Chương 13
Là số máy bàn, Thủ Thủ cả mặt ửng hồng, lúc chạy ra nhận điện thoại vẫn còn hơi ngẩn ngơ, đầu bên kia nói một chặp, cô vẫn chưa kịp hiểu, đối phương đành lập lại thêm một lần nữa.
Dịch Trường Ninh thấy thần sắc cô đờ đẫn, một lúc khá lâu mới cúp máy, liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Là Kỷ Nam Phương…” mặt cô trắng xanh, “…anh ấy gặp tai nạn giao thông rồi.”
Nguyên do là xe chạy quá tốc độ lao vào dải phân cách, cả xe bị tông đến bẹp lép, may mà trên xe trang bị sẵn hệ thống 8 túi hơi an toàn, Kỷ Nam Phương chấn thương không nặng, chỉ bị rạn xương chân.
(* Hệ thống túi hơi an toàn )
Lúc Thủ Thủ đến bệnh viện, chân anh đã bó bột xong, đồng thời cũng được treo lên cẩn thận, xem ra rất thảm hại. Trong phòng bệnh sớm đã bị vây chật như nêm cối, có giáo sư chuyên môn, có bác sĩ, y tá, thậm chí còn triệu tập cả khoa chỉnh hình uy tín nhất đến, Kỷ Nam Phương nằm im trên giường bệnh không cựa quậy, đột nhiên xuyên qua đám người anh thấy cô, liền nhếch cười.
Thủ Thủ thấy anh còn có thể cười, không kìm được nhẹ nhõm thở phào.
Đợi bác sĩ đi khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại trợ lý của Kỷ Nam Phương, Thủ Thủ bình thường rất ít khi giao thiệp với anh ta, chỉ nhớ anh ta họ Trần, vừa nãy là anh ta gọi điện báo cho cô, vị trợ lý Trần hỏi Kỷ Nam Phương: “Thư kí Triệu có gọi điện tới, theo ý anh, tôi đã nói xương cốt không vấn đề gì, chỉ bị giãn dây chằng, bên đó có chần chừ một lúc, tối nay có lẽ không sao cả.”
Kỷ Nam Phương gật đầu, lại nói: “Nếu mẹ tôi có gọi qua, cũng nói như thế đi, đỡ cho bà phải hoảng sợ.” Trợ lý Trần trả lời một câu, thấy anh không còn gì dặn dò nữa, cũng đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
Thủ Thủ lặng im một lúc, mới hỏi: “Tại sao lại thành ra thế này, hẵng còn phải nói dối người nhà nữa sao?”
Kỷ Nam Phương điềm nhiên như không cười với vô: “Đã tầm này, nói không chừng các cụ đã ngủ rồi, các cụ hàng ngày đều dựa vào thuốc an thần cả, lẽ nào vừa ngủ được vài phút đã dựng các cụ dậy, chẳng lẽ anh lại bất hiếu thế à.”
Thủ Thủ bỗng nhiên cúi người, Kỷ Nam Phương chỉ cảm giác đôi mắt ấy vừa đen lại vừa sáng, dường như hai viên đá quý phảng phất còn có thể nhìn rõ bóng mình đổ ngược trong đó, mà nét mặt cô càng lúc càng áp lại gần. Người cô ấy vẫn có hương thơm y nguyên là vậy, thoảng qua là vị ngọt ngào, anh gần như cảm thấy khó thở, cô đã đứng thẳng dậy, “Anh uống rượu chứ gì? Lái xe sau khi uống rượu, đáng đời!”
“Ai nói anh uống nào?”
“Anh tự ngửi người mình xem.” Thủ Thủ khẽ nhăn mày: “Em còn ngửi ra là mùi Eiswein đấy, còn định lừa ai nữa?”
Anh cười: “Lừa ai cũng không lừa được em nhỉ, mũi thính như cún ấy.”
Thủ Thủ hừm một tiếng, Kỷ Nam Phương nói: “Đừng giận nữa nhé, cứ cho như anh đáng đời đi, anh cũng thành ra thế này rồi, em cũng nên nguôi giận đi chứ.”
Thủ Thủ hiểu ra anh nói một lời hai ý, cảm giác có chút lúng túng, quay mặt đi không thèm để ý đến anh nữa, chẳng được bao lâu, Kỷ Nam Phương đã bắt đầu rầm rì: “Thủ Thủ, chân anh đau.”
“Em giúp anh ấn chuông gọi bác sĩ nhé.”
