Chương 5: Đêm nay thức trọn cùng chàng
Type: Phương Phương
Đêm khuya, một đám khách không mời xông vào Hồng Dược đường.
Bọn chúng đều là những tên du đãng tuổi ngoài hai mươi, trong nhà hoặc không có già không có trẻ, hoặc là một người ăn no thì cả nhà không đói. Nói đơn giản bọn họ chính là đám độc thân bị quan phủ liệt vào sổ đen, hạ lệnh nội trong năm nay phải thành thân, nếu không sẽ áp giải đi xây Trường Thành.
“Đã điều tra ra chưa?” Một tên nam nhân mặt dài lạnh lùng nói.
“Vẫn chưa điều tra ra, chắc là người nơi khác tới.” Một tên nam nhân mặt tròn đáp lời, nghe giọng có vẻ bất bình.
“Trấn Trầm Hương ta vốn ít nữ nhân, chẳng ngờ còn có kẻ mù mắt đến đây giành miếng cơm, giành thì cũng được thôi, lại dám giành Hoa Diễm Cốt nổi danh ở trấn Trầm Hương chúng ta đây, thật không sao nhịn nổi!”
Dứt lời, cả bọn lập tức đồng tâm chống lại địch thủ.
Bọn chúng là một đám côn đồ. Ngay cả khi tân pháp được ban bố, bọn chúng liền để mắt tới Hoa Diễm Cốt. Nữ tử này nổi danh cả trấn, nhan sắc và trí tuệ song toàn, còn là biểu tượng của tiền tài và khế đất. Có được Hoa Diễm Cốt trong tay, đám huynh đệ chí ít cũng không phải lo phấn đấu năm trăm năm.
“Mọi người cùng xông lên, nữ nhân đánh ngất rồi lôi đi, còn nam nhân đánh chết đem vứt xác.”
Gã mặt dài “tay phải cầm hoa tươi, tay trái cầm liềm gặt”, xung phong xông về phía phòng ngủ của Hoa Diễm Cốt. Kết quả, vừa xông đến trước cửa thì nghe thấy tiếng nam nhân từ trong phòng vọng ra.
“A…a…”
Đúng lúc này, từ trong khuê phòng lại cất lên tiếng kêu của nam nhân?
Bọn nam nhân độc thân như sét đánh ngang tai, cứng người xoay đầu nhìn về phía rèm cửa sổ.
Trên rèm màu trắng xuất hiện hai bóng người một cao một thấp, một cường tráng một yếu ớt, tựa như cây gỗ lớn và hoa đào, bóng của hai người áp sát vào nhau, như thể một người đè lên thân người kia, bên tai lại truyền tới tiếng của Hoa Diễm Cốt: “Đau!?”.
Hoa Diễm Cốt thanh cao vời vợi kia tại sao lại kêu đau? Đám nam tử độc thân đứng bên ngoài bỗng chốc cảm thấy trước mắt tối sầm, run rẩy như lá rụng trong gió.
“Xin lỗi nhé.” Nam nhân trong phòng thì thầm.
“Không sao, tiếp tục nhé.” Hoa Diễm Cốt ra vẻ hiểu lòng người nói: “Lần này sâu hơn một chút…”.
“Ừm…” Nam nhân kia nhẹ nhàng đáp lời.
Đám nam nhân độc thân không nhẫn nhịn nổi nữa, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đẫm lệ phá cửa xông vào, nhưng ngay lập tức đã kêu gào thảm thiết bị đánh đuổi ra ngoài.
Hoa Diễm Cốt y phục chỉnh tề đứng bên cửa sổ, dở khóc dở cười nhìn đám ô hợp. Sau đó, biểu cảm trên gương mặt dần biến mất.
“Cút!” Nàng lạnh nhạt nói.
Chỉ đúng một chữ cất lên, song có thể cảm nhận từ đầu mày, con mắt, đến đuôi tóc nàng đều toát ra một luồng sát khí mà dường như mắt thường không nhìn thấy được. Nàng đứng yên một chỗ, lông vũ đỏ cài trên tóc, y phục đỏ mặc trên người và cả ánh mắt đều như đang ngùn ngụt bốc lên ngọn lửa, cả thân hình như đóa sen hồng nở tung từ địa ngục. Những kẻ bị ánh mắt của nàng thâu tóm đều cảm thấy một luồng lửa hung hãn đang lan trong cơ thể, thiêu đốt thân xác từ trong ra ngoài thành tro bụi.
Mãi đến khi Hoa Diễm Cốt quay người đóng cửa sổ thì bấy giờ đám nam tử đang ngã lăn dưới đất mới hoàn hồn trở lại, bọn chúng không dám ho he phát ra âm thanh nào, lảo đảo tháo chạy khỏi Hồng Dược đường, như thể chậm một chút thì sẽ bị nữ nhân như trong cơn ác mộng kia ăn thịt vậy.
Trong phòng, Kinh Ảnh yên lặng ngồi trên ghế.
Trong lúc Hoa Diễm Cốt xoay người thì luồng sát khí ban nãy đã biến mất, nàng mỉm cười duyên dáng bước tới trước mặt Kinh Ảnh, tiếp tục động tác khi nãy: gắp xương cá.
“Há miệng to ra, a… không được cắn ta!” Hoa Diễm Cốt hết sức cẩn thận gắp xương cá trong cổ họng cậu ta ra, tiện tay dùng khăn lau nước bọt trào ra ngoài. “Ăn cá thì cứ ăn, sao ngay đến xương cá mà ngươi cũng nuốt luôn chứ…?”
Kinh Ảnh đứng dậy, đưa tay ra với lấy ly trà trên bàn uống ừng ực. Ngó quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Không được lãng phí đồ ăn, xương cá mềm như vậy, chỉ cần nhai là ăn được…”.
Hoa Diễm Cốt không kìm nổi, vỗ trán nói: “Ngươi… rốt cuộc là trước kia ngươi đã sống ra sao hả?”.
Trầm mặc một hồi lâu, Kinh Ảnh nhìn nàng nói: “Diễm Cốt”.
“Ừ!”
Hoa Diễm Cốt liếc mắt nhìn cậu ta.
“Ta giúp ngươi giết người có được không?” Kinh Ảnh điềm tĩnh nói, giọng điệu ấy như thể đang nói: “Giúp người giết con gà có được không?”.
Hoa Diễm Cốt lặng câm không biết phải nói sao.
“Triệu Như Thì đã gạt người, ta chẳng phải là gia tướng gì hết, mà là tử sỹ.”
Đôi mắt đen láy của Kinh Ảnh nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt: “Ta có thể giúp ngươi giết người, bất luận đối phương ở đâu, cũng bất luận đối phương là ai, chỉ cần ngươi hạ lệnh cho ta”.
Khóe môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật, nàng bất giác đưa tay xoa đầu cậu ta: “Bản chất ta vốn lương thiện, hành sự khôn khéo, người đời ái mộ ta còn không kịp nữa là, sao có thể kết oán với ta… Thế nên, ta hoàn toàn không có người muốn giết”.
Kinh Ảnh rất lấy làm thất vọng cúi đầu: “…Vậy ta vẫn được ăn cơm chứ?”.
“Sao lại hỏi vậy?”
Hoa Diễm Cốt cảm thấy cậu ta hình như vẫn còn khúc mắc trong lòng.
“… Lúc ta còn ở trại tử sỹ, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa. Kinh Ảnh hạ giọng nói tiếp: “Khi ấy chỉ muốn giết người, bởi chỉ có giết người, lúc trở về mới được ăn no”.
“…Không cần ngươi giết người ta cũng cho ngươi ăn cơm.” Hoa Diễm Cốt nói chắc như đinh đóng cột: “Còn có cả thịt nữa!”.
Kinh Ảnh bất chợt ngẩng đầu lên, hai con mắt sáng rực nhìn nàng: “Ngày ba bữa?”.
“Bốn bữa cũng được.” Hoa Diễm Cốt hào phóng phất tay nói.
“Còn có thịt thật ư?” Con mắt của Kinh Ảnh càng sáng rực hơn.
“Còn có cả cá nữa.” Hoa Diễm Cốt hào phóng vung cánh tay còn lại.
Kinh Ảnh nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt, gương mặt vốn ít cảm xúc thoáng hiện lên nụ cười, vừa ôn nhu lại vừa thuần khiết, tựa như ánh hào quang chiếu rọi vào đóa sen.
“Diễm Cốt.” Kinh Ảnh chăm chú nhìn Hoa Diễm Cốt với ánh mắt hết sức thân thiết, nói: “…Lần sau, ngươi còn gắp xương cá cho ta không?”.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Kinh Ảnh cùng cảm xúc trong ánh mắt cậu ta, Hoa Diễm Cốt cảm thấy mình không còn lầm lẫn cậu ta với sư phụ nữa…
Ngoài cửa sổ trăng tròn vành vạnh.
Nến đỏ chiếu rọi hai người.
Cũng vào lúc ấy, ở Cố phủ, Cố Triều Huy đang nhàn nhã nằm trên sạp, bên cạnh là ba tuyệt đại giai nhân đang bóp chân mời rượu.
“Chủ nhân!”
Một tên khách hái hoa cung kính dâng cuộn tranh cho hắn.
Cố Triều Huy lười nhác “Ừ” một tiếng, rồi tự khắc có một mỹ nhân bước đến trước mặt mở cuộn tranh ra cho hắn.
Vị hào thương nổi danh thiên hạ này có một sở thích, đó là thu thập mỹ nhân thiên hạ. Hắn đã lập ra một chức vụ - khách hái hoa, chuyên môn sưu tầm tranh mỹ nhân cho hắn. Nếu như ưng ý ai thì nghĩ cách để thu nạp đối phương vào phủ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn ta tướng mạo khôi ngô, gia sản đồ sộ, thế gia hiển hách, nữ nhân lọt vào mắt hắn, ít ai mà cự tuyệt. Thậm chí còn có bao nhiêu mỹ nữ kiều diễm, người đẹp xuất thân bần hàn ban đêm còn chạy đến nương nhờ hắn. Tuy phú hào trên đời này không chỉ mình hắn ta, song kẻ có tiền thì không anh tuấn được như hắn, còn kẻ nào anh tuấn thì không giàu bằng hắn, nếu được cả hai thì lại không trẻ trung như hắn… Suy đi tính lại, Cố Triều Huy hắn vẫn là tốt nhất.
Có điều từ sau khi xem bức họa Hoa Diễm Cốt, hắn ta đã lâu lắm rồi không nạp mỹ nhân mới.
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu sơn bất thị vân1”, Cố Triều Huy từ từ nhắm mắt lại, chán nản nói.
(1)Hai câu thơ trên được trích trong bài Ly tứ ngũ thủ của thi nhân nổi tiếng đời Đường Nguyên Trấn.
Dịch thơ như sau: “Từng đi biển cả, nước hề chi,
Trừ núi Vu ra, chẳng có mây”.
Dịch nghĩa: ”Từng ra biển lớn thì nước sông hồ khó gọi là nước,
Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là mây”.
Ba mỹ nhân bên cạnh mặt mày biến sắc.
Tên khách hái hoa lau mồ hôi, từ trong người lấy ra một cuộn tranh.
“Chủ nhân, những bức kia không xem cũng được, nhưng mà bức cuối cùng này không thể không xem.”
“So với Hoa Diễm Cốt thế nào?”
Cố Triều Huy vẫn nhắm mắt, tóc đen xõa sau đầu, một thân Hồ phục Tây Vực hơi xộc xệch để lộ ra cơ ngực khêu gợi.
“Tuy không sánh bằng, nhưng cũng không kém xa”, tên khách hái hoa vội nói.
“Ồ!”, Cố Triều Huy bấy giờ mới có chút tinh thần, hắn búng tay về phía mỹ nhân y phục màu xanh bên cạnh, mỹ nhân kia lập tức hiểu ý bước lên trước nhận lấy bức tranh, trở về trước sạp rồi mở ra.
Cuộn tranh từ từ mở ra, Cố Triều Huy một tay chống sau đầu, từ từ mở mắt.
Khi cuộn tranh mở ra một nửa, Cố Triều Huy hoàn toàn mở to mắt, cặp mắt phượng sáng ngời ấy như thể rượu ngon trong chén, thơm nức làm say mê lòng người.
Cuối cùng, khi cuộn tranh hoàn toàn được mở ra, Cố Triều Huy đã bật dậy khỏi sạp, đoạt lấy cuốn tranh, cặp mắt đầy vẻ chiếm đoạt nhìn chằm chằm vào người trong tranh, ánh mắt hừng hực ngọn lửa khao khát chiếm hữu.
