Chương 7: Bị***

Lâm Miểu ở trong nhà ngây người ba ngày, cô khóa điện thoại, chỉ ở trên QQ nói chuyện phiếm.

Thành Thành nói cho cô biết đã nhận được điện thoại của hiệu trưởng cùng chủ nhiệm khoa, bọn họ dùng ngữ điệu khách khí đến nỗi so với lúc khai trừ cô cứ như là hai người. Thành Thành nói mình đã có nhận thức lệch lạc, thế là thuận lợi nhập học trở lại.

Hiện tại bạn học kia bị khuyên rút lui, Thành Thành cảm thấy cô thiếu nợ Miểu Miểu rất nhiều.

Đặc biệt hôm nay, cô đem cửa hàng cho thuê, từ nay về sau cô có thể trực tiếp thu tiền thuê mặt bằng, cuộc sống hoàn toàn không có vấn đề.

“Tên khốn đó có tìm cậu không?”

“Không biết, mình tắt điện thoại. Điện thoại ở nhà, mình chưa bao giờ nghe.”

“Miểu Miểu, chúng ta thiếu nợ tên khốn kia nhiều lắm. Kỳ thật mình muốn nói, mình nợ cậu nhiều lắm.”

“Thành Thành, mình nợ cậu nhiều lắm.”

Sau đó đồng thời nói với đối phương — bảo tên khốn (biến thái) kia đi chết đi!

Hai người cười ha ha, lại cùng nhau nói chuyện phiếm.

Không có áp lực, Thành Thành bình thản hơn rất nhiều, Lâm Miểu nhìn thấy nhà mới của Thành Thành thì rất vừa ý, tên biến thái tìm phòng ở cũng không tệ lắm, 120 mét vuông, đối với Thành Thành mà nói cũng đủ lớn. Phòng ở, dồ dùng trong nhà đều mới. Khi Thành Thành ở phòng cũ kia chỉ mang theo cái rương của mẹ.

Thành Thành giơ notebook đến một gian phòng khác, lúc Lâm Miểu nhìn thấy căn phòng này hoàn toàn dựa theo yêu thích của mình mà bố trí, quá cao hứng.

“Miểu miểu, căn phòng này mình tốn cả buổi sáng bố trí đó, bất ngờ không?”

“Đương nhiên, từ nay về sau giữa trưa mình có thể đến đây nghỉ ngơi.” Ngày hôm qua vừa mới nhận phòng ở mới, Thành Thành liền tự nhiên đưa cho Lâm Miểu một cái chìa khóa, Lâm Miểu cũng vô cùng tự nhiên mà nhận lấy.

Lâm Miểu nói cho Thành Thành, vừa rồi Kế Lương ở trên QQ hỏi cô vì sao lại tắt máy.

”Rồi cậu nói sao?”

“Mình chưa nói, chỉ nói ở nhà chơi, không muốn khởi động máy. Thành Thành, cậu cũng biết, mình không thích nói dối. Thà rằng tránh nặng tìm nhẹ, cho qua chuyện.”

“Thoải mái sao? Ý của anh ta sao?”

“Cự tuyệt trả lời.”

“Không phải là đầu súng bằng sáp chứ? Trông khá mà không dùng được, thế giới này nhiều lắm.”

“. . . . . .”

“Tên khốn kia có thể đánh lâu dài không? Nghe nói người kia ở trên giường thập phần dũng mãnh, mà số cô gái anh ta từng ăn nằm phải dùng đơn vị hàng ‘trăm’ để tính. Con số hàng ‘trăm’ này lớn hơn 2 và ít hơn 5 đấy.”

“. . . . . .”

“Mình mời cậu ăn đại tiệc nhé.”

“Không cần, cái mà cậu gọi là đại tiệc chính là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, mình biết rõ cậu thích ông chủ nhỏ kia mà, nếu cậu thành công, mình rất khâm phục.”

“Chị hai, cho chút mặt mũi đi, theo giúp mình đi?”

“Quên đi, mình sợ cái tên biến thái kia lại cho người giám sát mình.”

“Thông cảm với cậu. . . . . .”

Dần dần, sau một tuần lễ, Lâm Miểu thấy cái tên biến thái kia không có quấy rầy mình, thử đi ra ngoài thăm dò cùng Thành Thành, còn đi ăn lẩu Tứ Xuyên cũng không có vấn đề gì.

Thành Thành phân tích với cô thật lâu, đưa ra hai kết luận: hoặc là cái tên biến thái này đã hết điên khùng, hoặc là tên khốn này bị lực lượng võ trang nhân dân trấn áp rồi.

Hai người quá cao hứng, chuyện Thành Thành đã được giải quyết triệt để, lại không còn áp lực sống cùng áp lực học.

