Chương 148: Một Nhà Có Con Gái Trăm Nhà Cầu
Nhà cũ Hoàng gia hôm nay rất náo nhiệt.
Trong phòng bếp, chảo dầu "chi lạp" vang lên liên hồi, hương khí bay khắp nơi. Khách khứa đàn ông đàn bà ở rải rác trong phòng ngoài sân, nói chuyện phiếm, hoặc ngồi quan sát chung quanh. Tiếng nói tiếng cười truyền đến hàng xóm.
Hoàng Lão Thực mang theo hai khuê nữ tới, nhận được sự chú ý chưa từng có của mọi người.
Cả nhà tiểu cữu thôn Cây Lê Câu không cần phải nói, lôi Hoàng Tước Nhi đến bên cạnh. Mà đại cô Hoàng Chiêu Đệ lần này tới trong núi, cũng chứa một ít tâm tư. Đó chính là mang nhi tử đến xem mắt 2 đứa cháu gái, Đại Nữu và Hoàng Tước Nhi. Nếu có duyên hợp mắt thì thân càng thêm thân. Tối qua 2 mẹ con đã nhìn qua Đại Nữu, hiện tại chỉ còn lại Hoàng Tước Nhi.
Bởi vậy, cha con Hoàng Lão Thực phụ nữ vừa đến, người từng gặp mặt hay chưa gặp mặt, đều đưa ánh mắt về phía Hoàng Tước Nhi, ngay cả tiểu Hoàng Ly cũng bị người ta nhìn chằm chằm.
Nhìn như vậy, mọi người càng tán thưởng Hoàng Tước Nhi hơn.
Hoàng Tước Nhi và Đại Nữu là chị em họ, bộ dạng có chút giống nhau, tính cách cũng tương tự, đều văn tĩnh ít lời.
Nhưng cẩn thận so sánh, rất rõ ràng có sự khác biệt.
Đại Nữu bổn phận đoan trang, đại khái ngày thường không đùa giỡn với tỷ muội, quen trầm ổn, cử chỉ có vẻ câu nệ, luôn sụp mí mắt nên thiếu đi sự phấn chấn của thiếu nữ.
Lúc Hoàng Tước Nhi chưa tới, tính cách ấy của nàng không rõ rệt, mọi người đều khen nàng đoan trang biết lễ. Sau khi Hoàng Tước Nhi đến, dưới sự so sánh, ưu điểm của nàng trở thành khuyết điểm.
Lại nhìn Hoàng Tước Nhi, cũng im lặng nhưng ánh mắt lanh lợi chuyển động, hoặc miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đều làm cho người ta cảm thấy nàng nhu hoà xinh xắn. Lơ đãng nhoẻn một nụ cười nhẹ, lộ ra vài răng nhỏ, càng làm trước mắt sáng ngời, cảm thấy nàng linh hoạt hẳn lên.
Còn nữa, xiêm y của tỷ muội các nàng đều do Đỗ Quyên thiết kế. Cổ áo, tay áo, ống quần, eo lưng, đều được xử lý đặc biệt, không giống xiêm y bình thường thẳng đuột xuống: eo lưng thu nhỏ lại, cổ tay áo và ống quần cũng thu nhỏ lại, hoặc dùng dây lưng thắt cái nơ con bướm, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, tiện làm việc lại không mất đi nét giản tiện xinh đẹp.
Trước khi ra khỏi cửa, nàng cố ý tìm bộ xiêm y cũ có miếng vá thay vào.
Nhưng là, tỷ muội các nàng vá xiêm y cũng đặc biệt: cũng không quy củ vá một miếng vải vuông vào, mà dùng một miếng vải cùng màu, cắt thành hoa cỏ hoặc là những động vật nhỏ khâu lên, làm cho người ta không thấy đó là miếng vá, mà cho là thêu lên trang trí, rất có đặc sắc riêng.
Bởi vậy, dù là xiêm y vải thô mang miếng vá, mắc trên người thiếu nữ 12 tuổi mới phát dục, cũng khó che lấp vẻ tú lệ yểu điệu, không ai không khen ngợi.
Điền tử và Diêu Kim Quý không dời mắt được.
Diêu Kim Quý, tên như ý nghĩa, đương nhiên rất "Kim Quý".