“Gọi bọn họ đến để làm cái gì.” Anh hậm hực, “Họ không lỡ cho anh liều thuốc giảm đau, lại còn bảo sẽ ảnh hưởng đến vết thương khó lành.”
“Vậy anh cứ cố nhịn đi.”
Anh thở dài: “Em qua đây đã, em đứng xa thế, anh nói khó lắm.”
Thủ Thủ bảo: “Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, em đứng đây được rồi.”
Kỷ Nam Phương cười không biết phải làm sao: “Anh cũng chẳng phải hổ, hơn nữa anh đang treo giò thế này, còn không động đậy nổi, em qua đây được không. Anh thật sự nói hết hơi rồi, nói chuyện cũng thấy mệt nữa.”
Phòng bệnh không có ghế, mà sô pha lại đặt cách một đoạn khá xa, Thủ Thủ chần chừ một lúc, cuồi cùng vẫn ngồi xuống bên giường bệnh, Kỷ Nam Phương nắm lấy tay cô, cô vốn định dụt lại, thấy mặt anh cố nhịn không cười, rốt cuộc cô cũng dằn xuống được.
May mà Kỷ Nam Phương nắm tay cô thôi đã cảm giác mãn nguyện rồi, ngón trỏ anh vô tình vuốt nhẹ trên mu bàn tay cô, Thủ Thủ vùng ra: “Buồn mà.” Anh cười: “Thủ Thủ, hôm nay lúc bị đâm xe, anh đã nghĩ nếu như anh chết rồi, em sẽ khóc vì anh chứ?”
Thủ Thủ ngây người, chẳng ngờ anh sẽ nói những lời này, trong chốc lát dường như trở thành ngoài ý muốn. Chỉ khẽ thở dài, quay mặt đi, đèn phòng bệnh sáng chưng, bóng cô đổ như thể mặt giấy cắt, rõ ràng mà hiển nhiên, đôi lông mi đen nhánh dầy cong vút tựa cánh bướm, một thoáng rung động.
“Thủ Thủ.” Giọng Kỷ Nam Phương rất trầm: “Trước đây đều là lỗi của anh, sau này chúng ta sẽ cố gắng sống tốt hơn, được không?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thủ Thủ thao thức mất ngủ, những kí ức rối bòng bong như thể một giấc mơ, lúc ở cùng với Giang Tây, lúc ở cùng với các anh trai, thỉnh thoảng cũng nghĩ đến Kỷ Nam Phương, nhưng cũng mơ hồ lắm. Anh lớn hơn cô 6 tuổi, hồi bé chơi cùng với các anh, trước kia còn không thích dắt cô theo, chê cô còn bé, chê cô là con gái, chê cô phiền phức. Lớn hơn một chút, anh lại ra nước ngoài, cũng giống như bất kì một người anh thân thiết nào, cô trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ cưới anh, mà hôn lễ còn tổ chức gấp rút vội vàng là vậy, cho dù cưới nhau cũng được một thời gian dài rồi, cô vẫn chưa thể quen được, thỉnh thoảng tỉnh ngủ giữa đêm, đột nhiên thấy bên cạnh mình lại có người đang nằm, thường sẽ sợ đến toát cả mồ hôi, phải định thần một lúc mới nhớ ra, hóa ra là Kỷ Nam Phương, mình với anh ấy đã là vợ chồng rồi. Phải một thời gian dài cô mới thích ứng được, mà Kỷ Nam Phương cũng vậy, bởi lẽ cô quen ngủ một mình rồi, thỉnh thoàng nửa đêm anh lật mình vô tình chạm phải cô, cô thường sẽ giật mình bừng tỉnh.
Sau này anh cuối cùng quen nếp ngủ sát mép giường, chỉ nằm ít chỗ nhất có thể, đến ngủ say rồi cũng không chạm vào cô nữa, có hôm sáng dậy sớm, thấy anh rụt tay rụt chân nghiêng mình ngủ, bộ dạng lúc ấy lại thành ra cực nhọc vô cùng.
Nhưng lúc ấy anh hầu như mỗi ngày đều về nhà, cho dù tiếp khách muộn đến mấy, uống say đến mấy, cũng đều được lái xe đưa về, chỉ lúc uống say anh mới không nằm bên mép giường, mà thích bám lấy cô, cả người nóng hầm hập như bếp lửa, kiên trì dán mình lên lưng cô, cô gỡ tay anh ra, anh ngoan ngoãn ngủ được một lúc, một lúc không lâu sau lại áp sát, năm lần bảy lượt như thế, cô thực sự không thể ngủ tiếp được, đành nửa đêm nửa hôm mò ra phòng khách ngủ, sau này anh biết rồi, uống say về cái là tự động ra phòng khách ngủ.
