Lời cuối truyện
Ngày 1 tháng 9 năm 2004, các phần tử khủng bố đã tấn công trường Trung học số 1 thành phố Beslan của Cộng hòa Bắc Osetiya-Alaniya (Liên bang Nga) và đã bắt cóc một số lượng lớn học sinh, phụ huynh và giáo viên làm con tin. Vụ bắt cóc tiếp diễn đến ngày mùng 3, tổng cộng có ba trăm ba mươi mốt người bị thiệt mạng, trong đó một trăm tám mươi sáu người là trẻ em.
Người gặp nạn khiến mọi người đau lòng, người sống sót chưa hẳn đã hạnh phúc.
Trong quá trình diễn ra vụ việc, qua đàm phán, bọn khủng bố đồng ý phóng thích một số phụ nữ và trẻ em, nhưng chỉ cho phép mỗi bà mẹ được đem theo một đứa trẻ.
Khi ấy có một bà mẹ có hai người con, đứa lớn chừng sáu tuổi, chưa hiểu gì nhiều, đứa nhỏ vẫn còn đang ẵm ngửa.
Không biết có trải qua đấu tranh dằn vặt hay không, chỉ biết cuối cùng bà mẹ đã đem theo đứa nhỏ.
Sau khi vụ việc kết thúc, cô con gái lớn đã sống sót trở về bên mẹ, nhưng tình cảm mà cô dành cho mẹ đã hoàn toàn thay đổi.
Tác giả đã nhìn thấy cảnh này trong khi xem thời sự trên TV: cô con gái chơi cầu bập bênh trong sân nhà, trông cô không có gì khác thường, thậm chí miệng còn lẩm nhẩm hát. Nhưng khi mẹ cô đến gần và gọi tên cô, thì không thấy có bất cứ phản ứng gì, “đôi mắt cô vô hồn, trông như bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết.”
Và đây chính là điểm xuất phát ban đầu của truyện “Dốc quỷ ám”.
Bản thảo lần 1.
Bắc Kinh, ngày mùng 5 tháng 3 năm 2006
Tác giả: Chu Hạo Huy.