Thành Thành muốn trước khi khai giảng đi nhà giam thăm mẹ, Lâm Miểu đưa Thành Thành đến nhà ga. Cô cũng không đi cùng với Thành Thành, bởi vì mỗi người đều có chuyện không muốn đối mặt, không phải bất cứ vết thương gì đều cần bày tỏ với người khác.

Mỗi ngày, Lâm Miểu quấn quít lấy Kế Lương, đòi anh mang cô đi bơi lội.

Kế Lương nhìn Lâm Miểu thay áo tắm, thích thú hỏi: “Miểu Miểu của chúng ta đã trưởng thành, đã có bạn trai.” Kế Lương sờ sờ đầu Miểu Miểu.

Lâm Miểu rõ ràng không thể lý giải lời nói của Kế Lương là có ý gì.

Lâm Miểu trợn mắt một cái: “Chú Kế, mỗi ngày con đều theo chú đi chơi, điện thoại cũng không có, ở đâu ra bạn trai?”

Kế Lương nhìn Lâm Miểu, anh biết rõ Lâm Miểu không nói dối. Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết.

Lâm Miểu lái rùa đen đến nhà Thành Thành, vài ngày nữa Thành Thành sẽ trở lại, Lâm Miểu chuẩn bị gọi cho người làm vệ sinh theo giờ đến làm.

Đã ba cái cuối tuần rồi, cô cơ hồ đã quên chuyện xảy ra giữa mình với Giang Tu Nhân.

Cửa thang máy mở, Lâm Miểu nhìn thấy Giang Tu Nhân nhìn cô cười dịu dàng, Lâm Miểu theo bản năng muốn đóng thang máy, lại bị Giang Tu Nhân lôi kéo, liền kéo ra ngoài.

Sau đó anh ôm lấy Lâm Miểu, đè vào vách tường nhà Thành Thành.

Lâm Miểu lập tức ý thức được đây là phòng ở của tên biến thái này, đồng thời hiểu được, cô không thể thoát khỏi cái tên biến thái này, mà cái tên biến thái này cũng không có tốt đến mức để cho cô thoát khỏi.

Mới vừa vào phòng, Giang Tu Nhân liền hôn lên, anh khắc chế dục vọng của mình, anh thề muốn trừng phạt cái con mồi không nghe lời này. Anh biết rõ phải làm như thế nào để Miểu Miểu sa vào tình dục, anh hiểu được điểm mẫn cảm của Miểu Miểu ở đâu, anh hiểu rõ Miểu Miểu cần gì.

Lúc Miểu Miểu khóc cầu anh muốn mình, Giang Tu Nhân mới xông vào trong thân thể Miểu Miểu, hai người đồng thời thỏa mãn nhắm mắt lại.

Miểu Miểu đang ngủ say, Giang Tu Nhân lại không hề buồn ngủ. Anh cho rằng Miểu Miểu đã biết nên nghe lời như thế nào rồi, nhưng thoạt nhìn Miểu Miểu của anh cũng không nghe lời như anh tưởng tượng. Có người gửi đến cho anh ảnh chụp, ảnh chụp Miểu Miểu cùng Kế Lương tại bể bơi, tuy ảnh chụp rất mơ hồ, chỉ dùng điện thoại *****, bể bơi có rất nhiều người, Kế Lương giống như người giám hộ mang một đứa bé đi bơi lội, nhưng sự sung sướng mà hai người biểu lộ đã làm cho Giang Tu Nhân phẫn nộ không thôi.

Giang Tu Nhân rít thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là một cái ổ của anh, người biết không nhiều lắm, nhưng vẫn rất xa hoa, thoải mái. Cái nhà này là do anh gần đây khai phá một hạng mục, vừa mới giao đến tay khách hàng. Phòng nhỏ của Thành Thành đang ở vốn là do anh chuẩn bị cho những anh em kia ngẫu nhiên ở lại ngủ. Tầng cao nhất là một mình anh ở. Hiện tại anh đã đưa phòng ở kia cho Thành Thành.

Điện thoại Miểu Miểu vang lên, anh cầm lên xem xét, là Kế Lương. Anh nở nụ cười tà ác, nghe máy.

“Miểu Miểu, đang ở đâu?” Kế Lương dịu dàng làm cho Giang Tu Nhân cười thầm.

”Chú Kế a, Miểu Miểu đang ngủ.”

Kế Lương ngây ra một lúc, lập tức hiểu được giọng nói này là của Giang Tu Nhân. Anh lập tức hiểu được Giang Tu Nhân đã cướp lấy lần đầu tiên của Miểu Miểu.

Anh phẫn nộ nói: “Là cậu?”