Thực ra nhiều khi con người anh ấy cũng không tệ, luôn nhường nhịn cô, bởi vì cô nhỏ hơn anh mà, lúc kết hôn cô mới 21 tuổi thôi, gia đình đôi bên đều cảm thấy tính khí cô vẫn còn trẻ con lắm, Kỷ Nam Phương đối với cô như đối với một đứa trẻ, có vài lần thật sự bị cô làm cho bực mình, cũng không bỏ cô lại mà đi, dần dần sau này mới ít khi về nhà, nhưng mỗi lần cô có việc gọi điện cho anh, anh luôn xuất hiện rất kịp thời.
Diệp Thận Khoan có lúc cũng dạy bảo cô: “Kì thực Nam Phương đối với em rất tốt, chỉ cần em đối với cậu ta có lòng một chút thôi, cậu chàng sẽ không lông bông chơi bời bên ngoài nữa đâu.”
Một lần hai lần nói đến nhàm rồi, cô dứt khoát cãi lại: “Anh cả, em thấy chị dâu đối với anh cũng có lòng lắm, sao anh vẫn chơi bời bên ngoài thế?”
Một câu thôi đã khiến Diệp Thận Khoan nghẹn gần chết, tức đến vài tuần sau cũng không thèm nói cô nữa.
Thủ Thủ không ngủ được, ngày hôm sau dậy thì đã muộn giờ, bèn gọi điện xin nghỉ một ngày phép, đến giữa trưa thì có điện thoại, thì ra Thịnh Khai mới biết Kỷ Nam Phương xảy ra tai nạn xe cộ, Thịnh Khai không kìm được quở trách cô: “Thủ Thủ à, con quá lắm rồi, Nam Phương xảy ra chuyện, sao con không đến bệnh viện thăm chồng?”
“Con đã đến qua rồi mà.”
“Đến qua là được à? Con bây giờ đáng lẽ nên ở bệnh viện mà chăm sóc Nam Phương chứ, vợ chồng 2 đứa, phải đồng cam cộng khổ, săn sóc giúp đỡ lẫn nhau, những lúc này sao con một chút lo lắng cũng không có thể hả? Con có thái độ gì đây?”
Thủ Thủ đành lại đến bệnh viện lần nữa, nhớ ra hôm qua Kỷ Nam Phương phàn nàn quần áo ở bệnh viện hoàn toàn không tài nào mặc nổi, cô đắn đo một lát mới gọi điện thoại cho lái xe của Kỷ Nam Phương, dặn anh ta cầm thêm 2 bộ áo ngủ cho anh, rồi nhân tiện đưa qua bệnh viện.
Lúc đến bệnh viên, vừa rẽ đến hành lang đã thấy rầm rộ khác thường, từ trong ra đến ngoài xếp chật kín hoa tươi lẫn trái cây, đoán trước đám bạn xã hội của anh đều ngóng được tin tức, lũ lượt trước sau đến thăm hỏi, từ xa đã nghe thấy tiếng Trần Trác Nhĩ tình ý sâu xa trịnh trọng nói: “Với quan điểm chuyên môn của tôi, dựa vào tấm phim X-quang này mà nói thì là, tôi cảm giác không phải chỉ gãy chân thôi đâu, trái lại hình như còn liên quan đến hông đấy, Nam Phương này, sau này cậu phải từ từ một chút nhé.”
Trong phòng bệnh tức khắc bật cười rầm rầm, cô đẩy cửa bước vào, đám người hãy còn cười đến nghiêng ngả, thấy cô mới bớt phóng túng hơn: “Ồ, Thủ Thủ đến rồi.”
Cô tiện tay đặt túi sang một bên, Kỷ Nam Phương vẫn cứ để ý thấy: “Cầm theo gì thế?”
Thủ Thủ nói: “Đồ ở nhà, hôm qua anh bảo phải thay quần áo mà?”
“Há!” Trần Trác Nhĩ cầm đầu ồ lên “Chúng ta né đi vậy, đừng làm ảnh hưởng đến Nam Phương thay quần áo nữa nhỉ!”
Thêm một giọng khác tấm tắc: “Đằm thắm quá, thế này là trêu tức bọn này rồi còn gì? Bọn này toàn lũ độc thân, nhỡ ra không cẩn thận mà bị thương, đến quần áo cũng không có người giúp thay ấy.”
