm Như đi lên đỉnh núi bái tế Khổng Tước Thụ, sớm đã có người tới đây bái tế rồi.
Khổng Tước Thụ nhìn qua cũng không cao lớn, cao ba trượng có thừa, thân cây già nua, vỏ cây vừa già lại vừa cứng, vỏ cây vỡ ra như long lân, tuy đã mất đi sáng bóng nhưng người ta vẫn cảm nhận nó cứng rắn vô ngần.
Lúc này trước mặt Khổng Tước Thụ có khói xanh lượn lờ, có người nhen nhóm hương khói, bái tế Khổng Tước Thụ.
Đến đây một thanh niên bái tế, thanh niên này ăn mặc áo đay, tuy thanh niên này không có triển lộ khí tức cường đại, nhưng mà thời điểm hắn chớp mắt thì lực lượng vô cùng bàng bạc hiện ra.
Toàn thân thanh niên này tỏa ra khí tức cây cối, làm cho người ta muốn tới gần, hiển nhiên là người Thụ tộc.
Sau lưng thanh niên này có ba lão nhân, ba lão nhân này khí huyết mênh mông, khí tức cực kỳ cường đại, không cần nhìn cũng biết là cường giả.
Mà có ba lão giả đi theo, có thể thấy thân phận thanh niên này bực nào.
Trên thực tế những năm gần đây. Có rất nhiều tu sĩ nhân tộc từng ở lại Khổng Tước Địa hoặc là địa phương khác đều không ngừng tới bái tế Khổng Tước Thụ, bởi vì vi mọi người đều biết, không lâu sau Khổng Tước Thụ sẽ từ từ chết héo.
Tu sĩ nhân tộc Thiên Linh Giới cảm ơn Khổng Tước thụ tổ che chở nhân tộc nhiều thời đại, tại Khổng Tước Địa này giúp người ta an cư lạc nghiệp.
Sau khi thanh niên bái tế, đứng trước Khổng Tước Thụ, nhìn khói xanh bay lên mà không nói.
Khi Lý Thất Dạ cùng Khổng Cầm Như trèo lên đỉnh núi, thanh niên đứng đó trầm mặc một lúc, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, mang theo ba vị lão giả xoay người rời đi.
Thời điểm thanh niên rời đi cũng khom người chào Lý Thất Dạ cùng Khổng Cầm Như, thập phần khách khí, xem như chào hỏi nhau.
Lý Thất Dạ cũng không nói gì.
Khổng Cầm Như nhìn thanh niên và ba lão giả rời đi, lại nói:
- Hắn là Đằng Tề Văn, một trong các truyền nhân của thành Thiên Đằng, vài năm trước đã bước vào cảnh giới Đại Hiền, thật là trẻ tuổi.
Khổng Cầm Như nói ra.
Khổng Cầm Như che đậy chân thân, thanh niên vừa rồi không nhận ra lai lịch Khổng Cầm Như, nhưng mà Khổng Cầm Như làm cốc chủ Cẩm Tú Cốc cho nên biết rõ tu sĩ trong thiên hạ.
Lý Thất Dạ không nói gì, đi thẳng tới trước Khổng Tước Thụ, buông hương khói, nhìn qua Khổng Tước Thụ đang tàn lụi, bắt đầu trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ thở dài, nói:
- Trường sinh quá mức xa xôi, cho dù đối với thụ tổ mà nói, cuối cùng nhất vẫn không tránh được một kiếp này.
Nói xong, Lý Thất Dạ nhen nhóm hương khói, báy Khổng Tước thụ tổ, đối với hắn mà nói, Khổng Tước thụ tổ cũng là tồn tại khó lường, huống chi còn che chở nhân tộc nhiều thời đại.
Khổng Cầm Như cũng đi lên bái tạ, cung kính từ đáy lòng.
Sau khi bái tế xong, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt vỏ cây Khổng Tước Thụ, cuối cùng nghe "Tư" một tiếng, bàn tay Lý Thất Dạ như nước chảy hòa tan vào thân cây.
Lý Thất Dạ nhắm hai mắt, lẳng lặng yên đứng ở nơi đó như ngủ.
Qua một hồi lâu sau, Lý Thất Dạ thu tay, mở mắt ra.
- Không vượt qua năm vạn năm, Khổng Tước Thụ sẽ chết héo.
Lý Thất Dạ đưa ra kết luận.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho nội tâm Khổng Cầm Như chấn động, đối với nàng mà nói còn nhanh hơn, nàng cho rằng Khổng Tước Thụ ít nhất còn chống được hai ba thời đại.
- Chỉ có thể chống năm vạn năm?
Khổng Cầm Như thất thần nói ra.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Nói đúng ra, miễn cưỡng có thể sống qua được bốn vạn năm, bốn vạn năm sau thì khó chống mà chết héo. Bốn vạn năm sau có thể chèo chống bao lâu phải xem nó quyến luyến nơi này thế nào. Bất kể nói như thế nào thì ngày đó sẽ tới.
Cuối cùng Khổng Cầm Như thở dài:
- Thụ tổ cũng có ngày chết héo, ai cũng không thể vãn hồi, chỉ có thể nói hy vọng ngày hôm nay tới chậm một chút.
- Ai nói?
Đứng dưới Khổng Tước Thụ, Lý Thất Dạ chỉ cươi nhạt, nói ra:
- Những chuyện này còn phải xem là với ai, nghịch thiên tục thọ, đây không phải không thể.