Đứa nhỏ ở tiểu hộ, có rất nhiều đứa được thân nhân đặt ở lòng bàn tay nuông chiều.
Diêu Kim Quý như Tiểu Bảo ở trước mặt Hoàng đại nương, rất được gia gia nãi nãi sủng ái, còn đưa hắn đi tư thục đọc sách, nhận biết vài chữ. Dáng dấp lớn lên cũng không sai, thực tuấn tú, cử chỉ lại nhã nhặn, thoạt nhìn như thư sinh.
Nên hắn có chút mắt cao hơn đầu, không để vào mắt nhứng cô gái bình thường.
Năm nay hắn 16 tuổi, cùng nương đến nhà bà ngoại, đối với người gọi là biểu muội thật không ôm hy vọng quá lớn. Nào ngờ thấy Hoàng Tước Nhi, hắn lập tức động tâm.
Điền Tử là cháu trai tiểu cữu của Đỗ Quyên. Lúc trước nương nó và nãi nãi đều nhìn trúng Hoàng Tước Nhi, hôm nay đến là muốn định thân. Hắn là điển hình trẻ con trong núi, rất rắn chắc đôn hậu.
Không nói đến người lớn nghĩ như thế nào, 2 thiếu niên đều ở tuổi "biết háo sắc mà mộ thiếu ngải"*, thấy Hoàng Tước Nhi như vậy, sao có thể không thích!
* Ám chỉ con trai đến tuổi yêu đương, biết ái mộ thiếu nữ xinh đẹp.
Hoàng Tước Nhi bị người nhìn đến chịu không nổi, chủ động đi phòng bếp hỗ trợ.
Nàng đi ra ngoài, sau lưng còn có hai đôi mắt dõi theo.
Lại nói Hoàng Chiêu Đệ cùng các phụ nữ khác ở một bên nhàn thoại. Nghe ý tứ các nàng đều vì Hoàng Tước Nhi mà đến, không khỏi cả kinh. Nàng vội vàng đứng dậy đi tìm nhi tử, hỏi ấn tượng của hắn đối với Đại Nữu và Hoàng Tước Nhi.
Diêu Kim Quý ngạo mạn nói, Tước Nhi biểu muội nhìn không tệ lắm.
Hoàng Chiêu Đệ hiểu ý nhi tử, biết hắn có chút kiêu ngạo. Lời này nghe qua như không thèm để ý, kỳ thật là đã nhìn trúng Tước Nhi.
Nàng vội la lên: "Ái dà! Ông ngoại ngươi muốn đem Tước Nhi hứa cho Điền Tử đó."
Diêu Kim Quý nghe xong lập tức thu hồi thần thái không thèm để ý, nhíu mày hỏi: "Đã định rồi?" Trách sao nhiều người tới như vậy.
Hoàng Chiêu Đệ lắc đầu nói còn phải thương lượng với đại cữu hắn.
Diêu Kim Quý mới yên lòng, nhắc nhở nói: "Nương và đại cữu là chị em, còn không so được với người bên ngoài? Lại nói nhi tử... Hừ!" Tuy hắn chưa nói trắng ra nhưng ý tứ thật rõ rệt: hắn còn không sánh bằng một tiểu tử lớn lên ở vùng núi hẻo lánh sao?
Hoàng Chiêu Đệ gật đầu, vội thấp giọng nói: "Nương đi nói với bà ngoại ngươi."
Nàng vội vàng đi tìm Hoàng đại nương, đem ý cầu thân nói ra.
Hoàng đại nương nghe xong thập phần ngoài ý, oán giận nói: "Sớm không nói?"
Bà không nghĩ tới đứa cháu ngoại xuất sắc này đến xem mắt, bằng không, giá nào cũngkhông đem Đại Nữu định đi ra ngoài, cũng sẽ không đáp ứng đem Tước Nhi hứa cho cháu trai nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ tuy rằng thân, còn có thể thân hơn khuê nữ của mình?
Nhưng thân thích Cây Lê Câu đều tới, bà không thể đuổi người đi.
Hoàng Chiêu Đệ ngượng ngùng, nghĩ rằng tối qua tới đây rất trễ, không thấy 2 cô cháu gái, cũng không biết nhi tử có nhìn trúng các nàng hay không, sao có thể nói trước chứ.