Lại còn có kẻ chêm lời chỉ sợ không được nói: “Ơ kìa, thế ‘5 tiêu chuẩn gia đình văn hóa toàn quốc’ có phải bình xét lại không nhỉ?
“Chuyện này trách nhiệm thuộc về tôi, để tôi.” Trần Trách Nhĩ vỗ ngực: “Khỏi phải nói ‘tiêu chuẩn gia đình văn hóa toàn quốc’, kể cả là huy chương lao động toàn quốc, tôi cũng kiếm được cho vợ chồng nhà cậu 1 cái.”
“Biến ngay!” Kỷ Nam Phương cười mắng: “Mấy cậu ỷ tôi bây giờ không động chân động tay được hả?”
“Ai nói cậu không động chân động tay được thế, bọn này không làm phiền cậu động tay động chân nữa.” Trần Trác Nhĩ nháy mắt, cả đám người lại cười rầm rầm, đùng một cái là tản đi hết. Lũ lượt ra về, đến Trần Trác Nhĩ cũng đi luôn, tiện tay còn giúp bọn họ đóng cửa phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Thủ Thủ và Nam Phương, Kỷ Nam Phương nói: “Đừng để ý bọn họ, cả đám nhí nhố ấy mà.”
Thủ Thủ đặt túi lên giường: “Em cầm cho anh 2 bộ áo ngủ ở nhà, đợi lát nữa y tá đến, anh bảo họ giúp anh thay, em về đi làm trước đây.”
“Em hôm nay còn có việc à?” Kỷ NamPhương hình như hơi thất vọng, lại bảo: “Tối nay em qua đây một lượt nữa được không? Mẹ anh nói tối nay đến thăm anh, không thấy em ở đây, lại lôi thôi ra.”
“Tối nay em không đến nữa.” Thủ Thủ dường như lại hạ quyết tâm gì đó, nói: “Chuyện chúng mình, anh sớm để bố mẹ biết thì hơn, em sợ đến lúc đó bố mẹ lại khó chấp nhận.”
Kỷ Nam Phương vốn đang truyền thuốc, nghe thấy cô nói những lời này, dường như lại coi như chưa từng nghe, chỉ ngắm nhìn dòng thuốc chạy dọc ống truyền, tí tách tí tách, không vội không chậm rơi xuống. Phòng bệnh vốn yên tĩnh, Thủ Thủ cảm thấy yên tĩnh đến nỗi phát sợ. Bởi lẽ cô còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, vừa rối lại vừa nhanh, bịch bịch bịch bịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, qua một lúc khá lâu, Kỷ Nam Phương mới xoay mặt sang nhìn cô. Thủ Thủ chỉ cảm thấy khuôn mặt anh bình tĩnh vô cùng, nhưng lại không thể nhìn ra điều gì, mà giọng anh cũng bình lặng: “Em có ý gì?”
“Kỷ Nam Phương.” Cô chạm vào tay anh, tay anh rất lạnh, lạnh lẽo như một tảng băng, hoặc có lẽ là vì anh đang truyền thuốc, cô nói: “Hôm qua em nghĩ rất nhiều rồi, anh thực ra đối với em rất tốt, 3 năm này em cảm ơn anh, nhưng em không còn cách nào cả.”
Anh nhìn xoáy vào cô, như nhìn một kẻ xa lạ xưa nay chưa từng quen biết, ánh mắt đó phảng phất một mũi sắc nhọn, hơi thở anh trở nên dồn dập, bỗng nhiên bùng lên, hung hăng gạt tay cô ra: “Cút, em cút ngay cho anh.”
Thủ Thủ bật dậy nắm lấy túi xách, Kỷ Nam Phương lại ngả người ra, trán anh hằn lên vệt gân xanh: “Em tưởng anh yêu em chắc? Buồn cười, nếu như em không phải họ Diệp anh liệu có cưới em không? Lúc đầu nếu như không phải bố mẹ dồn ép anh liệu có cưới em không? Em tự cho em là ai nào? Trước đây anh trêu đùa em, là bởi vì anh chưa chơi chán, giờ anh chán ngấy rồi, em muốn bỏ nhau chứ gì? Bỏ thì bỏ! Em tưởng anh yêu em chắc, em cút ngay cho anh, cút!”
