Mở đầu
Lúc gặp lại tình đầu là vào tám, chín năm sau, tôi đứng ở trạm xăng, thấy anh bước ra từ siêu thị.
Tôi nhìn anh không dám tin, thử hỏi, anh có còn nhớ em là ai không. Tay anh cầm chai nước suối, nhìn tôi rồi bình tĩnh trả lời, nhớ, dù có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhớ em.
Có một câu hát như vầy: "Hẹn ước kiếp này, thiếu nhau một lần gặp lại, từ nay về sau, vết thương không thể lành lặn như lúc đầu".
***
Ngày đó cũng không phải vô tình gặp gỡ, là buổi họp bạn học thời cấp hai.
Quy Hiểu nghe bạn cũ Bạch Đào nhắc tên anh, nói anh đang ở tạm cách trạm xăng đó không xa, sau khi nghe thấy cái tên này, lòng cô bắt đầu không bình lặng, không quan tâm bất cứ thứ gì, cứ thế nói muốn đi gặp "bạn cũ"...
Bạn học kia cũng không nghĩ nhiều, lái xe chở cô đi.
Đoạn đường chỉ năm phút đồng hồ lại lâu như một thế kỉ. Xe của Bạch Đào còn chưa phanh lại, cô lại vội vã nhảy khỏi ghế sau xe đạp, lo lắng nhìn quanh.
Ánh mắt hoang mang...
Mãi đến khi nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng và quần soóc thể thao bằng kaki màu sóng vai cùng mấy người bạn cũng trong trang phục tương tự đi tới, cô như thể mộng du, nghênh đón...
Rồi đến khi anh nói câu kia.
Quy Hiểu cứng người, xoa xoa cánh tay phải, không nói gì.
Bạch Đào vờ ngốc:"có chuyện gì à? Nợ tình hả?"
Nhìn mặt anh Thần vẫn khá bình thản, không giống như có khoản nợ tình gì quá khắc cốt ghi tâm, có lẽ chỉ là một câu nói đùa. Nhưng hai người trong cuộc lại không hề cười? Rốt cuộc thật giả thế nào, người ngoài như Bạch Đào cũng không hiểu được, dù sao cũng lăn lộn giữa xã hội lâu rồi, khả năng hòa giải đương nhiên là có: "Anh Thần sao cứ ở chỗ trạm xăng thế, có việc à?"
Lộ Viêm Thần đưa tay vỗ gáy Bạch Đào: "Trạm xăng này thì có việc gì chứ. Tối nói anh cậu sang tìm anh".
Bạch Đào thở một hơi: "Anh của em đang ở Lão Câu, hai ngày nữa rồi gọi anh ấy tới".
"Thế thì xong, hai ngày nữa anh về Nội Mông rồi".
Nói xong, anh mở nắp bình, uống hết hai phần chai.
Quy Hiểu thoáng thoáng nghe được hai từ này thì tỉnh hẳn, lần này đi có lẽ hơn nửa đời người cũng không gặp lại.
Vì thế cô mặt dày mày dạn nhìn anh, nhìn cẩn thận yết hầu dao động lên xuống khi uống nước.
Dường như không hề thay đổi.
Đôi đồng tử lớn hơn so với người bình thường, cộng thêm khóe mắt nhếch lên, khuôn mặt gầy gầy, mặc chiếc áo sơ mi đồng phục lộ ra cần cổ cong cong, một vẻ ngoài đường hoàng ngang ngược. Đường cong khóe miệng cũng rất dịu dàng, giống như thể đang cười...
Bây giờ cũng thế.
Từ lần đầu tiên biết anh năm mười ba tuổi, có người hỏi Quy Hiểu, cậu thích một nam sinh thế nào?
Cô có thể thốt ngay: "Ánh mắt phài thế này thế này...", giống như khắc sâu trong tiềm thức, cô vẫn nghĩ, một người con trai tuấn tú thì ánh mắt phải đẹp, qua mười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm nữa, nhận định này vẫn thế.
Bạch Đào vốn định đưa Quy Hiểu đến gặp "bạn cũ", không ngờ họ lại gặp người này, cho nên cũng kéo Lộ Viêm Thần đi theo, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.
Lộ Viêm Thần ngẫu nhiên cũng đáp lời.
Cách nói của anh rất rõ ràng, có thể giảm thì giảm bớt.
Rất nhanh, có hai chiếc xe việt dã quân dụng lái tới, dừng lại cách mấy người rất gần.
Giữa trời nắng chang chang, khói nhả ra khét lẹt mà khó ngửi, hun đến mức người ta muốn tránh hết đi.
Người trên ghế lái gọi anh lên xe, Lộ Viêm Thần vỗ vào lưng Bạch Đào: "Đi đi".
Anh nhảy lên ghế phụ xe jeep, mấy người kia cũng lần lượt lên theo, từ đầu tới cuối, anh không quay lại nhìn cô. Hai chiếc xe jeep rời khỏi trạm xăng, lưng Bạch Đào cũng ướt đẫm hết cả, cậu thấp giọng hỏi: "Cậu với anh Thần có chuyện gì à?"
Quy Hiểu lắc đầu.
Buổi tối, cô ở nhà dì Hai, người như mất tim mất phổi, đứng ngồi không yên.
Hơn mười giờ, cô cầm lấy điện thoại, gọi sang nhà họ Hoàng.
"Cậu gặp anh họ mình rồi à?" Hoàng Đình nghe mấy câu cô kể chuyện lúc chiều thì thất thanh hét lên: "Mẹ mình cũng không biết anh ấy về, sao cậu gặp được?"
Hoàng Đình quá phấn khích, đứa con bị đánh thức thì giật mình khóc oang oang.
"Cậu đợi chút nhé, mình đi dỗ thằng nhóc này". Cô ấy đặt ống nghe xuống, cả buổi mới quay trở lại, "Mình không biết phải nói với cậu thế nào, Quy Hiểu, cậu còn tìm anh ấy làm gì? Lúc trước anh ấy xin cậu làm hòa bao nhiều lần, cậu quên rồi à? Cậu có biết cậu ác lắm không? Vất vả lắm anh ấy mới về được một chuyến, muốn gặp mặt cậu một lần cậu cũng không chịu. Quy Hiểu... Aiz, Quy Hiểu, cậu tìm anh ấy làm gì đây?"