Hoàng đại nương phát sầu, kêu Tiểu Thuận lặng lẽ ra ngoài gọi Hoàng lão cha, mời người đến phòng ở bên hông nhà, đem việc này nói với hắn.
Tuy Hoàng lão cha cũng kinh ngạc, nhưng không bỏ lỡ chủ trương.
Hắn suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói: "Làm như vậy —— "
Hắn kề tai thấp giọng nói nhỏ với Hoàng đại nương.
Hoàng đại nương nghe xong liên tục gật đầu, sau đó về phòng.
Bà kêu em dâu nhà mẹ đẻ, cháu vợ, còn có khuê nữ Hoàng Chiêu Đệ qua một bên, cười nói: "Thật không nghĩ tới, các ngươi đều xem trọng Tước Nhi. Một là nhà mẹ đẻ của ta, một là khuê nữ của ta. Ta cũng không tiện thiên vị ai. Tước Nhi là khuê nữ lão Đại, thì do hắn đến tuyển. Hắn nói nhìn trúng người nào là người đó. Các ngươi cũng đừng trách, đây là nhân duyên, cũng là mệnh ..."
Mọi người đều cười, nói sao có thể chứ, vậy thì nghe lão Đại.
Trong tâm tư đều chửi thầm đối phương, trách nàng chặn ngang một cước.
Hoàng đại nương thấy mọi người đều đồng ý, nhẹ nhàng thở ra, vội đi ra ngoài gặp Hoàng lão cha, kêu hắn nói với Hoàng Lão Thực.
Phượng Cô đang ở phòng bếp nấu cơm, vì vào phòng lấy đồ nên nghe những lời này, trong lòng chua chát. Trở lại phòng bếp, không nhịn được đánh giá Hoàng Tước Nhi.
Thì ra nàng cũng thấy Diêu Kim Quý tốt, hối hận ngày hôm qua nóng vội. không nên nhanh chóng đáp ứng việc hôn nhân với Thạch gia. Nếu trễ nữa ngày, đem Đại Nữu hứa cho đứa cháu này, thật là tốt biết bao!
Nhưng nàng cũng chưa chết tâm, muốn tìm cớ đẩy lui việc hôn nhân với Thạch gia, rồi gả Đại Nữu cho Diêu Kim Quý.
Ai ngờ nghe xong lời bà bà nói, nàng hoảng hốt toát mồ hôi lạnh.
Vạn hạnh không có nói ra, bằng không chị chồng nhìn trúng Tước Nhi, nàng lại đem Đại Nữu đưa lên, quay đầu bị cự tuyệt, đó không phải là quá mất mặt!
Vừa thấy may mắn, lại thấy không phục, lại thầm đánh giá Hoàng Tước Nhi.
Nhìn ngang nhìn dọc bộ dạng Hoàng Tước Nhi đều không êm dịu như Đại Nữu, so ra không giỏi bằng Đại Nữu, không nghĩ ra nàng còn chưa trưởng thành, sao lại được nhiều người nhớ thương như vậy.
Lại nói trong nhà chính, Hoàng lão cha tiếp nhà tiểu cữu và nam khách ngồi uống trà. Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị hai huynh đệ cũng ngồi đó. Diêu Kim Quý và Điền Tử ngồi trên băng ghế nhỏ.
Lúc này, Hoàng đại nương đi ra bên tai Hoàng lão cha nói nhỏ vài câu.
Hoàng lão cha tằng hắng một cái, nhìn qua mọi người cười nói: "Một nhà có con gái trăm nhà cầu, từ trước tới bây giờ đều là như vậy. Trước mắt hai nhà đều cầu Tước Nhi, đều là thân thích, chúng ta cũng không tiện nhúng tay. Còn có Lão Đại đã ở riêng sống một mình, việc hôn nhân của khuê nữ hắn cũng nên do hắn làm chủ."
Hoàng đại nương đứng bên cạnh hắn, liên tục cười làm lành gật đầu.
Hoàng lão cha lại chuyển hướng về Hoàng Lão Thực, nói: "Lão Đại, hôm nay tiểu cữu nãi nãi ngươi và tỷ tỷ ngươi đều coi trọng Tước Nhi, cùng lúc cầu thân cho Điền Tử và Kim Quý."