Thủ Thủ xưa nay chưa thấy gặp anh như thế này, đến mắt cũng đỏ au, như thể vừa uống say, lại như thể đã biến thành một người khác, một người cô không hề quen biết, cô thấy sợ, giật lùi lại vài bước, mà anh đã chỉ thẳng ra cửa, lập lại lần nữa: “Cút ngay!”
Li hôn so với trong tưởng tượng của cô lại phức tạp hơn rất nhiều, thái độ đôi bên đều cương quyết, Kỷ Nam Phương vô vị đồng ý li hôn, nhưng bố anh lại nổi giận lôi đình, đập vỡ cả cốc chén, thiếu điều đích thân đến bệnh viện đánh mắng Kỷ Nam Phương một trận nên thân.
Thái độ của Thịnh Khai cũng rất kiên quyết: “Thủ Thủ, con rốt cuộc trúng tà gì thế này? Con với Nam Phương đang yên đang lành, sao lại phải li hôn?”
“Mẹ, con không yêu anh ấy.”
“Lúc đầu con quyết phải lấy bằng được nó, mẹ đã khuyên con rồi, nói thằng bé chưa chắc đã là người phù hợp nhất với con, nhưng con khăng khăng làm theo ý mình, đã cưới nhau đến được ngày hôm nay rồi, em đáng lẽ nên chăm chút cho gia đình, chăm chút cho hôn nhân. Sao con lại có thể tùy tiện như thế này, nói cưới là cưới, nói bỏ là bỏ ư? Bố con hôm qua gọi điện về, hỏi chuyện con với Nam Phương, mẹ cũng không biết phải nói thế nào cho ông ấy hiểu nữa. Thủ Thủ à, con không còn bé nữa, sao có thể ấu trĩ kiểu này chứ?”
Mẹ Nam Phương thì tự mình đến gặp Thủ Thủ, ý nặng tình sâu nói với cô: “Thủ Thủ à, mẹ biết Nam Phương có tật này tật nọ, mấy năm nay tủi thân cho con rồi, nhưng ‘một ngày làm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa’, làm sao có thể tùy tiện nói li hôn được chứ? Có phải là do nó chơi bời bên ngoài không? Con yên tâm, mẹ nhất định giúp con giáo huấn nó, đợi nó xuất viện rồi, để nó đưa con ra nước ngoài cho khuây khỏa, ra ngoài đi đi lại lại, thay đổi không khí, thế được không? Hai đứa ấy à, thật sự trẻ con quá, bố nó dạo này bị nó làm tức đến…Ôi, Thủ Thủ à, dù choNam Phương làm chuyện gì sai, con cứ nể mặt mẹ, bỏ qua nó đã nhé? Cho nó một cơ hội, nó sau này mà không chịu sửa chữa đi, về bảo với bố cho nó một trận, được không con?”
Đến Diệp Thận Khoan cũng mắng cô: “Thủ Thủ, em có lí trí một chút đi, được không? Em biết li hôn có ý nghĩa gì không hả, em nhẫn tâm làm khó bố mẹ mình đến thế nào nữa đây? Em kể cả không nghĩ cho người khác, em cũng phải nghĩ cho bố mẹ em chứ, hôn nhân có phải trò chơi trẻ con đâu, em đừng tưởng anh không biết là Dịch Trường Ninh về rồi nhé, anh nói cho em biết, em nếu như thật sự muốn tốt cho tay họ Dịch kia, liệu bảo hắn tránh xa em một chút!”
Thủ Thủ vừa kinh ngạc vừa bực mình: “Anh, anh mà dám động vào Dịch Trường Ninh, em chết cho anh xem!”
Diệp Thận Khoan tức đến phủi tay áo mà bỏ đi: “Như ma làm mất rồi.”
Cứ thế mà chẳng đến một tháng sau, Thủ Thủ đã gầy sọp đi, ăn Tết xong đi làm trở lại, bữa đi ăn cơm cùng Giang Tây, đầu óc vẫn cứ để đâu đâu.
Nguyễn Giang Tây thấy cô cầm dao nĩa cắt vụn miếng bít tết, không kìm được nói: “Cậu thật sự tự rước khổ rồi.”
Thủ Thủ thở dài, Giang Tây lại bảo: “Tớ thật sự không chịu nổi cậu nữa, biết trước có ngày này, thì lúc đầu việc gì phải thế.”
Thủ Thủ giận hờn: “Kệ đi, tớ xin đài cho nghỉ phép, đi nghỉ ngơi đã.”
Giang Tây phụt cười: “Cậu kể cả có chạy đến chân trời góc biển rồi cũng phải đối mặt với hiện thực thôi.”