Giang Tu Nhân đương nhiên hiểu được Kế Lương có ý gì, anh cười trả lời: “Đúng vậy, chính là tôi. Ngay hôm đó, Miểu Miểu đã cầu xin tôi muốn cô ấy.”

“Cậu!” Kế Lương khống chế được cơn giận của mình: “Giang đại, Miểu Miểu không phải con mồi của cậu. Cậu làm thế sẽ chỉ làm gia đình Lâm Trí khó xử.”

“Dường như tôi không cần Kế tổng dạy tôi làm người như thế nào, ông còn chưa đủ tư cách, chú Kế.”

“Cậu!”

“Miểu Miểu là của tôi, không phải của ông. Kế Lương, biết rõ là ai điều này rất quan trọng. Đừng làm hại người khác lại thành hại chính mình.”

Kế Lương yên lặng cúp điện thoại, anh cũng không làm gì được, anh không có lập trường.

Miểu Miểu mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Tu Nhân đang ở trước mắt, cô lại càng hoảng sợ, cái tên biến thái này không nghỉ ngơi sao? Không phải đàn ông làm xong đều mệt chết đi đấy sao?

Miểu Miểu bình tĩnh, biết rõ càng tỏ vẻ với anh, anh càng tức giận, Miểu Miểu lặng yên phối hợp với anh, đi tắm rửa, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn.

Trên bàn cơm còn có nội y của Lâm Miểu, mặt Lâm Miểu lập tức đỏ lên không thôi, cô nghĩ đến sự điên cuồng của Giang Tu Nhân, nghĩ đến sự thỏa hiệp của mình. . . . . . Nghĩ đến việc cầu khẩn của mình. . . . . .

Giang Tu Nhân vuốt đầu của cô: “Ngốc à, đồ đạc của em có cái gì kinh khủng đâu mà xấu hổ?”

Thực sự nuốt không trôi, Miểu Miểu rốt cuộc có thể rời bàn ăn. Giang Tu Nhân ôm cô ngồi vào ghế sa lon, đưa cho cô ảnh chụp, Miểu Miểu nhìn nhìn, buông tay, không lên tiếng.

Giang Tu Nhân cười đáp: “Tại sao không chất vấn anh?”

Miểu Miểu buồn buồn nói: “Tôi biết không phải là anh làm, người của anh sẽ không thiếu chuyên nghiệp như vậy.”

“Miểu Miểu, em rất thông minh.”

Miểu Miểu nhớ tới con mắt của chó ngao Tây Tạng, cô rùng mình một cái, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ trong đầu.

“Chú Kế là ân nhân cứu mạng của tôi, chú giống như ba của tôi. Tôi cơ hồ có thể nói là con gái của chú. Năm đó tôi mới 9 tuổi, chú đã 26 rồi, chú đã cứu tôi từ trong bể bơi. Người một nhà chúng tôi đều rất cảm kích, chú giống như người nhà của chúng tôi. Lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt, cũng đi tìm chú. Khi đó, ba ba, mẹ mẹ đều bề bộn nhiều việc.”

Giang Tu Nhân hôn hôn Lâm Miểu: “Tốt lắm, anh đã biết, chuyện này cho qua, dù là quá khứ. Từ nay về sau, anh sẽ không ngăn cản hai người gặp mặt, nhưng bơi lội coi như xong, em thấy rồi đó, như vậy rất dễ dàng để người ta mượn cớ. Tất cả mọi người đều biết rõ chống lại anh thì sẽ bị như thế nào, em cũng đừng cố gắng khiêu chiến, hiểu chưa? Anh có thể chịu trách nhiệm mà nói, em không có phần thắng đâu.”

“. . . . . .”

“Miểu Miểu, anh mới từ thủ đô trở về, đã nhận được ảnh chụp nhanh như vậy, tâm tình của anh, em sẽ giải thích ra sao? Ba cái cuối tuần này, anh luôn luôn ở tổ chuyên án, không thể liên lạc với bên ngoài.”

Lâm Miểu tò mò nhìn Giang Tu Nhân.

“Hiện tại có thể nói, chính là chuyện Võ Trường Thanh.”

“Võ Trường Thanh? Chính là phó tỉnh trưởng, tỉnh Giang Đông trên mạng kia sao?” Lâm Miểu há to mồm.

Giang Tu Nhân lập tức hôn lên: “Miểu Miểu, anh biết em đang mời anh. . . . . .” Một vòng chiến đấu mới bắt đầu.

Giang Tu Nhân mang theo Lâm Miểu đến hội sở Ánh Dương. Anh dắt tay Lâm Miểu giống như dắt con gái, hai người kéo tay, giữ một đoạn khoảng cách, làm cho việc mặc trang phục tình nhân của hai người buồn cười vô cùng.