Đó là một bức họa nữ tử du xuân, nữ tử trong tranh ngồi nghiêng mình bên dòng suối, tay cầm hoa, dung nhan tràn trề sức xuân. Chỉ nửa bên mặt cũng đủ toát lên vẻ kiều diễm, ngắm kĩ sẽ cảm thấy toàn thân không chỗ nào là không yêu mị, từng cử chỉ đều vô cùng mê hoặc.
“Ha ha ha... quả là quốc sắc thiên hương!”
Một tràng cười vang lên từ lồng ngực Cố Triều Huy, xem chừng hắn đã ưng ý lắm rồi. Hắn mở bức họa ra, chẳng bận xỏ giày bước khỏi sạp, chân trần đi qua đi lại trên tấm thảm Ba Tư.
“Nữ tử này ở đâu, mau đưa đến gặp ta.”
Khách hái hoa thấy vậy là biết rằng chủ nhân của mình quyết tâm phải đoạt được nữ tử này, tình huống này chỉ xảy ra hai lần, lần trước, chính là Hoa Diễm Cốt kia.
Hôm đó, một bọn khách hái hoa ngẫu nhiên bắt gặp được Hoa Diễm Cốt, kinh ngạc trước vẻ đẹp tiên nữ của nàng, bọn chúng lập tức tìm họa sư, lén họa một bức vẽ dung nhan Hoa Diễm Cốt, những mong sẽ khiến cho Cố gia vui mừng vô hạn. Cứ ngỡ việc tốt đã thành, Hoa Diễm Cốt kia chẳng qua chỉ là một y nữ sống đơn thân, không có chút thân thế nào, dù tính tình có cứng rắn chẳng qua cũng chỉ là cục xương khó gặm mà thôi, vậy mà khi động đến nàng thì... khách hái hoa cũng phải rùng mình.
Sáu tên khách hái hoa, bỗng chốc mất tích những bốn tên.
Hoa Diễm Cốt kia, căn bản là một cái đầm không rõ nông sâu.
“Lý Phúc!” Giọng nói không mấy vui vẻ của Cố Triều Huy cất lên.
Khách hái hoa bấy giờ mới định thần, vội vã dập đầu thưa: “Vâng, vâng, thưa chủ nhân, ngày mai nô tài sẽ đưa nữ tử này tới”.
“Tốt!”
Cố Triều Huy lúc này mới vừa ý nhếch môi, quay lại sạp, đặt bức tranh kia bên cạnh như muốn ngủ cùng nữ tử trong tranh.
Sắc mặt của ba mỹ nhân hầu hạ hắn hết sức khó coi, ánh mắt nhìn tên khách hái hoa cũng trở nên không còn thân thiện nữa.
“Nô tài xin được cáo lui trước.”
Khách hái hoa cũng không muốn ở lại đây để tự rước họa vào thân. Những mỹ nhân đó hận hắn thì đã sao? Hắn là khách hái hoa, dựa vào việc chọn mỹ nhân mà kiếm sống, trừ phi hắn ta chết hoặc không cần ăn cơm, bằng không hắn nhất định phải đi khắp chốn mà tìm kiếm giai nhân mỹ mạo trẻ trung về cho chủ nhân.
“Ừ, lui đi”, Cố Triều Huy không để tâm phẩy tay, toàn bộ tâm trí đều đang tập trung vào bức họa kia.
Chứng kiến cảnh này, khách hái hoa vừa vui sướng vừa thở phào nhẹ nhõm.
Vui sướng là bởi vì chủ nhân càng thích mỹ nhân do hắn chọn, hắn sẽ được càng nhiều tiền thưởng, đám tiểu tử trong nhà sẽ có thể tiếp tục được học hành, rồi sau này sẽ trở thành cử nhân tú tài, không cần phải kế tục cái sự nghiệp hèn mọn của phụ thân chúng.
Thở phào nhẹ nhõm là bởi vì ánh mắt của Cố gia rốt cục cũng rời khỏi Hoa Diễm Cốt, nếu Cố Triều Huy cứ kiên quyết muốn có được Hoa Diễm Cốt, e là ... hắn ta sớm muộn cũng bước theo vết xe đổ của bốn tên khách hái hoa kia.