Hắn chỉ về phía 2 thiếu niên ngồi bên dưới, cười nói: "Đều là những đứa bé ngoan. Ngươi làm cha thì ngươi chọn con rể. Ngươi chọn lựa, bọn họ cũng không hai lời. Đều là thân thích, có lời gì nói thẳng, đừng ra bên ngoài nói."
Tiểu cữu gia ha ha cười nói: "Kia sao có thể chứ! Lão Đại, khuê nữ là của ngươi, con rể cũng do ngươi chọn lựa. Thích gả cho ai, người bên ngoài cũng không lời gì để nói."
Mọi người sôi nổi gật đầu, nói đùa vài câu.
Mặt 2 thiếu niên ngồi đưới đất đều đỏ.
Hoàng Ly đang chơi với Tiểu Thuận nhưng luôn chú ý động tĩnh, vừa nghe lời này, cũng không chơi, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Lão Thực cha, như khỉ leo cây leo lên đầu gối hắn, ngồi gọn trong lòng hắn, hai mắt long lanh quét nhìn mọi người.
Hoàng lão cha thấy vẻ mặt đại nhi tử kinh ngạc, tưởng hắn chưa bao giờ được người nâng lên như vậy, con dâu lại không có mặt, việc này phải do một mình hắn chủ trương, có chút khó khăn.
Nhưng tình thế trước mắt, hai người bọn họ không tiện nhúng tay, chỉ phải nhắc nhở nói: "Cũng không cần ngươi lập tức cho lời chắc chắn. Các thân thích không dễ dàng tụ tập một chỗ, trước tiên nói một chút, quay đầu ngươi nghĩ xong, sẽ nói cho nương ngươi biết."
Đây là lo lắng hắn không nói, sợ đắc tội với thân thích.
Đúng ra không nên trước mặt nhiều người nói đến chuyện này, nhưng hai nhà cầu thân tới cùng một lúc, có chút lời tất yếu nên giáp mặt nói rõ ràng. Về phần kết quả chọn lựa, dĩ nhiên không thể nói ngay mặt, nhất định phải lặng lẽ nói, để người bị cự tuyệt đỡ mất mặt.
Hắn vì nhi tử suy xét thực chu toàn, nhưng nhi tử hiển nhiên không thể lĩnh hội thâm ý của hắn.
Từ lúc Hoàng Lão Thực nghe cha nói, vừa kinh hoảng vừa giật mình. Xem trận thế này, đều tới vì khuê nữ mình, quả nhiên con gái mình đoán không sai.
Hắn vốn không phải là người nghĩ sâu, vừa đến đã đem Hoàng Tước Nhi hứa cho Hạ Sinh, thứ hai nữa là Hoàng lão cha vừa rồi đã nói, khuê nữ là của hắn, con rể do hắn chọn, vậy hắn còn lo lắng gì?
Rồi nghĩ, nhiều người đều hiếm lạ khuê nữ hắn, sống mấy chục năm rồi cũng chưa hãnh diện như hôm này. Sự đắc ý không cẩn thận đã biểu lộ lên mặt, miệng cười toe toét như hoa.
Hắn dùng sức muốn khép miệng lại, nhưng không thể.
Cuối cùng đành phải buông tha, nhe răng, vui tươi hớn hở, lại không so đo áy náy hướng mọi người nói: "Việc tốt như vậy? Tước Nhi đã hứa cho người ta rồi!"
Mọi người nghe xong ngẩn ngơ, nửa ngày phản ứng không kịp.
Vẫn là Hoàng lão cha lên tiếng đầu tiên, không tin hỏi: "Hứa cho người ta? Hứa cho nhà ai? Sao không nghe ngươi nói? Vợ ngươi làm chủ hứa?"
Hắn hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, đầu mâu cuối cùng cũng chĩa vào Phùng thị.
Hoàng Lão Thực lắc đầu như trống bỏi, nói: "Không phải. Nương Tước Nhi không có ở nhà. Là ta, ta đem Tước Nhi hứa cho Hạ Sinh Lâm gia cách vách. Ta muốn đợi khi nương Tước Nhi trở lại mới mời thân thích hai nhà đến uống thân rượu..."