Thủ Thủ nói: “Tớ có trốn tránh hiện thực đâu.”
Giang Tây bảo: “Cậu cứ cãi nữa đi.”
Nói thì nói thế thôi, thực ra cuối năm, đài truyền hình cũng bận đến không thể dứt ra được, Giang Tây bớt chút thì giờ đến bệnh viện một chuyến thăm Kỷ Nam Phương, Kỷ Nam Phương thấy cô lại càng vui mừng: “Ô, em đúng là khách quý đấy, hôm qua Thần Tùng đến, hôm nay em lại ghé, anh cảm thấy mình thật sự bệnh nặng lắm rồi đấy.”
Giang Tây chỉ mỉm cười: “Em vốn dĩ muốn đến cùng Thủ Thủ, nhưng cô ấy đi Thanh Đảo quay tiết mục rồi, dạo này chỗ bọn họ bận rộn lắm, anh không biết Thủ Thủ gầy đến thế nào đâu, cả khuôn mặt chỉ to còn bằng lòng bàn tay thôi.”
Kỷ Nam Phương lại không tiếp lời cô, trái lại nói kiểu trêu đùa: “Sao em lại đến có một mình thế này, không kéo Thần Tùng theo, 2 đứa cãi nhau à?
Giang Tây vốn nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng nói chuyện với anh luôn thoải mái, thế nên cũng nửa đùa nửa thật bảo: “Em với Thần Tùng còn chưa cãi nhau đâu, anh với Thủ Thủ cãi nhau thì có.”
Không ngờ Kỷ Nam Phương lại cười: “Cãi gì nữa nào? Anh đồng ý li hôn rồi, còn gì hay để cãi nhau nữa?”
Giang Tây không nghĩ tới việc anh sẽ thẳng thắn thế, thấy anh vẫn bình chân như vại, lại không kìm được ngẩn người.
Kỷ Nam Phương đã xoay mặt đi, nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn gì nữa. Giang Tây thuận theo ánh mắt ánh nhìn ra, chỉ thấy nắng rực rỡ, thời tiết hiếm khi đẹp thế, cây cối còn chưa đâm chồi nảy lộc, vài cành non nhẵn bóng xiên ngang qua ô cửa sổ, dường như nét phác thảo bóng đổ tỉ mỉ.
Cô không nhìn nữa, lại liếc đến tủ đầu giường có hộp cơm giữ nhiệt màu đỏ, một hộp nhựa giữ nhiệt bình thường vô cùng, nửa mới nửa cũ, nhưng được rửa rất sạch sẽ, bao gồm cả tay cầm màu trắng, cũng được lau cặn kẽ đến không dính một hạt bụi. Cô nghĩ những thứ này không giống với đồ dùng của Kỷ gia lắm, vừa vặn Kỷ Nam Phương quay sang, thấy cô nhìn hộp cơm, không biết vì sao lại đi giải thích: “Là một người bạn gửi canh gà đến cho anh thôi.”
Giang Tây biết anh phong lưu đào hoa, nhưng mà những đồ vật thế này, thật sự không giống kiểu mấy cô hồng nhan tri kỷ của anh vẫn hay làm, mấy người đẹp ấy từ áo quần đến phấn son, chỗ nào mà chả khéo léo thướt tha đến lay động lòng người, cho dù có là canh gà của bệnh viện, chỉ e cũng phải dùng đến loại hộp cơm ZOJIRUSHI tinh xảo mất.
Giang Tây cũng không lán lại phòng bệnh lâu lắm, chỉ ngồi nói chuyện một lúc với Kỷ Nam Phương, lúc ý tá đến đổi thuốc, cô cũng nhân tiện chào tạm biệt, ra đến ngoài rồi mới gọi cho Thủ Thủ một cuộc điện thoại: “Cậu thật sự muốn li hôn đấy à?”
Thủ Thủ bị cô hỏi thẳng một câu như thế, chỉ cảm thấy vô duyên vô cớ, liền buột miệng nói: “Đương nhiên rồi, sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?”
Giang Tây thở dài: “Vợ chồng nhà cậu, có lẽ thật sự là trao duyên nhầm rồi.”
Thủ Thủ kinh ngạc: “Cậu xúc động cái nỗi gì đấy?”
Giang Tây nói: “Có gì đâu.” Ngừng giây lát rồi cũng bảo: “Thủ Thủ này, tớ chỉ mong cậu hạnh phúc thôi.”