Lâm Miểu mặc đầm liền kiểu chữ A sắc vàng nhạt, lộ ra bắp đùi thon dài rắn chắc, thanh xuân; váy tròn vểnh lên lộ ra eo nhỏ tinh tế, cùng màu với đôi giày cao; trên cổ tay đeo một cái đồng hồ màu cam.

Giang Tu Nhân một thân trang phục màu đen thoải mái, cổ áo cùng ống tay áo có màu cam; giầy mơ hồ có thể nhìn thấy màu cam tinh tế đính bên cạnh.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều cười, hôm nay Giang đại sao lại mang ** đi ra?

Cô gái này rất rõ ràng đã bị Giang đại ức hiếp triệt để, cặp môi đỏ mọng kiều diễm vểnh lên không biết bị Giang đại nhu bao lâu thì chán? Cô bé này rất đẹp, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi chói mắt mọi người. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang bực bội, tuy vóc dáng không cao lắm, nhưng vóc người cực kỳ đẹp. Cô bé này rõ ràng là cô gái duy nhất không có hoá trang trong cái hội sở này.

Một cô gái xông vào trong ngực Giang Tu Nhân, thuận thế hất tay Lâm Miểu ra: “A Nhân, anh đã trở lại.”

Lâm Miểu tự động bỏ đi.

Giang Tu Nhân âm thầm nhíu mày, bất động thanh sắc buông ra: “Ừa, A Tuyết, chào em.”

Trần Ban đi nhanh tới: “A Nhân, cậu đã đến rồi.”

Giang Tu Nhân kéo Lâm Miểu qua: “Miểu Miểu, đây là anh Trần, phó cục trưởng công an, là người lãnh đạo trực tiếp của anh. Anh Trần, đây là Lâm Miểu.”

Lâm Miểu gật gật đầu: “Anh Trần.”

“Chào em, ánh mắt A Nhân của chúng tôi lúc nào cũng tốt như vậy, lần này đi đâu tìm người đẹp vậy? Đến em gái của tôi cũng không bằng. Ha, ha, ha!”

Giang Tu Nhân yêu chiều sờ lên đầu Lâm Miểu, cười nói: “Tuổi quá nhỏ, bị làm hư. Vừa rồi lúc ra cửa còn đang giận tôi.”

Lâm Miểu âm thầm oán hận, tôi khi nào thì tức giận, lấy tôi làm tấm bia.

“Miểu Miểu, đây là em gái của anh Trần, gọi Trần Tuyết, là bà chủ nơi này. A Tuyết, đây là Lâm Miểu.”

Lâm Miểu gật gật đầu: “Xin chào.” Cũng không có gọi tên của Trần Tuyết.

Trần Tuyết nhìn thấy tay Giang Tu Nhân bá đạo ôm Lâm Miểu, biểu thị công khai chủ quyền của mình. Cô muốn đi lên nắm tay Giang Tu Nhân cũng không được. Cô cười nói: “Lâm Miểu nha? Chào cô. A Nhân tìm cô từ đâu ra?”

Lâm Miểu đương nhiên biết rõ Trần Tuyết nói lời này là có ý gì, cô mỉm cười nhìn Giang Tu Nhân, ném vấn đề khó khăn này cho anh.

“Đương nhiên là từ trong tay của ba cô ấy đoạt bảo bối. Tuy đã tốt nghiệp đại học rồi, nhưng còn chưa tới 20 tuổi, chính là nhóc con không nghe lời, làm đầu tôi đau chết.” Nói xong, hôn hôn cái trán Lâm Miểu. Người người đều nhìn thấy Giang đại lần đầu tiên sủng ái một cô gái như vậy, không, phải nói là cô bé.

Lâm Miểu nghe Giang Tu Nhân nói như vậy, lập tức như chim nhỏ nép vào người tố cáo: “Em nào có? Đều là anh khi dễ em.” Bộ dạng cực kỳ hưởng thụ.

Lâm Miểu nói xong, chính mình run rẩy trước một hồi, Lâm Miểu nghĩ con người quả thật có tiềm lực vô cùng, rốt cuộc mình cũng có cơ hội pk với Trương Mạn Ngọc.

“Ha ha ha, xem ra A Nhân đối phó con gái luôn thủ đoạn nhất.” Trần Kha đi ra hoà giải: “A Tuyết, vừa rồi anh nhìn thấy Triệu Cương tìm em.” Trần Tuyết mỉm cười rời đi.

Lưu Đông Phương hướng về phía bọn họ vẫy tay, Giang Tu Nhân cười nói: “Anh Trần, tôi qua kia một lát.”

“Ừa, đi thôi. Hôm nay thoải mái thả lỏng, lần này ở thủ đô cậu làm được lắm. Cấp trên cũng khen cậu.”

“Cám ơn anh Trần, chúng tôi đi trước.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện